*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhàn Vân Quá HảiBeta: Yến Quân, Mít*****
Tối hôm đó, đúng như lời nói lúc ban ngày của Việt Thương, có ba cao thủ đột kích.
Hơn nữa mục tiêu còn rất rõ ràng, cơ hồ vừa xuất hiện liền tập kích vào phòng ở của Uất Trì Vô Ương, giống như đã sớm nắm rõ vị trí gian phòng của hắn. Tiếp đó, thị vệ tùy thân và cả ám vệ của Uất Trì Vô Ương đều xuất thủ nghênh địch.
Uất Trì Vô Ương vốn dĩ được bảo hộ trong phòng, nghe thấy những tiếng ‘keeng keeng’ do binh khí va chạm vào nhau từ ngoài cửa truyền đến, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, thế nhưng ai nấy đều hiểu ngoài kia đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Uất Trì Vô Ương ngồi trong phòng, vây xung quanh là bốn thị vệ, mỗi người đứng một góc đem hắn bảo hộ ở trung tâm.
Ba sát thủ bên ngoài có thân thủ không tồi, lâu như vậy cũng chưa bị bắt, ngược lại thị vệ của Uất Trì Vô Ương bị bức lui nhiều lần, đến lúc mấy thị vệ trong phòng có chút thiếu kiên nhẫn, thì tiếng đánh nhau bên ngoài đột ngột ngừng lại.
Bàn tay cầm tách trà của Uất Trì Vô Ương bất chợt dừng khựng giữa không trung, khẽ nhíu mày hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”
Bốn người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đều có cảm giác mờ mịt, sát khí bên ngoài dường như tiêu tán trong nháy mắt, bốn người cẩn thận đứng lên, đề phòng gian trá. Nào ngờ bên ngoài lại truyền đến âm thanh của ám vệ, “Chủ tử, thỉnh an tâm nghỉ ngơi.”
Nghe giọng điệu kia, dường như người ở phía ngoài đều bị giải quyết hết, thế nhưng thực lực hai bên rõ ràng tương đương, tấn công lâu như vậy chưa xong, sao lại đột nhiên hạ ngay được?
Uất Trì Vô Ương bỏ tách trà xuống, “Việt công tử đã ra tay?”
“Bẩm chủ tử, Việt công tử ngại ầm ĩ.” Ám vệ bị xem như công cụ mà bồi dưỡng luôn luôn không có bất cứ cảm xúc gì, thế nhưng trong giọng nói cũng không khỏi mang theo một tia háo hức dao động khó phát giác.
Chỉ là trái lại với hắn, cảm xúc của bốn thị vệ trong phòng đã thay đổi mạnh mẽ, sắc mặt gần như đồng thời biến hóa.
Bởi vì ngại ầm ĩ, cho nên vừa ra tay đã giải quyết cả ba người cùng lúc. Ám vệ cùng thị vệ bên ngoài nhiều như vậy cũng không phải để trang trí, đánh lâu như thế mà còn chưa bắt được sát thủ, ấy vậy mà dễ dàng như thế đã…
Tuy rằng trong giang hồ vẫn có lời đồn, lâu chủ của Thương nguyệt lâu công phu thâm sâu khôn lường, nhưng thời điểm tự mình chứng kiến, vẫn là không nhịn được mà có phần chấn động.
Người duy nhất trong phòng bình tĩnh tự nhiên, chỉ có Uất Trì Vô Ương. Phất tay cho bọn thị vệ lui ra, Uất Trì Vô Ương đi đến bên cửa sổ, nhìn nhóm ám vệ đang bận rộn xử lý thi thể trong sân, ánh mắt không kìm được nhẹ nhàng liếc về phía gian phòng đối diện.
Ngày hôm sau, đoàn người Uất Trì Vô Ương mới sáng sớm đã chuẩn bị xuất phát, Uất Trì Vô Ương dùng xong điểm tâm, vẫn chưa thấy hai người Việt Thương bọn họ xuống lầu, thị vệ đang dò hỏi nhau có nên đi gọi người hay không.
Còn chưa kịp đưa ra quyết định, đã thấy Việt Tùy một mình xuống lầu, phân phó tiểu nhị chuẩn bị ít thức ăn, dùng giấy dầu gói kĩ. Rồi y mới nhanh chóng đi ra khỏi dịch trạm, cả quá trình đều không thèm liếc mắt đến đám người của Uất Trì Vô Ương, dường như trong mắt y, những người này đều là người qua đường không chút quan hệ.
Uất Trì Vô Ương bị người triệt để phớt lờ thì có chút không vui, thoáng nhíu mày, thế nhưng rất nhanh lại tự mình che giấu.
Chờ lúc Việt Tùy trở về, trên tay lại có thêm ít bao giấy dầu, nhìn không ra là cái gì, nhưng không khó để đoán được chỗ đó đều là đồ ăn.
Phân phó tiểu nhị đem toàn bộ đồ ăn đặt vào mã xa, lúc này Việt Tùy mới quay đầu nhìn Uất Trì Vô Ương ngồi ở một bên, hơi hơi gật đầu, rồi đi nhanh lên lầu.
Uất Trì Vô Ương đứng lên, phân phó người của mình chuẩn bị khởi hành, đi đến cửa dịch trạm, lại thấy hai chiếc xe ngựa.
Việt Tùy bất động thanh sắc đi ra, tất cả mọi người đều bất tri bất giác nhìn về phía hắn, ngay cả Uất Trì Vô Ương cũng bị ảnh hưởng bởi mọi người xung quanh, nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Việt Tùy ôm một người đi ra, chẳng phải ai khác, chính là vị chủ tử ham ngủ như mạng của y.
Rõ ràng chỉ là một động tác ôm người lên xe, cũng không thấy hắn biểu đạt sự tận tâm quá mức nào cả, nhưng là mỗi người ở đây đều có thể cảm nhận được sự cẩn trọng dè dặt và ôn nhu vô cùng của y dàng cho người trong ngực, mà ngay cả ánh mắt y cũng hoàn toàn khác biệt so với lúc đối diện với người ngoài.
Thời điểm ánh mắt Việt Tùy lướt qua những người xung quanh, dường như chẳng có thứ gì lọt được vào trong mắt y, thế nhưng khi ánh mắt ấy rơi xuống thân thể vị chủ tử nọ, thì lại giống như có thứ quang mang rực rỡ bất chợt lóe lên, toàn thân như tìm được sức sống mà mãnh liệt hồi sinh.
Uất Trì Vô Ương không biết bản thân mình suy nghĩ cái gì, chỉ biết ngây ngẩn mà nhìn. Thế nhưng sau khi ôm người lên xe xong, Việt Tùy cũng không hề đi xuống lần nào nữa. Uất Trì Vô Ương đứng ở trước xe ngựa nhất thời có chút tự giễu, người kia cũng không phải thuộc hạ của mình, chẳng lẽ còn muốn hắn xuống khỏi xe ngựa đi tới trước mặt mình mà xin chỉ thị hay sao? Chủ tử của y chỉ có một, chính là người đã được y ôm ấp trong lòng.
Uất Trì Vô Ương ngồi bên trong xe ngựa của mình, trước kia vẫn quen ngồi như thế, hôm nay thế nhưng không hiểu vì sao lại nảy sinh vài phần trống trải.
Xe ngựa bắt đầu chậm rãi di chuyển, mã xa của đoàn người Việt Thương theo sau xe ngựa Uất Trì Vô Ương, bọn thị vệ vẫn như bình thường tháp tùng hai bên, ám vệ ẩn ở một chỗ kín đáo âm thầm bảo hộ.
Xe ngựa Việt Tùy mua còn có thêm một xa phu, kỳ thật xa phu cùng mã xa đều lệ thuộc trực tiếp Thương Nguyệt lâu, bên ngoài xe ngựa nhìn qua không có gì đặc biệt bắt mắt, bên trong lại bố trí cực kì thoải mái, so với xe ngựa của Uất Trì Vô Ương còn tiện lợi hơn rất nhiều, ngay cả xa phu cũng như thế, nhìn sơ qua bình thường không có gì đáng chú ý, thế nhưng thân thủ so với đại đa số thị vệ bên người Uất Trì Vô Ương còn xuất chúng hơn.
Nhưng chỉ là việc mua mã xa này là do Việt Tùy đều tự mình làm chủ. Việt Thương vẫn còn say ngủ, hắn cũng không đánh thức đối phương, chỉ là nghĩ đến hôm qua cùng ngồi chung xe với Uất Trì Vô Ương, chủ tử hình như nghỉ ngơi không được thoải mái, huống hồ bên cạnh còn có người thường xuyên chòng chọc quan sát bọn họ, tuy rằng ánh mắt không có ác ý, nhưng Việt Tùy vẫn là không thích.
Có lẽ ngay cả y cũng không phát hiện ra, chính y cũng không thích người khác chăm chú nhìn Việt Thương cho dù chỉ là trong chốc lát. Cố ý tìm một chiếc xe ngựa riêng, ngoại trừ việc muốn cho đối phương nghỉ ngơi thật tốt, thật ra nguyên nhân chính là, y không muốn để bất cứ kẻ nào nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ của Việt Thương.
Ở trong xe ngựa Việt Tùy trải rất nhiều chăn đệm, y và Việt Thương hai người cùng nằm trong xe ngựa cũng không tính là chật chội, ngược lại còn có rất nhiều không gian, nhưng mà Việt Thương khi ngủ có một thói quen, chính là thích ôm ôm ấp ấp, mà đương nhiên thích nhất là ôm Việt Tùy, bởi vậy thực ra không có chăn mềm cũng được.
Mơ mơ màng màng bị người ôm lên mã xa, Việt Thương vẫn có chút cảm giác, chỉ là lười mở mắt mà thôi.
Đợi đến thời điểm Việt Tùy nhu thuận ngủ bên cạnh hắn, tay chân hắn liền lập tức quấn lên, không bao lâu sau, lại cảm thấy quần áo trên người thực vướng víu, không sờ tới được làn dàn trơn mịn ấm áp thoải mái kia.
Việt Tùy cũng để mặc đôi tay đang sờ mó loạn xạ của người kia, y phục vốn dĩ ngay ngắn chỉnh tề trên thân thể, không bao lâu đã bị mở bung ra, lại thấy đối phương bắt đầu cởi bỏ xiêm y của chính mình, cho đến khi hai người kề da liền thịt, mới thở ra một hơi dài tràn đầy thỏa mãn.
Việt Thương vừa lòng thỏa ý cọ xát thân thể Việt Tùy, bàn tay to lớn không chút kiêng dè mà mơn trớn ve vuốt da thịt nhẵn mịn của người nọ. Việt Tùy hơi hơi ngửa cổ, hô hấp dần dần bất ổn, mà động tác của Việt Thương cũng càng ngày càng ái muội, trong lúc bất tri bất giác cư nhiên vươn tay tháo mở đai lưng của đối phương. Ngay sau đó hắn xoay người dùng toàn bộ thân mình đè chặt lên người Việt Tùy.
Việt Tùy đang khàn khàn thở gấp lúc này mới phát hiện hạ thân bị một vật cứng rắn nóng bỏng không ngừng chọc vào, không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì.
—