Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 44: Sự thật hay chỉ là áo giác?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****C44Dùng suy nghĩ miên man để ức chế sự mẫm cảm trên thân thể, Việt Tùy thậm chí dần dần hồi tưởng về thời khắc được người nọ vuốt ve kia. Sao lại có thể tưởng tượng đến rõ ràng như vậy? Người kia thích dùng tay men theo đường nét bắp thịt mà mơn trớn vỗ về thân thể y, tiếp đó sẽ dùng đầu lưỡi tựa như muốn nuốt trọn người dưới thân mà liếm mút từng tấc từng tấc da thịt. Có đôi khi hắn sẽ cắn một hơi, ngay sau đó lại ôn nhu liếm láp như thể muốn trấn an y.

Từ từ, tại sao cảm giác trên thân lúc này thế nhưng lại trùng khớp với những gì mà y đang nghĩ? Tất thảy mọi việc sao lại giống như những gì từ hồi ức tràn về? Là y nhớ lầm, hay là tình cảnh hiện tại quá mức mơ hồ hỗn loạn? Bất quá, cho dù như thế nào, y cũng không nên từ một người khác mà tìm thấy cảm giác khi nằm dưới thân thể người kia mới đúng.

Loại cảm giác quen thuộc này thật là kỳ lạ, khiến cho y có cảm giác như thể chính mình đang phản bội lại người kia.

Nếu nói việc bị người cường thượng một lần có thể xem như bị chó cắn là xong, vậy thì hành vi bản năng coi người trên thân lúc này hòa làm một với người nọ chính là điều khiến cho Việt Tùy không cách nào tha thứ cho chính mình được. Sắc mặt y nhất thời trở nên trắng bệch.

Y vô pháp tha thứ cho bản thân mình, bởi vì ngay một khắc kia, y gần như đã trầm mê dưới sự an ủi vuốt ve tựa hồ rất quen thuộc của người vừa đến. Đây chẳng phải biểu đạt rằng thân thể của y dâm đãng đến mức bất cứ ai chạm vào đều sẽ nảy sinh khoái cảm và khát khao hay sao?

Nghĩ đến lời Uất Trì Vô Ương lúc trước từng nói, bản thân y là thích bị nam nhân thượng hay sao? Y bất chợt cảm thấy trong lòng lạnh ngắt, ngay cả thân thể cũng nhanh chóng hóa thành hàn băng, hệt như từng mạch máu chảy trong huyết quản đều là máu lạnh.

Gắt gao nhắm chặt đôi mắt, đáy lòng bắt đầu nhức nhối từng hồi, thế nhưng thân thể rã rời không cách nào động đậy khiến cho y ngay cả tự sát cũng không thể làm.

Bàn tay thô to mang theo hàn ý của người nào đó nhẹ nhàng đặt lên trán Việt Tùy, có lẽ là đang tự hỏi vì sao thân thể đối phương lại bất chợt vừa lạnh lẽo vừa cứng ngắc như vậy. Sau đó, người nọ tựa hồ nhận ra một điều gì, bàn tay hắn khe khẽ run lên, chầm chậm dịch chuyển về phía đuôi mắt của đối phương, nhanh chóng tiếp được một giọt nước mắt đang tràn xuống.

Bên tai dường như vang lên một tiếng thở dài, hơi thở kia không hiểu vì sao lại quen thuộc đến thế. Việt Tùy cơ hồ không thể phân biệt được cảm giác của chính mình, thực tại cùng với ký ức tựa hồ hòa trộn đan xen vào làm một. Rõ ràng đang bị uy hiếp và lăng nhục, vì sao y cứ có cảm giác như mình đã trở về biệt viện, sau đó bị người kia đè xuống mà ức hiếp? Kế tiếp, người nọ lại như luyến tiếc không nỡ xuống tay mà bất đắc dĩ thở dài.

Trên cánh môi truyền đến một xúc cảm mềm mại nhẹ nhàng khiến cho thân thể Việt Tùy thoáng run lên một cái. Còn chưa kịp quay đầu đi, một thanh âm vô cùng quen thuộc lại bất chợt vang lên giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng.

“Ngu ngốc, ngươi sao không mở mắt ra nhìn xem ta là ai?”

Việt Tùy thân thể cứng đờ, khó lòng tin được mà mở mắt ra, đập vào mắt y chính là thân ảnh của người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng!

Khóe môi y khẽ run rẩy vài cái, không cách nào thốt được nên lời. Mãi một hồi lâu, y mới ngây ngốc nhả ra hai chữ, “Chủ tử…”

Y ngẩn người nhìn đối phương, đôi mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp lấy một cái, chỉ sợ đây là ảo giác do chính mình tưởng tượng ra, thậm chí y đã nghĩ không chừng ngay giây tiếp theo sẽ thấy gương mặt châm biếm và khinh thường của Uất Trì Vô Ương xuất hiện. Nhưng là, giờ khắc này còn có thể nhìn thấy gương mặt của người kia, y thực sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Hửm, nhìn thấy ta liền mất hứng sao?” Việt Thương nhìn bộ dạng của người kia, đương nhiên biết đối phương đang ngỡ là mình nằm mộng. Bất quá Việt Tùy hiếm khi mới hồ đồ ngây ngốc một lần, nếu không đùa cho đủ thì hắn có lỗi với chính mình quá đi.

Việt Tùy vội vã lắc đầu, “Không, Không phải…”

“Kỳ thực ngươi muốn người tới là Uất Trì Vô Ương?”

Việt Tùy lại càng thêm bối rối, toàn thân không thể nhúc nhích. Cho dù chỉ là một hành động giản đơn như níu lấy vạt áo Việt Thương để ngăn hắn rời đi, y cũng không làm được, chỉ đành nôn nóng trừng lớn con mắt, nói, “Chủ tử, đừng đi…”

Nhìn đối phương khẩn trương như thế, Việt Thương nổi tích cách trẻ con, thật sự đứng lên làm bộ xoay người muốn bỏ đi.

“Thương! Đừng đi! Đừng đi…”

Nam nhân phía sau cấp bách đến mức khó lòng nhẫn nhịn, cư nhiên lần đầu tiên tự nguyện vứt bỏ ý thức chủ – tớ mãnh liệt là gọi tên hắn.

Tên này… Việt Thương ngoảnh đầu nhìn lại, thầm nghĩ, nếu không bị bức bách, tên này ắt hẳn sẽ không thể đột phá được cái gì, lần nào cũng là hắn làm tới mới dám nhích lên một bước, bất quá như thế này cũng thực đáng yêu. Việt Thương mỉm cười quay trở lại.

“Vừa rồi ngươi gọi ta là gì? Gọi lại một lần nữa!”

Việt Tùy sau khi buột miệng thốt ra lời kia, trên mặt liền bất giác ửng hồng một mảnh, hơi chuyển dời tầm mắt không dám cùng người kia đối diện, càng là không dám gọi lại lần thứ hai.

Vì thế Việt Thương cố ý nói, “Được rồi, ta đi.”

Việt Tùy theo bản năng mà toàn thân căng thẳng, lại dùng vẻ mặt lo lắng bồn chồn nhìn về phía Việt Thương. Mãi cho đến khi Việt Thương bước một bước ra ngoài, y mới đành lên tiếng, “Thương… đừng đi…”

“Gọi lại một lần nữa!” Việt Thương xoay người nhìn đối phương, hai tay khoanh trước ngực, biểu tình thập phần nghiêm chỉnh.

“Thương…”

Lần này Việt Tùy rất nhanh lên tiếng, giống như chỉ sợ người nào đó đổi ý mà bỏ đi.

Trong phòng một mảnh hôn ám, đèn đuốc cũng không hề được thắp lên, thế nhưng Việt Thương lại nhìn đến thực rõ ràng. Chỉ thấy Việt Tùy mặc trên mình một kiện áo đơn thật mỏng, cứ như vậy nằm thẳng trên giường, cặp chân thon dài rắn chắc, vòng eo nhỏ bé thon gầy, còn có từng thớ thịt cường tráng rõ ràng trên khuôn ngực… Ánh mắt hắn cũng thật quá trắng trợn rồi!

Việt Tùy tuy rằng không cách nào cử động, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận cực kỳ rõ nét ánh mắt của đối phương. Ánh mắt của người kia rơi xuống một nơi nào đó, bất chợt tựa như hỏa diễm bốc cháy bùng bùng.

Mà thân thể mới vừa rồi còn lạnh lẽo và căng cứng của Việt Tùy, lúc này lại nóng bỏng không gì sánh được. Ngọn lửa dục thẳng một đường từ lồng ngực cháy lan xuống hạ thân, khi lan tới bộ vị kia liền biến thành một loại kích động vô cùng sắc nét, mà lớp áo mỏng manh căn bản không thể ngăn chặn được tư thế oai hùng ngóc đầu nhỏm dậy của vật kia, vì thế mà dựng thành một túp lều nhỏ, sừng sững vươn cao.

Việt Thương thấy thế lại mỉm cười. Nụ cười này cũng thành công khiến cho Việt Tùy bắt đầu xấu hổ. Y tận lực không nhìn tới gương mặt của đối phương, cố tìm đề tài để dẫn dắt chuyển rời sự chú ý, “Chủ tử sao lại đến đây?”

Bị Việt Thương đùa giỡn lâu như thế, y đã sớm thanh tỉnh rồi. Người nọ đã thực sự tới nơi này chứ không phải chỉ là ảo giác do y tưởng tượng ra.

“Sao? Ngươi không muốn ta tới?” Việt Thương đùa bỡn thành quen, lại cố ý nói.

“Chủ tử!”

“Có Vũ vương giúp đỡ một chút, lúc này Uất Trì Vô Ương hẳn là bận đến sứt đầu mẻ trán rồi, sẽ không có thời gian quản chuyện của chúng ta.”

Tuy rằng Việt Thương chỉ nói sơ sơ vài câu rồi cho qua chuyện, thế nhưng Việt Tùy cũng không phải kẻ ngốc. Y tất nhiên hiểu được sự tình nhất định không thể đơn giản như vậy đâu. Trước tiên là, muốn cho Vũ vương ra tay tương trợ, chủ tử nhất định đã phải cùng tên kia giằng co không ít thời gian, cũng hao tổn rất nhiều tâm tư, đã thế còn phải phái người đi khắp nơi nghe ngóng tung tích của mình.

Thiên Thần cung sừng sững giữa giang hồ nhiều năm như thế, tất nhiên cũng phải có căn cơ của nó, chỉ riêng danh sách cứ điểm nhiều không biết bao nhiêu mà kể đã chẳng phải thứ dễ dàng điều tra trong một sớm một chiều. Việt Thương tìm tới nơi này nhanh như vậy, e rằng công phu bỏ ra còn lớn hơn.

Đoán được người kia đang suy nghĩ cái gì, Việt Thương ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể y, vẻ mặt thản nhiên nói, “Đừng nói những chuyện mất hứng này nữa.”

Nói đoạn, ngón tay từ vùng bụng trượt thẳng xuống phía dưới, tiến tới một bộ vị đang cực lực nhẫn nhịn nào đó của người kia, không nặng không nhẹ nắm lấy.

“Nhớ ta không?” Việt Thương cười hỏi, Việt Tùy đỏ mặt gật đầu.

Ngón tay của hắn liên tục động chuyển lên lên xuống xuống, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, “Chỗ nào nhớ? Là nơi này à? Hay là nơi nào?” Vừa nói, tay hắn lại đột nhiên trượt xuống vị trí giữa hai cánh mông đối phương, ngay trên mật huyệt còn đang khép chặt mà nhẹ nhàng ấn một cái.

Bởi vậy, khi ở trên giường, lực chú ý của người nọ rốt cuộc vẫn là không thể nào đặt sang chuyện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.