Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 78: Đến từ một nơi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****C78Bởi vì vấn đề thể lực của Ôn Đình, cho nên việc lấy cổ trùng ra khỏi cơ thể Việt Tùy được ấn định vào ngày hôm sau.

Bất quá Việt Tùy tuy rằng thực cảm kích Ôn Đình đã chữa trị cho mình, thế nhưng trong lòng cũng không khỏi dâng lên một chút hoài nghi. Việt Thương đã quá hiểu đối phương, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu được trong lòng y đang suy nghĩ cái gì.

“Nghĩ về chuyện của Ôn Đình sao?”

Việt Tùy vội vàng áy náy nhìn Việt Thương, sau đó lộ ra biều tình như thể ‘thuộc hạ thế nhưng lại ở ngay trước mặt chủ tử mà nghĩ đến một nam nhân khác, xin người hãy trách mắng ta đi’.

Bộ dạng này của y khiến cho khuôn mặt vất vả lắm mới ra vẻ khó chịu của Việt Thương lập tức căng ra, nhịn không được mà bật cười.

Tên này vẫn ngốc nghếch như lúc trước. Bộ dáng không biết phải làm sao này thực khiến người ta yêu thích không thôi, chỉ muốn tiếp tục ức kiếp và khi dễ.

Giữ chặt vùng gáy người nọ, Việt Thương không hề khách khí mà cúi đầu gặm cắn môi y.

Nụ hôn không có lấy một chút ôn nhu dịu dàng, trái lại lại là gắt gao cắn mút. Hương vị tanh tanh ngòn ngọt nhẹ nhàng thẩm thấu vào đầu lưỡi kia khiến cho hắn càng thêm hưng phấn. Nói gì thì nói, sâu trong xương tủy, hắn cũng là một kẻ khát máu nha.

Bất kể tu vi có cao đến đâu, bề ngoài thoạt nhìn có thoát tục xuất trần đến như thế nào cũng không thể thay đổi được bản chất hắc ám ẩn sâu bên trong con người hắn. Việt Tùy thì không giống như vậy, y mặc dù là một sát thủ trên tay thẫm đẫm máu người, thế nhưng chung quy vẫn khiến cho Việt Thương cảm nhận được sự thuần túy giản đơn tận sâu thẳm tâm hồn.

Bị Việt Thương như lang như sói cắn gặm một hồi, Việt Tùy vẫn không thông minh ra được chút nào, “Chủ tử, Ôn công tử, hắn…”

Việt Tùy kỳ thực không nói với Việt Thương, rất lâu trước đó, trong một lần thực thi nhiệm vụ, y từng gặp phải mai phục trọng thương suýt chết, chạy tới ngọn núi này và gặp được vị thần y kia. Người nọ lúc ấy đàn trên đường đi hái thuốc, cho nên thuận thiện cứu y một mạng. Nhưng mà, có cảm giác vị thần y ngày ấy cùng với Ôn Đình vừa gặp hôm nay thực sự là hai người hoàn toàn khác nhau.

Ôn Đình hiện tại tác phong nho nhã cử chỉ nhẹ nhàng, là một người cực kỳ hòa nhã.

Người này so với kẻ điên chỉ biết chế thuốc và thí nghiệm trong trí nhớ kia quả thực không thể trùng khớp với nhau. Vị thần y trước kia ăn mặc có chút lôi thôi, toàn thân phát ra tử khí, cơ thể cũng bởi vì trước đây ăn quá nhiều dược vật mà trở nên gầy gò và yếu nhược, thế nhưng trên người hắn lại toát ra một khí tức hờ hững thản nhiên khó có thể xua tan.

Giống như mọi loại sinh vật và cả con người ở trên thế gian này cũng chỉ là công cụ thử nghiệm cho dược vật. Ngày ấy, khi người nọ tiện tay cứu mạng Việt Tùy, chẳng qua chỉ là muốn nhặt về một phương tiện để thí nghiệm mà thôi. Việt Tùy tuy rằng cảm kích đối phương đã cứu mình, thế nhưng lúc đó cũng phải một ngày ăn ba bữa thuốc nấu thay cơm, cực kỳ giày vò.

Bất quá, vì để không mang nợ ân tình, y cũng ngoan ngoãn ở lại nơi này một tháng, xem như là một hồi báo đáp đi.

Mấy năm, mặc dù không hề gặp lại, nhưng mà Việt Tùy vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Ôn Đình và kẻ đam mê chế dược ngày ấy hiển nhiên không thể là cùng một người, thế nhưng đường nét ngũ quan trên gương mặt bọn họ lại cứ khăng khăng khẳng định cả hai là một.

Nguyên nhân gì có thể giải thích cho chuyện này? Một người vì sao lại thay đổi nhiều đến như thế được?

Tựa hồ như hoán xác đổi hồn vậy. Thực sự là khiến cho người ta không thể không lưu tâm.

Nghe xong những lời Việt Tùy miêu tả về vị thần y ngày ấy, Việt Thương chỉ bâng quơ gật đầu, hình như không mấy để tâm. Hắn cũng hiểu Việt Tùy bận lòng đến những chi tiết nhỏ nhặt này, chẳng qua là lo lắng vạn nhất Ôn Đình có âm mưu khác, cho nên mới nhắc nhở một phen.

Người ở trước mặt này, bất cứ lúc nào cũng đặt vấn đề an nguy của hắn lên hàng đầu. Giả sử Việt Thương cũng cảm thấy Ôn Đình có điểm gì cổ quái, chỉ sợ Việt Tùy sẽ bất chấp độc tính còn thiếu một bước nữa là được giải trừ mà không chút do dự cùng Việt Thương xuống núi. Nếu như lấy tính mệnh chính mình để so sánh với an nguy của Việt Thương, y từ trước tới nay vẫn chỉ một mực cân nhắc tới về sau mà thôi.

“Không sao cả. Ngươi yên tâm đi.”

Việt Thương trấn an Việt Tùy. Lai lịch của Ôn Đình kia, trên đời này, chỉ sợ là không có ai biết rõ ràng hơn hắn cả.

Thấy Việt Tùy vẫn lo lắng không yên, Việt Thương cũng không đành lòng, lặng lẽ thở dài một hơi. Huống hồ, Sơ Nhất đối với Ôn Đình kia xem ra cũng là một lòng một dạ, còn Việt Tùy tuy rằng không nói ra, thế nhưng đã sớm nhìn nhận người kia như là một vị bằng hữu hiếm hoi rồi.

Vì thế Việt Thương liền dứt khoát nói, “Hắn và ta cùng đến từ một chỗ.”

Quả nhiên, Việt Tùy lập tức mở to hai mắt, dùng bộ dáng khó có thể tin mà nhìn Việt Thương, mãi một lúc sau mới phục hồi nguyên trạng.

“Chủ tử?”

Việt Thương nhìn thấy ánh mắt lại càng ngập tràn lo lắng của đối phương, không khỏi âm thầm thở dài một tiếng.

“Lại đoán mò cái gì rồi đúng không?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của Việt Tùy, trấn an, “Hắn không biết ta, ta cũng sẽ không làm quen với hắn.”

Kỳ thực tình huống hiện tại rất tốt. Sơ Nhất không giống Việt Tùy, hoàn toàn không hề hay biết được bộ dạng lúc trước của Ôn Đình. Mà Ôn Đình kia xem ra không định nói rõ chuyện này, và bản thân Việt Thương hắn ngay từ đầu cũng không có dự định tìm một đồng hương để giao lưu kết bạn.

Việt Thương cũng không nghĩ là Ôn Đình sẽ cao hứng làm quen với hắn. Dù sao thì ở thế giới trước đây, hắn cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, chính là một đại ca hắc đạo người gặp người sợ mà thôi. Thêm nữa, vụ nổ bom chấn động trước khi hắn chết kia sợ là đã sớm ồn ào huyên náo trên màn hình TV một trận rồi.

Hắn biết Việt Tùy lo lắng giữa hắn và Ôn Đình sẽ nảy sinh một loại tình cảm đồng hương hoặc là tri âm tri kỷ nơi đất khách quê người.

Đáng tiếc hắn không có ý tưởng này, cùng lắm thì một khi đã biết người nọ cũng từng trải qua những việc giống như mình, về sau nếu người đó có khó khăn cần giúp đỡ, hắn sẽ thuận tiện chiếu cố nhiều hơn một chút mà thôi.

Sau khi Việt Tùy nghe được Việt Thương nói sẽ không làm gì cả, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bản thân y không phải không nhận thức được suy nghĩ của mình lúc vừa rồi có bao nhiêu nhỏ mọn, thế nhưng, nghĩ đến có người còn biết rõ lai lịch của Việt Thương hơn, có liên quan gắt kết chặt chẽ với Việt Thương hơn, tâm tư của y lại phi thường khó chịu.

Cho dù người kia là ân nhân cứu mạnh của mình, là người được bằng hữu của mình nhận định, sợ rằng y cũng sẽ nhịn không được mà ra tay hạ sát đối phương.

Việt Thương hiển nhiên hiểu rõ những suy nghĩ đang điên cuồng biến chuyển trong đầu Việt Tùy hơn ai hết. Ngay từ đầu hắn đã quyết định làm như không biết không quen, để cho người kia không phải phí công lo lắng, cũng không phải bởi vì đủ loại cảm xúc nhỏ nhen trong lòng mà buồn chán không vui.

Bất quá Việt Tùy vừa mới hồi thần đã liền nhận ra bản thân mình quá phận, vội vàng thỉnh tội, “Thuộc hạ không nên vượt quá giới hạn của mình…”

“Ta thích ngươi như vậy.”

Việt Tùy không dám tin, trừng lớn con mắt, biểu tình ngơ ngác vô cùng.

“Ngươi là nam nhân của ta, vì ta mà ghen là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có hiểu không?”

Hắn vừa nói vừa nhéo lên mặt đối phương một cái. Nam nhân vừa lãnh liệt lại vừa kiệm lời này một khi lộ ra biểu tình ngây ngốc liền thật sự khiến cho người ta muốn ức hiếp vô cùng. Nghĩ vậy, Việt Thương tự nhiên cảm thấy bản thân mình có chút xấu xa rồi.

Bất quá, làm một tiểu xấu xa thực sự là vô cùng sung sướng. Hắn bất thình lình ôm người ra khỏi dược dục, vung tay đóng cửa sổ vào, ngay khi người nọ còn đang kinh ngạc đã trực tiếp đem y áp đảo dưới thân.

Mà Ôn Đình đang ở trong sân phơi nắng cũng bất chợt bị Sơ Nhất ôm lấy, một lèo bế về trúc lâu đặt xuống giường đọc sách.

Ôn Đình khó hiểu hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Nam nhân nọ im lặng nhìn hắn hồi lâu, sau cùng mở miệng nói, “Gió lớn.”

Ôn Đình co rút khóe miệng, lại nhìn ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu rọi ở bên ngoài, sau cùng đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận lời giải thích của người nọ.

Thế là Ôn Đình bị ép buộc phải thỏa hiệp tiếp tục nằm lì trên giường đọc sách, căn bản không hề biết rằng ở một căn phòng nho nhỏ bên ngoài trúc lâu, có một tên cầm thú nào đó đang khi dễ một tên khác còn thảm hại hơn so với hắn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.