Thế Tử Xấu Xa

Chương 12: Chương 6.2



Đêm đó lúc đi ngủ, hai người sóng vai nằm trên giường, nhớ tới trước đó không lâu hắn thổ lộ tâm ý, Dung Tri Hạ không khỏi có chút khẩn trương, sợ hắn hỏi nàng gì đó.

Nhưng một hồi lâu sau, hắn cũng không mở miệng, trong phòng ngủ có vẻ yên tĩnh một cách dị thường.

Dung Tri Hạ hơi mơ hồ, không biết là mình cảm thấy thở phào nhẹ nhõm hay là có chút thất vọng, đúng lúc này, Mặc Lan cuối cùng cũng lên tiếng.

“Hôm nay lúc lâm triều, Hoàng thượng mệnh nhạc phụ dẫn quân xuất chinh đánh lui Lỗ Kim quốc đang xâm chiếm biên giới nước ta.”

Nghe vậy, mới đầu Dung Tri Hạ sửng sốt, tiếp theo nhớ đến khoảng thời gian này ở kiếp trước, phụ thân quả thật là phụng lqđ Hoàng mệnh mang binh đi ngăn địch, trận chiến kia kéo dài đến tận lúc nàng bị hại chết vẫn chưa kết thúc.

Nhưng mà nàng nghĩ, cha và đại ca xưa nay dũng mãnh thiện chiến, bày binh bố trận đánh bại kẻ địch dễ dàng, liền rất có lòng tin nói – “Cha ta nhất định có thể đánh bại đội quân Lỗ Kim quốc, khải hoàn trở về.”

Mặc Lan không phụ họa lời của nàng, mà chỉ trầm mặc.

Không nghe thấy hắn trả lời, Dung Tri Hạ có chút không vui – “Chẳng lẽ chàng cho rằng cha ta không thể đánh bại Lỗ Kim quốc?”

“Không, tất nhiên là nhạc phụ có thể đánh bại đội quân Lỗ Kim quốc.” – Giọng hắn trầm thấp mang theo sự trấn an, chỉ cần nàng muốn, nhất định hắn sẽ không để nàng phải thất vọng, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào, dốc toàn lực trợ giúp nhạc phụ đánh thắng trận chiến này.

Ngày hai mươi lăm tháng tư, đích thân Hoàng đế đứng ở cửa Đông Quan tiễn đưa đại quân chuẩn bị xuất chinh, nửa canh giờ sau, Dung Tu Đình dẫn đầu đại quân trùng trùng điệp điệp xông pha chiến trường.

--- ------ ----

Cũng trong đêm đó, tại một thanh lâu ở phố Tây Hoa,lqđ có hai đám người đang giằng co.

“Lý Trường Trung, ngươi là cái thá gì mà cũng dám tranh giành Minh Thiên cô nương với đại gia ta? Ngươi mà không cút xa một chút, đừng trách đại gia ta không khách khí.” – Mặc Thụy hống hách mắng.

“Ngươi là đồ khốn kiếp, bổn thiếu gia ta coi trọng Minh Thiên cô nương trước, lá gan của ngươi cũng thật lớn a, lại dám giành với bổn thiếu gia, ta thấy ngươi không thích sống lâu, chán sống rồi. Người đâu, đánh cho ta!” – Lý Trường Trung là con của Hiếu Thành Vương, vóc người cao lớn, mặt mũi ngăm đen, hơn nữa tính tình nóng nảy, không chấp nhận được nhất là việc bị kẻ khác khiêu khích.

Hai người thân phận ngang hàng, tính tình ngang ngược cũng không khác nhau lắm, vốn đã ngứa mắt nhau từ trước,lqđ lúc này không thể bỏ qua, tất nhiên là không ai chịu nhường ai.

“Ngươi nghĩ là ta sợ ngươi hay sao? Người đâu, đánh gia hỏa không có mắt này thật mạnh cho ta.” – Mặc Thụy cũng không yếu thế chút nào, hét lớn bắt thủ hạ động thủ.

Tú bà sợ thanh lâu bị đập phá, sợ tới mức cố gắng khuyên can – “Hai vị thiếu gia bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói, nếu không để ta gọi Minh Thiên cô nương cùng phục vụ hai vị thiếu gia.”

“Minh Thiên cô nương chỉ có một người, phục vụ cả hai chúng ta thế nào được, ngươi cút xa một chút, đừng cản trở.” – Lý Trường Trung không nhịn được đẩy nàng ta qua một bên.

“Đúng vậy, hôm nay trong hai người chúng ta chỉ có một người có thể đi vào phòng của Minh Thiên cô nương, mà dĩ nhiên người này là ta.” – Mặc Thụy quẳng xuống lời nói ngông cuồng tự tin.

“Ta nhổ vào! Ngươi ngay cả ngón tay cũng không vào được phòng của Minh Thiên cô nương, ngươi chỉ đáng xách giày cho bổn thiếu gia.” – lqđ Lý Trường Trung không khách khí cười nhạo.

Lúc này thủ hạ của hai người đã đánh nhau được một lúc, khay ly bàn ghế bị đập vỡ hất đổ cũng không ít, khách tới tầm hoa vấn liễu rối rít tránh qua một bên xem náo nhiệt.

Tú bà nghe một tiếng lại một tiếng đổ vỡ truyền đến, trái tim cũng chảy máu theo, những thứ này đều là dùng bạc trắng mà mua, mà bây giờ bị bọn họ náo loạn như vậy, tối nay nàng cũng không làm ăn được nữa, chờ bọn hắn đánh xong, lại còn mất công đi dọn dẹp.

Không ai phát hiện trong lúc hỗn loạn, có người cầm mảnh vụn ném vào mặt Lý Trường Trung, nhất thời khiến hắn ta bị chảy máu, tính khí vốn dữ dằn, hắn ta cho rằng mình bị Mặc Thụy đánh lén, bực tức lao đến đánh một quyền vào mặt hắn.

Thình lình bị đánh một quyền, Mặc Thụy đau đến mức máu mũi chảy ròng ròng, hắn cũng phẫn nộ đánh trả, hai kẻ vốn đang ở một bên xem cuộc chiến giữa hai bên, giờ đây cũng lao vào đánh nhau, làm đổ mấy bộ bàn ghế.lqđ Sau khi ngã nhào xuống đất, Lý Trường Trung vóc người cao lớn đè Mặc Thụy xuống dưới, nắm đấm mạnh mẽ rơi xuống người hắn.

Thủ hạ của Mặc Thụy thấy thế, vội vàng chạy qua cứu hắn, ngăn Lý Trường Trung lại, Mặc Thụy vừa được trở mình, mắt đỏ lên vì tức giận, liên thủ với thủ hạ áp chế Lý Trường Trung, đè hắn xuống đất đánh tàn bạo.

Thủ hạ của Lý Trường Trung cũng gấp gáp chạy tới giúp một tay, những kẻ khác cũng lần lượt kéo vào, cuối cùng một đám người đánh nhau loạn xạ, ngươi đánh ta một quyền, ta đạp ngươi một cước, hai phe càng đánh hỏa khí càng tăng, vô cùng dữ dội.

Giữa lúc hỗn chiến, sống lưng Mặc Thụy bị người ta đánh nghiêm trọng, đau đớn truyền tới làm hắn há miệng nhưng không kịp kêu lên thành tiếng,lqđ trước mắt đã tối sầm, sau đó liền hôn mê không dậy nổi.

Nhìn thấy nhi tử bị người ta mang về, khuôn mặt bầm tím lại bất tỉnh nhân sự, Trần thị vừa giận vừa sợ, cả đêm đi tìm đại phu chẩn bệnh.

Nghe đại phu nói tâm can nhi tử của bà bị gãy cột sống, sau này sẽ không thể nào đi lại nữa, bà bị dọa đến mức hồn cũng không còn, lại sai người đi tìm mấy đại phu khác, nhưng kết quả chẩn đoán bệnh cũng đều như vậy-------

“Tam thiếu gia bị gãy cột sống, về sau chỉ sợ ngay cả đi lại cũng không thể.”

Trần thị không thể nào chấp nhận việc nhi tử trở thành một phế nhân, bức ép nói – “Bất kể tốn bao nhiêu bạc, các ngươi nhất định phải chữa khỏi cho Thụy nhi cho ta.”

Mấy vị đại phu đều nghiêm túc lắc đầu, một đại phu thay mặt trả lời – “Cho dù Vương phi có giết chúng ta, chúng ta cũng không làm được,lqđ vẫn xin Vương phi nên đi thỉnh vị cao minh khác.”

Bọn họ đều là những đại phu hết sức nổi tiếng trong kinh thành, khám bệnh cho không ít vương công quý tộc, đều được nhận quà cáp đối đãi hết sức hậu hĩnh, vì vậy đối mặt với Trần thị vừa vô lễ vừa dọa nạt, không tránh khỏi có chút không vui.

Cuối cùng Trần thị ngay cả thái y cũng mời tới, nhưng vẫn nhận được kết quả giống nhau, từ nay về sau nhi tử sẽ bị liệt.

Mặc Thụy vẫn còn bất tỉnh nên không cảm nhận được số phận tương lai của mình, nhưng Trần thị lại biết rõ, thế này coi như nhi tử đã bị phế rồi, không bao giờ có thể tranh đoạt vị trí Thế tử với Mặc Lan được nữa, sau này thậm chí còn phải dựa vào hơi thở của Mặc Lan, mới có thể vượt qua quãng đời còn lại.

Nghĩ tới đây, bà nhào đến bên giường nhi tử, vỗ cánh tay con trai, khóc lóc kể lể nói – “Thụy nhi, sao con lại lỗ mãng như vậy? Vì một kỹ nữ đê tiện mà đi tranh giành tình nhân cùng người ta, bây giờ bị biến thành như vậy, con muốn mẫu phi phải làm thế nao, làm thế nào đây? Mẫu phi vốn đang trông cậy vào con. Bây giờ tất cả mất rồi!” – Cho dù bà có tâm kế và thủ đoạn hơn nữa lqđ, cũng không thể nào đi tranh giành cái gì cho nhi tử nữa.

Hôm sau, chuyện này truyền đến tai Phụng vương, Phụng vương ngồi xe lăn đến thăm tiểu nhi tử, còn chưa vào phòng, đã nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh gầm thét kêu khóc chửi bới của Mặc Thụy --- -----

“Mẫu phi, ngài nhất định phải cứu con, con không muốn biến thành phế nhân giống như phụ vương, ngài lại đi tìm đại phu nữa, phải rồi, kêu toàn bộ thái y có y thuật tốt nhất trong cung đến, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp chữa khỏi cho con…..”

Nghe lời nói của nhi tử, Phụng vương giận tái mặt, lập tức sai người đẩy mình về viện.

Bởi vì Mặc Thụy là con út, nên ông thương yêu Mặc Thụy thậm chí còn nhiều hơn Mặc Lan, cũng bởi vậy mà ngày trước có nhiều chỗ dung túng cho hành động việc làm của hắn,lqđ mà giờ khắc này nghe thấy lời nói kia, tâm của ông nhất thời nguội lạnh.

Sau khi trở lại trong phòng, đối với chuyện Mặc Lan và Trần thị hai bên minh tranh ám đấu, Phụng Vương đã có quyết định.

Chuyện con trai Hiếu Thành vương và tam thiếu gia Phụng Vương phủ tranh giành tình nhân, tụ tập đông người ẩu đả trong thanh lâu rồi bị thương, rất nhanh đã lan truyền khắp kinh thành.

Trần thị vốn vẫn còn tức giận bất bình, muốn tới Hiếu Thành Vương phủ đòi lẽ phải, nhưng sau khi biết Lý Trường Trung vẫn hôn mê chưa tỉnh đã bỏ ý định này đi. Nhưng bà tuyệt đối không ngờ, Hiếu Thành Vương phi lại tìm tới cửa.

Hai vị Vương phi vừa thấy mặt nhau, đã tức giận đỏ mặt tía tai, bất chấp mọi thứ lễ nghi, lôi tất cả những lời lẽ khó nghe ra mắng chửi, không thua kém chút nào những người đàn bà đanh đá chua ngoa.

Dung Tri Hạ nghe Hiểu Trúc kể lại chuyện hai vị Vương phi cao quý tranh cãi mắng chửi lẫn nhau, không nhịn được bật cười.

“Tam thiếu gia luôn luôn hống hách ngang ngược, bây giờ nhận lấy kết cục như vậy, cũng coi như ác giả ác báo thôi.” – lqđ Nhớ tới hôm đó tam thiếu gia làm nhục tiểu thư nhà mình, Cúc Nhi không khỏi cảm thấy hắn đã bị ông trời báo ứng.

Hiểu Trúc lại nói tiếp – “Ta vừa mới nghe được nha, Tam thiếu gia có thể không đứng lên được nữa, mỗi lần Vương phi đi thăm hắn, đều khóc đến đỏ cả hai mắt.”

“Vương phi cũng không phải là người tử tế gì, có thể thấy được ở dưới phàm làm chuyện gì ông trời cũng đều báo ứng hết.” – lqđ Cúc Nhi nhớ đến ngày đó Vương phi bày ra ván cờ muốn hại nàng và tiểu thư, thì không cảm thấy đồng tình với bà chút nào, chỉ kém không vỗ tay vui vẻ nói con trai bà bị liệt thật là tốt. Trên mặt nàng không che giấu nụ cười nói tiếp – “Tiểu thư, ta nghĩ bây giờ Vương phi cũng không còn lòng dạ nào đi hãm hại chúng ta nữa.”

Từ sau hôm thiếu chút nữa bị Vương phi đánh chết, trải qua mấy ngày nay, nàng vẫn lo lắng đề phòng, e sợ một ngày nào đó, Vương phi lại nghĩ ra độc kế gì để hãm hại chủ tớ các nàng,lqđ hiện giờ, cuối cùng nàng cũng có thể tạm thời thở phào một cái, bởi vậy mà sắc mặt cũng vui mừng.

Dung Tri Hạ gật đầu một cái – “Ừ, sau này ngươi không cần lúc nào cũng lo lắng nữa.”

Nàng biết thời gian này Cúc Nhi vẫn lo lắng hãi hùng, nàng nhìn thấy nhưng cũng không khuyên được nàng ấy. Giờ phút này coi như đã giải trừ sầu lo của nàng. Bởi vì kế tiếp, Trần thị sẽ có rất nhiều chuyện bận rộn, chắc chắn không có tâm tư đi đối phó nàng.

Lúc mặt trời lặn, Mặc Lan trở lại, mặt mày vui vẻ đến bên cạnh Dung Tri Hạ - “Tri Hạ, từ nay về sau, nàng ở trong Vương phủ có thể thư thái sống qua ngày rồi. Phụ vương vừa mới cho mời ta tới, phân phó ta mấy ngày nữa đưa Vương phi và Mặc Thụy về biệt trang tĩnh dưỡng.” – Hắn cố ý tới đây nói tin tốt này cho nàng.

Lúc ấy phụ vương dặn dò hắn thế này---- ------

“Thương thế của Thụy nhi sợ rằng sẽ không thể chữa khỏi, mấy ngày nữa con hãy sai người đưa hắn về biệt trang ở ngoại ô tĩnh dưỡng đi,lqđ còn nữa, để cho mẫu thân của hắn đi theo chăm sóc hắn.

“Dạ.” – Mặc Lan thản nhiên gật đầu.

Không ai biết được, đêm đó Mặc Thụy tới thanh lâu tìm Minh Thiên cô nương, tất cả đều do một tay hắn an bài, hắn âm thầm mua chuộc Minh Thiên cô nương, sai nàng đồng thời mời cả Mặc Thụy và Lý Trường Trung đêm đó lên phòng nàng, hai người mới không thể buông tha. Cuối cùng hai kẻ đó vốn đã không ưa nhau nay lại bởi vì không ai nhường ai, lao đến đánh nhau túi bụi, hắn lại sai người bí mật hạ độc thủ với Mặc Thụy, thừa cơ phế bỏ hắn.

Trầm mặc một lát, Phụng Vương lại nói – “Lan nhi, phụ vương biết những năm gần đây trong lòng con oán giận phụ vương không ít, cho rằng phụ vương thiên vị mẹ con Mặc Thụy, nhưng con phải biết rằng, lqđ khi phụ vương gặp chuyện bị thương con vẫn còn nhỏ, có thể nói Phụng Vương phủ chúng ta hoàn toàn nhờ vào mẫu thân Mặc Thụy lo liệu cả trong lẫn ngoài, Vương phủ to lớn như vậy mà bà ấy đã xử lý rất gọn gàng ngăn nắp, khiến cho Vương phủ chúng ta cũng không bởi vì có phụ vương bị thương mà không hưng thịnh.” – Ông cố ý đề cập đến, hi vọng nhi tử có thể nể tình chuyện này mà về sau khi nắm giữ quyền hành đừng cư xử quá phận với Trần thị.

“Vì vậy mà phụ vương tha thứ chuyện bà ta đã ám sát nhi tử?” – Mặc Lan chất vấn. Phụ vương chỉ ghi nhớ chuyện Trần thị đã thu vén Phụng Vương phủ gọn gàng ngăn nắp, lqđ mà không biết hắn ở trong bóng tối phải chịu bao nhiêu buồn bực thiệt thòi vì bà ta.

Thấy nhi tử vẫn không có cách nào quên được, vì muốn cho nhi tử hiểu được nỗi khổ tâm của mình, Phụng vương nói ra tính toán lúc trước của ông.

“Phụ vương vốn đã dự định không lâu sau, sẽ đi bẩm tấu Hoàng thượng truyền tước vị Phụng Vương cho con trước thời hạn,lqđ từ đó con sẽ trực tiếp quản lý Phụng vương phủ, mẫu phi con cũng không thể lật lên sóng gió gì nữa, phụ vương sẽ cùng nàng tới biệt trang tĩnh dưỡng, chẳng ngờ ngay lúc này Thụy nhi lại gặp chuyện không may, không thể làm gì khác hơn là an bài như thế này.”

Ông hi vọng lời nói của mình có thể làm tiêu tan một chút oán hận của nhi tử với Trần thị, Trần thị trong lúc làm việc tuy có thiếu sót, nhưng mà chung quy cũng là thê tử của ông, hai người có nhiều năm tình nghĩa vợ chồng, ông cũng không muốn lúc bà về già lại phải chịu thê lương.

Nghe phụ thân giải thích xong, hắn cũng nhiều lời nữa. Bất kể như thế nào thì hắn cũng đã đạt được mục đích, lqđ đuổi mẹ con Trần thị ra khỏi Phụng vương phủ.

Dung Tri Hạ nhìn hắn, không biết tại sao mà trong lòng cảm thấy mềm mại, ngực bị một cỗ ấm áp lấp đầy.

Thấy hai mắt hắn chớp chớp nhìn nàng, ánh mắt giống y như Giáng Phúc lúc chuẩn bị được nàng cho ăn, chan chứa đợi mong, lqđ khiến nàng không kìm hãm được mà nở nụ cười, ôn thanh nói – “Cám ơn.”

Nàng nhớ đến trước lúc nàng chết ở kiếp trước, mẹ con Mặc Thụy vẫn sống tốt, không tai họa, không bệnh tật. Mà bây giờ, Mặc Thụy bị liệt, mặc dù hắn chưa nói rõ, nhưng nàng biết tất cả những điều này đều là hắn làm vì nàng.

Mặc Lan cố gắng nhẫn nhịn, lqđ nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được ôm nàng vào ngực – “Cho ta ôm một cái là được rồi.” – Hắn dụ dỗ bên tai nàng.

Nàng nhu thuận để cho hắn ôm, đồng thời cũng nghe được cánh cửa lòng vốn khóa chặt đã chấn động, mở ra một khe hở, những oán khí tích tụ bên trong cũng theo khe hở kia tiêu tán ra ngoài.

Sau khi oán khí tích tụ trong lòng đã tiêu tan một chút, nụ cười của nàng cũng rực rỡ hơn mấy phần.

Mặc Lan nhìn chăm chú vào nàng đang nở nụ cười, nhất thời động tình, cẩn thận hạ xuống một nụ hôn bên môi nàng.

Dung Tri Hạ không ngờ hắn lại đột nhiên làm như vậy, lqđ khó nén nổi kinh ngạc, ngước mắt xem xét hắn.

“Xin lỗi, ta không kìm lòng nổi.” – Hắn xin lỗi, nhưng không cảm thấy hối hận vì hành động thân mật vừa rồi.

“Gương mặt này của ta…..chàng không cảm thấy xấu xí hay sao?” – Nàng tự giễu nói.

“Nàng không xấu xí một chút nào, vết sẹo này chẳng qua chỉ che đậy vẻ đẹp của nàng, khiến nàng như ngọc sáng bị che phủ, chắc chắn có một ngày ta sẽ tìm được thuốc, xóa sạch vết sẹo trên mặt nàng, lqđ khôi phục dung nhan xinh đẹp cho nàng.” - Ở trong mắt hắn, vết sẹo trên mặt nàng đã không còn xấu xí nữa, ngược lại chỉ khiến hắn yêu thương không thôi.

Hắn đã từng hỏi thăm mấy thái y trong cung, muốn xin thuốc có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt cho nàng, nhưng tất cả thái y đều lắc đầu bảy tỏ bất lực.

Chỉ có duy nhất Hứa thái y đã nhắc tới một phương thuốc cổ truyền trong đó có vị thuốc thảo dược Bạch Tử Lan giúp triệt tiêu vết sẹo rất có hiệu quả. Thế nhưng vị thảo dược kia vô cùng hiếm thấy, vả lại đã tuyệt tích(*) trên trăm năm, chưa từng có ai gặp lại, vì vậy toa thuốc này không ai còn dùng nữa, nếu có thể tìm được Bạch Tử Lan, có lẽ sẽ điều chế ra thuốc có thể chữa khỏi mặt của nàng.

(*) – biến mất, không còn xuất hiện.

Sau khi biết được chuyện này, hắn đã tuyên bố treo thưởng một số tiền lớn để cầu mua được Bạch Tử Lan.

Dung Tri Hạ không biết lời của hắn có thể có ngày thực hiện được hay không, lqđ nhưng nàng lại biết rõ, giờ phút này ngực nàng vì lời hắn nói mà nóng lên bừng bừng, oán khí trong lòng lại giảm đi mấy phần.

Cúc Nhi ở một bên nhìn, vui mừng lặng lẽ che miệng cười, tiểu thư rốt cuộc cũng bằng lòng gần gũi cùng Thế tử.

Nàng nhìn ra được, lqđ sau khi thành thân, tiểu thư rất kháng cự Thế tử, nàng đã thử thăm dò hỏi tiểu thư có điều gì bất mãn với Thế tử, nhưng tiểu thư lại không nói gì cả, vì vậy trong lòng nàng vẫn âm thầm lo lắng, mặc dù có vẻ như Thế tử rất sủng ái tiểu thư, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, rất khó đảm bảo sẽ không khiến cho Thế tử không vui.

Nhưng mấy ngày nay nàng nhận ra thái độ của tiểu thư với Thế tử đã trở nên khá hơn một chút, không lạnh nhạt như trước nữa, lqđ đây là chuyện tốt, nàng hi vọng có thể tiếp tục duy trì như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.