Michael chạm mặt cô ta trong chuyến thị sát hằng ngày. Hắn đã ngừng tìm kiếm thêm Druid để mụ Grainna cướp đi sức mạnh và tuổi trẻ của họ, chứ đừng nói là những trinh nữ Druid.
Hắn đang bận nói chuyện với một thương nhân thì liếc mắt thấy một phụ nữ trẻ chẳng có gì thu hút.
Mái tóc vàng và cơ thể cơ bắp của hắn thu hút rất nhiều ánh mắt phụ nữ mỗi khi hắn đi qua, từ những cô nàng ngây thơ cho tới những phụ nữ lõi đời. Cô ta chú ý đến hắn khi họ vô tình đụng phải nhau.
"Xin thứ lỗi. Tôi đã không quan sát khi di chuyển."
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được sức mạnh của cô ta. Cảm giác gai gai khi người ta nhận thức được mình đang ở cạnh một thứ vô cùng quen thuộc. Đầu hắn hơi nhức nhối, dấu hiệu chắc chắn cho thấy có người đang nhìn vào trong. Hắn nhanh chóng chặn cô ta lại, nhưng không phải trước khi cô ta cảm nhận được sự hứng thú của hắn dành cho cô ta. Cô ả ngu ngốc, cô ta không biết thứ gì gợi nên sự tò mò của hắn. Cô có phải là trinh nữ không?
Michael cười toét miệng, khoe hàm răng trắng cùng lúm đồng tiền mà hắn có khi sinh ra và luôn biết cách tận dụng. "Đó là lỗi của tôi. Tôi bị choáng ngợp bởi đôi mắt đáng yêu của em đến mức tôi để em đâm vào mình, để có thể biết tên em."
Cô ta không xinh xắn lắm và cơ thể không có những đường cong hắn thích ở phụ nữ, nhưng đôi mắt cô ta có màu xanh dương sẫm xuyên thấu tâm can, thứ đã thu hút sự chú ý của hắn. Cô ta nói năng khá lịch sự so với một cô gái quê mùa, và dù bộ đồ của cô ta làm từ vải muslin và len, nó tương đối sạch sẽ.
Cô ta cố kiềm chế nụ cười toe toét. Đôi má ửng hồng lên tiết lộ rằng cô ta vẫn còn là một trinh nữ. "Người ta gọi tôi là Margaret", cô ta cười khúc khích.
"Rất vinh hạnh". Hắn nắm lấy tay cô ta, đưa nó lên môi. Hắn nghĩ khuôn mặt cô ta chẳng thể rạng rỡ hơn được nữa, trừ phi nó bị nướng trên lửa. Margaret không quen nhận được sự chú ý từ cánh đàn ông, dù rất muốn. Khát vọng ngây thơ đó sẽ trao cho Michael thứ hắn muốn.
Michael vẫn nắm chặt tay cô ta sau khi đã hạ nó khỏi môi. Hắn nhìn ngắm đôi bàn tay lồng vào nhau của họ, khẽ siết chặt nó rồi thả tay cô ta ra.
"Tôi chắc chắn rằng chồng em đang tìm kiếm em."
"Tôi không có chồng."
"Vậy vị hôn phu?", hắn mỉm cười.
"Chưa một người đàn ông nào cầu hôn tôi."
"Thế thì được rồi." Hắn nắm lấy khuỷu tay Margaret và dẫn cô ta ra khỏi cửa hàng. "Hãy cho phép tôi tháp tùng em về nhà. Sắp muộn rồi, và vẻ đẹp của em có thể thu hút kẻ xấu mất."
Margaret mỉm cười, để lộ hàm răng hơi xiên. "Không cần đâu, thưa ngài. Tôi đã ở trong làng cả đời rồi. Tôi khá an toàn ở đây."
Hắn bĩu môi với cô. "Em làm tôi tổn thương đấy, Margaret, vì tôi chỉ muốn ở bên em thêm vài phút thôi mà."
"Tên ngài là gì?", cô ta bạo dạn hỏi.
Hắn chìa tay ra và dẫn cô ta tới một con đường tương đối vắng vẻ. "Jone, Michael Jones", hắn nói dối. Dù đang ở trong lãnh địa của Lancaster, hắn cũng không muốn tên mình xuất hiện ở khu vực gần nhà MacCoinnich.
Hắn thích thú ngẫm nghĩ về những việc nên làm với cô gái này. Hắn biết mình sẽ phải trả giá đắt nếu mụ Grainna biết hắn tìm được một trinh nữ mà không đưa cô ta về ngay lập tức, nhưng để mụ Grainna giành lại toàn bộ quyền lực không phải là mục đích lúc này của hắn. Dẫu thế nào đi nữa, mối lo không ngớt về tính đồng bóng của mụ Grainna vẫn khiến hắn hoài nghi, không biết mình có nên dẫn phụ nữ Druid về cho mụ ta nữa hay không. Có lẽ nếu Grainna biết vật tế chỉ cách mụ có một sợi chỉ, mụ ta sẽ nhượng bộ và trao cho hắn cuộc đời bất tử mà hắn luôn thèm khát. Dẫu có thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không ép Margaret đi cùng ngay bây giờ. Có lẽ sau một thời gian, cô ta sẽ tình nguyện. Vậy thì sẽ không gây ra báo động.
"Ngài có phải một hiệp sĩ không? Ngài có phải ngài Jones phục vụ gia đình Lancaster không?"
Lời nói dối của hắn thốt ra một cách dễ dàng, "Một hiệp sĩ thì đúng, nhưng không phục vụ Địa chủ Lancaster. Tôi chỉ đang đi du lịch qua đây thôi".
Lông mày cô ta nhướng lên. Vậy ngài sẽ không ở lại đây sao?"
"Điều đó còn tùy."
"Tùy cái gì?"
Hắn đặt tay lên tay cô ta. "Tùy xem em có muốn tôi ở lại trong một thời gian ngắn hay không."
Cô ta vấp chân, Michael đỡ lấy.
"Làm sao tôi có thể đòi hỏi một chuyện như thế được? Tôi không biết ngài."
"Nhưng em muốn. Tôi nghĩ thế."
Người cô ta nóng bừng lên dưới sự động chạm và câu nói của hắn. "Tôi sẽ rất thích ý tưởng được biết rõ hơn về ngài, tất nhiên là dưới sự giám sát thích đáng."
Một trinh nữ, không nghi ngờ gì. "Tất nhiên."
Cô ta dừng lại trước một ngôi nhà tranh có khói bốc lên từ chồng rơm. "Có lẽ ngày mai ngài có thể ghé qua ăn trưa cùng chúng tôi. Mẹ tôi sẽ rất thích nếu có một hiệp sĩ ở bàn ăn cho xem."
"Hẹn ngày mai." Hắn cúi người xuống và khóa chặt ánh mắt của Margaret khi hắn hôn tay cô ta một lần nữa. Hắn nghe thấy cô ta hít sâu vào và cảm nhận được sự run rẩy trong bàn tay cô nàng. Hắn mỉm cười khi mọi việc tiến triển quá dễ dàng với cô ta.
Thật là cực kỳ dễ dàng.
Họ chờ tới khi tối muộn và người hầu đã đi nghỉ hết. Cha cô đặt thêm lính canh ở cổng và một người khác ở tòa tháp cao nhất để báo động khi cần thiết.
Mọi thành viên của gia đình đều đi tới phòng Liz. Vài chiếc ghế được mang vào để có thêm chỗ ngồi. Và dù căn phòng rất rộng, nó vẫn chật kín.
Myra và cánh phụ nữ khá e sợ về việc cho cánh đàn ông xem những gì họ đã làm. Cho tới lúc này, họ chỉ làm việc này với nhau, mà như Tara gọi là một khu vực hoàn toàn không có testosterone[1]. Giờ thì nó sẽ giống như cách Lizzy gọi, một trải nghiệm song tính.
[1] Testosterone: Hoóc môn nam.
Khi tất cả mọi người đã đến, Lizzy lấy sợi dây buộc tóc và quyển sách từ nơi cất giấu ra và đặt sợi dây quanh tay nắm cửa. Ông Ian nhìn sợi dây thun ngoại cỡ rồi liếc mắt sang con gái và Todd.
Myra cố tình đưa mắt nhìn khắp nơi, trừ Todd. Cô thật sự không muốn cha mình tra hỏi gì vào lúc này.
Lizzy ôm chặt quyển sách vào ngực và khuyến khích mọi người tìm chỗ ngồi thoải mái.
Tara nặng nề đi tới ghế, những người khác thì ngồi xuống đệm.
Myra thấy Amber mỉm cười với Simon, thằng bé mở tròn mắt khi mẹ mình bắt đầu cất tiếng nói.
"Được rồi. Tôi biết mọi người sẽ có rất nhiều câu hỏi, nhưng hãy đợi tới khi bọn tôi làm xong. Nếu mọi người có gợi ý gì trong quá trình thì hãy nói ra, nhưng đừng bước vào vòng tròn."
"Vì sao lại thế?", Fin hỏi.
"Vòng tròn được mở ra và đóng bởi chúng tôi, phá vỡ nó sẽ phá hỏng việc chúng tôi đang làm, chưa kể là sẽ khá đau đấy."
"Năng lượng sẽ tấn công người phá vỡ vòng tròn, còn chúng tôi thì rơi xuống."
Todd nhìn những người phụ nữ một lượt, "Ý cô là gì khi nói Rơi xuống?"
Myra cười, ngày càng tự tin hơn. "Rồi anh sẽ thấy."
"Nhưng vì anh đang ở đây, sao anh và Duncan không đừng sau lưng Tara nhỉ." Hai người đàn ông nhìn nhau, hai bên mày nhíu chặt nhưng không chất vấn gì.
"Sẵn sàng chưa?", Amber có vẻ lo lắm. Khi những người khác đã vào vị trí, con bé bắt đầu rải hoa oải hương và thiết lập vòng tròn.
Lizzy bắt đầu. "Giờ là lúc chúng tôi nhìn trộm, dùng thị lực của mình để xem xét bí mật của người khác. Hãy dùng vòng tròn để che giấu cho chúng tôi, giữ chúng tôi trong im lặng, đó là tất cả những gì chúng tôi cầu xin. Nếu các tổ tiên cho phép thì xin hãy cho chúng tôi biết." Các bàn tay lồng vào nhau, ngọn lửa từ những cây nến vươn cao hơn mười phân.
"Vì Tara và tôi là những người duy nhất từng gặp mụ Grainna, cả hai chúng tôi sẽ phải mở rộng tâm trí để nhận hình ảnh."
Họ nhắm mắt lại, thở chậm chạp từng hơi. Myra cảm thấy Tara siết mạnh tay cô hơn. Mạch đập của cô tăng tốc và ký ức về lúc Simon nằm trong vòng tay mụ Grainna hòa vào tâm trí Myra.
"Em thấy rồi", Amber nói.
"Chị cũng vậy." Hình ảnh đó khiến cô buồn nôn, nó có thể là ký ức của Lizzy hoặc Tara.
Khi họ bắt đầu bay trên sàn, không chỉ có một tiếng thở dốc phát ra từ cánh đàn ông trong phòng, nhưng không ai nói gì.
"Mọi người nhìn thấy chưa?", Lizzy hỏi.
"Aye", Amber nói.
"Aye", Myra đồng ý.
"Em ổn chứ, Tara?"
"Em ổn."
"Được rồi, hãy tìm mụ phù thủy nào." Myra liếc xung quanh, thấy Lizzy mở mắt và nhìn chằm chằm xuống tờ giấy mà chị đã ghi câu thần chú. "Hãy đưa tâm trí chúng tôi băng qua đất đai, tìm kiếm phù thủy và gã tay sai. Hãy để chúng tôi nhìn thấy đâu là vận mệnh của mình."
"Thông minh thật", Myra bảo chị.
"Nếu nó có tác dụng."
Trong phòng chỉ có mình bọn họ. Dù cả gia đình đang mải mê quan sát họ, cánh phụ nữ vẫn chỉ nhìn nhau. "Đường nào?"
"Đầu tiên là ngôi làng. Tất cả chúng ta có thể hình dung ra nó."
Như đang cưỡi trên một con ngựa phi nước kiệu với tốc độ chóng mặt, tâm trí họ bay qua các vùng đất. Một cơn gió nhỏ thổi qua tóc Myra từ chính giữa vòng tròn. Ngay khi hình ảnh của ngôi làng hiện rõ, nó nhanh chóng lao vụt qua.
Myra vẫn nhắm chặt mắt và hỏi, "Ai đang làm thế?".
Hầu hết mọi người đều trả lời, "Không phải tôi".
"Cứ thả lỏng, thuận theo nó đi." Những ngọn đồi xanh mướt điểm xuyết những chú cừu trắng muốt lao vụt qua, một ngôi làng khác xuất hiện trong tầm mắt, không phải ngôi làng ngoài Pháo đài MacCoinnich. "Nó ở đâu thế?"
"Lancaster", Myra bảo Lizzy.
Tâm trí họ di chuyển xa hơn rồi quay về phía khu rừng. Hình ảnh xuất hiện nhanh đến mức họ cảm giác như thể mình là một con đại bàng đang sải cánh trên các tầng mây, thi thoảng lại nhào xuống và xoay mình.
Họ nhanh chóng dừng lại như lúc bắt đầu cuộc rượt đuổi hình ảnh. Myra thấy hình ảnh lờ mờ của một căn nhà xập xệ, trước khi hành trình của họ đột ngột kết thúc.
Mụ Grainna đang nhìn vào một quả cầu thủy tinh trước cái lò sưởi. Căn phòng có dấu vết chết chóc ở mọi ngóc ngách.
Amber thở dốc khi hình ảnh chiếc bàn thấm đẫm máu xuất hiện.
"Bình tĩnh nào." Myra siết chặt tay em gái.
"Đó có phải là mụ ta không?"
Tay Tara run rẩy trong tay cô. "Phải, nhưng…"
"Trẻ hơn", Liz nói nốt câu của Tara.
"Phải, trẻ hơn rất nhiều."
Cuối cùng Duncan cũng lên tiếng. "Mụ ta có thể nhìn thấy các em không?".
"Em không nghĩ vậy."
"Mấy đứa nhìn thấy gì?", ông Ian hỏi.
"Mụ ta đang quan sát Steel trong quả cầu thủy tinh."
"Mụ ta giận dữ", Amber bảo họ.
"Chị nghĩ em nói đúng, nhưng vì sao?"
Myra cảm nhận tâm trí của Tara lang thang trong căn phòng mà mụ Grainna đang đứng. "Ôi, Chúa ơi."
"Gì vậy?", một loạt giọng cất lên trong căn phòng.
"Đừng nhìn, Tara. Chúng ta chẳng thể làm gì cho họ hết." Myra biết ngay khoảnh khắc Lizzy nhìn thấy những người chết, ít nhất hai người. Liz cảm thấy mạch máu của Tara bắt đầu đập quá nhanh. Ý nghĩ ấy nhanh chóng tràn đầy vào đầu Myra. Sự lo lắng và sợ hãi khiến cô mở mắt.
"Chúng ta phải chấm dứt thôi."
"Chị ổn", Tara trấn an mọi người. "Mụ ta còn nhìn thấy gì trong quả cầu pha lê nữa?"
Myra cố nhìn, nhưng hình ảnh trong quả cầu u ám trở nên méo mó. "Em có cảm thấy gì không, Amber?"
"Giận giữ. Phẫn nộ. An bình."
"Sao lại là an bình?"
"Mụ ta nhìn thấy thứ sẽ cứu rỗi mình, nhưng hình ảnh đó làm mụ ta giận dữ."
Đột nhiên, mụ Grainna xoay phắt người khỏi quả cầu pha lê và nhìn quanh phòng.
Họ bất động, nín thở. Mụ ta vẫy tay lên quả cầu, nó trở nên tối om. Mắt mụ ta nhìn chòng chọc vào quả cầu và bắt đầu niệm thần chú.
Tara cảm thấy lông trên cánh tay mình dựng đứng. "Chúng ta phải ra khỏi đó." Câu thần chú quen thuộc.
"Nhanh lên."
Họ mở mắt để xóa bỏ những hình ảnh, nhưng không gỡ bỏ kết nối với nhau. "Được rồi, Duncan, sẵn sàng bắt nhé", Liz bảo anh.
"Bắt cái gì?"
"Vợ anh."
"Myra?"
Myra hiểu yêu cầu của Lizzy. "Cảm ơn ngài vì sự kết nối và chuyến thăm dò của chúng tôi. Hãy đóng vòng tròn và chấm dứt kết nối của chúng tôi."
Mụ Grainna kêu ré lên, rồi từ phía Myra, một luồng gió xuất hiện, thổi tắt các ngọn nến.
"Em có nghe thấy nó không?"
"Có, đó là lần đầu tiên."
"Sẵn sàng chưa?"
"Nắm lấy ghế đi, Duncan."
"Để làm gì?"
"Giúp anh ấy đi Todd." Myra gật đầu.
Khi những người đàn ông đã vào vị trí, cánh phụ nữ thả tay, phá vỡ liên kết của họ và ngã xuống.
Tara đã chuẩn bị tinh thần, nhưng thay vì ngã xuống, hai người đàn ông bắt được cô, mặc dù có hơi lảo đảo, và nhẹ nhàng đặt cô xuống đất. "Thế này đúng là tốt hơn."
Duncan quay phắt lại đối mặt với cô, trừng mắt nhìn cô với ánh mắt cảnh giác. "Ý em muốn nói là, em luôn bị ngã xuống sàn mỗi lần làm việc này?" Anh vẫy tay về phía những người phụ nữ đang xoa phần mông đau nhức của mình.
"Nó đâu có tệ đến thế…"
"Tara Louise MacCoinnich, em đang mang thai con của chúng ta, và anh sẽ không cho phép em ngã như thế nữa."
Lông mày Myra nhướng lên khi anh gọi tên đầy đủ của Tara. Mắt Lizzy nhanh chóng mở to.
Tara gửi cho Duncan một nụ cười rụt rè. "Không tệ đến thế đâu mà."
Khuôn mặt nghiêm khắc của Duncan dịu xuống khi anh nhìn vào mắt vợ. Anh nắm lấy tay cô, quỳ xuống ngang tầm với cô. "Anh không sao chịu đựng nổi suy nghĩ em bị thương, em yêu."
"Em chưa từng bị đau." Cô liếc nhìn những người khác trong vòng tròn. "Dẫu sao cùng không đau lắm."
Những người đàn ông khác giúp cánh phụ nữ đứng dậy.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?", Ông Ian hỏi.
Các cô gái di chuyển quanh phòng, trả nến, đệm, và mọi chứng cứ về những việc họ vừa làm về chỗ cũ. Cảnh tượng đó vô cùng thi vị vì họ đã phối hợp với nhau rất hoàn hảo.
"Sao?", cuối cùng Fin hỏi.
"Mụ Grainna đã chú ý đến bọn tôi", Lizzy bảo anh.
"Cô chắc chứ?"
Ngồi cạnh mẹ, Amber lên tiếng hỏi, "Còn vì lý do nào khác khiến chúng ta nghe thấy giọng của mụ ta chứ? Và tất cả chúng ta đều cảm thấy cấp thiết phải thoát ra".
Fin đi tới chỗ lò sưởi và quăng một khúc gỗ vào trong. Anh dùng tay bắt một ngọn lửa và chơi đùa với nó trong lúc suy nghĩ.
"Liz nói đúng. Mụ ta đã biết được điều gì đó."
"Mọi người đã nhìn thấy gì?" Fin tung một quả bóng lửa trong tay như thể nó làm bằng sứ.
"Chúng ở ngoài rìa khu vực Lancaster. Trong rừng."
"Chúng?"
"Aye, mụ Grainna, Steel, cùng những người khác nữa. Rất nhiều người nữa", Myra nói.
"Bao nhiêu người nữa?"
"Hai tá, có thể hơn."
Fin quăng quả bóng lửa vào lại lò sưởi. "Hiệp sĩ à?"
"Một số", Myra bảo anh. "Những người khác là người hầu yếu ớt, những người rõ ràng không được huấn luyện để ra trận."
"Làm sao em biết? Chúng ta đi qua người họ nhanh thế cơ mà."
"Những con ngựa, chỉ có hiệp sĩ mới có ngựa", Myra giải thích cho Lizzy. "Cả quý tộc nữa, nhưng mụ Grainna không cần quý tộc."
"Amber." Liz ngồi xuống cạnh cô trên giường. "Em còn cảm nhận được gì nữa không?"
"Nỗi sợ. Mụ Grainna đang sợ một điều gì đó."
"Tốt." Todd đứng kế bên Myra, khẽ chạm vào tay cô, rồi buông cô ra. "Nỗi sợ sẽ khiến mụ ta hấp tấp, mất lý trí. Điều đó có thể có lợi cho chúng ta."
"Em có thể chỉ chỗ của mụ ta không?", Duncan hỏi em gái.
"Em nghĩ là có."
"Chúng ta cần phải làm gì đó thật nhanh, mụ ta đang giết người, Duncan", Tara nài nỉ. "Tuổi trẻ của mụ ta đang quay lại, cùng với quyền năng."
Myra ngả vào vai Todd, nỗi sợ hãi trào dâng trong cô. Tara ôm đứa bé chưa chào đời của mình như thể muốn bảo vệ nó khỏi quỷ dữ. Amber đứng bên cạnh Simon, người đã di chuyển về đứng cạnh mẹ cậu. Ông Ian và bà Lora chăm chú nhìn nhau. Một cảm giác hãi hùng bao trùm khắp căn phòng.
Liệu tất cả bọn họ có thể sống sót chứ? Liệu gia đình mạnh mẽ của cô có còn trọn vẹn khi chuyện này kết thúc không?