Khi Mộ Hàm Chương tỉnh lại, mặt trời đã lên cao từ lâu.
Cả người rã rời, chỗ nào cũng vừa đau vừa mỏi, cả mở mắt ra cũng thấy lao lực, thậm chí còn cảm thấy thân thể không ngừng lắc lư xóc nảy. Mộ Hàm Chương hoang mang nghĩ, Cảnh Thiều dối trá, rốt cuộc tối qua đã làm bao nhiêu lần vậy? Hắn chỉ nhớ được khi mình mệt đến ngất đi, tiểu tử đó vẫn còn đè mình ra dày vò mãi không chịu thôi.
Tiếng bánh xe gỗ cán lên đá cuội lộc cộc vang lên bên tai, hàng mi mảnh dài rung rinh, đôi mắt đẹp mơ màng mở ra, Mộ Hàm Chương ngơ ngẩn một lúc, cảm thấy mái giường hôm nay hơi lạ, có vẻ giống trần xe ngựa… Trần xe!
Lúc này Mộ Hàm Chương mới thấy không đúng, vùng vẫy ngồi lên, phần eo đau nhức khiến hắn không khỏi cau mày, miễn cưỡng dựa vào vách xe ngồi dậy.
Trong buồng xe được bày biện rất đẹp, sàn xe bên trong được đóng thành bậc cao, bên trên trải tấm đệm mềm rất dày, bên trên là tấm chiếu lạnh thanh ngọc, trên vách xe có đóng giá sách và ngăn nhỏ, xếp vài quyển sách, một bát hương; phần sàn thấp phía trước có một chiếc bàn con và giày của hắn, trên bàn có một túi nước và hai chén nhỏ.
Ngồi trên chiếu thanh ngọc thoải mái dễ chịu, xung quanh có rất nhiều gối đầu lớn nhỏ đủ cỡ, tất cả đều được bọc ngọc tịch, Mộ Hàm Chương híp mắt, đưa tay vén tấm màn mỏng màu nhạt lên, thấy ngay vị Vương gia vốn đã đến quân doanh nhà mình, đang ngồi thẳng lưng trên một con ngựa đen cao khỏe.
Cảnh Thiều hưng phấn bừng bừng đang cưỡi Tiểu Hắc, tối qua làm thật sự rất thỏa mãn, khiến cho bản thân hắn cũng dậy trễ, không nỡ gọi Quân Thanh đang ngủ say dậy, thế là trực tiếp bế hắn lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, giao vương phủ cho Đa Phúc mặt nhăn như bánh bao và Vân tiên sinh, sau đó hí hửng đem theo Vương phi nhà mình xuất phát đến quân doanh cách thành nam năm mươi dặm.
Đột nhiên cảm giác được có ai nhìn, Cảnh Thiều quay đầu lại nhìn xe ngựa, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Vương phi nhà mình xuất hiện sau khung cửa, vội phẩy tay bảo người đánh xe dừng lại, xuống ngựa chui vào trong.
Mộ Hàm Chương không nhận mà dựa vào thành xe im lặng nhìn hắn.
“Khụ khụ, đừng ngồi như vậy.” Cảnh Thiều bị nhìn tới mức chột dạ, cởi giày ra bò vào trong, túm lấy chiếc gối dựa to rồi ôm Vương phi đang mỏi mềm người nhà mình lại, để hắn dựa lên gối, đưa chén nước tới bên môi hắn lấy lòng, “Uống chút nước trước, một lát nữa Vân Tùng sẽ đưa thức ăn vào.”
“Ngươi định đem ta đi đâu?” Mộ Hàm Chương không từ chối, hiếm thấy, dựa vào Cảnh Thiều uống hết chén nước, rồi tiếp tục im lặng nhìn hắn chằm chằm.
“Hì hì, trong quân doanh của ta vừa khéo còn thiếu một quân sư, dù sao ngươi ở kinh thành cũng rãnh rỗi, hay là theo ta đến Tây Nam đi?” Cảnh Thiều gãi đầu, xoay qua rót thêm chén nước nữa.
“Tướng sĩ đánh trận, gia quyến không thể rời kinh.” Mộ Hàm Chương híp mắt, nhìn chén trà được đưa đến trước mặt, bàn tay đặt trên gối chầm chậm vuốt ve miếng ngọc bóng tròn.
“Không phải trong vương phủ vẫn còn một thiếp phi đó sao, chuyện này ngươi không phải lo.” Cảnh Thiều đắc chí, “Vốn định sẽ len lén mang ngươi theo, không ngờ hôm nay nói với phụ hoàng lại được cho phép, chỉ cần không để người khác biết thân phận Vương phi của ngươi là được.”
Rầm rầm… Bụi đất bị xe ngựa tung lên đáp xuống người vị Vương gia nào đó vẫn đang xách giày, có đôi phần thê lương.
Cảnh Thiều ngơ ngác đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới nhớ ra phải mang giày vào. Mình, lại, bị Vương phi nhà mình đuổi ra khỏi xe ngựa, mà còn thê thảm đến độ cả giày cũng chưa kịp mang!
Quay đầu lại nhìn tọa kị cũng vừa bị bỏ mặc, Tiểu Hắc buồn chán cắn lá cây nhai, thấy chủ nhân nhà mình nhìn qua, còn phì phì mấy tiếng cực kì thất đức, nghe có vẻ rất giống tiếng cười trên nỗi đau người khác.
“Tiểu tử dám cười ta!” Cảnh Thiều tức giận kéo bờm Tiểu Hắc, ra sức xoa xoa xoa cái đầu to của nó, “Nhà ngươi còn chưa có thê tử đâu! Còn không bằng ta nữa!”
Xe ngựa chạy hơi chậm, khi đến quân doanh thì đã là hoàng hôn rồi.
Quân sĩ đóng trại ở một khoảnh đất bằng rộng rãi, bốn phía là rừng cây dương cao um tùm. Lều trại được dựng ngay ngắn thành hàng, lửa trong chậu sắt cháy lách tách, binh lính tay cầm giáo dài chia thành từng đội tuần tra giữa những căn lều.
“Vương gia!” Binh sĩ phụ trách canh gác nhìn thấy Cảnh Thiều cưỡi Tiểu Hắc, vội ra hiệu cho người bên dưới mở rào gỗ ra.
“Tham kiến Thành Vương điện hạ!” Các đại tướng mặc áo giáp chạy đến, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên cả đi!” Cảnh Thiều nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ người quỳ trước nhất, mọi người chưa đứng dậy hết hắn đã xoay người đi về phía xe ngựa, thong thả vén tấm màn lên một chút, “Quân Thanh, xuống đi.” Sau đó, đưa tay ra lấy lòng.
Người trong xe đương nhiên là không cảm động, xốc màn xe lên, tự bước xuống.
Các tướng sĩ nhìn thấy Vương gia mời một nam tử tuấn mỹ phi phàm từ xe ngựa xuống, hoa phục dài mày xanh nhạt cực kì nổi bật giữa một đám người mặc binh phục, giáp sắt, khí chất tao nhã của người đọc sách cũng hoàn toàn tách biệt với bầu không khí xung quanh.
“Vương gia, vị này là?” Nam tử đứng đầu trông khoảng ba mươi, vóc dáng khôi ngô, có chút hung hãn.
“Đây là quân sư của ta, Quân Thanh Quân tiên sinh.” Cảnh Thiều cười giới thiệu với mọi người.
Quân sư? Các đại tướng nhìn nhau, Vương gia dẫn binh, trước nay chưa từng nghe nói có quân sư, hiện tại cũng đâu phải thời loạn thế cần có người tài có thể an bang định quốc để bình định thiên hạ.
Mộ Hàm Chương thản nhiên nhìn lướt qua mọi người, chắp tay, võ tướng trước nay không thích văn nhân, những người này đương nhiên cũng sẽ có ác cảm với một quân sư bỗng dưng xuất hiện như mình, cho nên cũng chẳng để ý đến ánh mắt bỗng chốc lạnh đi của bọn họ lắm.
Cảnh Thiều nhíu mày, nhưng bây giờ cũng không nói gì được, giới thiệu từng người một với Vương phi nhà mình.
Nam tử đứng đầu là Triệu Mạnh, Triệu tướng quân. Hai người theo sau, người mặt lạnh là Tả hộ quân, người cười tủm tỉm kia là Hữu hộ quân.
“Vương gia không báo trước, mạt tướng vẫn chưa chuẩn bị lều cho quân sư.” Triệu Mạnh nhìn nhìn Mộ Hàm Chương nho nhã văn nhược, giọng điệu có chút coi thường, “Đành phải để Quân tiên sinh chịu thiệt một chút, nghỉ trong lều chung của binh sĩ một đêm.”
“Không sao, quân sư nghỉ cùng lều với bổn vương là được.” Tuy rõ ràng là Triệu tướng quân đang làm khó Quân Thanh, nhưng lại vừa hợp ý Cảnh Thiều, làm ra vẻ hào phóng mà nói.
“Vậy sao được? Người lạ nghỉ trong lều của Vương gia là phạm luật!” Triệu Mạnh nói lớn.
“Nghỉ ở đâu cũng được.” Mộ Hàm Chương thong thả lên tiếng, giọng nói bình thản ôn hòa, rất êm tai, “Tướng quân không phải khó xử, xếp cho ta nghỉ lại đâu cũng được.”
“Ha ha, lều thường vừa dơ vừa hôi, quân sư da mỏng thịt mềm như thế làm sao chịu được? Nếu không chê, vào ngủ chung lều với ta đi.” Hữu hộ quân cười hì hì bước lên.
Cảnh Thiều cáu, tát đầu Hữu hộ quân, “Mẹ nó ai cũng đừng mong, quân sư ngủ chung lều với bổn vương.”
Nói rồi mặc kệ binh tướng, kéo tay Mộ Hàm Chương lôi người ta vào căn lều lớn nhất.
Triệu Mạnh nhìn theo bóng lưng hai người, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Hữu hộ quân mếu mếu, nói với Tả hộ quân, “Quân sư đó đẹp như vậy, tiểu tử Triệu Mạnh vẫn nỡ làm khó người ta sao.”
Tả hộ quân liếc nhìn hắn một cái, im im xoay người đi.
“Này này, sao ngươi không chờ ta đi chung?” Hữu hộ quân chờ một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, quay sang nhìn thì thấy bóng lưng Tả hộ đang dần hòa vào màn đêm, vội đuổi theo.
Lều lớn chuẩn bị cho Vương gia rộng hơn những căn lều bình thường nhiều, vào mùa hè không trải thảm, vào đêm hơi lạnh từ mặt đất bốc lên rất mát mẻ. Một chiếc giường rộng được trải trên bậc gỗ, vùng ngoại ô lạnh, cho nên không trải thêm chiếu, nệm bằng gấm êm ái thật sự vô cùng hấp dẫn đối với Mộ Hàm Chương đang đau nhức cả người.
Thấy Vương phi nhà mình vừa vào lều là nằm ụp xuống nệm, Cảnh Thiều dụi dụi mũi, chầm chậm tới gần, hai tay xoa nhẹ lên eo hắn thăm dò, “Còn đau không?”
Mộ Hàm Chương lườm, “Lần sau Vương gia tự mình thử thì sẽ biết.”
Cảnh Thiều cười gượng, thức thời ngậm miệng lại, chăm chú xoa bóp eo cho Vương phi nhà mình, hơi ấm từ Quân Thanh truyền đến qua y phục mùa hè mỏng nhẹ, lớp vải lụa mềm mại viền sát theo những đường cong tuyệt đẹp, hai tay xoa xoa xoa rồi lại không nhịn được trượt xuống một chút.
“Ngày mai bảo người chuẩn bị cho ta một lều riêng.” Mộ Hàm Chương không nhìn đến hắn, nằm úp vào gối lạnh lùng nói.
“Không được!” Cảnh Thiều từ chối nhưng không suy nghĩ, bàn tay vừa mò đến nơi tròn tròn nào đó ngoan ngoãn bò về trên eo.
“Quân sư làm sao có thể ở chung một lều với Vương gia được.” Mộ Hàm Chương ngáp một cái, ngồi xe cả ngày, cơ thể khó chịu lại không ngủ được, bây giờ đã thấy hơi mệt.
“Quân sư thì phải ở cạnh nguyên soái, để tiện việc thảo luận chiến sự!” Cảnh Thiều hùng hồn nói, “Từ xưa đã vậy rồi.”
Mộ Hàm Chương đảo mắt, hắn đọc không biết bao nhiêu sách sử, chưa từng thấy triều đại nào có quy tắc này, nhưng lười tranh luận với hắn, trên eo được xoa khí mạnh khi nhẹ rấ dễ chịu, im lặng để hắn xoa bóp một lúc, khi Cảnh Thiều cho là hắn đã ngủ rồi thì đột nhiên hỏi nhỏ: “Tại sao tối qua lại gạt ta?”
“A?” Cảnh Thiều giật mình, gãi đầu, nơm nớp nói: “Ta không nói dối câu nào cả! Vốn là vậy, đã sắp phải đến quân doanh, về sau hành quân, đánh giặc phải giữ thể lực, rất khó có cơ hội thân mật!”
“Vương gia biết vậy thì tốt rồi, đêm nay đến ngủ cùng Triệu tướng quân đi.” Mộ Hàm Chương nói xong thì trở mình kéo chăn gấm lên, xoay mặt vào trong không thèm để ý đến hắn.
“Quân Thanh…” Cảnh Thiều đáng thương gọi một tiếng.
“Vương gia, ngủ rồi sao? Nếu chưa ngủ thì đến lều trung tâm uống rượu đi!” Triệu Mạnh kêu to ngoài lều.
Cảnh Thiều đau đầu bóp trán, định mắng cho hắn đi, nhưng lại sợ làm phiền người bên cạnh, đành phải đi ra, “Ồn ào gì vậy, bổn vương mệt rồi, đêm nay không uống.” Nói xong thì định chui trở vào.
“Vương gia, mạt tướng có lời muốn nói.” Triệu Mạnh túm lấy Cảnh Thiều, kéo hắn đi xa.
“Mạt tướng không biết Vương gia tìm được vị quân sư này từ đâu, chỉ có điều đường đến Tây Nam gian khổ, sợ là hắn chịu không nổi, huống chi một thư sinh chỉ đàm binh trên giấy, nếu không hiểu các đánh giặc còn chỉ huy lung tung, sợ là sẽ có chuyện.” Triệu Mạnh là người luyện võ, nói chuyện sang sảng, vốn cũng chẳng đi xa, Mộ Hàm Chương đang nằm trong lều đương nhiên nghe được hết.
“Bổn vương tự biết cân nhắc.” Cảnh Thiều nhíu mày, thở dài rồi nói: “Ta biết hiện tại ngươi không phục, nhưng đối nhân xử thế vạn lần không thể quá độc đoán, ta không ép ngươi lập tức xem hắn như quân sư, qua một thời gian nữa rồi nói. Chỉ có một chuyện này, ta khó khăn lắm mới mời được Quân tiên sinh, cho dù ngươi không phục, cũng không được làm chuyện bất kính với hắn, càng không được đẩy hắn vào chỗ nguy hiểm! Nếu hắn có gì bất trắc, bổn vương nhất định không bỏ qua.”
“Hừ, mạt tướng chưa đến mức đi làm khó một thư sinh trói gà không chặt.” Triệu Mạnh cảm thấy mình bị xem thường, hừ lạnh một tiếng, “Nhưng nếu hắn chỉ tay năm ngón với mạt tướng, thì đừng mong mạt tướng kiên nhẫn!”
“Được rồi được rồi, đừng lải nhải nữa, mau cút đi, bổn vương phải đi ngủ.” Cảnh Thiều xua tay bảo hắn đi xua ruồi.
“Vương gia, thật sự không đi uống rượu sao?” Triệu Mạnh đi vài bước lại quay đầu tiếc nuối hỏi, rồi bỏ chạy mất ngay trước khi Cảnh Thiều kịp giơ chân đá.
Triệu tướng quân đi rồi, Cảnh Thiều âu sầu phiền muộn nhìn cái lều lớn sau lưng, không dám vào ngay, đành phải đi tản bộ lòng vòng quanh quân doanh.
.
_ngọc tịch: giống như loại chiếu gỗ bên mình, nhưng thay vì gỗ thì được làm bằng ngọc