“Quân Thanh!” Cảnh Thiều vội đỡ lấy y, nhìn đến vết thương lại bắt đầu rớm máu làm hắn chỉ biết ôn nhu dỗ dành, “Ngươi đừng vội, ta sẽ nghĩ cách khác, chúng ta bôi thuốc trước đã rồi tính sau!”
“Ta muốn dùng loại thuốc này.” Mộ Hàm Chương hơi thở dốc giương mắt nhìn hắn. Sắp tới còn phải nhanh chóng nhổ trại, như vậy có thể sẽ làm vết thương vỡ ra căn bản không thể theo ra chiến trường, nhất định phải chữa nhanh một chút.
“Không được!” Cảnh Thiều cầm khăn cẩn thận lau đi vết máu, sau đó đem thuốc trong bình ngọc cầm máu, “Hoãn lại một ngày là được rồi, trước hết để cho lương thảo tới trước.”
Mộ Hàm Chương nhắm mắt lại, “Đại quân không thể trì hoãn, ngươi nếu cố ý như thế đến lúc phụ hoàng trách phạt, ta sẽ đi thỉnh tội.”
“Quân Thanh,” Cảnh Thiều nghe y nói như vậy trong lòng có chút khố sở, quả thực nếu sự tình thành như vậy, mình làm sao mà để y đi gánh tội thay, ngữ khí đông cứng nói, “Việc của đại quân tự ta hiểu rõ...”
“Tự ngươi hiểu rõ!” Mộ Hàm Chương trừng hắn, “Chiến trường chớp mắt đã biến chuyển, cho dù ngươi nắm bắt được cách thức cũng không thể đảm bảo tất thảy. Ngươi vừa sơ suất là sẽ chịu trách nhiệm cho hơn mười vạn tính mạng này, sao có thể vì việc tư mà tùy tiện làm bậy!”
Đôi con ngươi xinh đẹp ngập tràn kiêu ngạo cùng kiên trì, Cảnh Thiều lẳng lặng mà nhìn y lâu thật lâu mới chậm rãi nhếch khóe môi.
Rốt cuộc hắn hiểu được, vì cái gì mà Quân Thanh có thể làm cho hắn cảm thấy an toàn. Khác với những kẻ ở đời trước, người này có lý tưởng và kiên trì của chính y, sẽ không vì thiên vị hắn mà vi phạm nguyên tắc, cũng sẽ không vì không sợ hãi mà tùy ý làm bậy. Cho nên, Cảnh Thiều dám dùng tất cả của mình đi sủng ái y cũng không sợ làm hư y, cũng không sợ làm chính mình mê muội mà mất phương hướng.
“Hiền thê nói có lý, vi phu tuân mệnh.” Cảnh Thiều cười rộ lên, hôn một miếng trên gương mặt đang tức giận kia.
Mộ Hàm Chương bị hắn quấy rầy như vậy, một đống lí do thoái thác chuẩn bị sẵn nghẹn ứ tại cổ họng, trố mắt một lúc lâu mới phục hổi tinh thần, y trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn cái người kia da mặt càng ngày càng dày cuối cùng đứng dậy thở dài, “Ta là nam tử, ngươi đừng có xem ta như yếu đuối nhu nhược.”
Cảnh Thiều cười cười mà không trả lời, cho dù Quân Thanh thân thể cường tráng, võ công cái thế hắn vẫn đau lòng. Hắn đứng dậy lấy một cái bình nhỏ xám xịt khác nắm trong lòng bàn tay nhưng vẫn còn do dự.
“Vương Nhị kia cũng chỉ là hảo tâm, người này dù có chút ham cái lợi trước mắt ngươi cũng đừng có giết hắn nha!” Mộ Hàm Chương lúc này mới nhớ tới Cảnh Thiều vừa rồi cho vệ binh đi giết người, vẫn là mở miệng khuyên một câu.
Cảnh Thiều mở nắp bình, thầm nghĩ vệ binh rất nghe lời mình, lúc này phỏng chừng đầu Vương Nhị đã sớm chuyển nhà, nhưng mà lời này hắn không dám nói ra chỉ ậm ậm ừ ừ, cẩn thận nhìn vết thương, thuốc trong bình ngọc xanh đã sắp tan hết, máu cũng ngừng chảy, hai loại thuốc này hắn từng thử qua cũng không tương khắc, trực tiếp đổ lên là được.
“Đau thì kêu lên, đừng tự cắn đau mình.” Cảnh Thiều sờ sờ đỉnh đầu người nọ, vẫn là có chút không đành lòng.
Mộ Hàm Chương nhẹ gật gật đầu, thấy hắn vẫn không chịu thoa thuốc, cười khẽ nói, “Ngươi nếu lo lắng thì ôm ta đi.”
Cảnh Thiều nghe vậy thấy cũng có lý, nếu mà Quân Thanh đau quá cắn phải lưỡi thì mình còn có thể kịp lúc đem tay cho y mượn mà gặm. Vì thế hắn ngồi vào đầu giường, cẩn thận ôm người vào trong ngực, quệt một chút thuốc mỡ màu sáng, ngón tay run khẽ mà chạm vào vết thương.
“A...” Ngay lúc thuốc chạm vào da thịt, Cảnh Thiều rõ ràng cảm giác thân thể trong ngực chợt cứng còng, đôi môi mất máu nhợt nhạt khẽ mở, một tiếng kêu đau mắc lại trong cổ họng, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống dính ướt mái tóc đen.
“Quân Thanh, một chút nữa sẽ không đau, không đau...” Cảnh Thiều nhẹ vỗ về gò má y, chỉ hận không thể đau thay y.
Mộ Hàm Chương không nghĩ sẽ đau như vậy! Thuốc vừa thoa lên liền giống như vô số ngân châm đâm vào thân thể, đau đến trước mắt tối sầm, có âm thanh nhẹ nhàng an ủi bên tai quả thực đau đớn dần dần giảm bớt, trước mắt sáng dần, hiện lên gương mặt Cảnh Thiều, trong đôi mắt tràn đầy đau lòng, muốn cho hắn một nụ cười trấn an, y miễn cưỡng kéo khóe miệng, sau đó trước mắt đột nhiên tối đen.
Cảnh Thiều nhìn người trong ngực đã bất tỉnh, đau lòng đến không thở nổi. Đem bàn tay đang nắm chặt kia từ từ mở ra, khẽ hôn xuống lòng bàn tay tái nhợt, hắn chậm rãi đặt người trên giường, dùng khăn mềm lau đi mồ hôi trên trán, trên cổ y.
Lúc phục hồi lại tinh thần hắn mới nhận ra mình cũng một thân phát lạnh, Cảnh Thiều thuận tay lau mặt, đắp chăn cho người trên giường.
“Vương gia, Hữu Hộ quân ngăn thuộc hạ giết Vương Nhị, thuộc hạ đã đem hắn tới quân lao.” Vệ binh tiến vào thấp giọng báo, “Nhưng mà thuộc hạ lục soát được trên người hắn cái này.” Nói xong hai tay dâng lên cho Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều tuy có không vừa lòng vệ binh không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà như vậy cũng vừa lòng Vương phi nhà mình đi, liền trầm mặc nhận lấy đồ vật trong tay vệ binh, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy thứ này hắn liền nổi trận lôi đình, nhất định phải giết Vương Nhị không tha.
Tờ giấy kia cũng không có viết gì mà là một bức họa, mặc dù họa kỹ vụng về nhưng có thể nhìn ra người trong tranh tuấn mỹ bất phàm, váy dài áo dài tóc đen cài ngọc quan, này không phải Mộ Hàm Chương thì là ai?
Chậm rãi vò trang giấy trong tay đến nhàu nát, Cảnh Thiều nắm chặt tay, ra là một màn hôm nay chẳng phải ngẫu nhiên gì, gã Vương Nhị này thật to gan! Nhìn người trên giường mặt mày tái nhợt, chỉ bởi một tên đăng đồ tử nhất thời nổi sắc tâm mà phải chịu khổ sở như vậy! Lúc này hắn thấy thực may vì không trực tiếp giết Vương Nhị, vì chỉ một đao thôi thì tiện nghi cho gã rồi!
Cảnh Thiều ngẩng đầu ngước mắt âm trầm nói, “Ngươi đi thăm dò xem, dùng thủ đoạn gì cũng được, tra cho ra một tội trạng không thể không giết.”
“Từ từ,” Cảnh Thiều gọi giật lại tiểu vệ binh nhạy bén này, “Ngươi tên là gì?”
“Thuộc hạ Khương Lãng.” Vệ binh đáp.
Cảnh Thiều sửng sốt, “Ngươi là con trai Khương Thái y?”
“Vâng,” Khương Lãng nhìn có chút đôn hậu, lại rất thông minh, “Ba tháng trước Vương gia không vứt bỏ, đem thuộc hạ điều đến thân quân.”
Khi đó Cảnh Thiều nghe lời Vương phi nhà mình điều Khương Lãng này đến quân mình chính là tìm cơ hội mượn sức Khương Thái y. Nhưng mà lúc đó trong phủ trong cung đều loạn thành một đoàn, đảo mắt liền quên mất việc này.
Cảnh Thiều gật đầu, “Ngươi đi đi, tiện đường gọi Tả Hộ quân đến đây.”
Lúc Tả Hộ quân đến, Hữu Hộ quân cũng chạy theo.
Vương Nhị làm người tuy chỉ vì ham lợi trước mắt nhưng mà cũng có khéo ăn nói, mặc kệ làm vệ binh hay tạp dịch đều rất được lòng người, Hữu Hộ quân cảm thấy giết gã qua loa như vậy sẽ khiến lòng tướng sĩ bất an, liền ngăn cản không cho giết. Nghe vệ binh nói Vương gia dường như rất tức giận, hắn liền theo đến nhận tội, thuận tiện khuyên nhủ vài câu.
Cảnh Thiều không để ý Hữu Hộ quân đang tự cho mình có lý, nói với Tả Hộ quân,” Sáng sớm mai nhổ trại, ngươi đi chuẩn bị đi.”
“Vâng.” Tả Hộ quân đáp.
“Vương gia, Vương Nhị kia...” Hữu Hộ quân còn muốn nói nữa nhưng chưa dứt lời liền nhìn đến Vương gia dùng khăn lau mồ hôi cho người nằm trên giường, còn cẩn thận đặt cánh tay y vào trong chăn, bộ dáng cẩn thận ôn nhu như vậy hoàn toàn chẳng giống Thành Vương mỗi ngày dụng quyền 'quan tâm' cấp dưới tẹo nào.
“Ngươi muốn nói gì?” Cảnh Thiều làm xong việc này mới nhìn tới Hữu Hộ quân.
“Cái này...” Hữu Hộ quân lắp bắp, sáng nay nhìn thấy hồng ấn trên cổ quân sư hắn đã loạn cả nửa ngày, hiện giờ Vương gia không hề kiêng kị gì như vậy làm hắn không thể không liên tưởng.
“Vương gia, kinh thành vừa mới gửi thư tới.” Tả Hộ quân nói xen vào, đem thư trong ngực đưa lên.
Cảnh Thiều nhìn thoáng qua, trên bao thư viết Duệ Vương phủ, ra là thư của ca ca. Từ khi rời kinh liền có rất ít tin tức truyền tới, hắn cũng không giống Đại Hoàng tử mỗi ngày đều viết thư bình an cho phụ hoàng, hắn chỉ viết thư báo chiến sự, Hoành Chính đế mỗi phong thư đều đáp lại nhưng cũng đều là chút việc công. Cảnh Sâm dường như rất bận, hơn nữa hắn hiện giờ ở ngoài dù có người muốn tị hiềm cũng chẳng có cách liên hệ.
Cảnh Thiều nóng lòng muốn biết nội dung thư liền không để ý Hữu Hộ quân nữa, cho hai người họ lui xuống.
'Tam Hoàng đệ thân khải: phụ hoàng vẫn tốt, trong nhà bình an...' Lúc đầu đều là ân cần thăm hỏi, Cảnh Thiều rất nhanh lướt qua nhìn mặt sau.
Phong thư này có ba trang, tin tức tốt xấu lẫn lộn.
Cảnh Sâm nói trong thư, từ lúc bọn hắn đi vụ Hộ bộ tham ô quân lương giống như quả cầu tuyết càng nháo càng lớn, người liên lụy cũng càng nhiều, số Thượng Quan tam phẩm bị cách chức lên đến bảy người, càng không nói tiểu quan viên dưới tam phẩm. Hoành Chính đế hạ chỉ tra rõ nhưng lại liên quan rất rộng, vốn là rất nhanh có thể ra đến Tứ Hoàng tử lại do Mậu Quốc công đề nghị chiến sự chưa xong không nên quá lục đục nội bộ, việc này cứ như vậy nhẹ hàng chìm xuống.
Tuy nhiên phần lớn mục đích của Cảnh Sâm đã đạt được, thí dụ như đem Hộ bộ thượng thư muốn lợi dụng Cảnh Thiều kéo xuống ngựa, mà Tiêu Viễn cũng thành công thăng nhiệm Lại Bộ Thị lang, phụ hoàng bọn họ đã có bất mãn với Tứ Hoàng tử.
Kỳ thực ngay từ lúc đầu Cảnh Sâm đã đem sự tình hướng lên người Tứ Hoàng tử nhưng những người này tựa như đã sớm chuẩn bị, làm hắn gặp chút trắc trở.
Mặt khác có một tin tức đối với Cảnh Thiều lúc này là cực kỳ trọng yếu, đó là triều đình có người lui tới với Đông Nam Vương, có thể Đông Nam Vương đã biết tình hình triều đình hiện giờ.
Cảnh Thiều chậm rãi xếp thư lại, như vậy có thể lí giải vì sao ngày đó Đông Nam Vương phái người đến giết hắn. Lúc này quốc khố thiếu hụt, nếu cứ đánh tiếp thế này, chỉ cần Tây Nam Vương chống đỡ được ba năm thì triều đình cũng chẳng còn năng lực duy trì thế trận chiến tranh lề mề này. Cuối cùng bọn chúng liền có khả năng hòa đàm với triều đình.
Mà chỉ cần giết được chủ soái là hắn đây, chờ triều đình xử lí cho xong việc hoàng tử chết trận, hậu phương lại còn một loạt vấn đề, bọn chúng liền thư thả thêm hơn một năm rưỡi nữa.
“Ưm...” Người trên giường ngâm khẽ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Cảnh Thiều buông thư trong tay nhìn y, “Quân Thanh, còn đau không?”
Mộ Hàm Chương nhìn hắn một lúc mới nhớ tới mình đã bất tỉnh, miệng vết thương trên vai lại đã hết đau, so với loại thuốc trước còn thoải mái hơn nhiều, nhíu mày đáp, “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, mới nửa canh giờ thôi,” Cảnh Thiều sờ sờ đỉnh đầu y, “Đã qua buổi trưa, hôm nay mà nhổ trại thì phải đi đêm nên sáng mai hẵng khởi hành.”
Mộ Hàm Chương nghe vậy hơi vuốt cằm, không phải vì y mà trì hoãn hành trình là tốt rồi, quay đầu nhìn tới thư tín trong tay Cảnh Thiều, “Ca ca gửi thư sao?”
“Ngươi sao đoán chuẩn như vậy?” Cảnh Thiều ôm y vào lòng cho y xem thư, “Ta có chút hoài nghi có khi ngươi có thể xem tinh tượng thật đấy.”