Tiểu kiều lưu thủy, giọng ca mềm mại, hai người dắt tay nhau trên đường nhỏ lát đá đi dạo loanh quanh.
Ở Bình Giang được hai ngày, mấy cảnh đẹp đều đã xem hết rồi, những chỗ du ngoạn đặc biệt đẹp thì đa số là vườn tư nhân hiếm khi mở cửa.
“Công tử nếu không tìm được chỗ du ngoạn có thể đến tiểu thanh trúc thành đông nghe khúc đi.” Ông chủ bán họa tán (dù, ô có vẽ hình) nói.
“Có gì đặc biệt sao?” Cảnh Thiều chọn một cái vẽ thanh phượng đưa cho người bên cạnh nhìn.
Mộ Hàm Chương gật gật đầu lấy tiền ra trả.
“Tiểu trúc này rất phong nhã, cũng không phải trà lâu.” Ông chủ nhận tiền cười cười giải thích, bình thường nơi xướng khúc là trà lâu, nhưng tiểu thanh trúc này lại khác, rất phong nhã nhưng chẳng phải phòng trà mà bán đồ ăn vặt. Chỗ này điểm tâm ăn vặt đều rất ngon, làm cũng tinh xảo, mấy vị công tử ham chơi lại thích trang mô tác dạng ở Bình Giang này đều rất thích chỗ đó. (í nói hai anh cũng vại đó :”>
Cảnh Thiều vừa nghe lập tức có hứng thú, Vương phi nhà mình yêu thích thanh nhã, mình lại thích đồ ăn vặt, vậy là nhất cữ lưỡng tiện rồi còn gì! Vậy nên kéo người bên cạnh hướng thành đông mà đi.
Tiểu thanh trúc đích thực là nơi phong nhã, trúc xanh bốn mùa tầng tầng vây quanh, chỉ có một con đường mòn lát đá cuội quanh co hướng vào trong. Trong rừng trúc là một tiểu tạ làm hoàn toàn từ trúc, xung quanh nước chảy róc rách, một nữ ca kĩ ôm tỳ bà ngồi ngay ngắn nhẹ nhàng mà xướng tiểu khúc Giang Nam. Tám phía tọa lạc mười sáu cái trúc đình, trong mỗi đình đều có bàn và lò sưởi, mỗi đình một bàn. Vì giữ không khí thanh nhã nên tuy là nơi ăn vặt lại không có tiếng nhao nhao ồn ào kêu tiểu nhị gọi món, các khách nhân đều đến phía sau rừng trúc trực tiếp nói với chưởng quầy.
Lúc Cảnh Thiều bọn họ tới thì đã có năm, sáu đình có người.
Gọi lên một đĩa mai hoa cao, một chén hoành thánh nóng hầm hập, quả nhiên là nhân gian mĩ vị. Mộ Hàm Chương nếm thử một miếng mai hoa cao, mấy thứ này ăn thật ngon, nhưng mà thật quá đắt, một dĩa điểm tâm hai chén hoành thánh mà giá một lượng bạc! Khó trách sinh ý tốt như vậy. (Anh tính toán quá đi =3=)
Cảnh Thiều húp một hơi, tiên hương nóng ấm giữa trời đông uống vào có chút sảng khoải, giương mắt nhìn Vương phi nhà mình ngẩn người nhìn mai hoa cao liền lấy thìa múc một cái hoành thánh đưa đến bên môi y, “Mau ăn thử, để nguội sẽ không ngon nữa.”
Mộ Hàm Chương đang ngẩng người, theo bản năng hé miệng, hương vị nhất thời tràn ngập khoang miệng, vị vừa phải, thịt mềm mang theo chút dầu vừng, ăn ngon!
Thấy Vương phi nhà mình rốt cuộc hết đau lòng ngân lượng mà nghiêm túc ăn, Cảnh Thiều mới yên tâm ăn hoành thánh của mình, sau đó ăn chưa đã liền đi gọi thêm một chén. Hai người bọn họ vì muốn chơi tận hứng mà không mang theo tùy tùng, không muốn phiền Vương phi nhà mình nên Cảnh Thiều chỉ có thể tự mình đi.
Mộ Hàm Chương đang tao nhã mà nghiêm túc ăn hoành thánh thì một người bên cạnh đã đi tới, thanh âm trong trẻo dễ nghe, “Vị công tử này, quấy rầy rồi.”
Mộ Hàm Chương quay đầu nhìn lại liền không khỏi thất thần.
Người trước mắt một thân tuyết trắng, tuy là vào đông nhưng ngoại bào cũng chỉ là một tầng lụa mỏng dọc theo dáng người thon dài, ngũ quan tinh xảo, đuôi mắt xếch nhẹ, quả nhiên là gương mặt mĩ nhân, nhưng mà đôi môi cười như không cười này lại làm cho gã thoạt nhìn có chút nguy hiểm.
“Công tử có việc gì sao?” Mộ Hàm Chương đứng dậy, theo bản năng nắm chặt chuôi đao bên hông, ngón cái đặt ngay nút bấm.
Người nọ thấy rõ Mộ Hàm Chương thì không khỏi câu môi, “Xin hỏi công tử, thanh đao này có phải là thượng cổ danh khí, bảo đao Hàm Chương?” Tuy miệng nói bảo đao nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mĩ của Mộ Hàm Chương.
Mộ Hàm Chương nhíu mày, “Đao này là bằng hữu tặng cho, cũng không biết kì danh.” Bảo đao Hàm Chương có vỏ đao cổ xưa không bắt sáng, mặc dù đã tìm thợ bạc tẩy qua nhưng không khác trước nhiều, người này có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, có lẽ là một người kiến thức rộng.
“Có thể cho ta mượn xem không?” Người nọ tiến lên một bước, dường như đến ngay bên tai Mộ Hàm Chương nhưng ngay sau đó đã bị người kéo áo về phía sau tha đi.
Cảnh Thiều bưng bát hoành thánh mới từ rừng trúc đi ra liền thấy một tên khốn kiếp nào đó dám đến bên Vương phi nhà mình, một tay còn hướng tới bên hông y muốn sờ soạng liền bùng nổ, lập tức ném chén hoành thánh, hai ba bước tiến tới nắm áo gã nện cho một quyền ngay mắt.
Người nọ phản ứng không chậm, cơ hồ theo bản năng đưa tay chặn lại. Cảnh Thiều phản thủ muốn nhắm vào cằm, đến lúc hắn thấy rõ khuôn mặt người nọ thì ngẩn người. Khuôn mặt này hắn nhìn nhiều năm như vậy nhất định sẽ không nhận sai, người này chính là mục đích tối trọng yếu của hắn ở Giang Nam - Hoài Nam Vương Cố Hoài Khanh!
Trong nháy mắt sửng sốt, Cố Hoài Khanh tránh thoát khống chế của hắn, nghiêng đầu mạnh mẽ xoay người muốn tung một đấm ngay mặt tiền Cảnh Thiều. Cảnh Thiều lập tức đưa tay đỡ, nhưng nắm đấm kia không có rơi xuống như dự đoán mà là nhanh chóng thu quyền, hai người cũng tách ra.
Cố Hoài Khanh tao nhã mà sửa sang lại y quan, lạnh mắt nhìn Cảnh Thiều, “Không phân tốt xấu liền đánh người thì không phải quân tử.” Hai thị vệ ngoài đình nghe vậy nhanh chóng chạy đến bảo hộ.
Cảnh Thiều không để ý tới gã, ôm chầm Vương phi nhà mình nhìn nhìn, “Quân Thanh, ngươi không sao chứ?'
Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu, “Ta không sao.” Đảo mắt nhìn đến Cố Hoài Khanh một chút liền quay lại trong ngực Cảnh Thiều, trấn an sờ sờ sống lưng cứng ngắc vì tức của hắn.
Lần an ủi này Cảnh Thiều lại thấy không đúng, Quân Thanh rất ít chủ động sà vào lòng hắn nha, bộ dạng này nhất định là bị ủy khuất rồi! Lửa giận vừa mới bình ổn lại hừng hực bốc cháy, quản hắn là Hoài Nam Vương hay Hoài Bắc Vương gì chứ, đánh cái đã!
Cố Hoài Khanh kinh ngạc, lúc nãy chỉ chú ý bảo đao kia mà không nhìn hai người, ôm nhau thân mật ái muội giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, phỏng chừng là phu phu cưới hỏi đàng hoàng! Gã còn chưa kịp lên tiếng thì Cảnh Thiều đã vọt tới.
Ra hiệu cho hai thị vệ không được nhúng tay, Cố Hoài Khanh tự mình tiếp chiêu.
Cảnh Thiều một quyền tung thẳng mặt, đợi đối phương đưa tay chặn thì đột ngột cúi người quét ngang chân, Cố Hoài Khanh lập tức nhảy lên nhấc chân đá về phía Cảnh Thiều, Cảnh Thiều đá văng chân gã ra, tiện đà cũng nhảy lên.
Hai người công phu tương xứng, đánh đến bất phân.
Mộ Hàm Chương trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người từ chính bát luận võ biến thành đánh nhau, sau đó ám chiêu cũng lôi ra dùng, cuối cùng biến thành lăn lộn trên đất chẳng hề dùng kĩ xảo mà quần ẩu.
Người nghe khúc xung quanh tới xem náo nhiệt thì hai thị vệ soạt một tiếng rút đao, mấy vị công tử chơi bời lêu lổng này lập tức hết hồn té khói chạy sạch. Ông chủ nghe được động tĩnh cũng hoang mang rối loạn khuyên can, một màn ầm ĩ này nhất định sẽ ảnh hưởng sinh ý nha. Mộ Hàm Chương đưa cho hắn một viên Nam Hải châu bồi thường, lão bản mặt nhăn một cục lập tức vui vẻ, “Các vị cứ từ từ luận bàn, ta pha trà pha trà!”
Hai người nằm trên đất cũng mặc kệ đánh nhau có dọa người không, đánh đến mặt mũi bầm dập mới thở hồng hộc, miễn cưỡng tách ra, nằm ngửa trên mặt đất đầy lá rụng mà thở dốc.
Vốn tưởng muốn ngừng rồi, hít sâu một hơi hai người liếc nhau lại một hồi bạo khởi liều mạng lao vào. Cố Khoài Khanh nhìn Cảnh Thiều khóe miệng bầm xanh, máu mũi be bét vẫn mang bộ dáng hung tợn, nhịn không được cười xì một tiếng, ngửa đầu té trên đất, “Ha ha ha, ta không biết hai người các ngươi là phu thê, có gì đắc tội thì huynh đệ này cứ đánh ta một quyền đi!”
Cảnh Thiều không để ý tới hắn, đứng lên sau đó đá gã một cước.
Cố Hoài Khanh, “...” Thường ngày vẫn nghe nói, có đánh nhau mới thành bạn, người này đúng thật là... rất thú vị!
Mộ Hàm Chương vội vàng tới, dùng khăn lau mặt cho Cảnh Thiều, “Đã nói không sao, ngươi còn đánh nhau làm chi?”
“Hừ!” Cảnh Thiều hừ một tiếng, chuyện này còn chưa xong đâu đấy.
Vốn định lần này đi Giang Nam gặp Hoài Nam Vương cùng gã thương lượng chút chuyện về sau, không nghĩ tới lại gặp nhau ở đây. Đời trước mặc dù hai người đánh nhau lâu như vậy nhưng Cảnh Thiều tới giờ vẫn không coi gã là địch nhân mà là đối thủ cả đời khó gặp, thậm chí là tri kỷ, tri kỷ! Cho nên lần này tới đất phong Hoài Nam hắn cũng có tính toán khác, nhưng không ngờ vừa gặp mặt đã thành cục diện như vầy.
Cố Hoài Khanh đứng lên xoa xoa bả vai nhức mỏi, nắm lấy cánh tay Cảnh Thiều, “Không đánh không quen biết, ta chưa từng gặp qua người hợp ý như vậy, hôm nay ta muốn kết nghĩa huynh đệ với ngươi!” Ngẫm lại lúc nãy đánh nhau với Cảnh Thiều chiêu thức bỉ ổi gì cũng xuất ra, gã còn chưa từng thấy qua ai xuất thân bất phàm, võ công cao cường lại cũng giống gã không biết xấu hổ! Thật là tri kỷ ngàn năm a! (anh tự khen hai người bỉ như nhau đó xao Y_Y)
“A?” Cảnh Thiều ngẩng người, Hoài Nam Vương này thạt chẳng phải người thường, đánh nhau vừa xong lại biến thành anh em kết nghĩa là sao?
Một là thân vương, một phiên vương, kết thành huynh đệ là tình huống gì đây hả? Cảnh Thiều nhíu mày nhìn nhìn gã, “Công tử địa vị bất phàm, tùy tiện cùng người kết bái sợ là không ổn?”
Ai ngờ Cố Hoài Khanh không chút do dự liền phân phó thị vệ chuẩn bị nến và chỉ vàng, còn lôi kéo hắn lại đây, “Mặc kệ ta là ai ngươi là ai, tri kỷ khó gặp, hôm nay ta nhất định phải kết bái!”
Mộ Hàm Chương nhìn hai kẻ mặt mũi đã bầm dập còn tỏ vẻ phong độ, nhịn không được nhếch môi khẽ cười thành tiếng.
Đốt chỉ vàng, chích máu ăn thề, đợi khoảng nửa khắc đã chuẩn thỏa đáng, Cố Hoài Khanh lập tức lôi kéo Cảnh Thiều tới kết bái.
“Trời cao chứng giám, ta Cố Hoài Khanh, hôm nay cùng...” Cố Hoài Khanh cầm nhan trong tay, nói một nửa mới dừng lại, cười khẽ quay đầu, “Huynh đệ, còn chưa thỉnh giáo tên họ ngươi a.”
“...” Cảnh Thiều bất đắc dĩ thở dài, Hoài Nam vương so với đời trước trẻ hơn mấy tuổi lại khiến người khó hiểu như vậy, “Cảnh Thiều.”
Nụ cười bên môi Cố Hoài Khanh lập tức cứng lại rồi, 'Cảnh' là họ hoàng tộc, mà trong thiên hạ này họ Cảnh không có mấy người, mà cái người tên Cảnh Thiều lại xuất hiện ở Giang Nam thì chỉ có thể là Thành vương.
Cảnh Thiều học Cố Hoài Khanh cười như không cười, “Thế nào, còn muốn bái không?”
“Bái! Sao lại không bái chứ!” Cố Hoài Khanh phục hồi tinh thần, nhét nhan vào tay Cảnh Thiều, “Trời cao chứng giám, ta Cố Hoài Khanh hôm nay cùng Cảnh Thiều kết làm huynh đệ, từ nay về sau có phúc cùng hưởng!”
(í da, chỉ có phúc cùng hưởng thôi xao? Còn họa thì xao hở cái người nài!!!)