Thêm Một Lần Yêu

Chương 20: Câu trả lời



Từ ngày kể từ hôm Trung Tuấn phát hiện ra tôi là Hạ Dương Dương cũng đã được một tháng. Trong một tháng đó, chúng tôi đã không biết xx bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ tôi công nhận mối quan hệ của cả hai, tôi vẫn chưa muốn tha thứ cho hắn, tôi vẫn còn hận hắn rất nhiều nhưng tại sao...tim tôi cứ đập loạn nhịp mỗi khi hắn dịu dàng với tôi.

Ngày hôm nay, tôi vẫn về nhà ăn cơm như thường lệ. Lúc ăn, Trung Tuấn lúc nào cũng nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tưới nuốt sống. Nhìn nhiều thì tất nhiên phải khó chịu, tôi liền buông đũa hỏi:

- Làm gì nhìn quài vậy? Không lo ăn cơm đi!

Trung Tuấn nắm nhẹ bàn tay tôi:

- Em có thể trả lời câu hỏi mà anh đã hỏi rất nhiều lần rồi được chứ?

- Câu hỏi nào?

- Chúng ta có thể quay lại không?

Đúng thật, suốt một tháng qua không khi nào Trung Tuấn ngừng hỏi tôi về vấn đề này. Nếu muốn quay về thì tôi cũng không muốn nhưng nếu muốn từ chối càng tự mình dối mình. Phải tỏ ra chán ghét nhưng chỉ muốn giữ anh cho riêng mình tôi, thật sự...rất mệt mỏi. Đối với câu hỏi này, tôi thật sự không có câu trả lời hợp lí nên mỗi lần Trung Tuấn hỏi tôi liền lảng tránh đi.

- Tôi ăn no rồi, dọn dẹp sạch sẽ rồi chuẩn bị nước tắm cho tôi.

Tôi quay lưng bước đi nhưng tay Trung Tuấn giữ tôi lại:

- Tôi đã chờ câu trả lời của em suốt một tháng qua. Nếu em không đồng ý hãy cho tôi biết mà từ bỏ hi vọng, tại sao em cứ bắt tôi phải tự mình hi vọng thế? Em biết mình ác lắm không?

Tôi hất tay Trung Tuấn ta, sẵn giọng:

- Tôi ác? Vậy còn anh? Chưa chắc gì suốt thời gian anh một lòng một dạ với tôi. Anh thì tôi còn lạ gì nữa, đừng giả bộ ngọt ngào nữa làm gì? Tôi vẫn chưa thể tha thứ cho anh đâu?

- Em... Đúng vậy, trong suốt thời gian tôi qua lại với rất nhiều cô gái cũng chưa bao giờ đối xử với em thật lòng...Giờ em biết rồi đó, ở lại mà tìm tình yêu đích thực của em đi.

Nói xong, Trung Tuấn khoác áo bước ra khỏi nhà. Tay tôi muốn giữ anh ấy lại nhưng vì một chút tự tôn nên đành để hình bóng ấy đi xa dần. Tôi biết, những điều tôi nói chỉ là biện minh cho sự ích kỉ của mình, tôi cũng biết Trung Tuấn nói vậy chỉ là quá tức mà thôi nhưng tôi vẫn không thể làm gì được.





Đã thêm một tuần trôi qua, một tuần rồi mà Trung Tuấn vẫn chưa về nhà. Chẳng biết anh ta đi đâu nữa, anh ta cũng đâu còn nhà để về. Tôi thật sự khá lo cho Trung Tuấn, một tuần này đối với tôi giống như địa ngục. Sáng dậy, không thấy bóng hình người đàn ông lực lưỡng mang tạp dề nấu ăn, tối không có ai chuẩn bị nước tắm, những lúc tôi bị áp lực chẳng có ai chia sẻ...Trung Tuấn à! Tôi thật sự cần anh. Anh hãy mau quay về với tôi đi! 

Giọt nước mắt tự động lăn trên gò má, đến khi nào thì tôi mới hết đau khổ vì anh đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.