Then Came You

Chương 11



Rooters nhìn Alex chằm chằm như thể đang cố ước định xem anh đáng sợ cỡ nào. Con gấu cử động không ngừng bên trong chiếc cũi của mình với những tiếng rên càu nhàu, bị khích động bởi sự điên cuồng nhận thấy rõ trong không khí. Nhưng âm thanh đáng sợ của con vật không là gì khi so sánh với tiếng gầm gừ kỳ quặc, khủng khiếp đến từ chồng cô khi anh nhảy bổ vào tên đàn ông trên người cô. Đột ngột sức nặng kinh khủng biến mất và Lily thở dốc nhẹ nhõm. Kéo vào một phổi đầy không khí, cô chống tay trên những xương sườn đau nhức. Cô cố nắm bắt những gì đang xảy ra.

Hai người đàn ông ôm ghì lấy nhau và đánh đấm cách đấy vài thước, di chuyển mau lẹ đến nỗi tất cả những gì Lily có thể nhận thấy về Alex là một giây lát của mái tóc vàng. Với những tiếng càu nhàu sấm sét, anh đập mạnh nắm đấm của mình vào mặt Rooters và cắm những ngón tay vào chiếc cổ bò, bóp nghẹt khí quản của hắn. Hai má của Rooters phì phò với cơn thịnh nộ màu đỏ tươi. Hắn với tay ra để túm lấy cổ áo Alex và đá chân lên, đập nhẹ vào đầu Alex. Trước âm thành chồng cô đập mạnh xuống đất với một tiếng uỵch nặng nề, Lily rít lên và cố trườn ra chỗ anh. Anh đứng dậy trước khi cô có thể chạm tới anh. Cúi xuống dưới một nắm đấm nhanh nhẹn, Alex tóm lấy Rooters và ném hắn vào đống thùng gỗ. Đống gỗ nứt ra và vỡ thành từng mảnh bên dưới hắn.

Miệng của Lily há hốc. Đôi mắt cô đen sẫm và mở tròn khi nhìn Alex. “Chúa ơi,” cô thở. Cô khó mà nhận ra anh. Cô hẳn sẽ mong chờ một chút quyền anh lịch sự, một vài lời sỉ nhục lưu loát, động tác vung một khẩu súng. Thay vì thế anh trở thành một kẻ lạ mặt khát máu, dốc lòng xé nát đối thủ của mình với nắm đấm trần. Cô chưa bao giờ mơ rằng anh có khả năng bạo lực đến vậy.

Lảo đảo đứng lên, Rooters lại nhảy xổ vào Alex, anh bước sang bên, xoay người và tộng nắm đấm của mình dưới xương sườn hắn. Anh kết thúc với một cú đấm cứng rắn vào lưng. Rooters đổ sập xuống đất với một tiếng rống đau đớn. Alex từ tốn lỏng nắm tay ra. Anh quay đầu và nhìn Lily.

Cô rút lui một bước, hơi e sợ bởi tia sáng hoang dã trong mắt anh. Rồi những nét thô ráp trên mặt anh dường như mềm lại, và cô chạy tới với anh không suy nghĩ. Cô quăng hai cánh tay mình quanh cổ anh, run rẩy và cười dữ dội. “Alex, Alex -”

Anh ôm cô trong cánh tay và cố xoa dịu cô. “Hít một hơi thật sâu nào. Một hơi nữa.”

“Anh đến vừa kịp lúc.” Cô thở dốc.

“Anh đã bảo em là anh sẽ chăm sóc cho em mà,” anh lẩm bẩm. “Bất kể em làm cho nó khó khăn đến thế nào.” Ấn cô gần vào cơ thể to lớn, che chở của anh, anh thì thầm bên tai cô, qua lại giữa lời nguyền rủa và âu yếm. Bàn tay anh đẩy bên dưới cái áo khoác lấm bùn của cô tới tấm lưng căng thẳng của cô, và anh xoa bóp cái sống lưng cứng nhắc ấy. Lily căng thẳng hơn anh từng thấy. Thêm những tràng cười kích động nổi lên từ trong cô.

“Thả lỏng đi nào.” Anh nói, sợ rằng cô sẽ vỡ vụn ra trong tay anh mất. “Thả lỏng nào.”

“Sao anh biết được? Sao anh tìm ra em được?”

“Phu nhân Lyon không ở nhà. Anh đã đến Craven’s và khám phá ra rằng mặc dù cỗ xe và người đánh xe vẫn ở đó, em đã đi rồi. Worthy thú nhận là em đã đến vườn Tu viện mà không có người tháp tùng.” Anh gật đầu tới cuối cái ngõ mở, nơi người đánh xe, Greaves, chờ với một đôi ngựa. “Greaves và anh đang rà soát các con đường để tìm em.” Anh ngả đầu cô lại, đôi mắt xám thấu suốt khi chúng nhìn vào đôi mắt cô. “Em đã phá vỡ lời hứa của em với anh, Lily.”

“Em không. Em đã mang những người cưỡi ngựa theo và một người hầu tới Craven’s. Đó là tất cả những gì anh yêu cầu em.”

“Chúng ta sẽ không chơi trò đố chữ nữa đâu,” anh nói dứt khoát. “Em biết ý anh là gì.”

“Nhưng Alex -”

“Im nào.” Alex nhìn chằm chằm qua đầu cô tới hai tên đàn ông lực lưỡng vừa đến từ khu vũ đài. Họ liếc nhìn từ anh tới cơ thể bất động của Rooters trên nền đất.

“Cái chó chết gì...” một tên hét lên, trong khi tên còn lại cào cào đầu mình trong trạng thái hoang mang. “Lấy con gấu đi – những con chó gần xong với lũ lửng rồi.”

“Không!” Lily gào lên, quay giật lại để đối mặt với chúng. Alex giữ cánh tay anh vòng quanh người cô. “Không, mấy tên đồ tể khỉ gió các người! Sao các người không ném mình vào cái sàn đó? Ta chắc chắn là lũ chó sẽ không có lấy một cơ hội đâu!” Cô quay lại với Alex, nắm lấy áo sơ mi của anh. “Em – em đã mua con gấu. Nó là của em! Khi em thấy những gì chúng định làm – con quái vật tội nghiệp ấy trông thật đáng thương – em không dừng mình lại được! Đừng để chúng mang nó đi, nó sẽ bị xé ra thành từng mảnh mất -”

“Lily.” Anh dịu dàng ôm lấy mặt cô trong tay.

“Bình tĩnh nào. Nghe anh này. Chuyện này lúc nào cũng diễn ra.”

“Nó thật độc ác và man rợ!”

“Anh đồng ý. Nhưng nếu chúng ta cứu được con vật này, chúng sẽ chỉ tìm một con khác thế chỗ nó.”

Mắt cô bắt đầu sũng nước. “Tên nó là Pokey.” Cô nói khản đặc. Cô biết hành vi của mình thật là phi lý. Cô chưa bao giờ dễ xúc động đến thế, bám lấy một người đàn ông tìm sự an ủi và giúp đỡ. Nhưng sau cơn sốc vì nhìn thấy con gái, và những sự kiện rối rắm mấy ngày qua, cô dường như đã tạm thời mất đi trí óc sáng suốt rồi. “Em sẽ không để chúng có nó,” cô nói tuyệt vọng. “Em muốn nó như một món quà cưới, Alex.”

“Một món quà cưới ư?” Anh ngây ra nhìn chằm chằm chằm chiếc cũi bằng gỗ méo mó. Con gấu già nua nham nhở, mắt chảy nước dí mũi vào những thanh chắn rời nhau xù xì. Thứ chết tiệt đó không khao khát được sống, dù có đánh nhau hay không.

“Làm ơn đi,” Lily thì thầm vào trong các nếp gấp áo sơ mi của anh.

Với một tiếng rủa thấp, Alex đẩy Lily sang một bên. “Đến chỗ Greaves và lên một con ngựa đi.” Anh lẩm bẩm. “Anh sẽ lo chuyện này.”

“Nhưng -”

“Làm đi,” anh nói với sự dứt khoát bình tĩnh. Quay ánh mắt cô khỏi ánh mắt cứng rắn, kiên quyết của anh, Lily tuân lời. Cô chậm chạp đi bộ đến góc đường. Alex đến gần hai tên đàn ông. “Con vật kia là của chúng ta.” Anh nói điềm tĩnh.

Một tên bước lên trước, thẳng vai lên. “Chúng tôi cần nó cho trận đánh.”

“Các người sẽ phải tìm một chú gấu khác. Vợ tôi muốn con này.” Anh mỉm cười nhẹ nhàng, mắt anh lạnh lùng và nguy hiểm. “Các người muốn tranh cãi hả?”

Hai tên đàn ông trông bứt rứt trước cơ thể sõng soài của Rooters và dáng đứng đe dọa của Alex. Rõ ràng là không kẻ nào trong số chúng muốn chịu chung số phận như tên bạn chí cốt. “Chúng tôi sẽ cho lũ chó cái khỉ gió gì đây?” một tên hỏi than vãn.

“Ta có rất nhiều gợi ý,” Alex đáp lại, nhìn chúng bình tĩnh. “Nhưng không có cái nào các ngươi thích đâu.”

Đối mặt với ánh mắt đáng ngại của anh, chúng run rẩy lùi lại. “Tao cho là chúng ta có thể làm được với vài con chuột và lửng khác,” một tên thì thầm với tên kia.

Tên kia cau mày không vui. “Nhưng chúng ta đã hứa với họ một con gấu...”

Không quan tâm tới tình thế khó xử của chúng, Alex ra dấu cho Greaves.

Người đánh xe đi nhanh đến. “Vâng, thưa ngài?”

“Ta muốn anh lái cái xe về nhà,” Alex nói như sự thật hiển nhiên. “Phu nhân Raiford và ta sẽ trở về trên lũ ngựa.”

Greaves trông không hề vui vẻ tí nào với viễn cảnh đưa tên hành khách như con gấu kia đến Swans’Court. Xứng đáng với lòng tin dành cho mình, anh không đưa ra lời phản đối nào. “Vâng, thưa đức ngài.” Anh nói với giọng khẽ khàng. Anh rón rén đến gần cái cỗ xe sặc sỡ, tạo ra một cảnh tượng vui mắt khi trải rộng một cái khăn tay lên chiếc ghế gỗ, và ngồi xuống với vẻ quan tâm đặc biệt để tránh dính bẩn lên bộ chế phục đắt tiển. Con gấu quan sát nghi thức đó với một nét mặt thích thú thờ ơ. Alex che giấu một cái cười toe toét và sải bước tới góc đường nơi Lily đang đợi.

Mặt cô nhăn lại với một cái cau mày lo lắng. “Alex, anh có nghĩ chúng ta có thể tạo một bãi quây hoặc một cái lồng cho nó ở Raiford Park không? Hay có lẽ thả nó tự do ở một khu rừng nào đó-”

“Nó quá thuần hóa để thả tự do. Anh có một người bạn giữ những con vật ngoại lại ở điền trang của mình.” Alex trao cho con gấu, nó khó mà đi vào danh mục ‘ngoại lai’ được, một cái liếc hồ nghi. Anh thở dài căng thẳng. “May mắn thì, anh có thể thuyết phục được cậu ấy cho Pinky một ngôi nhà.”

“Pokey.”

Với một cái nhìn nói thành lời, anh nhảy lên ngựa. “Em có một kế hoạch trốn thoát nào cho tối mai không?” Anh hỏi. “Hay có khả năng chúng ta có thể có chỉ một buổi tối yên tĩnh ở nhà?”

Lily hạ thấp đầu xuống ngoan ngoãn và không trả lời, dù cô nóng lòng muốn chỉ ra rằng cô đã cảnh báo anh là cô sẽ không phải kiểu vợ thông thường. Liếc ngang sang hình dáng tối tăm, xõa xượi của anh, cô cố nén lại từng đợt sóng bồn chồn choáng váng đang quét qua cô. Cô vô cùng muốn cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm, nhưng cô im lặng một cách kỳ lạ.

“Đi nào,” anh nói cộc lốc.

Cô dừng lại, cắn môi. “Alex, em cho rằng anh hẳn đã hối tiếc việc cưới em rồi.” Có một nhịp điệu lo âu trong giọng cô.

“Anh hối tiếc rằng em đã không vâng lời anh và đặt bản thân em vào nguy hiểm.”

Vào bất kỳ lúc nào khác, khái niệm phục tùng của người vợ sẽ là một thứ cô tranh cãi gay gắt. Nhưng với ký ức cuộc giải cứu của anh vẫn còn vô cùng mới mẻ trong tâm trí, cô trả lời với sự ôn hòa ít có. “Việc đó không thể nhờ ai giúp được. Em phải tự mình giải quyết những vấn đề đó.”

“Em đã không nợ tiền Craven,” anh nói thẳng thừng. “Em đã đưa năm nghìn bảng cho kẻ khác.” Trước cái gật đầu yếu ớt của cô, miệng anh siết lại. “Em đang dính lứu vào cái gì vậy, Lily?”

“Em ước gì anh không hỏi,” cô thì thầm đau khổ. “Em không muốn nói dối anh.”

Giọng anh trầm và rin rít. “Sao không giãy bày tâm sự với anh?”

Cô cuốn cuốn chiếc dây cương da quanh bàn tay, giữ mặt mình ngoảnh đi.

********************

Alex khựng lại với bàn tay vẫn còn ở trên chai brandy, nhìn chằm chằm xuyên qua phòng thư viện tranh tối tranh sáng. Lily đang ở trên gác, chuẩn bị để đi ngủ. Rõ ràng là cô e sợ thứ gì đó mà không một lượng thời gian hay sự kiên nhẫn nào có thể làm cô tiết lộ. Anh không biết làm sao để khiến cô tin anh. Mỗi lần nhìn vào mắt cô anh đều cảm thấy thời gian đang rút dần, một mối nguy hiểm ngày càng kéo cô sâu xuống vực thẳm. Anh biết vấn đề không phải là tiền. Anh đã làm rõ rằng cô có thể có bất kỳ phần nào trong nguồn mở rộng của anh, và điều đó cũng vẫn chẳng giúp được gì. Một cách ngu ngốc anh đã hy vọng rằng sau khi xóa sạch món nợ, nỗi đau đớn vẫn thường xuyên hiển hiện trong ánh mắt cô sẽ biến mất một cách thần kỳ. Nhưng nó vẫn ở đó. Những gì đã xảy ra tối nay sẽ không bị gạt bỏ đi như một trò lộn xộn đáng yêu nào đó – đó là một cuộc nổi loạn điên cuồng chống lại một gánh nặng nào đó đang kéo cô xuống như một cái thớt cối. Anh biết mọi dấu hiệu khi ai đó cố gắng thoát khỏi nỗi đau buồn. Anh đã dành cả hai năm để làm cùng điều đó.

Anh để chai rượu xuống mà không uống lấy một ngụm, và xoa mắt. Đột ngột anh lặng người đi, biết rằng cô ở đó. Các giác quan của anh nóng bừng nhận thức ngay lập tức. Âm thanh tên anh mềm mại trên môi cô khiến cơ thể anh cứng lên với sự thèm muốn cháy bỏng.

Anh quay lại đối diện với cô. Cô được bọc trong những lớp vải mỏng của chiếc váy ngủ bằng vải lanh mịn trắng, mái tóc là một đống lộn xộn những lọn xoăn vui vẻ. Cô có vẻ do dự và bé nhỏ, hoàn toàn hấp dẫn. Đôi mắt đen đu đưa tới chai rượu đằng sau anh. “Anh đang uống rượu à?”

“Không.” Anh cào tay qua mái tóc, giọng anh lồng với sự kiên nhẫn mệt mỏi. “Em muốn gì?”

Hơi thở cô nghẹn lại trong một đoạn mở đầu cho một tiếng cười. “Đây là đêm tân hôn của chúng ta.”

Lời tuyên bố đó làm anh xao lãng, xua tan đi mọi ý nghĩ ngoại trừ nhu cầu có cô lần nữa. Anh biết hình dáng của cô bên dưới lớp vải lanh thanh nhã, cảm giác cơ thể cô bên dưới anh, sự siết chặt của khoảng da thịt trần trụi của cô quanh anh. Khích động tỏa sáng lung linh dọc những dây thần kinh của anh, nhưng anh bắt mình phải đứng đó với vẻ ngoài lạnh nhạt. Anh muốn những từ ngữ từ cô, muốn cô thú nhận lý do cô đã tìm đến anh. “Đúng là thế,” anh nói đều đều.

Cô hơi bồn chồn, nhấc một bàn tay lên cổ, chơi đùa với một lọn tóc xoăn trong một cử chỉ cám dỗ ngây thơ, làm phát điên lên được. “Anh mệt ư, đức ngài?”

“Không.”

Cô liều lĩnh tiếp tục, dù giọng cô đã đượm nỗi xấu hổ đang dâng cao. “Anh có ý định đi nghỉ sớm không?”

Anh đẩy cái bàn ra và đến gần cô. “Em muốn anh như thế à?”

Cô hạ thấp mắt xuống. “Em sẽ không bận tâm nếu anh quyết định -”

“Em có muốn anh ở trong giường với em không?” Anh giữ lấy cô, bàn tay anh trượt xuống dưới cánh tay cô.

Lily cảm thấy mình đỏ bừng mặt. “Có,” cô xoay xở để thì thầm trong một giây ngay trước khi miệng anh khép lại trên miệng cô. Cô thở hổn hển êm ái, và tựa vào anh, nối tay cô lại quanh eo anh. Sự hứa hẹn mềm dẻo của cơ thể cô làm anh căm phẫn, anh muốn ôm cô thật gần, thật gần, cho đến khi nghiền nát cô. Thay vì thế anh mang cô lên gác và cởi đồ cho cô thật cẩn thận, và để cô giúp anh với quần áo của chính mình. Không quen thuộc với áo quần của một người đàn ông, Lily gặp khó khăn trong việc định vị những cái nút bẹt, không nhìn thấy được bên trong chiếc quần của anh. Anh dịu dàng chỉ cho cô thấy cách cởi chúng ra, hơi thở anh lao nhanh như gió khi mu bàn tay cô chải nhẹ qua anh một cách thân mật.

Đẩy cô lại giường, anh bao phủ cơ thể cô bằng những nụ hôn chậm rãi, nóng bỏng, rúc mặt mình vào làn da phủ đầy lông tơ của cô, yêu sự mềm mại trắng trong của ngực và eo và bụng cô. Lily phóng đãng hơn những đêm họ cùng nhau trước đó, bàn tay cô lang thang trên người anh tự do hơn, tay chân cô cuốn quanh anh. Các ngón tay mát lạnh của cô lồng xuyên qua tóc anh, uể oải chơi đùa trong những lọn tóc vàng, vuốt ve gáy anh.

Cơ thể mảnh mai, yểu điệu của cô uốn cong bên dưới anh làm một tiếng rên thoát ra khỏi môi anh. Thở nặng nề, anh gắn liền miệng anh với miệng cô. Bàn tay anh với xuống và ôm lấy cô, bẫy hơi nóng ẩm ướt của cô trong lòng bàn tay anh, trong giây lát làm phẳng những lọn xoăn bù xù mềm mại. Run rẩy, cô tách đầu gối ra và nhướn lên, thèm khát có thêm cái áp lực ngọt ngào ấy. Các ngón tay anh cọ xát chậm chạp, và rồi đi vào trong cô với một cú đâm nhẹ nhàng, uốn cong.

Với một tiếng rên vô vọng, Lily ghì chặt mình vào anh, quằn quại đúng lúc cho những chuyển động hấp dẫn của các ngón tay anh. Anh hôn cổ và vai cô rồi rút bàn tay mình lại, sử dụng lòng bàn tay để đẩy đùi cô rộng ra. “Mở mắt em ra,” anh thì thầm mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào mặt cô, giữ đầu gối cô mở rộng. “Nhìn anh đây.”

Hàng lông my đen của cô nhấc lên, và cô giữ chặt lấy ánh mắt mãnh liệt của anh. Anh thong thả đẩy tới trước. Mắt cô giãn ra khi cảm thấy ảnh hưởng nặng nề, kích thích của anh bên trong cô. Ôm lấy hông cô, anh nêm mình vào sâu hơn, di chuyển trong một nhịp điệu kiên định. Lily vuốt ve bề mặt mềm mại ở lưng anh, và khi khoái cảm của cô dâng lên, các ngón tay cô cắm vào bề mặt bắp thịt cứng cáp ấy. Mặt cô quay sang ép vào vết xước do cạo râu ở má anh. Cô nghe anh thì thầm với cô lúc đó, trong những cụm từ rời rạc mà anh dường như không thể kìm lại – với anh cô xinh đẹp đến thế nào, anh muốn cô thế nào....rằng anh yêu cô. Bối rối, không tin nổi, cô cảm thấy khoái lạc lụa là nổ tung trong cô, quanh cô, và cô đang bị nhấn chìm trong những cảm xúc mà cô chưa chưa bao giờ tìm từ ngữ để diễn tả. Anh hít một hơi và giữ nó lại vào khoảnh khắc đạt đỉnh, cơ thể anh cứng lại và rung lên bên cơ thể cô.

Khoảnh khắc im lặng nặng nề nhất cô từng biết đến phủ xuống họ. Lily giữ mắt cô nhắm lại, dù tâm trí cô đang xoay tròn với các câu hỏi. Anh yêu em....Anh không thể đã thực sự nói điều đó, cô nghĩ. Và nếu có, anh chắc chắn không thể có ý đó. Cô Sally đã một lần cảnh báo cô không bao giờ để ý đến những thứ một người đàn ông nói trong đam mê. Vào lúc đó, cô đã không hiểu hết toàn bộ ý nghĩa của lời khuyên ấy.

Sau một phút, cô cảm thấy Alex di chuyển nhẹ nhàng, như thể anh có ý định lăn khỏi cô. Giả vờ đã ngủ, cô giữ cánh tay mình khóa quanh cổ anh, tay chân cô nặng nề cuốn vào tay chân anh. Khi anh cố gỡ cô ra, cô giả bộ một tiếng lẩm bẩm ngái ngủ và quấn mình vào chặt hơn. Trước sự nhẹ nhõm của cô, anh nằm lại, ngực anh nhô lên hạ xuống gấp gáp bên dưới đầu cô. Cô tự hỏi lý do gây ra hơi thở ngắt quãng của anh. Anh hẳn là phải biết những gì anh đã nói. Anh hẳn là đã hối hận nó.

Nhưng Chúa ơi....cô muốn nó là sự thật.

Báo động trước những suy nghĩ của chính mình, cô bằng cách nào đó đã xoay xở được để thư giãn tựa vào anh. Anh xứng đáng có một ai đó tốt cô rất nhiều, một ai đó tinh khiết, ngây thơ, không bị vấy bẩn. Nếu anh có quan tâm đến cô, đó chỉ là vì anh vẫn không biết cô thực sự là cái gì. Một khi anh biết đến đứa con hoang của cô, anh sẽ rời khỏi cô. Và nếu cô cho phép mình rơi vào tình yêu với anh, tim cô sẽ vỡ vụn thành một nghìn mảnh lởm chởm.

******************

“Cháu không cần cô nhận xét cho biết đây là một tình trạng lộn xộn khiếm nhã vô vọng đến thế nào,” phu nhân Lyon nói nghiêm khắc, đánh giá cặp đôi mới cưới với điệu bộ của một nữ gia sư đã bắt quả tang cô hôn hít trong góc với một tên tá điền vô học. Một phụ nữ thanh lịch với mái tóc trắng bạc sáng và đôi mắt xanh da trời thẳng thắn, bà có một xương người khỏe khoắn, hoàn mỹ tạo cho bà một vẻ đẹp lừng danh khi còn trẻ.

Alex nhún vai hối lỗi. “Nhưng cô à, sự thực là -”

“Đừng cố nói cho cô nghe sự thật, cậu bé bốc đồng! cô đã nghe thấy những lời đồn, và thế là khá đủ rồi.”

“Vâng, thưa cô Milderd,” Alex trả lời một cách nhún nhường lần thứ mười, trượt một cái liếc ngang sang vợ anh. Họ đang ở trong căn phòng khách màu vàng và xanh trong dinh thự của ngài Hampton Lyon trên đường Brook. Lily đang được chất đống trên một cái ghế gần đó, ánh mắt dính chặt vào hai bàn tay gấp lại. Anh cố đấu tranh để kìm nén một nụ cười nhăn nhở, chưa bao giờ thấy vẻ mặt của cô kiềm chế đến thế. Anh đã cảnh báo cô nên chờ đợi điều gì. Đúng với những dự đoán của anh, người cô lớn tuổi của anh đã giáo huấn họ theo cái cách hống hách của bà trong ít nhất là mười lăm phút đồng hồ.

“Cờ bạc, khỏa thân, bừa bãi, và chỉ có chúa nhân từ mới biết còn gì nữa,” phu nhân Lyon tiếp tục sắc bén, “tất cả đều được trưng ra cho diễn đàn công cộng, nó đặt hai cháu vào vị trí khó mà cứu vãn được. Cô quy trách nhiệm cho cháu cũng nhiều như vợ cháu vậy, Alexander. Phần của cháu trong chuyện này không ít khiển trách hơn đâu. Thực ra thì, là nhiều hơn đấy. Làm sao cháu dám quăng cái danh dự đáng quý của mình sang bên một cách lố lăng và làm hoen ố danh tiếng gia đình trong một cử chỉ như thế?” Bà lắc đầu và nhìn họ một cách gay gắt. “Bước đi khôn ngoan duy nhất cháu đã thực hiện là đến chỗ cô với điều này. Dù cô không thể dừng mà nghĩ rằng đã quá muộn để lôi hai cháu ra khỏi mồm mép hủy hoại của xã hội. Nó sẽ là thách thức lớn nhất của đời cô, giành quyền gia nhập cho các cháu.”

“Chúng cháu có lòng tin tuyệt đối vào cô, cô Mildred,” Alex nói trong một tiếng lẩm bẩm ăn năn. “Nếu một ai có thể thực hiện được điều đó, cô cũng có thể.”

“Thực vậy,” phu nhân Lyon đáp lại chua cay.

Lily nhấc một tay lên môi, xóa đi cái giật giật của một nụ cười. Cô thưởng thức bức tranh chồng cô bị rầy la như một cậu học sinh rắc rối. Bất chấp sự quở trách đầy hăng hái của vị phu nhân già, bà rõ ràng là hết sức yêu chiều Alex.

Phu nhân Lyon nhìn cô hoài nghi. “Cô đã thất bại trong việc hiểu lý do đứa cháu của cô cưới cháu,” bà thông báo. “Nó đáng nhẽ nên cưới cô em gái ngoan ngoãn của cháu, và biến cháu thành nhân ngãi của nó.”

“Cháu không thể đồng ý hơn,” Lily nói, thốt thành tiếng lần đầu tiên. “Cháu hoàn toàn sẵn lòng làm tình nhân của anh ấy. Đó hẳn là một thỏa thuận vô cùng khôn ngoan.” Mỉm cười ngọt ngào với Alex, cô lờ đi luồng mắt nhạo báng của anh. “Cháu tin rằng anh ấy đã ép buộc cháu phải cưới anh ấy vì một ý kiến sai lầm rằng có thể cải tạo lại cháu.” Cô đảo mắt rất kịch. “Chỉ có chúa mới biết anh ấy lấy đâu ra cái ý niệm ấy nữa.”

Phu nhân Lyon đánh giá cô với một sự thích thú mới. “Hmm. Giờ thì cô bắt đầu hiểu sự hấp dẫn rồi. Cháu là một cô bé mạnh mẽ. Và cô không nghi ngờ gì cháu có khiếu hài hước mau lẹ. Nhưng tất cả những thứ -”

“Cảm ơn cô,” Lily nói từ tốn, ngắt ngang trước khi một tràng rầy la nữa bắt đầu. “Phu nhân Lyon, cháu cảm kích sự sẵn lòng của cô khi áp dụng ảnh hưởng của mình vì lợi ích của bọn cháu. Nhưng giành lấy sự cho phép tham dự những mối quan hệ đáng kính cho bọn cháu....” Cô lắc đầu dứt khoát. “Nó không thể thực hiện được đâu ạ.”

“Thực vậy,” người phụ nữ già nói thờ ơ. “Vậy hãy để cô cho cháu biết, cô bé xấc xược của cô, rằng nó có thể và sẽ thực hiện được. Nếu các cháu cố không tạo ra thêm những cuộc phô diễn bản thân tai tiếng nào nữa!”

“Cô ấy sẽ không đâu,” Alex nói vội vàng. “Và cả cháu cũng không, cô Mildred.”

“Rất tốt,” phu nhân Lyon ra dấu cho một cô hầu mang cái bàn nhỏ của bà đến. “Ta sẽ bắt đầu chiến dịch của mình,” bà nói, bằng một tông giọng hẳn là mô phỏng giọng của Wellington ở Waterloo. “Và cháu, tất nhiên, sẽ theo những hướng dẫn của ta ở những bức thư.”

Alex sải bước tới chỗ cô anh và hôn hàng lông mày nhăn lại của bà. “Cháu đã biết cháu có thể phụ thuộc vào cô mà, cô Mildred.”

“Sáo rỗng,” bà đáp lại sống sượng, ra dấu cho Lily đến chỗ bà. “Cháu có thể hôn ta, nhóc ạ.”

Lily ngoan ngoãn ấn môi cô vào bên má đưa ra của người phụ nữ già.

“Giờ khi cô nhìn gần cháu,” phu nhân Lyon tiếp tục, “ta chắc chắn rằng tất cả những tin đồn về cháu không thể là sự thật. Lối sống đứng đắn hiện rõ trên mặt cháu, và trông cháu ít suy đồi hơn nhiều so với những gì cô mong đợi.” Đôi mắt xanh của bà hẹp lại. “Trong những bộ quần áo đúng đắn, ta cho rằng chúng ta có thể biến cháu thành một phụ nữ với những tính cách đứng đắn hợp lý.”

Lily trao cho bà một cái nhún người khẽ. “Cảm ơn cô,” cô nói với sự nhu mì gần như là chế giễu.

“Chúng ta sẽ có vấn đề với đôi mắt,” phu nhân Lyon nói không tán đồng. “Đen tối, ngoại đạo, đầy tinh quái. Có lẽ cháu có thể tìm ra cách nào đó để kìm lại những biểu hiện trong đó -”

Alex ngắt ngang với một lời phản đối, trượt cánh tay anh quanh eo Lily. “Không nói thêm về đôi mắt cô ấy nữa, cô à. Chúng là điểm tốt nhất của cô ấy.” Anh liếc xuống vợ mình một cách âu yếm. “Cháu khá là mê thích chúng.”

Sự thích thú im lặng của Lily mờ đi khi ánh mắt cô bị anh cầm tù. Cô cảm thấy một hơi ấm lạ kỳ ra hoa bên trong mình, khiến cô ấm áp và run rẩy, tim cô đập gấp gáp. Đột ngột sự nâng đỡ cứng cáp của cánh tay anh dường như là tất cả những gì giữ cô đứng vững. Nhận thức được sự quan sát thích thú của phu nhân Lyon, Lily cố nhìn đi chỗ khác, nhưng cô không thể làm gì ngoài vô dụng chờ đợi anh thả cô ra. Cuối cùng anh trao cho eo cô một cái siết rồi thả ra.

Phu nhân Lyon nói, giọng bà ít sắc bén hơn trước đó. “Hãy để chúng ta ở riêng vài phút, Alexander.”

Anh cau mày. “Cô à, cháu sợ rằng chúng ta không còn thời gian để nói chuyện thêm nữa.”

“Đừng lo,” phu nhân Lyon nói khô khốc. “Con rồng già này sẽ không nhai nát cô dâu xinh xắn của cháu đâu. Cô chỉ muốn cho cô ấy vài lời khuyên thôi. Đến đây, cô bé.” Bà vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh. Không nhìn đến chồng mình, Lily ngồi xuống trên ghế sô pha.

Trao cho bà cô một cái liếc răn đe, Alex rời khỏi phòng.

Phu nhân Lyon có vẻ thấy thích thú trước cái cau mày trừng trừng của đứa cháu trai. “Rõ ràng là nó không thể chịu đựng bất kỳ lời nào chỉ trích cháu,” bà nhận xét với một tiếng cười thầm trong cổ họng.

“Trừ phi nó được đưa ra từ chính anh ấy.” Lily ngạc nhiên trước cái cách toàn bộ cử chỉ của bà quý phu nhân mềm lại.

Điều đó khiến phu nhân Lyon lại bật cười. “Đứa cháu trai yêu quí nhất của cô, cháu biết đấy. Tên đàn ông mẫu mực nhất mà gia đình sản sinh ra. Đáng ca ngợi hơn nhiều đứa con trai Ross quyến rũ, hư hỏng, chẳng có gì tốt của cô. Cháu sẽ không bao giờ hoàn toàn biết ơn sự may mắn của chính mình trong việc hạ được Alex. Cháu làm thế nào vẫn còn là một bí ẩn đối với cô.”

“Đối với cả cháu nữa,” Lily nói xúc động.

“Không thành vấn đề. Cháu đã tạo ra khá nhiều thay đổi trong nó.” Phu nhân Lyon ngừng lại trầm ngâm. “Cô không nghĩ đã từng thấy nó vui sướng từ tận đáy lòng như thế từ khi còn là một cậu bé, trước khi bố mẹ nó qua đời.”

Hài lòng không thể giải thích được, Lily hạ thấp ánh mắt xuống để che đi những ảnh hưởng từ lời của người phụ nữ lớn tuổi. “Nhưng chắc chắn khi anh ấy và Caroline Whitmore được hứa hôn -”

“Để cô nói cho cháu nghe vài điều về người phụ nữ Mỹ đó, người phụ nữ già nóng nảy ngắt lời. “Cô ta là một tạo vật xinh đẹp, vô tư lự, thiên về những trò lãng mạn và những hành động điên rồ. Chắc chắn cô ta sẽ làm thành một cô vợ thỏa đáng cho Alexander. Nhưng cô Whitemore không hiểu chiều sâu của nó, và cô ta cũng không muốn hiểu.” Đôi mắt xanh của bà trở nên mềm mại và trầm ngâm, gần như buồn bã. “Cô ta không bao giờ trân trọng loại tình yêu mà nó có thể trao đi. Đàn ông Raiford là độc nhất trong vấn đề đó.” Bà dừng lại và thêm vào, “Họ cho phép những người phụ nữ của mình có một ảnh hưởng khủng khiếp đến họ. Tình yêu của họ có xu hướng thiên về ám ảnh. Anh trai Charles của cô – bố của Alexander – sẵn lòng dâng mình cho cái chết sau khi vợ anh ấy qua đời. Ý nghĩ sống mà không có chị ấy là không thể chịu nổi đối với anh ấy. Cháu đã biết về điều đó rồi chứ?”

“Chưa ạ, thưa cô.” Lily nói, ngạc nhiên.

“Alexander không có gì khác. Đánh mất người phụ nữ mà nó yêu, dù là do cái chết hay phản bội, sẽ có cùng tác động đó đối với nó.”

Đôi mắt Lily mở lớn. “Phu nhân Lyon, cháu nghĩ cô đang phóng đại trường hợp này rồi ạ. Cảm xúc của anh ấy dành cho cháu không có khuynh hướng quá khích đến thế đâu ạ. Đó là, anh ấy không -”

“Cháu không lanh lợi như cô đã nghĩ, nếu chưa nhận ra là nó yêu cháu.”

Bị tóm lại trong vòng ôm của sự mất nhuệ khí và một cảm xúc sâu sắc, phức tạp hơn nhiều, Lily nhìn bà chằm chằm ngạc nhiên.

“Những người trẻ tuổi ngày này đầu đất hơn thời của cô,” phu nhân Lyon quan sát chua cay. “Khép miệng cháu lại, cô bé, cháu sẽ đớp phải ruồi mất.”

Cái điệu chua chát đó trong giọng phu nhân Lyon làm Lily nhớ lại cô Sally, dù cho Sally chắc chắn là kỳ dị hơn nhiều quý phu nhân thanh nhã này. “Thưa cô, cô đã nói là cô có lời khuyên cho cháu?”

“Ồ, phải.” Phu nhân Lyon gắn chặt Lily trong một ánh mắt đầy ý nghĩa. “Cô đã nghe tất cả về cháu và lối sống liều lĩnh của cháu. Thực ra thì, cháu làm cô nhớ đến mình khi còn trẻ. Cô đã là một cô gái duyên dáng, sôi nổi với một dáng vẻ khá được. Trước đám cưới của mình cô đã bỏ lại cả một dây những trái tim tan vỡ theo chân, đủ dài để khiến mẹ cô cực kỳ tự hào. Cô cảm thấy không việc gì phải vội vàng chấp nhận một tên đàn ông nào đó làm đức ngài và chủ nhân của mình. Không phải khi cô đã có toàn bộ Luân Đôn ở dưới chân. Hoa hoét, thơ thẩn, những nụ hôn vụng trộm....” Bà mỉm cười gợi nhớ. “Nó thật dễ chịu. Tự nhiên cô xem việc hiến dâng tất cả những điều đó vì lợi ích của hôn nhân thật là một viễn cảnh ảm đạm. Nhưng cô sẽ nói cho cháu vài thứ cô đã khám phá ra khi cưới ngài Lyon – tình yêu của một người đàn ông tốt đáng vài sự hy sinh.”

Lily đã không hề nói chuyện thẳng thắn đến thế với một người phụ nữ từ sau khi Sally chết. Cô đủ can đảm để bộc lộ mình một chút, cúi người tới trước khi cô nói tha thiết. “Phu nhân Lyon, cháu không có khao khát cưới bất kỳ ai. Cháu đã độc lập trong quá lâu. Alex và cháu sẽ nhảy vào họng nhau liên miên. Chúng cháu đều quá mạnh mẽ. Nó là một cuộc hôn nhân không tương xứng điển hình.”

Phu nhân Lyon dường như hiểu thấu nỗi sợ hãi của cô. “Cân nhắc đến chuyện này...Alexander muốn cháu đủ để sẵn sàng trưng mình ra cho những lời phê bình và giễu cợt của những kẻ đồng lứa. Đối với một người đàn ông đánh giá lòng kiêu hãnh của mình cao đến vậy, đó thực là một sự nhượng bộ vĩ đại. Cháu có thể làm những điều còn tệ hơn là cưới một người đàn ông sẵn sàng biến mình thành kẻ ngốc vì cháu.”

Lily cau mày lo lắng. “Anh ấy không được sinh ra để tỏ ra ngu ngốc,” cô nói mạnh mẽ. “Cháu sẽ không bao giờ làm gì khiến anh ấy xấu hổ.” Đúng lúc đó hồi ức về cảnh tượng ở vườn Tu viện liên quan đến một con gấu làm xiếc già nua lóe lên trước mặt cô, và cô đỏ mặt. Cô đã không đợi được đến một ngày sau đám cưới của họ trước khi lại làm trò tai tiếng. “Chết tiệt,” cô thì thầm, trước khi có thể kìm mình lại.

Ngạc nhiên, người phụ nữ già mỉm cười. “Điều đó sẽ không dễ dàng cho cháu, tự nhiên thôi. Cháu có một cuộc tranh đấu, một cuộc tranh đấu bõ công, ở phía trước. Cô tin rằng cô nói hộ rất nhiều người khi bảo rằng sẽ khá là thú vị để theo dõi đấy.”

**************************

Phu nhân Lyon sắp xếp cho hai bọn họ tham dự một loạt những vũ hội tư, ở đó cuộc hôn nhân của họ được thông báo trong thái độ điềm tĩnh và chỉnh tề. Không có cách nào để tránh biểu hiện của một vụ tai tiếng, không khi mà chi tiết cuộc ‘tìm hiểu’ của họ đang được bàn tán khắp Luân Đôn. Nhưng ít nhất phu nhân Lyon đã xoay xở được để giảm bớt đôi chút sự hổ thẹn. Trước sự khăng khăng của bà, Lily mặc những bộ cánh nhu mì thích hợp với những sự kiện đó, và quan tâm đến việc giao kết với phần lớn những người đàn bà góa và những phụ nữ đã cưới chồng đáng kính.

Trước sự ngạc nhiên của Lily, những người đàn ông cô đã đánh bạc cùng, đã trao đổi những câu xỉ nhục thân thiện, đã uống rượu và trêu đùa ở Craven’s đối xử với cô bằng sự tôn trọng đáng ngạc nhiên ở các buổi họp mặt của họ. Đôi khi một trong những quý ông già sẽ trao cho cô một cái nháy mắt lén lút, như thể họ đang tham dự cùng một âm mưu thú vị nào đó. Vợ của họ, mặt khác, chỉ thân thiện vừa đủ. Nhưng không ai dám từ chối cô thẳng thừng, từ khi phu nhân Lyon và những người bạn thân đáng kính của bà luôn ở bên phe cô. Việc Lily sở hữu một tước hiệu ấn tượng và sự chống lưng của một gia tài còn ấn tượng hơn cũng giúp đỡ rất nhiều.

Với mỗi buổi hội họp mà cô đi xuyên qua một cách thành công, Lily lại trở nên ‘có uy tín’ hơn. Cô không thể dừng để ý đến sự thay đổi trong cách những người khác đánh giá cô, sự nhã nhặn và chú ý mà họ dành cho cô. Trên thực tế, vài nhà quý tộc trong hàng năm trời chỉ lịch sự lạnh lùng với cô nay đã ca ngợi, thậm chí biểu lộ sự trìu mến, như thể cô vẫn luôn là một người được ưa chuộng nhất vậy. Trong thâm tâm cô lên án toàn bộ cái thủ tục để trở nên đáng kính trọng này như một sự xỉ nhục to lớn, điều đó khiến Alex vô cùng thích thú.

“Em đang phải chạy nước kiệu tới trước cho họ xem xét,” Lily đã bảo anh khi họ nhìn đăm đăm vào một danh sách những thiệp mời trong một phòng khách trên gác. “Giống như một con ngựa con với ruy băng tết vào đuôi. ‘Nhìn này, mọi người, cô ta không quá ngoại đạo và khiếm nhã như chúng ta đã sợ.’....Em chân thành hy vọng rằng điều này đáng với tất cả nỗ lực ấy, đức ngài!”

“Nó thực sự là khổ cực và phiền phức hả?” anh hỏi thông cảm, đôi mắt xám của anh sáng lên với tràng cười.

“Không,” cô thú nhận. “Em muốn thành công. Em kinh sợ những gì cô Mildred sẽ làm với em nếu em không thành công.”

“Cô ấy thích em,” anh quả quyết với cô.

“Ồ, thật à? Đó là lý do cô ấy luôn nhận xét về hành vi, mắt, và bộ váy của em phải không. Chà, hôm nọ cô ấy đã phàn nàn rằng em đang khoe khoang bộ ngực của mình – Chúa nhân từ, em hầu như không có một cái để nói đến.”

Lông mày anh nhíu lại với nhau. “Em có một bộ ngực xinh đẹp.”

Nhăn nhở, cô liếc xuống bộ ngực nhỏ, khỏe mạnh của mình. “Khi em còn là một cô gái, mẹ luôn bắt em té nước lạnh lên ngực để khiến chúng lớn lên. Chúng đã không bao giờ lớn. Ngực của Penelope tuyệt hơn của em rất nhiều.

“Anh chưa bao giờ chú ý đến ngực của cô ấy,” anh nói, đẩy cái khay thiếp mời xuống sàn và với tới cô.

Cô tránh khỏi anh với một tiếng cười nhanh. “Alex! Ngài Laxon sẽ ở đây ngay tức thì để thảo luận về dự thảo luật anh ấy muốn đề xuất.”

“Vậy thì cậu ta sẽ phải đợi.” Tóm lấy cô quanh eo, anh kéo cô xuống dưới anh trên ghế sô pha.

Lily bật cười và uốn éo phản kháng. “Sẽ thế nào nếu Burton đưa anh ấy lên gác và anh ấy khám phá ra chúng ta như thế này?”

“Burton được đào tạo quá tốt để làm điều đó.”

“Thực vậy à, đức ngài, niềm tự hào của ngài đối với ông ấy khiến em ngạc nhiên.” Cô đẩy vào vai anh và quằn quại bên dưới anh. “Em chưa bao giờ thấy một người đàn ông gắn bó với quản gia của mình đến thế.”

“Vị quản gia chết tiệt tốt nhất nước Anh.” Anh nói, và gắn chặt cô xuống, thưởng thức sự vẫy vùng đầy mạnh mẽ của cô. Đối với một phụ nữ ở kích cỡ bé xíu của cô, cô khỏe mạnh đáng ngạc nhiên. Cô cười khúc khích không thể kiểm soát được khi cố gạt anh ra. Anh để cô gần như thành công trong việc đẩy anh đi, nhưng rồi anh tóm gọn lấy hai cổ tay cô trong một bàn tay và duỗi chúng qua đầu cô. Bàn tay kia của anh lang thang một cách trơ trẽn trên hình dáng mảnh mai của cô.

“Alex, để em dậy,” cô nói không kịp thở.

Anh kéo ống tay áo cố xuống và giật mạnh thân áo cô. “Không cho đến khi anh thuyết phục được em là em đẹp đến thế nào.”

“Em đã bị thuyết phục. Em xinh đẹp. Mê hồn. Giờ thì dừng việc này lại ngay.” Cô thở dốc khi nghe thấy âm thanh lớp vải xinh xắn của mình toạc ra và các mũi khâu bật lên.

Nhìn chằm chằm vào mắt cô, Alex tiếp tục kéo chiếc váy cho đến khi ngực cô bị phơi bày. Các ngón tay anh chải vuốt trên làn da trần của cô, mang đến những đợt ngứa ran thích thú xuyên qua người cô. Anh dịu dàng vạch quanh cái đỉnh ngọt ngào với một đầu ngón tay, ánh mắt anh mờ khói khi hạ xuống những đường cong mỏng manh của ngực cô. Sự chơi đùa của cô biến mất, và cô bắt đầu thở thật sâu. “Đức ngài, chúng ta có thể đợi đến sau. Quan trọng là ...” Trí óc cô bơi lội với cảm giác, và cô gần như đánh mất dòng suy nghĩ của mình. “Là gặp Faxton khi anh ấy đến.”

“Không có gì quan trọng hơn em.”

“Hãy khôn ngoan -”

“Anh đang khôn ngoan đây.” Miệng anh mở ra trên một núm vú của cô, hút cái đỉnh căng cứng ấy thật chặt vào trong.

Lily run rẩy khi anh giữ cô xuống và hôn ngực cô với thú nhục dục nhàn nhã. Đầu cô bơ phờ quay sang một bên, rồi bên kia, hai cổ tay cô mềm lại trong nắm tay cứng rắn của anh. Alex kéo váy cô lên, hơi ấm của bàn tay anh thấm qua đôi tất lụa hảo hạng của cô khi anh âu yếm chân cô. “Anh chưa bao giờ thèm khát một người phụ nữ như anh thèm khát em,” anh thầm thì. Miệng anh chơi đùa bên cổ cô, và anh liếm bên trong tai cô. “Anh có thể ngấu nghiến em. Anh yêu ngực em, miệng em, mọi thứ về em. Em có tin anh không?” Khi cô từ chối trả lời, anh cọ xát môi anh lên môi cô, dỗ dành một câu đáp lại. “Em có tin anh không?”

Xuyên qua trạng thái rối bời vì đam mê của mình, cô nghe thấy một tiếng gõ trên cánh cửa đóng kín của phòng khách. Tâm trí say khoái lạc của cô từ chối chấp nhận âm thanh ấy, nhưng Alex dừng lại, nhấc đầu lên và kiểm soát hơi thở của anh. “Ừ?” anh hỏi, giọng anh vững vàng đáng kinh ngạc.

Giọng nói bình tĩnh của Burton vang đến xuyên qua cánh cửa đóng kín. “Đức ngài, một số vị khách vừa đến, tất cả cùng một lúc.”

Alex cau mày. “Bao nhiêu? Là những ai?”

“Đức ngài và phu nhân Lawson, Tử tước và phu nhân Stamford, cậu chủ Henry, và một quý ông cậu ấy nhận là gia sư của mình.”

“Toàn bộ gia đình em?” Lily kêu lên.

Alex thở dài căng thẳng. “Henry đáng nhẽ không đến trước ngày mai..sao lại?”

Cô lắc đầu im thin thít.

Alex cao giọng lên để Burton có thể nghe thấy anh thật rõ. “Dẫn tất cả họ tới phòng khách dưới tầng, Burton, và bảo họ là chúng tôi sẽ đến chỗ họ ngay đây.”

“Vâng, thưa ngài.”

Lily túm chặt lấy vai Alex, người cô cong lên với khát vọng vẫn chưa được lấp đầy. “Không,” cô rên lên.

“Chúng ta sẽ tiếp tục sau,” anh nói, vuốt ve bên má ửng hồng của cô với đầu ngón tay. Nản chí vượt qua sức chịu đựng, cô tóm lấy tay anh và nài nỉ nó tới ngực cô. Với một tiếng cười, anh kéo cơ thể cô lại gần và rúc vào tóc cô. “Họ sẽ ở lại ăn tối.”

Cô thốt ra một tiếng rên phản kháng. “Bảo họ đi đi,” cô nói, dù cô biết chuyện đó là không thể. “Em muốn ở một mình với anh.”

Alex mỉm cười quanh co và xoa lưng cô. “Sẽ có hàng ngàn đêm cho chúng ta. Anh hứa đấy.”

Lily gật đầu im lặng, dù bên trong cô đang tràn đầy tuyệt vọng. Anh không thể hứa một điều như thế khi anh không biết những gì cô đã giấu anh, cái bí mật sẽ chia cách họ mãi mãi.

Alex vẩn vơ xem xét cái mép bị xé rách của váy cô, gục đầu anh xuống để hôn cái thung lũng nông giữa ngực cô. “Em nên thay váy đi,” anh thầm thì, hơi thở của anh tụ lại trong cái thung lũng ẩm ướt đó và khiến cô rùng mình. “Dù anh thấy em hoàn toàn quyến rũ như thế này, anh không chắc mẹ em sẽ tán thành đâu.”

****************

Lily bước vào phòng khách trong bộ váy yêu thích nhất của cô, một bộ váy được cắt may vừa khít làm từ lụa sẫm và được trang trí với lớp thêu mỏng. Hai ống tay áo mỏng như sa để lộ chút ít đôi cánh tay mảnh dẻ của cô, trong khi chiếc váy hơi xòe ra di chuyển nhẹ nhàng quanh chân cô khi cô đi. Nó là bộ váy của một người đàn bà khêu gợi, khó mà là kiểu mà cô Mildred sẽ tán đồng. Nhưng nó trình diện cô ở lợi thế tốt nhất, và Lily đã quyết định giữ nó như một bộ váy ở nhà. Alex, không thể dứt mắt mình khỏi cô, hoàn toàn tán đồng.

“Lily!” phu nhân Totty khóc. “Đứa con gái yêu quí, đáng yêu nhất của mẹ, đứa bé đáng yêu của mẹ, mẹ phải gặp con ngay lập tức. Con đã làm người mẹ yêu quí của con vô cùng hạnh phúc, vô cùng hài lòng và tự hào đến mức mẹ phát khóc vì vui sướng mỗi lần mẹ nghĩ đến con -”

“Xin chào, mẹ.” Lily nói nhăn nhở, ôm Totty và hướng mặt đến Penelope và Zachary. Cô đã chất đầy thỏa mãn khi nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau. Khuôn mặt Penelope rạng ngời với tình yêu khi đứng rúc mình bên người Zachary.

Zachary trông cũng hạnh phúc tương đương, dù anh nhìn Lily với một câu hỏi rõ ràng trong mắt. “Chúng tôi khó mà tin được tin này,” anh bình luận đầy ý nghĩa, di chuyển tới trước để ôm Lily.

“Chúng ta phải đến, để xem xem em có ổn không.”

“Tất nhiên là em ổn.” Lily nói, tự mình đỏ mặt khi gặp ánh mắt của người bạn cũ. “Nó đã xảy ra khá là nhanh. Ngài Raiford có một kiểu tán tỉnh không thể chống lại được, nói nhẹ đi là thế.”

“Nó hẳn cũng đồng ý với em,” Zachary đáp lời từ tốn, nhìn khuôn mắt hồng hào của cô. “Anh chưa bao giờ thấy em trông xinh đẹp hơn.”

“Ngài Lawson,” Alex nói, di chuyển tới trước để nắm lấy tay bố vợ. “Ngài có thể an tâm là con sẽ chăm sóc con gái ngài và mang đến cho cô ấy tất cả những gì cô ấy cần. Con xin lỗi vì không có thời gian để con hỏi sự cho phép của ngài. Con hy vọng ngài sẽ bỏ qua sự cấp tập không thích đáng của bọn con, và trao lời chúc phúc của ngài cho sự kết hợp này.”

George Lawson nhìn anh với một cái xoắn nhăn nhở lên môi. Cả hai bọn họ đều nhận thức được rằng Alex không thèm quan tâm khỉ gì đến việc ông có tán thành hay không. Có lẽ George bị ép buộc bởi đôi mắt xám cứng rắn của Alex phải quan sát thủ tục đó với sự khoan dung. Bất kể lý do là gì, ông cũng đáp lại trong kiểu cách ấm áp không thường thấy. “Con có lời chúc phúc của ta, ngài Raiford, và lời ước chân thành của ta rằng con và con gái ta sẽ có một cuộc sống mãn nguyện cùng nhau.”

“Cảm ơn ngài.” Alex với Lily và kéo cô lại gần, bắt bố và con gái đương đầu với nhau.

Lily nhìn bố cô thận trọng. “Cảm ơn, Papa.” Cô nói bằng thái độ thờ ơ. Cô ngạc nhiên khi bố cô với tay ra và nắm lấy bàn tay cô, một trong những cử chỉ tự nhiên hiểm hoi biểu lộ tình cảm mà ông từng cho cô thấy.

“Ta cũng mong con như vậy, con gái, bất kể con có thể nghĩ ngược lại.”

Lily mỉm cười và đáp lại áp lực của nắm tay ông, mắt cô trở nên ẩm ướt đáng ngờ. “Con tin bố, Papa.”

“Đến lượt của em,” một giọng nói trẻ con ngắt ngang. Lily bật cười hân hoan khi Henry quăng mình vào cô. “Giờ thì chị là chị gái của em rồi!” cậu thốt lên, nghiền nát cô với một cái ôm nồng nhiệt. “Em không thể chờ thêm một ngày nữa để gặp chị. Em đã biết là Alex sẽ cưới chị mà. Em đã có cảm giác về điều đó! Và giờ em sẽ sống với chị, và chị sẽ đưa em tới Craven’s lần nữa, và chúng ta sẽ đi săn và bắn súng cùng nhau, và chị sẽ dạy em cách gian lận trong cờ bạc, và -”

“Suỵtttt.” Lily đặt tay cô lên miệng cậu bé và liếc Alex, mắt cô sáng lên tinh quái. “Không thêm một từ nào nữa, Henry, nếu không anh trai em sẽ bắt đầu vụ kiện để ly dị chị đấy.”

Không chú ý đến những ánh mắt sửng sốt của gia đình cô, Alex lồng ngón tay anh vào các lọn tóc của cô và hôn má cô, rụt đầu anh lại để mỉm cười với cô. “Không bao giờ.” Anh nói kiên quyết, và trong một khoảnh khắc tim ngừng đập Lily cho phép mình tin vào điều đó.

“Ngài Raiford,” Burton ngắt ngang bình tĩnh, giới thiệu một tấm danh thiếp trắng. “Ngài Faxton vừa đến.”

“Mời ngài ấy vào,” Lily nói với một tiếng cười. “Có lẽ ngài ấy sẽ muốn ở lại ăn tối.”

*********************

Tất cả bọn họ cùng tham dự một bữa tối dài và dễ chịu, với những cuộc trò chuyện đi khắp từ những công lao của các điều luật được đề xuất của ngài Faxton cho đến những thành tích của ông Radburne gia sư của Henry, một người đàn ông nghiêm trang nhưng hòa nhã với một sự ham thích đặc biệt cho lịch sự và ngôn ngữ. Lily là nữ chủ nhà hoàn hảo, trao cho cuộc trò chuyện những cú thúc êm ái khi nó dây dưa, không ngừng nghỉ phát ra sức quyến rũ quanh nhóm người để khiến các vị khách cảm thấy thoải mải và được góp phần. Alex quan sát cô từ bên kia bàn với lòng tự hào đang dâng lên. Trong tối nay, ít nhất, sự căng thẳng thầm kín đã phai đi, để lại một phụ nữ vô cùng đáng yêu và quyến rũ, làm hoa mắt anh như ánh sáng. Cô chỉ ngập ngừng một lần, khi cô gặp mắt anh và một nhận thức nóng bừng băng qua giữa họ.

Trong khi các quý ông uống rượu póc tô, Penelope kéo Lily sang một bên cho một cuộc trò chuyện riêng tư. “Lily, bọn em vô cùng sửng sốt khi nghe rằng chị đã cưới ngài Raiford, trong tất cả mọi người! Mama gần như ngất xỉu. Còn em nói, chúng ta đều tưởng chị ghét anh ấy!”

“Chị cũng đã nghĩ vậy,” Lily nói không thoải mái.

“Chà, chuyện gì đã xảy ra?”

Lily nhún vai và mỉm cười vụng về. “Thật khó giải thích.”

“Ngài Raiford có vẻ như là một người đàn ông hoàn toàn khác, thật tử tế và mỉm cười, và ngài ấy nhìn chị chằm chằm như thể tôn sùng chị! Tại sao chị lại cưới đột ngột thế? Em chả hiểu bất kỳ điều gì trong chuyện này cả!”

“Không ai hiểu,” Lily cam đoan với cô. “Kém hơn cả là chị. Penny, đừng nói về hôn nhân của chị nữa. Chị muốn nghe của em. Em hạnh phúc với Zach chứ?”

Penelope thở dài ngây ngất. “Hơn tất cả mọi thứ em có thể tưởng tượng! Em thức dậy mỗi sáng sợ rằng tất cả sẽ kết thúc như một giấc mơ kỳ diệu. Nó nghe thật lố bịch, em biết -”

“Không hề,” Lily nói êm ái. “Nghe thật tuyệt vời.” Đột ngột cô mỉm cười tinh quái với cô em gái của cô. “Hãy nói cho chị nghe về cuộc trốn chạy đi. Zachary hách dịch khủng khiếp, theo hình mẫu của Don Juan, hay anh ấy đóng vai chú rể e thẹn, xấu hổ? Nào, đừng giữ những chi tiết rùng rợn cho mỗi mình em.”

“Lily,” Penelope phản kháng, trở nên đỏ bừng. Sau một chút do dự, cô cúi người tới trước và nói với giọng hạ thấp. “Với sự giúp đỡ của người hầu, Zach lẻn vào ngôi nhà sau khi mẹ và bố đã đi nghỉ. Anh ấy đến phòng em, vòng tay anh ấy quanh em, và bảo em rằng em sẽ trở thành vợ anh ấy, và anh ấy sẽ không cho phép em hy sinh hạnh phúc của mình vì lợi ích gia đình.”

“Mừng cho anh ấy,” Lily hớn hở.

“Em đặt vài thứ vào một cái va li và đi với anh ấy ra xe ngựa đang chờ bên ngoài - ồ, em đã vô cùng khiếp sợ rằng chúng em sẽ bị tóm, Lily! Bất kỳ lúc nào mẹ và bố cũng có thể khám phá ra sự vắng mặt của em, hoặc ngài Raiford có thể trở về không mong chờ -”

“Không,” Lily nói khô khốc. “Chị đảm bảo chắc chắn rằng ngài Raiford sẽ bị khó ở tối đó.”

Đôi mắt Penelope mở tròn với tò mò. “Vì chúa chị đã làm gì với anh ấy?”

“Đừng hỏi, em yêu. Chỉ cần nói cho chị nghe một điều thôi – Zach có đóng vai một quý ông và chờ cho đến cái đêm hai người tới được Gretna Green, hay anh ấy rình em ở ngay nhà trọ dọc đường?”

“Thật là một câu hỏi khủng khiếp làm sao,” Penelope nói quở trách. “Chị biết rất rõ là Zachary không bao giờ mơ đến việc lợi dụng một người phụ nữ. Zachary đã ngủ trong một cái ghế cạnh lò sưởi, tất nhiên rồi.”

Lily làm mặt hài. “Vô vọng.” cô nói với một tiếng cười. “Hai người các em đáng kính đến vô vọng rồi.”

“Chà, ngài Raiford cũng vậy.” em gái cô chỉ ra. “Theo quan điểm của em anh ấy còn ù lì và theo quy ước hơn Zachary nữa. Nếu hai người ở trong hoàn cảnh của chúng em, em chắc chắn rằng ngài Raiford sẽ cư xử với tất cả lễ nghi và sự đúng mực.”

“Có lẽ thế,” Lily mơ màng và rồi cười toe toét. “Nhưng bất kể em cho là gì....anh ấy sẽ không ngủ trên một cái ghế đâu, Penny.”

***************

Tất cả các vị khách đều rời đi vào giờ muộn, và cuối cùng Henry và gia sư của cậu đều đã ổn định trong những căn phòng tương ứng của họ. Sau khi chạy tới chạy lui để hội ý với đội ngũ nhân viên trong nhà, Lily an tâm rằng mọi thứ đều đúng trật tự. Cô đi lên phòng ngủ với Alex, cực kỳ hài lòng với cái cách buổi tối diễn ra. Alex cho cô hầu lui và giúp Lily cởi đồ, trong khi cô hả hê trước hạnh phúc của em gái.

“Penny rực rỡ,” cô nói khi Alex tháo lưng váy cô ra. “Em chưa bao giờ thấy con bé vui đến thế.”

“Cô ấy trông ổn,” Alex thú nhận bất đắc dĩ.

“Ổn ư? Con bé hoàn toàn tỏa sáng.” Lily cởi váy ra và ngồi lên mép giường trong đống đồ lót, duỗi một chân ra cho anh lăn tất cô xuống. “Hình ảnh của con bé bây giờ khiến em nhận ra anh đã làm nó thực sự khốn khổ đến thế nào, với khuôn mặt dữ tợn và những cử chỉ cộc cằn.” Cô mỉm cười khiêu khích, với tay ra để cởi khuy áo sơ mi anh. “Đó là điều tốt nhất em từng làm, mang con bé ra khỏi anh.”

“Gần như giết chết anh trong lúc làm việc đó,” Alex nói mỉa mai, giơ một chiếc tất lụa thêu lên và nhìn nó thích thú.

“Ồ, đừng kịch thế. Chỉ là một cú đập nhẹ vào đầu thôi mà.” Một cách ăn năn Lily vuốt mềm mái tóc vàng của anh. “Em cũng ghét cái ý tưởng làm anh đau. Dù vậy em không thể nghĩ đến một cách nào khác để ngăn anh lại. Anh là một người đàn ông ngoan cố không thể chịu được.”

Alex cau mày khi cởi áo sơ mi, để lộ bộ ngực rộng, cơ bắp. “Em có thể nghĩ đến một cách ít đau đớn hơn để giữ anh khỏi Raiford Park tối đó.”

“Em cho rằng em có thể quyến rũ anh.” Một nụ cười nấn ná ở khóe môi cô. “Nhưng lúc đó ý tưởng ấy không có nhiều hấp dẫn cho lắm.”

“Alex nhìn cô với một ánh mắt suy đoán khi anh cởi nốt chỗ quần áo còn lại của anh. “Anh vẫn chưa trả em tương xứng cho buổi tối hôm đó,” anh bình luận. Có một tia sáng trong mắt anh mà cô không tin tưởng.

“Trả em tương xứng ư?” Cô lặp lại. Cô e lệ trượt khỏi bộ áo lót và tìm cách trèo xuống dưới tấm ga. “Ý anh là anh sẽ đánh em vào đầu bằng một chai rượu ư?”

“Không hẳn thế.”

Anh lên cùng cô trên giường và đẩy cô xuống gối với sự thô bạo trêu chọc, cẩn thận để không làm đau cô. Lily cười lớn và chống trả, trong khi anh sử dụng sức mạnh của mình để giữ cô xuống và đánh cắp những nụ hôn nhanh khỏi cô. Cô tận hưởng cuộc vật lộn giả vờ, cho đến khi đột ngột cô cảm thấy cánh tay cô bị duỗi thẳng và siết chặt vào cột giường với một cái tất lụa. Một tràng cười hoảng hốt vọt ra khỏi cô. “Alex...” Trước khi cô có thể thu gom được khiếu hài hước của mình lại, thì anh đã buộc chặt cánh tay kia của cô với cùng kiểu đó. Đột ngột tràng cười của cô tắt ngóm, và cô giật mạnh hai cổ tay trong kinh ngạc. “Anh đang làm gì thế?” Cô hỏi gấp gáp. “Dừng ngay việc này lại. Cởi trói cho em, ngay lập tức -”

“Chưa đâu.” Anh hạ mình xuống trên cô, nhìn xuống cô.

Một cơn rùng mình khêu gợi, sợ hãi bắn xuyên qua cô. “Alex, không.”

“Anh sẽ không làm đau em,” anh nói, một nụ cười yếu ớt chạm đến môi anh. “Nhắm mắt em lại đi.”

Cô do dự, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vàng rực cứng cáp của anh, lời hứa hẹn khoái lạc trong mắt anh. Cơ thể khỏe mạnh của anh thăng bằng ở ngay trên cơ thể cô, trong khi các đầu ngón tay anh nghỉ ngơi nhẹ nhàng trên mạch đập hối hả ở cổ họng cô. Từ từ lông my cô hạ xuống, và cô đầu hàng với một tiếng rên. Đôi bàn tay và miệng anh bắt đầu di chuyển trên người cô, gợi ra một khoái lạc bừng cháy mà cô không thể làm gì để đáp lại. Anh tra tấn cô với sự mơn trớn dịu dàng cho đến khi cô cứng ngắc bên dưới anh, mù quáng chờ đợi sự tra tấn kết thúc. Cô nhấc mình lên anh khi anh gắn kết cơ thể họ lại trong một cú đâm chậm rãi, huy hoàng. Sức nặng và sức ép của anh đâm sâu vào trong cô, trong khi miệng anh lướt nhẹ qua miệng cô với những nụ hôn tán tỉnh ngọt ngào. Run rẩy, cô siết mình thật chặt quanh anh, sử dụng chân và cơ thể cô để giữ anh lại gần. Đột ngột cảm giác khuếch tán ấy hội tụ lại trong một cơn nổ tung của mê ly và hơi nóng trắng xóa. Cô giật nảy mình bên cạnh anh với một tiếng khóc thấp và rơi xuống thở hổn hển khi anh đón lấy khoái lạc của riêng mình bên trong cô.

Trong trạng thái dâng tràn, chậm rãi sau đó, cô đấu tranh để lấy lại hơi thở của mình. Alex nới lỏng gông cùm ở cổ tay cô. Đỏ mặt dữ dội, cô trượt cánh tay mình quanh cổ anh. “Sao anh lại làm thế?”

Bàn tay anh di chuyển chậm rãi trên cơ thể cô. “Anh đã nghĩ,” anh đáp lại êm ái, “em thích được biết cảm giác của nó.”

Cô ngờ ngợ nhớ lại đã một lần nói cùng điều đó với anh, và cô nghẹn lại trong một tiếng rên xấu hổ. “Alex, em – em không muốn chơi trò chơi với anh thêm nữa.”

Cô cảm thấy môi anh ấn vào khoảng trống giữa cổ và hàm cô. “Em muốn gì?” Anh hỏi khàn khàn.

Lily ôm ghì lấy đầu anh trong bàn tay bé nhỏ của cô. “Em muốn là vợ anh,” cô thầm thì, và thúc giục miệng anh quay lại với miệng cô.

*********************

Từng ngày trôi qua, Lily lại cảm thấy mình khao khát sự động chạm của chồng cô, nụ cười, sự gần gũi của anh. Cô đã sợ rằng cuộc sống với anh sẽ thật tù túng và ảm đạm. Thay vào đó nó có một sự khích động mà cô chưa từng biết đến. Alex thách thức và làm cô bối rối, khiến việc biết được điều gì chờ đợi được ở anh thật là bất khả thi. Đôi khi anh đối xử với cô bằng cùng một cử chỉ nhanh nhẹn, nam tính anh ban cho bạn bè mình khi uống rượu và tranh luận chính trị trong những ván bài. Anh không do dự tí nào khi đưa cô cưỡi ngựa và bắn súng với anh, và anh thậm chí còn đưa cô đến một trận quyền anh, bật cười khi cô thay đổi giữa việc co rúm lại trước hành vi bạo lực trong võ đài sang việc nhảy lên cỗ vũ cho vận động viên ưa thích nhất. Alex tự hào vì sự thông minh của cô, không hề nỗ lực che dấu sự ngạc nhiên của anh trước kỹ năng quản lý sổ sách trong nhà của cô. Cô bảo anh một cách khô khan rằng nguồn thu nhập không ổn định của cô trong hai năm qua khiến cô thành thạo trong việc tằn tiện và tiết kiệm.

Thật là dễ chịu khi có anh ca ngợi các thành tích của cô, và cô thấy hài lòng khi anh coi trọng những ý kiến của cô. Cô thậm chí còn tận hưởng cái cách anh đôi khi trêu chọc cô, thúc đẩy cô vào những hành vi không hề giống quý bà tí nào và rồi cười cợt cô vì việc đó. Nhưng cũng có những lần khác anh làm cô lúng túng khi đối đãi với cô như một bông hoa hiếm có, dễ bị dập nát. Vài buổi tối khi cô ở trong bồn tắm, anh sẽ gội đầu và lau khô người cô bằng khăn tắm mềm như thể cô là một đứa trẻ, và xoa dầu thơm lên khắp cơ thể cô cho đến khi da cô sáng rực lên.

Lily chưa bao giờ được nuông chiều và làm hư hỏng hoàn toàn đến vậy trong đời. Sau hàng năm trời tự đấu tranh cho chính mình, thật là một bất ngờ ngạc nhiên khi có ai đó đứng về phe cô trong tất cả mọi thứ. Cô chỉ ước thành tiếng thứ gì đó và nó là của cô, dù là thêm ngựa trong chuồng, vé đi xem hát, hay chỉ là sự bình an được anh ôm. Khi cô có ác mộng, anh đánh thức cô dậy với những nụ hôn và xoa dịu cô ngủ lại trong cánh tay anh.

Khi cô tìm cách làm anh hài lòng trên giường, anh kiên nhẫn một cách âu yếm khi hướng dẫn cho cô trong những bài học nhục dục khuấy động và làm thỏa mãn cả hai bọn họ. Cuộc làm tình của anh vô cùng đa dạng, xếp từ sự cưỡng đoạt hoang dại cho đến cám dỗ dịu dàng mất hàng giờ liền để nở hoa. Dù tâm trạng anh là gì, cô đều được để lại hoàn toàn thỏa mãn. Ngày này qua ngày khác anh gỡ bỏ dần những hàng rào phòng thủ của cô, bỏ lại cô mềm mại, cởi mở và yếu đuối một cách đáng sợ. Dù vậy cô vẫn hạnh phúc hơn cô từng nghĩ mình có thể.

Alex có thể thay đổi từ ngạo mạn sang dịu dàng trong một cái chớp mắt, quyến rũ cô kể những điều bí mật mà cô không bao giờ nghĩ sẽ có ai đó muốn biết về cô. Anh nhìn xuyên qua cô với sự rõ ràng đáng sợ, hiểu rõ sự e thẹn bên dưới vẻ ngoài của cô. Vô số lần cô bị khích động muốn nói cho anh nghe về Nicole, nhưng cô kìm lại trong sợ hãi. Thời gian ở cùng với anh đang trở nên quá quý giá. Cô vẫn chưa thể mất anh được.

Cô chờ đợi một lời từ Giuseppe trong vô vọng, cảnh báo riêng Burton rằng hãy mang cho cô bất kỳ thông điệp nào từ hắn ta. Dù cô đã cân nhắc cái ý tưởng thuê lại người đặc nhiệm, ông Knox, để tìm kiếm Nicole, cô e sợ rằng ông ta có thể vô tình hủy hoại cơ hội giành lại con gái của cô. Tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi. Đôi khi sự căng thẳng khiến cô cáu nháu xị lên với những người xung quanh, thậm chí cả với Alex. Trong một lần anh đã đáp lại bằng sự sắc bén gần như khiến cô bật khóc, và họ có một cuộc cãi vã gay gắt. Cô hầu như không thể nhìn vào mắt anh sáng hôm sau, xấu hổ với sự bùng nổ của mình. Cô cũng sợ rằng anh sẽ đòi một lời giải thích cho hành vi quá đáng của cô. Thay vì thế Alex xử sự như thể không có gì xảy ra, cử chỉ của anh dịu dàng và ấm áp. Lily nhận ra rằng anh chiếu cố cho cô chứ không cho một ai khác. Anh là kiểu người chồng mà cô chưa bao giờ tưởng tượng là có tồn tại - rộng lượng, dễ tha thứ, quan tâm đến nhu cầu của cô hơn của chính anh.

Nhưng như cô phát hiện ra, Alex cũng có những khuyết điểm của mình. Anh quá bao bọc và ghen tuông, cau có với bất kỳ tên đàn ông nào anh thấy là nhìn chằm chằm vợ anh quá gần hoặc nắm lấy tay cô quá lâu. Cái quan điểm của anh rằng tất cả mọi tên đàn ông ở Luân Đôn này đều đang thèm khát cô làm cô thích thú. Anh dồn tâm trí đặc biệt vào việc cảnh báo cô tránh xa cậu em họ của anh, Roscoe Lyon, người có những lời đề nghị xúc phạm thú vị mỗi lần họ gặp nhau. Ở một buổi vũ hội tráng lệ mà họ tham dự, Ross đã làm cô cười bằng cách nắm lấy tay cô đặt vô số những nụ hôn lên mu bàn tay, như thể anh ta là một con cáo thèm ăn bên cạnh một con gà mái ngon lành. “Phu nhân Raiford,” anh ta thở dài hùng hồn, “vẻ đẹp của em tỏa sáng đến nỗi chúng ta không còn cần đến ánh trăng nữa. Nó cũng hạ thấp tôi như vậy.”

“Anh sẽ hạ thấp cậu,” Alex ngắt lời dứt khoát, đòi lại bàn tay vợ anh trong một mệnh lệnh ngắn.

Ross bao quanh Lily với một nụ cười thích thú. “Anh ấy không tin tôi.”

“Cả tôi cũng không,” cô lẩm bẩm.

Anh ta trưng lên một vẻ mặt tổn thương. “Tất cả những tôi mong ước là một điệu valse với bà, thưa bà.” Anh phản kháng, và thêm vào với một nụ cười quyến rũ, “trước kia tôi chưa bao giờ khiêu vũ với một thiên thần.”

“Cô ấy đã hứa điệu này với anh rồi,” Alex nói u ám, và bắt đầu kéo vợ anh đi.

“Thế còn điệu tiếp theo thì sao?” Ross gọi với theo họ.

Alex trả lời qua vai. “Cô ấy đã hứa tất cả chúng với anh rồi.”

Bật cười, Lily cố cảnh báo anh khi anh dẫn cô về hướng các cặp đôi đang nhảy điệu valse. “Alex, có vài điều em nên nói với anh. Mẹ luôn cố dạy em trượt đi một cách duyên dáng, nhưng vô dụng. Bà nói kiểu nhảy của em có thể so sánh với trò nô đùa của một con ngựa gãy chân.”

“Không thể tệ thế được.”

“Em hứa với anh, có thể đấy!”

Alex nghĩ cô đang pha trò, nhưng trước sự thích thú của anh, anh khám phá ra rằng đó là sự thật. Phải vận đến toàn bộ những kỹ năng của anh để kiềm chế sự hăng hái của cô vợ vận động viên của anh trên sàn khiêu vũ, không kể đến vài chuyển động vững vàng để giữ cô khỏi việc cứ cố dẫn. “Theo anh,” anh nói, chậm nhịp bước của anh lại và hướng dẫn cô qua các bước.

Bất chấp bàn tay anh hướng dẫn mạnh mẽ, Lily vẫn di chyển sai hướng. “Chuyện này có thể dễ dàng hơn nếu anh chỉ cần theo em,” cô gợi ý ranh mãnh.

Anh cúi đầu xuống và thì thầm vào tai cô, bảo cô hãy nghĩ đến lần cuối cùng họ làm tình. Lời khuyên không chính thống đó khiến cô cười khúc khích, nhưng khi cô nhìn sâu vào mắt anh và tập trung vào chuyện cùng với anh, bỗng thật dễ dàng cho anh toàn bộ tầm kiểm soát trong chuyển động của họ. Cô thư giãn đủ để lướt đi. “Sao chứ, chúng ta rất giỏi việc này!” cô thốt lên. Toe toét trước biểu hiện ngạc nhiên hài lòng của cô, Alex khăng khăng bắt cô thêm vài điệu valse nữa, gây ra thêm nhiều hơn là vài cái nhướng mày.

Một người chồng công khai say mê vợ mình là không hợp thời, nhưng Alex dường như không quan tâm. Lily thích thú với cái cách những phụ nữ thượng lưu sành điệu chế nhạo đầy ghen tị sau cái quạt của họ trước sự chăm sóc gần gũi mà Alex trao cho cô. Chồng của họ nói chuyện với họ khác hẳn, nếu có nói chuyện tí nào, và dành tất cả các đêm trong giường tình nhân. Trước sự ngạc nhiên của Lily, thậm chí cả Penelope cũng nhận xét về tính sở hữu của Alex, tuyên bố rằng Zachary không bao giờ tìm kiếm sự bầu bạn của cô theo cái cách Alex làm với Lily.

“Chị nói chuyện gì với anh ấy trong thời gian đó?” Penelope hỏi tò mò trong thời gian tạm ngừng của một vở kịch thời thượng nhất ở Drury Lane. “Chị nói gì làm anh ấy thích thú đến vậy?” Hai chị em ngồi cùng nhau trong một góc phòng giải lao trần vòm ở tầng một, tự quạt cho mình. Trước khi Lily kịp trả lời, phu nhân Elizabeth Burghley và bà Gwyeneth Dawson nhập vào bọn họ, cả hai đều là những mệnh phụ trẻ đáng kính trọng mà Lily đã bắt đầu kết bạn cùng. Lily đặc biệt thích Elizabeth, cô có một khiếu hài hước sống động.

“Tôi phải nghe câu trả lời cho điều này,” Elizabeth tuyên bố với một tiếng cười. “Tất cả chúng ta đều đang tự hỏi làm thế nào để giữ chồng mình chôn chân bên chúng ta như Lily làm được. Cô nói gì mà ngài ấy thấy mê mệt đến thế, bạn thân mến?”

Lily nhún vai, liếc sang Alex. Anh đang đứng đó với một nhóm đàn ông bên kia căn phòng, tất cả đều đang dính vào một cuộc trò chuyện lười nhác. Khi anh cảm thấy ánh mắt của cô, anh liếc lại và mỉm cười nhẹ. Cô quay sự chú ý của mình lại với cánh phụ nữ. “Chúng tôi nói chuyện về mọi thứ,” cô nói với một nụ cười toe toét. “Bi-a, sáp ong, và Bentham. Tôi không bao giờ do dự cho anh ấy ý kiến của tôi, thậm chí khi anh ấy có không thích nó đi nữa.”

“Nhưng chúng ta không nên nói chuyện với đàn ông về những chính trị gia như ông Bentham,” Gwyneth nói, bối rối. “Đó là lý do họ có bạn bè.”

“Có vẻ như tôi lại vừa nói hớ rồi,” Lily nói với một tiếng cười, giả vờ gạch chủ đề đó khỏi một danh sách vô hình. “Không có thêm những cuộc thảo luận không đứng đắn về chính trị gia nữa.”

“Lily, đừng thay đổi gì cả,” Elizabeth vội vàng nói với cô, mắt lấp lánh. “Rõ ràng là ngài Raiford thích mọi thứ đúng như nó bây giờ. Có lẽ tôi nên hỏi ý kiến của chồng tôi về sáp ong và ông Bentham!”

Mỉm cười, Lily để ánh mắt mình lang thang qua đám đông trong phòng giải lao một lần nữa. Cô giật mình bởi một cái liếc qua của một mái tóc đen như mực, một nét thoáng qua của những đường nét quen thuộc. Một cơn rùng mình lo lắng chạy xuyên qua cô. Chớp mắt khó nhọc, cô tìm kiếm cái ảo ảnh đó lần nữa, nhưng nó đã biến mất. Cô cảm thấy một bàn tay mềm mại trên cánh tay mình.

“Lily?” Penelope hỏi. “Có gì không ổn à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.