Được rồi! Chàng nói ta thích tự mình đa tình, ta liền tự mình đa tình cho chàng coi. Ta xem chàng làm sao ứng phó...
Ta còn đang tìm cơ hội thể hiện bản lãnh “tự mình đa tình”, thì lão thiên đã ban một cái cơ hội xuống...
Cửu Trùng Thiên cảnh đẹp như mộng, mây trôi bồng bềnh, hư hư ảo ảo. Ta nằm phơi nắng trên chạc cây gần hồ Kính Nguyệt, vốn là đang an tĩnh bày mưu tính kế, lại bị bóng áo xanh của Hiên Trì thu hút. Bên cạnh thanh y của Hiên Trì, là một thân phấn y yểu điệu của vị tiên tử nào đó. Ta nheo mắt, cẩn thận đánh giá tình hình.
Phấn y tiên tử mi thanh mục tú, đôi con ngươi trong trẻo, ánh lên một tia nhu tình dễ nhận thấy, khóe môi còn treo nét cười ngại ngùng...Ừm...Không phải là đến tìm Hiên Trì nhà ta thổ lộ tâm tư đấy chứ?
Ta diễn rất đạt bộ dáng “Hoạn Thư”, trừng mắt một cái, cao giọng giáo huấn tiểu bối:
“-Tiên nhân các vị bây giờ cũng quá nhàn rỗi đi. Còn có thời gian ở đây bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bớt chút thời gian đọc sách ngắm hoa có phải hơn không? Vừa hay chỗ ta có một quyển Kinh phật, cô tới cầm về đọc tịnh tâm đi! Ừm...hoa thực ra đã có chủ rồi, cho dù làm bươm bướm cũng nên chọn hoa mà đậu chứ...”
Nàng kia cơ hồ bị ta dọa sợ, vội dạ dạ vâng vâng, chạy vụt đi. Hahaha, ta cười thầm. Lòng dạ ngụy quân tử được thỏa mãn không ít nha! Ta quay lại nhìn nhân vật nam chính nãy giờ im hơi lặng tiếng, bắt đầu sử dụng màn kịch “tự mình đa tình”:
“-Sao chàng không từ chối nàng ta mau mau một chút, ta nhìn thấy phiền muốn chết.”
“Ừm...”
Hiên Trì cúi đầu, cơ hồ nghiền ngẫm nhìn ta, ngón tay dài khẽ xoa cằm, ậm ừ không nói.
“-Sao rồi? Đừng nói với ta chàng thích tiên tử kia nhé, ta mà thương tâm chết, không phải chàng cũng buồn ư?”