Trong yên tĩnh, chính Tạ Phượng Thiều khinh thường nói.
“ Phượng Vương đừng nóng vội, lúc nữa sẽ đến phiên ngươi.” Tạ Lan Tư cười nói: “ Tần Nột, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Nột.
Vài tên tráng sĩ còn sống hoảng sợ nhìn hắn, trên mặt đều là cầu xin.
Một lát sau, Tần Nột nhặt hoàng kim chủy thủ trên mặt đất lên.
“…Ta xin lỗi.”
“Tần Nột! Ngươi không thể làm như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ chủ thượng…”
Tên tráng sĩ đầu tiên còn chưa dứt lời đã bị cắt yết hầu.
Máu đỏ phun ra, giống như một dòng sông nhỏ uốn lượn dưới chân Tạ Lan Tư.
Vẻ mặt hắn thờ ơ, di chuyển đôi giày màu đen của mình sang chỗ khác để tránh bị vấy bẩn.
Máu chảy lẫn trong vàng bạc tài bảo, nhuộm đỏ cả hoàng kim.
Tần Nột tiếp tục đi về phía những người khác.
Hai tay tuy bị trói nhưng hắn vẫn cầm được chủy thủ. Những người đó như dê con bị trói gô, hắn chỉ cần đâm chủy thủ vào chỗ yếu là được.
Tên tráng sĩ thứ hai, thứ ba… Tần Nột đã tự tay kết liễu sinh mệnh của bốn gã tráng sĩ còn sót lại.
Khi tên tráng sĩ cuối cùng ngã xuống với đôi mắt trừng lớn, Tần Nột dường như cũng đã bị thanh chủy thủ này cắt đứt một nửa linh hồn, hai mắt đỏ hoe, thất hồn lạc phách mà quỳ xuống trước mặt Tạ Lan Tư.
“Không tồi,” Tạ Lan Tư nói, “Tự cởi trói cho mình đi.”
Lúc này Tần Nột mới cắt đứt sợi dây trói hai tay mình bằng chủy thủ nhuốm máu đồng đội.
“Phượng Vương, đến phiên ngươi.” Tạ Lan Tư xoay người.
“Ngươi muốn xử lý hắn như thế nào?” Lệ Tri đè nén khẩn trương, ra vẻ tự nhiên hỏi.
Trên thực tế, nàng đã biết câu trả lời.
Tạ Lan Tư đã tốn công tốn sức để dụ người đến đây, nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc để Tạ Phượng Thiều sống sót.
Nhưng làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn người yêu thương của tỷ tỷ vì nàng mà bị giết?
Nàng đã hại chết sinh mệnh của người quan trọng nhất đời mình rồi, chẳng lẽ lại cướp đi cả sinh mạng của người mà tỷ tỷ yêu khi còn sống sao?
“Đương nhiên là giết hắn.” Tạ Lan Tư nói: “Giết hắn, con đường phía trước của chúng ta sẽ không còn trở ngại nữa.”
“Nhưng nếu ngươi giết hắn, hoàng thượng sẽ không nghi ngờ ngươi sao?”
“Chỉ cần thi thể của hắn được tìm thấy ở kinh đô, sẽ không ai nghi ngờ ta.” Tạ Lan Tư nói.
“Để hắn cho chúng ta sử dụng không phải là hữu ích hơn cho kế hoạch của chúng ta sao?”
“Bàn Bàn,” Tạ Lan Tư nhìn vào mắt Lệ Tri, “Đến cùng là nàng muốn nói cái gì?”
Đáy mắt của Tạ Lan Tư trong veo, nhưng dưới khung cảnh có vẻ nhu hòa đó lại ẩn chứa sát khí, giống như mặt hồ bọn họ dạo chơi ngày đó, khung cảnh tuyệt đẹp kia ẩn giấu một cơn ác mộng dưới đáy thuyền.
Nhưng nàng không thể lùi bước.
Cứ mỗi một chiếc vỏ sò, người ấy đều thắp hương cầu nguyện… Cầu nguyện cho người đeo được cuộc sống bình an, hạnh phúc cả đời.
Trong lòng nàng, Phượng Vương là người có thể so sánh với người ấy.
“… Ngươi không thể giết hắn.” Lệ Tri khàn giọng nói.
Lời nói của nàng như đá chìm xuống nước.
Chỉ có trầm mặc làm bạn.
Một lúc lâu sau, Tạ Lan Tư mới chậm rãi mở miệng, trong giọng nói ôn nhu tràn ngập nguy hiểm.
“Nàng muốn ngăn cản ta.”
Lệ Tri không trả lời.
“Nếu ta nhất định phải giết hắn, nàng định làm gì?”
Lệ Tri bước về phía Tạ Lan Tư.
Nàng đi ngang qua Tạ Lan Tư.
Dừng lại trước mặt Tạ Phượng Thiều.
“Nếu như ngươi nhất định phải giết hắn…vậy giết ta trước đi.”
Sát khí trong mắt Tạ Lan Tư tăng vọt, vẻ mặt không thay đổi, nhưng đôi môi mím chặt, trên mặt lộ gân xanh nhàn nhạt.
“… Nàng lặp lại lần nữa.”
Đối mặt với ánh mắt sát khí của hắn, Lệ Tri mở miệng nói:
“Muốn giết hắn, trước tiên giết ta... “
Sau khi Lệ Tri dứt lời, trong hầm thật lâu không có âm thanh vang lên.
Mà mỗi bức tường đá trong hầm đều giống như Tạ Lan Tư, tràn đầy phẫn nộ.
“Tại sao?” Hắn dùng sự tỉnh táo còn sót lại hỏi.
Lệ Tri đáp không được.
“Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao?” Tạ Lan Tư bước đến gần Lệ Tri và nhìn vào mắt nàng, “Cho nên ngươi mới dùng mạng sống của mình để áp chế ta mà bảo hộ tên nam nhân khác.”
“…”
“Ta đã cho ngươi cơ hội,” Hắn nói, “Bàn Bàn… Ngươi đã khiến ta rất thất vọng.”
Hắn đưa tay ra và nắm lấy bàn tay buông xuống của Lệ Tri.
Nhưng không phải để mười ngón đan xen vào nhau.
Hắn bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, và trói nàng vào cột thạch nhũ bên cạnh.
Ưu thế duy nhất của Lệ Tri về mặt thể chất là tốc độ, nàng có thể chạy.
Nhưng bảo tàng của nàng ở đây, bảo tàng của tỷ tỷ cũng ở đây, nàng bỏ chạy thì sao?
Thấy Tạ Lan Tư cầm một thanh trường kiếm đi về phía Tạ Phượng Thiều, nàng hét lên:
“A Lý...”
Nàng khẩn cầu nghẹn ngào:
“A Lý...”
Tạ Lan Tư không nhìn lại.
Tạ Phượng Thiều ngẩng đầu lên, kiên quyết bướng bỉnh nhìn Tạ Lan Tư đang ngày càng đến gần, trong mắt hắn chỉ có sự mỉa mai và khinh thường, không sợ hãi, không cầu xin lòng thương xót.
Nàng không thể nghĩ ra cách nào để cứu Tạ Phượng Thiều.
Tạ Lan Tư là một kẻ mất trí, hôm nay hắn phải để Tạ Phượng Thiều chết trước mặt mới yên tâm.
Hắn sẽ không tha cho Tạ Phượng Thiều.
Nhưng hắn căn bản là hiểu lầm, và Tạ Phượng Thiều cũng hiểu lầm.
Trong cái hầm khổng lồ này, ngoài tài bảo ánh vàng rực rỡ mà nàng từng mơ ước ra thì chỉ còn lại những xác chết đẫm máu. Tần Nột như mất hồn, bàng hoàng quỳ trước thi thể của đồng bạn.
Tài bảo không thể giúp nàng, thi thể cũng không thể giúp nàng.
Tầm nhìn của Lệ Tri dần dần mờ đi, nước mắt nàng rơi xuống.
Tạ Lan Tư nắm chặt trường kiếm, bàn tay cầm kiếm của hắn trắng như không nhiễm bụi trần, nhưng xác chết trong hầm đều vì hắn mà chết.
Hắn cao cao tại thượng, thuần khiết như mây.
Giống như hoa hải thái trong hồ Mã Não, nhìn thoáng qua, đẹp biết bao nhiêu.
“Các ngươi đều sai rồi…” Nàng nói, “Ta căn bản không phải là Lệ Tri…”
Giọng nói nghẹn ngào và run rẩy của Lệ Tri vang vọng trong căn hầm rộng lớn.
Thanh kiếm trong tay Tạ Lan Tư đột nhiên dừng lại trên không trung, Tạ Phượng Thiều đang quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bi thương nản chí không nói nên lời dâng lên trong lòng nàng như một đám mây đen, Nàng không thể nhìn thẳng vào mắt hai người họ, nàng chỉ có thể cúi đầu, nhìn những giọt nước mắt nhỏ giọt và hòa vào bụi đất.
“Ngươi nói cái gì?”
Tạ Phượng Thiều mất tỉnh táo, phớt lờ thanh trường kiếm vẫn còn ở trước mặt, mãnh liệt quay đầu đối mặt với Lệ Tri.
“Ngươi không phải Lệ Tri, vậy Lệ Tri đâu?”
“Lệ Tri ở nơi nào… Ngươi đoán không ra sao?” Lệ Tri run giọng hỏi.
Tạ Phượng Thiều sững sờ.
Ngay lập tức, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Sắc mặt của hắn càng ngày càng kém, giống như một tờ giấy trắng nhợt nhạt, run rẩy trong gió lạnh.
“Ta không tin…”
Lệ Tri vốn định mang bí mật này xuống mồ.
Cướp đi bảo tàng tiền triều không phải là tâm nguyện lớn nhất của nàng, đổi trắng thay đen thân phận của hai tỷ muội mới đúng.
Chỉ có nàng mang theo bí mật cái chết của ngày ấy, thì kế hoạch này mới thành công.
“Năm năm trước, người chết là Lệ Tri.” Nàng nói: “Còn ta, ta thế thân cho thân phận của tỷ tỷ.”
Tạ Phượng Thiều đờ đẫn như khúc gỗ quỳ ở đó: “Ngươi nói bậy… ngươi làm như vậy để làm gì?”
Lệ Tri ngước đôi mắt đẫm lệ lên, cười khổ.
Hình bóng của Tạ Lan Tư và Tạ Phượng Thiều đong đưa trong nước mắt của nàng.
“Bởi vì ta muốn để lại tất cả những ngày mai tươi đẹp cho Lệ Tri, trả lại những quá khứ ô nhục đó cho Lệ Hạ,” Nàng nói.
Tạ Lan Tư nhìn nàng không nói lời nào.
Lệ Tri không nhìn ai, nàng cứ cười, nước mắt không ngừng rơi.
Có lẽ nàng cười là cười cái tham vọng lớn của mình.
Còn tưởng rằng mình có thể che giấu sự thật, không chê vào đâu được.
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Phượng Thiều đang sững sờ.
“Vì cái gì?”
Lệ Tri nhắc lại lời của Tạ Phượng Thiều, cười còn khó coi hơn khóc.
“Vì mấy năm sau, người ta nhắc tới Lệ Tri, chính là mẫu nghi thiên hạ, nhắc tới Lệ Hạ, chính là chuyện phiếm khi trà dư tửu hậu, hoặc chỉ là một tiếng thở dài thổn thức.”
“Ngay cả một tiếng thổn thức… ta cũng không muốn nó rơi trên người Lệ Tri.”
Vì Lệ Tri, nàng đã tự tay giết Lệ Hạ.
Không có Lệ Hạ trên thế gian này, chỉ còn lại một thể xác tên là Lệ Tri.
Nàng là một du hồn không có nơi nào để đi.
Không sống không chết, du đãng một mình trong thiên địa tàn khốc.
Lệ Tri từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ nhỏ, lưu loát cắt sợi dây đang trói nàng.
Nàng đập nồi dìm thuyền mà kề chủy thủ lên cổ mình, nàng nhìn Tạ Lan Tư trước mặt.
“Nếu ngươi giết hắn, ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp tỷ tỷ, dứt khoát làm cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn trôi nổi trên cõi đời này.”
Tạ Lan Tư nhìn nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, như thể nàng đã trở thành một người hoàn toàn mới từ giờ phút này.
Nàng không đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Nàng là Lệ Tri, hay là Lệ Hạ, với hắn mà nói, có lẽ cũng không quan hệ gì.
Tất cả những gì hắn quan tâm là liệu có ai ngấp nghé những thứ của hắn hay không.
Sự đau đớn hiện lên trong mắt hắn, mặc dù lý trí của hắn không tiếp nhận những gì nàng nói, nhưng tình cảm của hắn đã hiểu tất cả những gì nàng nói là sự thật.
“Trong ngự thư phòng, có lẽ có một nơi bí mật cất giữ bức họa do tự tay đương kim Hoàng Đế vẽ.” Lệ Tri nói, “Nếu ngươi muốn biết chân tướng, không ngại đi vào trong đó tìm xem.”
Nàng quay sang nhìn Tạ Lan Tư vẫn đang trầm mặc:
“Hiện tại, ngươi còn muốn giết hắn sao?”
Một lúc sau, Tạ Lan Tư ném kiếm.
Hắn cười với Lệ Tri, “Đương nhiên không.”
Hắn phớt lờ Tạ Phượng Thiều đang sững sờ, bước đến gần Lệ Tri, lấy chủy thủ trong tay nàng, nhẹ nhàng lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
“Nàng là ai, đối với ta không quan trọng.”
Hắn cúi đầu, áp trán hắn vào trán nàng, giống như muốn truyền hết tâm tư của mình cho nàng.
“Nàng vĩnh viễn là Bàn Bàn của ta.”
“Ta cũng vĩnh viễn là A Lý của nàng.”
“Chúng ta là những người duy nhất trên đời này có thể sống nương tựa lẫn nhau.”
…
Bên ngoài cung điện dưới lòng đất, tuyết vẫn đang rơi.
Mênh mông một màu trắng, che lấp tội ác của thế gian, hay sự thánh khiết của núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn đã thanh tẩy đi sự nhơ nhớp trong Thiên Địa.
Tạ Phượng Thiều đứng một mình trong tuyết, đôi mắt đỏ ngầu liếc nhìn Lệ Tri và Tạ Lan Tư.
“…Ta sẽ không nói một lời nào về bí mật ở đây.”
Tạ Phượng Thiều nói:
“Nếu những gì ngươi nói là sự thật.”
Hắn nói xong liền xoay người khập khiễng đi về phía gió tuyết. Kim quan trên đỉnh đầu giống như một mặt trời nhỏ sắp biến mất trong mênh mông tuyết trắng.
Trước cửa sơn động, chỉ còn lại Lệ Tri, Tạ Lan Tư và Tần Nột tinh thần sa sút.
Sau khi thân ảnh của Tạ Phượng Thiều biến mất trong gió tuyết, một nhóm người bí ẩn từ trong rừng bước ra. Họ mặc áo tơi, đội mũ che mặt, trên người đọng một lớp tuyết dày đặc, hiển nhiên đã chờ rất lâu.
Áo trắng phía dưới áo tơi khiến Lệ Tri cảm thấy như thể đã từng gặp qua.
“Điện hạ, ngài thật sự muốn thả hắn sao?” Người cầm đầu nói với Tạ Lan Tư.
Lệ Tri nhìn Tạ Lan Tư.
Chẳng lẽ lại là người hắn chuẩn bị ư?
“Thả hắn đi đi, hắn đã không làm được thành tựu gì rồi.” Tạ Lan Tư nói.
Người cầm đầu dường như có dị nghị, nhưng hắn cũng không phản đối trực tiếp.
“Chúng nhân Thánh Tử Cung, cung nghênh Điện Hạ.”
Trong nháy mắt, trước mặt Tạ Lan Tư và Lệ Tri quỳ đầy người.
Lệ Tri cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng nhìn thấy áo trắng và mũ che mặt này ở đâu rồi!
Tại khu chợ ở Minh Nguyệt Tháp!
Những người của Thánh Tử Cung chữa bệnh từ thiện, họ đều mặc quần áo trắng và đội mũ che mặt, phảng phất như Thần Tiên.
Ngay cả Thánh Tử Cung cũng được xây dựng trên núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn.
Nghe dân chúng Minh Nguyệt Tháp nói, Thánh Tử Cung là Thủ Hộ Giả của Thần Sơn, bây giờ xem ra, họ là Thủ Hộ Giả của bảo tàng mới đúng!