Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 110



“Sao ngài phải nhận nhiều nghĩa nữ như vậy?”

Khi rời khỏi Thánh Tử Cung, Lệ Tri nhịn không được hỏi Tạ Lan Tư đang ngồi phía sau.

Tạ Lan Tư vòng tay qua người Lệ Tri, cầm dây cương, khí định thần nhàn mà cưỡi Long Nhãn.

“Nếu đã là thân thích thì gọi nhạc phụ đương nhiên không thân cận bằng gọi huynh đệ. Nhận nữ nhi của bọn hắn làm nghĩa nữ, một mặt có thể khiến bọn hắn yên tâm, mặt khác, ta cũng không cần thu những cơ thiếp kia. “

“Nhận làm cơ thiếp, sau này nếu sinh hạ con nối dõi, hai nhà nhất định sẽ có quan hệ mật thiết…”

“Khi Lệ Thị rơi đài, những người có quan hệ thông gia kia có xuất thủ tương trợ không?” Tạ Lan Tư hỏi lại.

Lệ Tri trầm mặc.

Cây đổ khỉ tán, Lệ Thị bị hoạch tội mưu nghịch, đám thông gia kia sợ chạy còn không kịp, làm gì có việc ở lại tương trợ?

“Huống chi… ta không muốn bên cạnh có một nữ nhân khác.” Tạ Lan Tư nói.

Những lời này của Tạ Lan Tư đã đánh trúng trái tim của Lệ Tri.

Nàng hỏi đi hỏi lại, có lẽ tất cả những gì nàng muốn nghe chỉ là câu nói này mà thôi.

“Đêm đó ở suối nước nóng, nàng lộ ra tâm tư, lo lắng chính mình sẽ trở thành cái gai trong mắt của nữ nhân khác.” Hắn nói, “Cho nên, ta dứt khoát chỉ cần một mình nàng, đối với ta mà nói, một mình nàng là đủ rồi. “

“Cảm ơn ngài, A Lý… Lời hứa này chỉ cần duy trì đến khi ta còn ở đây. Nếu ta không nữa, ngài….”

“Nói bậy bạ.” Tạ Lan Tư ôm thật chặt nàng, “Sẽ không có ngày đó.”

Lệ Tri trầm mặc không nói, nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm trong vòng tay của Tạ Lan Tư.

Họ cưỡi ngựa trở lại Minh Nguyệt Tháp.

Một năm cũng không để lại bao nhiêu dấu vết, mọi thứ ở Minh Nguyệt Tháp tựa hồ vẫn như lúc bọn họ rời đi.

Trương tẩu vẫn bán bánh bao, Lưu đại gia vẫn bán đồ đan bằng tre, hai bên đường vẫn là những cửa hàng quen thuộc ấy. Đô Hộ phủ vẫn như trước, chẳng qua là người ở bên trong đã là tân nhiệm Đô Hộ rồi.

“Còn muốn đi nơi nào?” Tạ Lan Tư hỏi, “Đây có thể là lần cuối cùng chúng ta đến Minh Nguyệt Tháp.”

Lệ Tri suy nghĩ một lúc và nói, “Hồ Mã Não.”

Tạ Lan Tư không ngờ rằng nơi nàng muốn đến lại là nơi này.

Hắn nhìn nàng một cái, nhưng không hỏi gì thêm.

“Giá!”

Tạ Lan Tư hất dây cương, Long Nhãn cao lớn lao đi như một mũi tên. Trong lúc xóc nảy, Lệ Tri giữ chặt lấy yên ngựa, mỗi khi cơ thể nàng nghiêng đi, hắn lại vòng tay qua người nàng giúp nàng ngồi vững.

Đi khoảng một nén nhang, Long Nhãn dừng lại trên đồng cỏ rộng lớn, trước mắt là hồ Mã Não trong suốt như gương.

Mùa hoa Hải Thái đã qua, mặt hồ lăn tăn se lạnh.

Lệ Tri từ chối sự hỗ trợ của Tạ Lan Tư, trở mình xuống ngựa.

“Đây là … một trong những khúc mắc của ta.” Lệ Tri nói.

Tạ Lan Tư nhìn nàng không nói lời nào.

Lệ Tri đến gần hồ, quỳ lên những viên sỏi.

Nàng chắp tay cầu nguyện cho vong linh trong hồ.

“Hắn phải chết.”

Giọng nói của Tạ Lan Tư vang lên sau lưng nàng, Lệ Tri không mở mắt ra.

“Nếu hắn không chết, Dực Châu cũng sẽ không bởi vì sợ Đô Hộ phủ trả thù mà tự loạn trận tuyến.”

Lệ Tri yên lặng đọc kinh siêu độ.

“Hơn nữa.” Tạ Lan Tư dừng lại, “Ta đã thấy đêm đó hắn muốn làm loạn với nàng, chỉ đến khi nàng dùng mạng của mình uy hiếp thì hắn mới dừng lại. Hắn đáng chết.”

Không có sự hối hận trong giọng nói của Tạ Lan Tư.

Chuyện cho tới bây giờ, Lệ Tri cũng không có tư cách chỉ trích hắn.

“Ta chỉ đang suy nghĩ,” Lệ Tri mở mắt ra, nhìn mặt hồ tĩnh lặng chậm rãi nói, “ Lỗ Hàm không làm gì sai với chúng ta, ngược lại ông ấy ủng hộ chúng ta rất nhiều. Nhưng chúng ta đã giết nhi tử duy nhất của ông ấy. Nếu như sau khi chết có linh hồn… Chúng ta nhất định sẽ xuống địa ngục.”

“Là ta giết, liên quan gì đến nàng.”

“Ta ngăn không được, về sau lại giúp ngài che giấu, tự nhiên sẽ cùng tội với ngài.”

Tạ Lan Tư trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười.

“Nếu sau khi chết chúng ta có thể được đến cùng một nơi, địa ngục thì sao? Chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta, ta không sợ nhìn thấy cảnh tượng của mười tám tầng địa ngục.”



Sau khi tế điện với vong linh trong Hồ Mã Não xong, Lệ Tri và Tạ Lan Tư đi suốt đêm trở về quân doanh.

Trong quân doanh có Mặc Kỳ giả làm Tạ Lan Tư, không chỉ kẻ thù ở thành Bạch Sa không phát hiện ra, mà ngay cả người trong quân doanh Đại Yến cũng không nhận ra.

Mặc Kỳ Lễ trên có ca ca thông minh, dưới có đệ đệ lanh lợi, hiếm khi nhận được một nhiệm vụ quan trọng như vậy, để giả làm Tạ Lan Tư, hắn đã làm mình gầy xuống mười lăm cân, xét từ thân hình của hắn, quả thật hắn và Tạ Lan Tư rất giống nhau. Lúc hắn kể việc này với Lệ Tri và Tạ Lan Tư, khuôn mặt hắn tràn đầy kiêu ngạo, đắc ý.

Tạ Lan Tư đương nhiên tạ ơn hắn rất nhiều.

Lệ Từ Ân đến thảo nguyên để hoà đàm cùng mười ba bộ lạc mãi mà không có tin tức gì trở lại, Lệ Tri chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho hai người họ được bình an.

Mấy ngày nay Lệ Tri cũng không nhàn rỗi.

Một phần bảo tàng Tiền triều được chuyển đi trước, biến thành quân mã cung cấp cho Thánh Tử Cung.

Lệ Tri là trung tâm điều phối, thân là người lo liệu, lặng lẽ để lại một chút tài bảo cũng không sao. So với toàn bộ bảo tàng tiền triều, thì đây chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng chỉ một hạt cát này cũng đủ mua cả tòa Hồi Tuyết Lâu đắt tiền nhất ở kinh đô.

Đảo mắt, một tháng đã trôi qua.

Lệ Từ Ân đến thảo nguyên vẫn không có tin tức gì truyền về, không biết là do đường xá xa xôi không tiện hay là… Mỗi khi Lệ Tri nghĩ đến đây, nàng đều cưỡng ép mình phải cắt ngang những suy đoán xấu này.

Lệ Tượng Thăng giỏi võ hữu lực, có hắn bảo hộ bên cạnh, cộng với sự thông minh tài trí của Lệ Từ Ân, nếu chẳng may gặp nạn thì cũng có thể chuyển nguy thành an.

Thời gian trôi qua, mặc dù Lệ Tri không ngừng tự an ủi mình, nhưng sự lo lắng của nàng  đối với Lệ Từ Ân vẫn không hề suy giảm.

Một đêm nọ, nàng bị đánh thức bởi tiếng sấm.

Tạ Lan Tư đi chuyển bảo tàng vẫn chưa trở lại, bên kia giường vẫn lạnh như băng. Bên ngoài trướng, trời đang mưa to, tiếng mưa như sấm. Lúc Lệ Tri nhìn ra bên ngoài, lều vải đột nhiên chuyển sang màu trắng, rồi tiếng sấm vang lên.

Nàng trùm chăn kín đầu, cố gắng thoát khỏi tiếng sấm và tiếng mưa.

Tiếng sấm xuyên qua chăn, chỗ nào cũng có, khiến nàng bồn chồn, nghĩ ngợi lung tung.

Lệ Tri muốn chạm vào chiếc vòng vỏ sò trên cổ tay, nhưng nàng phát hiện chiếc vòng đã không còn ở bên mình nữa.

Đồ vật duy nhất có thể khiến nàng bình tĩnh lại đã không còn nữa, nỗi sợ hãi và hoảng loạn đã lợi dụng khoảng không này chảy theo huyết dịch đến tứ chi và xương cốt của nàng.

Nàng không thể chịu được sự yên tĩnh trong lều trướng, nó giống như sự yên tĩnh đêm đó.

Ở nửa bên trái trống trải của chiếc giường, một bóng người dần hiện ra. Nàng ấy nằm đó, mãi cho đến khi máu chảy cạn sạch cũng không nhắm mắt lại. Trong đôi mắt  tan rả vẫn còn vương lại nỗi sợ hãi và bi thương khi còn sống.

Mỗi khi Lệ Tri nghĩ đến những gì đã xảy ra với tỷ tỷ trước khi chết, trái tim nàng liền đau đớn không thể chịu nổi.

Thà chảy máu đến chết, cũng không chịu cầu cứu với nàng… A tỷ đã có bao nhiêu tuyệt vọng khi trải qua giây phút cuối cùng trước khi chết?

Lại một tiếng sấm nữa vang lên, Lệ Tri chịu không nổi nữa, chộp lấy áo khoác khoác lên người, loạng choạng chạy ra khỏi lều.

Hai tiểu binh canh gác bên ngoài thấy vậy, cả kinh, vội vàng đuổi theo.

“Mưa lớn như vậy, tiểu thư còn muốn đi đâu? Hãy trở mau về trướng đi!”

Lệ Tri mắt điếc tai ngơ, hai tiểu binh không dám tiến lên lôi kéo, chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.

Nàng không biết mình có thể đi đâu.

Đứng dưới cơn mưa to, được gột rửa hết lần này đến lần khác, khiến nàng bớt ngột ngạt hơn một chút, cơn mưa lớn che giấu sự tồn tại của nàng, che giấu sự thật rằng nàng sống mai danh ẩn tích, tham sống sợ chết.

Thế giới ồn ào náo động biết bao.

Tiếng mưa, tiếng sấm, sự tồn tại của nàng nhỏ bé đến mức không đáng nhắc đến.

Bỗng nhiên có tiếng Long Nhãn hí vang phá tan đêm mưa hỗn độn.

Tạ Lan Tư đội đấu lạp trở về trong đêm mưa, hắn trở mình xuống ngựa và bước nhanh đến chỗ Lệ Tri.

Hắn nhíu mày nhìn khuôn mặt thê lương của Lệ Tri, cởi đấu lạp đội lên đầu nàng, sau đó bế nàng lên sải bước đi về phía lều trướng.

Tạ Lan Tư cao lớn thon gầy, nhưng cơ bắp trên người lại cường tráng như một con báo, ôm lấy Lệ Tri rất dễ dàng.

Mưa lạnh, hàn phong, giống như kim bạc mềm mại, từ trên trời giáng xuống.

Lệ Tri dựa vào lồng ngực ấm áp của Tạ Lan Tư, bất tri bất giác mà bình tĩnh lại.

Tạ Lan Tư bước vào trong đại trướng, sau khi màn trướng được thả xuống, cơn mưa xối xả liền bị cô lập bên ngoài, ngay cả tiếng sấm cũng có vẻ nhỏ hơn rất nhiều.

Hắn đặt Lệ Tri lên giường, phân phó tiểu binh bên ngoài đun sôi một xô nước.

“ Đây là thế nào?” Tạ Lan Tư nói, “ Trước kia ta chưa từng nghe nàng nói nàng sợ sấm sét.”

Bờ môi Lệ Tri  tái nhợt, quần áo bị mưa lạnh làm ướt dính sát vào người nàng, khiến nàng run rẫy.

“… Bây giờ ngài biết rồi.”

Tạ Lan Tư lấy ra một chiếc khăn khô, đến ngồi bên cạnh Lệ Tri, cẩn thận lau nước mưa trên mặt nàng.

“ Có liên quan đến A tỷ của nàng phải không?”

“Mỗi đêm giông bão, ta luôn nghĩ về tỷ ấy.” Lệ Tri nói, “ Vừa nghĩ tới, ta đến nay vẫn chưa báo thù cho tỷ, tên đầu sỏ gây chuyện vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ta liền thống hận sự bất lực của mình…”

Tạ Lan Tư ôm vai nàng, không quan tâm nước mưa trên người nàng có làm ướt người hắn hay không.

“Hai chúng ta cùng nhau hợp lực, trên đời sẽ không có việc gì khó khăn.”

Lệ Tri nhắm mắt lại, trầm mặc không nói.

Máu của A tỷ đã nhuộm đỏ cả cuộc đời nàng.

Tạ Thận Tòng không chết, nàng vĩnh viễn cũng không bao giờ thoát khỏi đêm dông đó.

Ngày hôm sau, cơn dông qua đi là một ngày nắng đẹp.

Cơn mưa đêm qua vẫn còn vương trên những cành cây ngọn cỏ.

Tạ Lan Tư tổ chức quân nghị để nghe kết quả điều tra của các trinh sát về thành Bạch Sa.

Thành Bạch Sa cạn kiệt lương thực, phần lương thực còn sót lại đã bị các quý tộc Nha Hưu chiếm lấy, dân chúng trong thành đang nhìn chằm chằm vào những ruộng lúa vụ thu bên ngoài thành. Nha Hưu Vương ở quan ngoại đã gửi quân tiếp viện đến nhiều lần, nhưng Tạ Lan Tư đã suất quân đánh lui.

Chờ đợi thêm nữa, thành Bạch Sa sớm muộn gì cũng không công mà phá.

Quân nghị lần này là để thảo luận xem có nên phát động tổng tiến công vào thành Bạch Sa hay không.

Thái độ của Lệ Tri trong quân nghị là kiên quyết ở phe chủ công.

Không công mà phá nghe có vẻ hay. Nhưng đến lúc đó, không ít người dân trong thành sẽ chết đói, rất nhiều hài đồng đang chờ ăn sẽ bị bắt ăn thịt, những chuyện này đã từng xảy ra trong sử sách. Nếu thành Bạch Sa tiếp tục khốn thủ, sớm muộn gì cũng đến thời điểm đó.

Thay vì chờ đợi đến ngày đó, tốt hơn là phát động một cuộc tổng tấn công khi những quân coi giữ Bạch Sa đã mệt mỏi, bằng cách này, sự hy sinh của người dân có thể giảm đến mức tối thiểu.

Tạ Lan Tư có cùng ý nghĩ với Lệ Tri.

Đối với hắn, không có gì lớn hơn việc thu thuế.

Đã có Tạ Lan Tư ủng hộ, quân nghị rất nhanh liền thông qua quyết định phát động một cuộc tổng tấn công vào một ngày sau.

Ngay khi quân nghị sắp kết thúc, một trinh sát với vẻ mặt hoảng sợ đột nhiên xông vào trướng.

“Báo!”

Trinh sát có quân báo khẩn cấp thì không cần xin phép trước.

Hắn tiến quân thần tốc, quỳ xuống trước mặt Tạ Lan Tư và các tướng lĩnh.

“Hai mươi dặm về phía tây nam, có một đội quân toàn là kỵ binh đột kích!”

Tất cả đều là kỵ binh

Ngay cả tiền triều cũng không có tài lực lớn như vậy!

Tạ Lan Tư lập tức ra lệnh cho người đánh chuông báo động trong quân doanh, tất cả các tướng vào vị trí, sẵn sàng trận địa đón quân địch

Cuối cùng, hắn và Lệ Tri đứng trên tháp canh, chờ đợi đội kỵ binh thần bí này.

Giữa núi rừng rậm rạp, khói bốc lên mù mịt không ngừng hướng về doanh trại, dần dần Lệ Tri nghe thấy tiếng rung chuyển từ mặt đất.

Đây là bao nhiêu người?

Năm vạn, mười vạn đều là kỵ binh, ai sẽ có binh lực lớn mạnh như vậy?

Chẳng lẽ là La Sát Quốc lợi dụng tình hình tiến vào?

Cuối cùng, kỵ binh vô danh lao ra khỏi rừng rậm, dẫn đầu là hai bóng dáng quen thuộc khiến Lệ Tri bật khóc!

Là Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng!

Đằng sau họ, là rất nhiều các bộ lạc thảo nguyên cưỡi chiến mã lao ra khỏi rừng rậm.

Bọn hắn người cao ngựa lớn, cương quyết mạnh mẽ, nhưng tất cả đều vây quanh Lệ Từ Ân, giống như bảo vệ một nữ vương.

Bên cạnh Lệ Từ Ân, ngoại trừ Lệ Tượng Thăng, còn có một thiếu niên trạc tuổi, mặc trang phục bộ lạc, trên ngực đeo một chuỗi Lang Nha, xem ra là quý tộc trong bộ lạc.

Tiếp giáp quân doanh Yến quân, Lệ Từ Ân xuống ngựa trước và sải bước đến trước quân doanh.

Mấy tháng không gặp, sự non nớt trên gương mặt Lệ Từ Ân đã vơi đi, đôi mắt đen láy sáng ngời phi phàm, ánh lên vẻ đẹp trí tuệ của thiếu nữ.

Nàng hành lễ từ xa, cất cao giọng nói:

“Dân nữ Lệ Từ Ân, mang theo huynh trưởng Lệ Tượng Thăng, không phụ lòng kỳ vọng của Điện hạ, dẫn đầu mười ba bộ lạc thảo nguyên cúi đầu xưng thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.