Tạ Lan Tư nhặt chiếc khăn lụa rơi trên mặt đất lên, ánh mắt hoài nghi tìm kiếm trong nhà kính.
Âm thanh của hắn giống như một hòn đá chìm xuống đại dương, sau khi rơi xuống chỉ còn lại sự im lặng vô biên.
“Bàn Bàn?”
Hắn kêu lớn thêm vài lần nữa, chân bước quanh khắp nhà kính.
Nhà kính được xây dựng ở trung tâm của Đàm Viên và được mô phỏng theo dáng vẻ nở rộ của hoa quỳnh, cầu thang tầng tầng lớp lớp như cánh hoa hướng về nhị hoa. Cột rỗng ở trung tâm nhà kính là nhị hoa, được nối với ống khói và liên tục cung cấp nhiệt cho nhà kính.
Tạ Lan Tư đứng bên cạnh ống khói nóng hôi hổi, nhưng trái tim hắn lại như rơi đang vào hầm băng.
Một nỗi sợ hãi đột ngột chiếm hết lồng ngực hắn.
“Lệ Tri…!”
Hắn nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, gầm lên tên nàng như một con thú bị vây khốn.
Các cung nhân đứng bên ngoài nhà kính ùa vào khiến nhà kính lập tức trở nên nhỏ hẹp lại.
“Đóng cửa cung lại, không có trẫm cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.”
“Hoàng Thượng…”
Có thái giám muốn nhắc nhở Hoàng Đế là các quan viên tham dự cung yến vẫn còn ở trong cung. Việc đóng cửa cung lúc này có thể gây ra hỗn loạn triều đình.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói thì ánh mắt hung ác khát máu của Đế Vương đã khiến hắn lạnh sống lưng, hắn vô thức nuốt chửng những lời còn lại.
Không chỉ hắn, mà tất cả cung nhân trong nhà kính đều đang bị uy áp đè nặng, hai chân không tự chủ được run lên.
Lệ Hoàng Hậu biến mất.
Mọi người lục soát nhà kính, thậm chí còn xuất động cấm quân tìm kiếm toàn bộ cung điện, nhưng đều không tìm thấy thân ảnh của Lệ Hoàng Hậu.
Một người còn sống sờ sờ như thế, làm sao có thể tự dưng biến mất khỏi nhà kính chỉ có một lối ra vào như vậy?
Cửa cung đột nhiên đóng lại, tất cả quan viên đều bất ngờ bị mắc kẹt trong cung. Tin đồn lan truyền nhanh chóng như bệnh dịch.
“Nghe nói nhà kính chỉ có một lối vào, trước cửa lại có hơn mười cung nhân đứng chờ, Lệ Hoàng Hậu sao có thể biến mất như vậy?”
“Đúng đó! Cho dù có người đi vào bắt cóc Hoàng Hậu, hay Hoàng Hậu tự mình bước ra ngoài, cũng không thể nào trong số mười người đó không có người nhìn thấy, đúng không?”
“Ngươi nói thử xem, có phải là Hoàng Thượng muốn đem chúng ta…”
“Ngươi đừng có dọa người!”
“Hoàng hậu vừa mới tuyên bố mang thai, chẳng lẽ là có người không muốn nàng sinh ra đứa bé này?”
“Nhưng trong cung không có phi tần…”
“Chuyện này thật sự là quỷ dị khó lường…”
Trong cung Vị Ương, Tạ Lan Tư ngồi trên giường nơi Lệ Tri vừa ngồi cách đây không lâu, hắn bất động nhìn chiếc khăn lụa trong tay.
Trên chiếc khăn lụa sạch sẽ chỉ có một đóa hoa quỳnh.
Đàm hoa vẫn còn đó, nhưng nàng đã biến mất.
Là bị người bắt đi, hay là…
Là kế hoạch đã lên từ lâu, hay chỉ là một ý nghĩ nhất thời?
Tuyên bố mang thai trong bữa tiệc tối nay có liên quan đến việc mất tích này không?
Sự thông minh trừu tính mà hắn luôn tự hào lúc này dường như đột nhiên bị tập kích, thoáng cái bị đánh cho choáng váng, nghi vấn trong đầu nhảy ra vô số nhưng lại không tìm thấy đáp án.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một, nhưng hắn vẫn cứ bất động như một bức tượng điêu khắc.
Đột nhiên, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tạ Lan Tư tựa như người chết đuối tìm lại được sự sống, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn Cao Thiện đang đi vào.
Cao Thiện đối mặt với ánh mắt của hắn, bước chân trì trệ. Sau đó cúi đầu xuống, cung kính hành lễ, thấp giọng nói:
“Hoàng Thượng, cấm quân đã lục soát khắp Hoàng Cung nhưng không tìm thấy hoàng hậu hay người khả nghi nào cả.”
“Tìm lại.”
Cao Thiện khom người thi lễ một cái rồi lặng lẽ rút lui ra ngoài.
Vị Ương Cung lại trở về yên tĩnh.
Một ngày, hai ngày, ba ngày.
Báo đi báo lại, thất vọng hết lần này đến lần khác.
Các quan viên mắc kẹt trong cung điện dần dần trở nên nôn nóng bất an.
Bọn hắn lần lượt cầu kiến Hoàng Đế muốn được xuất cung, nhưng hoàng đế không gặp ai cả.
Trong số các quan viên, một số người vốn dĩ có làm việc trái với lương tâm, nên mỗi ngày đều lo sợ bất an, nằm mơ cũng thấy mình giống như bị bắt ba ba trong rọ.
Cũng có một số người không sợ bóng sợ gió, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, dứt khoát gia nhập hoạt động tìm kiếm của Cấm Quân, coi như là tìm cho mình một chút chuyện để làm.
Mặc Kỳ Đan Liễu tuy là công chúa nhưng lại tự nguyện gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Trên đời này, nữ nhân duy nhất khiến nàng kính nể từ tận đáy lòng chính là Lệ Hoàng Hậu.
Những việc chính sự do Lệ Hoàng Hậu thúc đẩy là điều mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng sau khi nhìn thấy chúng, nàng đã giác ngộ ra rất nhiều. Nhìn lại quá khứ, khi nàng có tình cảm với Tạ Lan Tư, nàng thế mà lại có khúc mắc với một nữ nhân như vậy. Ngoài ra còn có Trấn Hải Đại Tướng Quân Hắc Hỏa hiện đang trấn giữ biên cảnh khiến La Sát Quốc phải khiếp sợ. Lúc còn thiếu niên, các nàng đã vì màu da của hắn mà khinh thường và trêu đùa hắn. Lúc đó Lệ Hoàng Hậu cũng cùng tuổi với các nàng, nhưng nàng ấy chưa bao giờ phạm phải sai lầm ấu trĩ và ngu xuẩn như vậy.
Mỗi lần nhớ lại quá khứ, nàng lại cảm thấy xấu hổ.
Mặc Kỳ Đan Liễu không muốn mọi người nghĩ nàng ỷ vào tầng quan hệ nghĩa nữ nên không muốn vào cung yết kiến.
Thế nhân cho rằng Đế hậu có quan hệ mật thiết với gia tộc Mặc Kỳ, có ràng buộc với nhau về mặt chính trị, nên đối với Đế hậu nàng cũng không có bao nhiêu cảm tình.
Họ không hề biết rằng trong lòng nàng, Hoàng Hậu như là một hình mẫu để nàng học tập, thầm mong một ngày nào đó có thể được ngang bằng với nàng ấy
Về phần hoàng đế–
Mỗi lần nghĩ tới người này, Mặc Kỳ Đan Liễu lại nghiếng răng.
Một người hai mặt lúc nào cũng tỏ vẻ cao thượng và chính trực đó, hắn ta lấy được Lệ Tri là do phúc khí mà hắn đã tu luyện từ kiếp trước.
Sau khi tay trắng từ trong cung đi ra, sắc trời đã tối xuống, Mặc Kỳ Đan Liễu mê mang: “Còn có thể ở chỗ nào đây?”
Nàng thề là mình đã tìm kiếm khắp mọi nơi mà nàng có thể nhìn thấy.
Ngay cả khi nàng đi ngang qua một thái giám, nàng cũng sẽ nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta.
Cửa cung đã đóng cửa ba ngày.
Chẳng lẽ một người đang sống sờ sờ lại có thể biến mất trong không khí sao?
Không còn cách nào, nàng đành quay trở lại Đàm Viên nơi Lệ Tri biến mất một lần nữa.
Những ngày này, Đàm Viên liên tục bị lục soát, nàng đã không hy vọng có thể tìm được manh mối mới ở Đàm Viên, nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà quay lại nơi đây.
Mặc Kỳ Đan Liễu đẩy cửa, giẫm lên tấm chăn nỉ dày trong nhà kính. Sau ba ngày tìm kiếm, nhà kính ở Đàm Viên đã trở thành một đống hỗn độn.
Bậc thang xếp đầy những cành hoa đung đưa, một số chậu hoa bị vỡ nhưng không ai để ý đến, để lại những mảnh sứ vương vãi khắp nơi trên đất
Mặc Kỳ Đan Liễu cau mày, vừa tới gần cầu thang, vừa định leo lên, đột nhiên nhìn thấy một người nằm trong tuyết trắng.
Nàng giật mình, suýt rút trường kiếm bên hông ra. Cho đến khi nàng nhìn rõ khuôn mặt của người đó, tay rút kiếm đột nhiên dừng lại.
Tạ Lan Tư mặc trung y màu trắng, bên ngoài tùy tiện khoác một kiện áo choàng màu xanh nhạt, nằm bất động giữa đàm hoa.
Hắn mở mắt nhìn chằm chằm vào hư không.
Thoạt nhìn khó có thể nhận ra có người ẩn mình giữa những bông hoa này.
“… Hoàng Thượng.” Mặc Kỳ Đan Liễu buột miệng kêu.
Giọng nói của nàng phá vỡ sự im lặng trong nhà kính.
“Đã tìm được rồi sao?” Giọng nói của Tạ Lan Tư khàn khàn.
Mặc Kỳ Đan Liễu cảm thấy có chút áy náy, may mà hắn vẫn đang nằm như cũ, không cần nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vẫn chưa.”
Tạ Lan Tư từ từ ngồi dậy, một cánh hoa rơi ra khỏi người hắn.
Sắc mặt của hắn nhợt nhạt hơn cả những đóa đàm hoa ở đây.
Sự đồng tình của Mặc Kỳ Đan Liễu chỉ tồn tại trong chốc lát rồi tiêu tan trong ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của hắn.
Đôi môi không huyết sắc của hắn mấp máy, cơ hồ không có âm thanh nào phát ra, nhưng Mặc Kỳ Đan Liễu vẫn đoán được manh mối.
“Một đống phế vật.”
Hắn nói.
Vị hoàng đế trẻ tuổi đang ngồi giữa những đóa hoa quỳnh tàn lụi, mái tóc đen dài xõa ngang vai, làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt như tuyết của hắn.
Mới trải qua ba ngày thôi mà Hoàng Đế đã gầy đi rất nhiều, dường như từ lúc Hoàng Hậu mất tích, trong bộ quần áo rộng thùng thình kia cũng không còn lại gì nữa.
“Trong cung có lời đồn rằng hoàng hậu hóa bướm thành tiên, ban đêm từ Đàm Viên truyền ra tiếng ngâm nga mơ hồ.”
Tạ Lan Tư đột nhiên nói.
Mặc Kỳ Đan Liễu khó hiểu nhìn hắn.
“Trẫm đợi một đêm…nhưngkhông có gì cả.”
Tạ Lan Tư không nhìn nàng.
Hắn đứng dậy bước xuống bậc thang. Mặc Kỳ Đan Liễu cúi đầu hành lễ, nhưng Tạ Lan Tư phớt lờ và thờ ơ bước qua nàng.
“Không có cái gì….”
Phía sau truyền đến một tiếng lẩm bẩm, Mặc Kỳ Đan Liễu không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng đơn bạc của Đế Vương trong gió lạnh.
Khuya hôm đó, lần đầu tiên các quan viên bị mắc kẹt trong cung được tiếp kiến.
Khi tiến vào Vị Ương cung, bọn họ đều run lên vì sợ hãi, sợ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của thiên tử. Trong số những người này, chỉ có Mặc Kỳ Đan Liễu là đã gặp hoàng đế sau khi hoàng hậu biến mất. Nàng khiếp sợ khi phát hiện Tạ Lan Tư đang ngồi trên giường La Hán, ăn mặc quần áo chỉnh tề, mặt mỉm cười này khác hẳn so với Tạ Lan Tư mà nàng đã gặp ở Đàm Viên lúc chiều.
Chỉ trong vài giờ, người trước mặt nàng dường như đã sáng tỏ thông suốt.
“Các ái khanh bình thân.” Hắn mỉm cười nói: “Sau cung yến, các ngươi đều biết Hoàng Hậu đã mất tích ở Đàm Viên. Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, bây giờ hoàng hậu sợ là đã bị kẻ gian bắt cóc, với tư cách là trọng thần của trẫm, các ngươi nên vì trẫm, vì nước mà phân ưu.”
“Ba ngày rồi mà vẫn không thu hoạch được gì, trẫm không tin có người có thể tan biến trong không khí. Trẫm suy đi nghĩ lại, tất nhiên là do trẫm khích lệ chưa đủ….”
Tạ Lan Tư còn chưa dứt lời, bên ngoài đại điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Lệ Tượng Thăng đến muộn vì bận dẫn cấm quân đi lục soát, hắn cúi đầu hòa vào đám đông nghe chỉ dẫn.
“Cho nên, trẫm nghĩ tới một biện pháp.”
Tạ Lan Tư mỉm cười.
“Nếu trong vòng ba ngày vẫn không có tung tích của Lệ Hoàng Hậu, vậy trẫm sẽ bắt đầu giết người có khả năng giết hại Hoàng hậu nhất.”
Phớt lờ những tiếng hít khí lạnh trong đại điện, Tạ Lan Tư mỉm cười và nói tiếp:
“Lý đại nhân, Vương đại nhân, trẫm nhớ lúc đó trong số người khuyên ta mở rộng hậu cung, hai người các ngươi là người đưa sổ con lên nhiều nhất?”
“Hứa đại nhân, trẫm nhớ rõ, ngươi là người phản đối nhiều nhất việc thành lập nữ tử quan học và nữ tử khoa cử?”
“Còn có Trần đại nhân…”
Những người bị Tạ Lan Tư nêu tên đều chết lặng, hoảng sợ quỳ xuống kêu oan.
“Các ái khanh không cần phải hoảng sợ.”
Tạ Lan Tư nhẹ nhàng nói.
“Ta tin rằng con người không thể hóa bướm thành tiên. Kể từ giây phút đầu tiên Lệ hoàng hậu biến mất ở Đàm Viên, trẫm đã ra lệnh cho người đóng bốn cửa cung, trong ba ngày qua, không ai có thể ra vào Hoàng Cung, ngay cả một bức thư cũng không được đưa ra ngoài. Lúc này Lệ Hoàng Hậu nhất định vẫn còn ở trong cung.”
“Ai có thể là người đầu tiên tìm ra tung tích của Lệ Hoàng Hậu–”
“Trẫm sẽ phong hắn làm vương gia khác họ đầu tiên của bản triều.”
Tạ Lan Tư nhìn mọi người trong đại sảnh và nói từng chữ: