Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lệ Tri lùi lại một bước, tay Tạ Lan Tư trống không rơi xuống.
Tiểu nha hoàn buộc tóc song loa bước vào mang cái bát không đi.
Gió đêm thổi vào căn phòng yên tĩnh, để phá vỡ sự im lặng Lệ Tri hỏi:
“Bệnh của Điện Hạ, Khưu đại phu nói thế nào?”
“Độc của Cam Toại.”
“Vậy Điện Hạ cho ta uống thuốc giải?” Lệ Tri nói: “Còn độc trên người Điện Hạ thì sao?”
“Ta có cách giải độc của ta.”
Lệ Tri vừa định hỏi thêm, thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng như một tia chớp.
Chất độc trên người của Tạ Lan Tư là do chính hắn hạ.
Cho nên hắn cẩn thận như vậy, nhưng vẫn bị hạ độc cam toại. Cho nên hắn nói mình có biện pháp giải độc, cho nên chưa bao giờ hắn tỏ ra tuyệt vọng.
Bởi vì mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Không có ai thích bản thân bị người khác nhìn thấu, Lệ Tri vô thức cúi đầu che giấu biểu cảm của mình.
“Không sai.” Tạ Lan Tư cười rộ lên, “Độc là tự ta hạ.”
“…Vì sao?”
“Vì sống sót.”
Đôi mắt của Tạ Lan Tư u tối, giống như một màn đêm đã hoàn toàn bị dập tắt, những cảm xúc ẩn giấu trong bóng tối không thể xuyên thủng, âm thầm dâng trào.
Gió vỗ về ánh tà dương và khóm trúc lẻ loi ngoài cửa sổ.
Thắt lưng của hắn kéo từ trên sạp xuống, Lệ Tri vô tình chạm vào dòng sông màu tím xà cừ trên áo bào, sự lạnh lẽo của tơ lụa khiến nàng vội vàng rút tay lại, như thể chạm vào ngọn lửa.
“Nếu Điện Hạ nói cho ta biết việc này.” Lệ Tri nhìn hắn không chớp mắt, “Ta có thể lý giải là, Điện Hạ đã có một sự tín nhiệm nhất định đối với ta không?”
Tạ Lan Tư nhìn nàng, một lúc sau, cười nói:
“Nếu ta không tin ngươi, đương nhiên sẽ không nói cho ngươi biết.”
Nói dối.
Ánh mắt của hắn, ngữ khí của hắn, nụ cười trên môi hắn, mọi thứ đều quá hoàn hảo.
Thế nhưng sự hoàn hảo vô khuyết này lại khiến Lệ Tri biết hắn không thật tình.
“Hôm nay ta không muốn viết chữ, ngươi đọc sách cho ta nghe.” Tạ Lan Tư nói.
Cái đề tài tin hay không tin này cứ vậy mà kết thúc.
Lệ Tri đi tới tủ sách của hắn: “Điện Hạ muốn nghe sách gì?”
“Sách gì cũng được.”
Nếu hắn đã nói như vậy, Lệ Tri liền không khách khí lấy một cuốn mà nàng muốn đọc ra.
Nàng nhìn quanh, cố tìm một chiếc ghế đẩu để ngồi bên cạnh sạp.
“Ngươi đang tìm cái gì?” Tạ Lan Tư hỏi.
“Ta có thể ngồi xuống được không?” Lệ Tri hỏi.
Chẳng lẽ bắt nàng đứng đọc?
“Dưa Hấu.”
“Hả?” Lệ Tri tưởng mình nghe nhầm.
Tạ Lan Tư bình tĩnh nhìn nàng, như thể hắn không cảm thấy những lời mình vừa nói có bao nhiêu đột ngột.
Lệ Tri còn đang thắc mắc thì tiểu nha hoàn buộc tóc song loa vừa nãy bước vào, rụt rè nói:
“… Điện Hạ?”
“Đi lấy một cái ghế đến.” Tạ Lan Tư phân phó.
Tiểu nha hoàn nhận lệnh, vội vàng lấy lại một cái ghế đôn thêu đặt bên cạnh sạp.
“….Dưa Hấu?” Lệ Tri thử gọi.
“?” Tiểu nha hoàn ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn nàng.
Quả Đào, Dưa Hấu….Trong viện này có phải sẽ có quả nho luôn không?
Lệ Tri hoài nghi Tạ Lan Tư đang cố ý mỉa mai nàng, khiến nàng trông giống như một trong những nha hoàn của hắn.
Nàng nghi hoặc ngồi xuống, mở cuốn “Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn Ký” trong tay ra, còn chưa bắt đầu đọc, ánh mắt của Tạ Lan Tư đã rơi vào cuốn sách nàng chọn, ngữ khí thẳng thắn nói:
“Ngươi thích địa lý.”
“Nếu Điện Hạ không thích, ta lập tức đổi.” Lệ Tri nói.
“… Chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.” Tạ Lan Tư nói, “Không ngờ lại có một nữ tử cảm thấy hứng thú với sông núi địa lý.”
Phương châm giáo dục nữ nhi của các đại gia tộc đương thời mặc dù có những khác biệt nhất định, nhưng nhìn chung có một điều không thay đổi, đó là càng là quý nữ thì càng phải cửa lớn không ra, cửa sau không bước.
Chỉ có những nữ tử bán buôn cấp thấp và những nữ tử ở tửu quán mới không ngại xuất đầu lộ diện mỗi ngày.
Với một cách giáo dục như vậy, ngay cả sự hứng thú đến địa lý hoặc du ký cũng trở thành một dấu hiệu của bất an.
Mỗi khi Lệ Kiều Niên phát hiện ra nơi cất sách của nàng, phụ thân sẽ giận dữ.
Lệ Tri không muốn những thứ nàng thích bị hiểu lầm, nên nàng đóng sách lại và chuẩn bị đứng dậy.
“Ta sẽ đổi cho Điện Hạ…”
Có người nắm lấy cổ tay nàng, Lệ Tri vô thức quay lại.
Thiếu niên nằm dài trên sạp, bóng trúc đung đưa ngoài cửa sổ.
Lệ Tri do dự một chút, sau đó ngồi trở lại ghế đôn thêu.
Nàng nhìn vào trang đầu tiên và bắt đầu chậm rãi đọc.
Tạ Lan Tư lắng nghe rất nghiêm túc, mặc dù rất khó để nhìn ra sự thật trong miệng hắn, nhưng những gì hắn vừa nói dường như không phải là một lời nói dối.
Đọc một lúc, nàng dần dần nhập thần. Nàng không còn đọc vì Tạ Lan Tư nữa, mà là nàng đọc vì bản thân mình mê mẩn.
“… Dư đi quanh núi, nhìn thấy mặt trời mọc màu vàng, có hắc khí to như đồng tiền, cư trú ở trung tâm mặt trời.” Đọc đến đây, nàng không khỏi thầm nghĩ: “Thật sự có một kỳ quan như vậy trên đời sao?”
“Ta tin.”
Mất một lúc, Lệ Tri mới nhận ra là Tạ Lan Tư đang trả lời câu hỏi của nàng.
“Điện Hạ cho rằng chuyện này không phải bịa đặt?”
“Thiên hạ to lớn, có rất nhiều điều kỳ diệu.” Tạ Lan Tư nói, “Suy cho cùng, chúng ta cả đời phù du, những chuyện chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy quá ít.”
Lệ Tri có chút kích động: “Ta cũng nghĩ như vậy! Chúng ta không thấy không có nghĩa là không tồn tại, bởi vì tầm nhìn của chúng ta quá hạn hẹp mà thôi!”
Tạ Lan Tư không phản bác lời nói của nàng.
“Điện Hạ có tin rằng có một quốc gia trên đời này, nữ tử có thể ra ngoài học tập, có thể kinh thương, có thể tham chính. Mọi người đã quen với điều đó và không kinh hãi?”
“Ta tin.” Tạ Lan Tư không chút do dự trả lời.
Hắn quá bình tĩnh, điều này thực sự khiến Lệ Tri nghi ngờ đôi tai của chính mình.
“Ngươi không thấy kinh khủng sao?”
Lời nói của Lệ Tri khiến Tạ Lan Tư bật cười.
“Kinh khủng chỉ vì nữ tử đọc sách và cầm quyền?”
“Nữ tử không chỉ có thể đọc sách và cầm quyền,” Lệ Tri do dự một lúc, “… họ cũng có thể làm hoàng đế.”
“Điều này cũng thật hiếm lạ.” Tạ Lan Tư lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
“Còn gì nữa?” Lệ Tri thận trọng hỏi.
“Còn cái gì?”
Lệ Tri do dự một lúc, nhưng cũng không nói ra phản ứng của những người khác khi họ nghe nói về quốc gia này.
Lúc trước, khi Lệ Kiều Niên phát hiện Tần Thị đã nói với hai đứa trẻ về những điều đại nghịch bất đạo này, thiếu chút nữa đã cho người đem Tần Thị bán đi.
Vì vậy, nàng không bao giờ nhắc đến chuyện của Đại Sóc với bất kỳ ai.
“Ta chỉ nghe nói về Nữ Nhi quốc, nhưng chưa từng nghe nói về tình trạng có nam tử mà nữ tử vẫn có thể cầm quyền.” Tạ Lan Tư nói, “Ngươi đã đọc trong cuốn sách nào?”
“Đó là quốc gia của sinh mẫu ta.” Lệ Tri nói, “Bà ấy là được người ta cứu từ biển lên.”
“Thú vị.” Tạ Lan Tư hỏi lại, “Sinh mẫu của ngươi vẫn còn sống chứ?”
“Sinh hạ chúng ta không bao lâu liền chết bệnh rồi.” Lệ Tri nói.
Trong thư phòng nho nhỏ thậm chí sinh ra một sự ấm áp bình dị.
“Tình cảm các ngươi rất tốt?”
“Không tính là bất hòa.”
Tần Thị tha hương lưu lạc dị quốc, ngoài ý muốn mà xuất giá sinh con, bà luôn rầu rĩ không vui, Lệ Tri không nhớ nhiều về sinh mẫu của mình. Tần Thị chỉ thấy hứng thú khi nhắc đến quê hương của bà, vì vậy Lệ Tri luôn hỏi bà theo nhiều cách khác nhau, về chuyện của Đại Sóc, hy vọng Tần Thị có thể vui vẻ hơn.
Cho nên, nàng không ấn tượng với Tần Thị như với Đại Sóc.
Nàng không muốn dây dưa quá nhiều vào chủ đề này, nên hỏi ngược lại Tạ Lan Tư:
“Điện Hạ thì sao, tình cảm với song thân như thế nào?”
Tạ Lan Tư trầm mặc nửa ngày, nở nụ cười:
“Đương nhiên là vô cùng tốt.”
Lệ Tri đã bắt đầu quen với cơ chế phòng ngự của hắn rồi, vẻ mặt này rõ ràng là đang nói dối.
Khi cuộc trò chuyện lâm vào im lặng, Quả Đào và Dưa Hấu bước vào thắp đèn.
Thì ra trời đã bất tri bất giác tối rồi.
Tạ Lan Tư đại phát từ bi, cho phép Lệ Tri rời đi.
Sau khi Lệ Tri rời khỏi Trúc Viện, nàng vội vã quay trở lại phòng Lệ Tượng Thăng ở. Sau khi uống thuốc, tình trạng của Lệ Tượng Thăng đã khá hơn, hắn đã có thể mở mắt.
“Để ta.” Lệ Tri tiếp nhận bát thuốc từ trong tay Lệ Từ Ân, từ từ đút thuốc vào miệng Lệ Tượng Thăng.
Sau khi nhìn Lệ Tượng Thăng ngủ say, Lệ Tri bảo Lệ Từ Ân trở về nghỉ ngơi, trong khi nàng tiếp tục canh gác ở phòng bên.
“Không, lần trước là Lệ Tri tỷ tỷ giúp muội gác đêm, tối nay phải đến phiên muội….” Lệ Từ Ân vội la lên.
Lệ Tri xuất ra phong phạm của tỷ tỷ, ra lệnh cho Lệ Từ Ân trở về nghỉ ngơi, lúc này tiểu cô nương mới miễn cưỡng rời đi.
Lệ Tượng Thăng nằm trên giường, nhìn muội muội mình rời đi, ánh mắt hắn rơi trên người Lệ Tri.
“Nếu mệt thì ngủ một lát đi.” Lệ Tri nói.
Lệ Tượng Thăng lắc đầu.
“Nếu đệ không muốn ngủ, thì tỷ sẽ kể cho đệ nghe một câu chuyện.”
Tình cờ là Lệ Tri vừa đọc sách về địa lý xong, sông núi thần kỳ, cảnh sắc hồ quang cứ thế mà tuôn ra khỏi miệng. Lệ Tượng Thăng vốn là lắc đầu tỏ ý không buồn ngủ, lại bị nàng bất tri bất giác đưa vào mộng đẹp, giống như đang nghe thiên thư vậy.
Những khe hở ở nhĩ phòng làm không khí lạnh lọt vào khiến ngón tay người ta đau nhức trong mùa đông khắc nghiệt. Nhưng khi Lệ Tri nhìn khuôn mặt say ngủ của đệ đệ, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Nàng vén chặt chăn cho Lệ Tượng Thăng, rồi dựa vào tường và từ từ nhắm mắt lại.
…….
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lệ Từ Ân đến thay ca, Lệ Tri mới có thời gian trở về tiểu viện nơi nàng ở.
Cây táo trụi lá vẫn đứng trong sân, mấy sợi dây gai căng xung quanh cây táo, một bóng người mặc y phục màu xanh đậm đang phơi chăn trên dây.
Lệ Tri không rảnh để ý xem ai đang phơi chăn, đang định đi thẳng về phòng thì bị một giọng nói quen thuộc ngăn lại.
“Tiểu thư!”
Lệ Tri suýt nữa cho rằng mình đang gặp ảo giác.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử mặc áo khoác xanh vui vẻ từ sau chăn bước ra.
“Gia Tuệ!” Lệ Tri kinh hô.
Gia Tuệ bước nhanh đến gần Lệ Tri, vẻ mặt tươi cười mà cầm chặt tay của nàng.
“Tiểu thư, nô tỳ rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đã giặt sạch tất cả ga trải giường của tiểu thư rồi, còn đổi ga trải giường mới do nô tỳ mang tới…”
Lệ Tri nhịn không được cắt ngang lời nói liên miên của nàng ấy:
“Gia Tuệ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Nô tỳ đã đem trà quán cùng chỗ ở bán cho người ta rồi, cho nên chậm trễ mấy ngày.” Giai Tuệ cười nói, “Nhưng tiểu thư yên tâm, từ nay về sau, nô tỳ có thể mỗi ngày cùng tiểu thư…”
Gia Tuệ chỉ là một nữ tử bình dân, có thể mỗi ngày ở lại Đô Hộ phủ, chỉ có một khả năng…..
Lệ Tri khó có thể tin: “Ngươi ký văn tự bán mình cho Đô Hộ phủ?”
Gia Tuệ không phản bác càng khẳng định suy đoán của nàng.
“Ngươi ký là văn khế cầm cố hay là văn tự bán đứt?” Lệ Tri lại hỏi.
“Việc này không quan trọng, tiểu thư, không bằng đi xem cái chăn mới của mình đi, là công lao của nô tỳ vất vả may…”
“Ngươi nói mau!” Lệ Tri nóng nảy, dùng sức cầm chặt hai cánh tay của nàng.
Gia Tuệ thật sự chạy không thoát được truy vấn, chỉ có thể tránh ánh mắt của Lệ Tri, dùng giọng điệu rất bình thường nói: “Đều là làm việc cho người ta, vậy văn khế cầm cố hay văn tự bán đứt có gì khác nhau đâu …”
Khi nàng ấy nói vậy, Lệ Tri đã hiểu toàn bộ.
Đô Hộ phủ không thiếu người, hơn nữa bọn họ cũng không phải là phú hộ bình thường, sao có thể tùy tiện nhận người?
Nếu Gia Tuệ muốn làm việc trong Đô Hộ phủ, nàng ấy nhất định phải dùng giá cả thật rẻ để bán bản thân mình mãi mãi.
“Ngươi thật ngốc…” Giọng Lệ Tri run rẩy, “ Thật vất vả ngươi mới có được tự do, vì sao lại tự đưa tới cửa để làm hạ nhân cho người khác?”
“…Bởi vì tiểu thư ở đây.” Gia Tuệ nói.
Khuôn mặt tròn mắt hạnh của nàng có thể xóa nhòa khuôn mặt của tất cả mọi người trong đám đông, nàng tỏa sáng rực rỡ với niềm tin vững chắc của mình.
Nàng nhẹ nhàng nắm tay Lệ Tri, an ủi:
“Tuy rằng nô tỳ không giúp được việc lớn cho tiểu thư, nhưng nô tỳ đã lập lời thề, sẽ cùng tiểu thư lên núi đao xuống biển lửa.”
“Bởi vì điều tiểu thư muốn làm… cũng là điều mà Gia Tuệ muốn làm.” …