Vì những kiếp nạn mà muội muôi song sinh của nàng gặp phải, nên Lệ Tri biết rất rõ nữ tử trên đời này sống không hề dễ dàng.
Nàng luôn kiên nhẫn và bao dung với nữ tử.
Nhưng điều đó không có nghĩa là điểm mấu chốt của nàng cứ tùy tiện để cho người ta chà đạp.
Lính đối lính, tướng đối tướng, nàng căn bản không cần đối đầu với phu nhân đứng sau Huân Phong.
Buổi tối ngày hôm sau, Huân Phong bưng một bát canh gà vào phòng Lỗ Tòng Nguyễn, thờ gian khoảng một nén nhan, Lỗ Tòng Nguyễn tức giận đuổi nàng ta ra khỏi thư phòng.
Khi tin tức truyền đến viện của phu nhân, phu nhân cau mày đặt bức thêu xuống, không thể tin được:
“Huân Phong luôn được A Nguyễn sủng ái, tin tức này có phải là nhầm lẫn không? Bị phạt chắc chắn là Huân Phong sao?”
Phu nhân xuất thân thư hương thế gia, dung mạo cũng coi là thanh tú, đặc biệt là đôi mắt trong veo lanh lợi như thiếu nữ, chỉ có điều sắc mặt hơi tái nhợt, giống như đóa hoa nhài vô hại.
“Hồi phu nhân,” Thiếp thân nha hoàn hành lễ, “Người bị phạt thật sự là Huân Phong. Thiếu Gia lệnh nàng ấy từ nay về sau phải quét dọn trong viện, tuyệt đối không được vào phòng của thiếu gia nữa.”
“Đây chẳng phải là giáng chức Huân Phong thành thô sử nha hoàn sao?” Phu nhân sửng sốt, lộ ra vẻ lo lắng, “Huân Phong rốt cuộc là làm sai cái gì?”
Thiếp thân nha hoàn cũng không thể giải thích rõ ràng.
Phu nhân không thể trơ mắt nhìn nha hoàn trong phòng mình phái ra bị xử phạt, đợi Lỗ Tòng Nguyễn bình tĩnh lại, bà mời hắn tới uống trà.
Hạ nhân vừa đem trà lên, phu nhân liền vào vấn đề:
“A Nguyễn, ta nghe nói, con đuổi Huân Phong ra khỏi nội viện, chuyện này có thật không?”
“Là thật.” Nhắc tới Huân Phong, sắc mặt Lỗ Tòng Nguyễn trầm xuống.
“Huân Phong là nha đầu từ trong viện của mẫu thân đi ra ngoài, cho dù phạm phải chút lỗi lầm, con cũng không nên trừng phạt nàng ấy trước mặt nhiều người như vậy… Dù sao nàng cũng đại biểu cho thể diện của mẫu thân.” Phu nhân nhẹ giọng nói, “Ta nghe nói con bắt nàng phải vẩy nước quét dọn, hình phạt này có phải là quá nghiêm khắc không?”
“Nhi tử còn thấy nhẹ đấy!” Lỗ Tòng Nguyễn quả quyết nói, “Nàng làm ra chuyện nhi tử ghét nhất, nếu dễ dàng buông tha nàng như vậy, quy củ của Phù Phong Viện sẽ loạn hết!”
Thấy Lỗ Tòng Nguyễn tức giận như vậy, phu nhân không khỏi thắc mắc:
“Huân Phong rốt cuộc đã làm gì mà khiến con tức giận như vậy?”
“… Nàng ta bỏ hoán tình dược vào canh gà của nhi tử!” Lỗ Tòng Nguyễn nghiến răng.
Mặt nha hoàn trong phòng và phu nhân đều biến sắc.
Hoán tình dược thì ai cũng biết, đó là thứ thường thấy trong thanh lâu.
Theo quan niệm của phu nhân, những người sử dụng thứ này đều là những kẻ đáng khinh bỉ. Phu nhân đã nghĩ rằng chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra trong phủ mình, nhưng không ngờ có một ngày nó không chỉ xảy ra mà còn là do chính tay nha hoàn bước ra từ viện của bà làm.
Đối với một nữ tử xuất thân từ thư hương thế gia mà nói, điều này giống như sấm sét giữa trời quang.
“Chuyện này…” Phu nhân vừa sợ vừa giận: “Đã tra rõ chưa? Thật sự là Huân Phong làm sao?”
“Nhi tử đã tìm thấy hoán tình dược trong phòng của nàng, không phải nàng làm thì là ai?” Lỗ Tòng Nguyễn tức giận nói: “Việc không thành, nhưng Huân Phong không biết hối cải, thẳng đến khi nhi tử dọa sẽ kiểm tra danh sách giao hàng ở tất cả các hiệu thuốc trong trấn, nàng mới thừa nhận là đã mua lọ thuốc đó từ một đại phu bên ngoài phủ.”
“Bực là nàng không thừa nhận việc bỏ hoán tình dược vào canh gà. Nhưng mọi chuyện đã được điều tra, canh gà là do chính nàng mang đến. Nàng có thừa nhận hay không thì có quan trọng không? Nhi tử phải trừng trị nàng thật nặng mới có thể ngăn chặn cơn gió này ở Phù Phong viện!”
“Con làm rất đúng!” Phu nhân vốn không tán thành việc Lỗ Tòng Nguyễn trừng phạt Huân Phong, lúc này đã thay đổi quyết định, tức giận vỗ vào giường, “Loại thuốc hạ lưu này dù thế nào cũng sẽ hại đến thân thể. Ta vẫn luôn cho rằng Huân Phong là người hiểu chuyện, không nghĩ tới nàng căn bản không thèm để ý đến thân thể của con!”
Thấy phu nhân thở dốc, thiếp thân nha hoàn vội vàng tiến lên vỗ ngực cho bà.
Lỗ Tòng Nguyễn cũng hoảng sợ, vội vàng an ủi: “Mẫu thân đừng nóng giận, may mắn là nhi tử đã phát hiện ra quỷ kế của nàng ngay từ đầu, tắm nước lạnh vài lần là không sao. Lần này Huân Phong làm chuyện ngu xuẩn là do trong viện có mấy nha hoàn dung mạo xinh đẹp mới tới, nên mới nhất thời nghĩ không thông… Nhi tử định dạy cho nàng một bài học, để nàng làm việc nặng một thời gian, nếu nàng biết sai, nhi tử sẽ gọi nàng trở lại nội viện hầu hạ.”
“Nàng thật hồ đồ!” Phu nhân thở dài, “Ta hiểu nhất tính tình của con, trong viện có nhiều nha hoàn xinh đẹp như vậy, chẳng qua là thưởng thức mà thôi! Bọn họ căn bản không ngáng đường của nàng.”
“Nếu như nàng an phận, sau khi con đại hôn, ta nhất định sẽ để con nâng nàng lên làm di nương, nhưng hiện tại nàng lại làm ra loại chuyện này… cho dù con nguyện ý, mẫu thân cũng không yên tâm khi nàng tiến vào hậu viện của con!”
“Không vào thì không vào, cứ để nàng làm nha hoàn gia sinh tử thôi.” Lỗ Tòng Nguyễn nói: “Tất cả đều theo phân phó của mẫu thân.”
“Phạt nàng làm thô sử nha hoàn cũng tốt, rèn luyện tâm tính của nàng một chút.” Phu nhân nói, “Xem ra, năm xưa ta chiều chuộng nàng quá mức, nên mới khiến nàng quên mất thân phận của mình…”
Hai người ngồi nói chuyện một hồi, phu nhân thương nhi tử vừa bị cảm xong lại phải tắm nước lạnh, nên giục hắn trở về nghỉ ngơi.
Lỗ Tòng Nguyễn rời đi không lâu, Huân Phong muốn đến cầu tình nên đã đứng ngoài viện của phu nhân để xin yết kiến.
Nhưng làm sao phu nhân còn muốn gặp nàng?
Đợi hơn nửa canh giờ, Huân Phong vẫn không thấy người, chỉ có thể nước mắt lưng tròng rời đi.
Huân Phong cảm thấy vô cùng oan uổng.
Nàng thật sự đã bí mật mua Hoán Tình Dược, nhưng nàng không có thời gian để sử dụng nó, huống hồ khi mua thuốc, nàng đã cố ý yêu cầu đại phu bán cho thuốc nhẹ và không dễ phát hiện, nhưng Hoán Tình Dược mà Lỗ Tòng Nguyễn uống, tác dụng của thuốc rất mãnh liệt, không giống với thứ nàng mua!
Chỉ có điều, không ai tin nàng.
Thiếu gia tức giận đuổi nàng ra khỏi phòng. Bình thường nàng không nghĩ tới sẽ có ngày này, nên quan hệ với những hạ nhân khác không hòa thuận lắm, bây giờ xảy ra chuyện, tất cả nha hoàn trong viện đều cười nhạo nàng.
Nàng chán nản trở về Phù Phong Viện, định lặng lẽ trở về nhĩ phòng. Không ngờ vừa vào cửa đã thấy mấy hạ nhân khiêng đồ đạc của nàng từ nhĩ phòng đi ra.
“ Các ngươi làm cái gì vậy?!” Huân Phong nóng nảy, bước nhanh tới.
“Huân Phong cô nương, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc. Thiếu gia nói, từ giờ ngươi sẽ là thô sử nha hoàn, nơi đây đương nhiên không phải là nơi ngươi ở.” Một hạ nhân trong đó nói.
“Thiếu gia không thể đối với ta như vậy!” Huân Phong biến sắc, “Bỏ xuống! Đồ của ta không cho phép các ngươi đụng vào!”
Bọn hạ nhân còn nghe lời nàng sao?
Rất nhanh, rương quần áo và những vật dụng khác của nàng đã được đưa đến một nhĩ phòng nhỏ nằm ở một góc hẻo lánh của viện, nơi này tối tăm và ẩm thấp, là nơi ở của những nô tài thấp kém nhất.
Trong vòng một ngày, địa vị đã thay đổi long trời lở đất.
Nhìn khung cửa tối om và chiếc giường gỗ mục nát một nửa trong phòng, Huân Phong như chết lặng.
…
Bên hàng rào ngoài viện, những chú chim không tên xướng lên khúc ca xuân ý, gió nhẹ lướt qua, tiếng lá trúc xào xạc dường như là một bản nhạc đệm hài hòa.
Những ngón tay thon gầy kẹp lấy một quân cờ đen bỏ xuống bàn cờ.
Tay áo dài màu xám tím nhạt trải dài như mây trên chiếc sạp bằng tre, Tạ Lan Tư lười biếng dựa vào tường, bên khung cửa sổ có bóng trúc đung đưa.
“Mặc dù Huân Phong đã thất sủng, nhưng vị trí đại nha hoàn của Phù Phong viện vẫn chưa được quyết định,” Hắn nói.
“Còn hai ngày nữa, Điện Hạ gấp cái gì?” Lệ Tri cười nói.
Nàng nhặt một quân trắng từ trong hộp cờ và nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ.
Hai quân đen trắng, thành thế góc cạnh.
“Ngươi học kỳ nghệ ở đâu?”
“Lệ Phủ trước kia có một lão đầu trồng hoa, lúc rảnh rỗi thích chơi mấy ván, ta nhàn rỗi không có việc gì làm nên theo học một chút.” Lệ Tri nói, “Thế nhưng kỳ nghệ của ta quá kém, làm khó Điện Hạ sao?.”
“Kém giống nhau thôi.” Tạ Lan Tư bình tĩnh nói, “Ta cũng chưa học qua, nhưng ta hiểu đại khái về quy tắc.”
“Khó trách ——” Lệ Tri cười nói: “Ta còn tưởng là Điện Hạ cố ý nhường ta. Lúc ở Đông Cung, Điện Hạ chưa từng học kỳ nghệ sao?”
“Vỡ lòng có học quân tử lục nghệ(*), nhưng lão sư chỉ dạy mấy năm, sau đó ta tự học.”
(*)quân tử lục nghệ: là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá Trung Quốc cổ đại theo hướng Nho giáo, hoặc cũng để gọi các loại học vấn cao cấp của giáo dục nói chung. Gồm lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số.
“Tại sao?”
Tạ Lan Tư nhặt một quân cờ đen từ trong hộp cờ, cầm trong tay vuốt ve nhưng không đặt xuống, đôi mi mảnh rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
“….Vì ta ngã bệnh.” Hắn nói.
“Điện Hạ bị bệnh gì? Có nặng không?” Lệ Tri lo lắng.
“Bệnh nguy kịch, vô phương cứu chữa.” Tạ Lan Tư ngước mắt nhìn Lệ Tri, “Cho nên, phụ thân liền chuyển ta đến Hồ Tâm Lâu ở Đông Cung để tĩnh dưỡng.”
“Bệnh của Điện Hạ hiện tại đã khỏi rồi?”
Quân cờ đen cuối cùng cũng yên vị, Tạ Lan Tư cười nói:
“Ngươi thua.”
Lệ Tri nhìn bàn cờ, quả nhiên, tuyệt cảnh đã thành, quân trắng bị quân đen gặm mất một mảng lớn.
“Mặc dù ta thua ván cờ, nhưng ta sẽ không thua cược.” Lệ Tri cười nói: “Điện Hạ thật sự đáp ứng yêu cầu của ta sao?”
“Ta đồng ý đánh cược đương nhiên đồng ý nhận thua.” Tạ Lan Tư nói: “Chỉ có điều, nếu muốn trở thành đại nha hoàn ở Phù Phong viện, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”
Lệ Tri rất rõ về tình cảnh của mình.
Lỗ Tòng Nguyễn chỉ giáng cấp Huân Phong, không đưa ra bất kỳ hình phạt nào khác, cũng không cho người thế chỗ, Huân Phong có thể quay về phục sủng bất cứ lúc nào.
“Nàng có mánh khóe, ta cũng có diệu kế. Điện Hạ chỉ cần chờ hai ngày nữa hoàn thành lời hứa là được.” Lệ Tri nói.
Hai người sắp xếp lại bàn cờ và chơi thêm vài ván nữa.
Khi mặt trăng lên cao, Lệ Tri từ biệt Tạ Lan Tư.
Chuyện của Huân Phong mọi người ở Phù Phong Viện đều biết, và họ cũng biết vị trí đại nha hoàn bên cạnh thiếu gia còn trống, nhưng không phải ai cũng kiêu ngạo ương ngạnh như Huân Phong, lòng tham không đáy.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng biết, người có có hi vọng thay thế Huân Phong làm đại nha hoàn Phù Phong viện nhất chính là nha hoàn mới tới Lệ Tri.
Sau khi Lệ Tri trở lại nhĩ phòng, một số nha hoàn cùng viện đã lặng lẽ đến tặng lễ, hy vọng trong tương lai Lệ Tri thăng chức sẽ không quên chiếu cố các nàng.
Ngay cả Gia Tuệ cũng không nhịn được đến chúc mừng nàng, nói chỉ cần Huân Phong rời đi, nàng sẽ là đại nha hoàn của Phù Phong viện.
“Nếu Bàn Bàn có thể trở thành đại nha hoàn, Bàn Bàn sẽ không cần phải nhìn mặt Huân Phong nữa. Công việc hàng ngày sẽ dễ dàng hơn nhiều, có chuyện gì, cũng có thể để nha hoàn cấp thấp đi làm.” Gia Tuệ thiệt tình cao hứng cho Lệ Tri.
Mặc dù trước khi Huân Phong tát Gia Tuệ, Lệ Tri chưa bao giờ nghĩ đến việc chiếm cứ vị trí đại nha hoàn của Huân Phong.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như có rất nhiều lợi ích.
Có quyền điều chuyển nhân sự ở Phù Phong viện, đồng nghĩa với việc hai huynh muội Gia Tuệ và Lệ Tượng Thăng gắn bó với nàng cũng có thể được phân công và đãi ngộ tốt hơn.
“Tâm ý của chủ tử. chúng ta ai cũng không thể đoán được.” Lệ Tri thận trọng nói, “Trong tình thế rối ren như thế này, chúng ta không bằng ẩn mình đi, kẻo vô cớ trở thành mục tiêu.”
Gia Tuệ cảm thấy những gì nàng nói có lý, liền gật đầu đồng ý.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ nhắc nhở hai huynh muội Tượng Thăng.”
Mặc dù thế cục đang nghiêng về phía Lệ Tri, nhưng những thẻ bạc mà nàng cược chưa bao giờ dừng lại ở vị trí đại nha hoàn nho nhỏ.
“Gia Tuệ, ta cần ngươi giúp một việc.”
“ Tiểu thư ….Bàn Bàn cứ nói đi!” Gia Tuệ trở nên kích động nên nói nhầm xưng hô trước kia, “ Gia Tuệ nhất định sẽ làm tốt cho Bàn Bàn!”
Để thắng cược, Lệ Tri vẫn cần những ngoại lực khác thúc đẩy.
Lệ Tri thì thầm vào tai Gia Tuệ vài lời.
Gia Tuệ ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ và khó hiểu nhìn nàng.
“Ta tự có tính toàn, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói.” Lệ Tri nói.
Mặc dù Gia Tuệ vẫn còn nghi ngờ trong lòng, nhưng nàng tin tưởng Lệ Tri sẽ không làm việc vô ích, vì vậy nàng thi lễ một cái, rồi vội vàng ra khỏi viện.