Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 40



Lệ Tri nằm trên giường, nhưng không cảm thấy buồn ngủ.

Mỗi đêm đều như vậy, cho dù có thiếp đi, cũng chỉ dẫn đến những giấc mộng hỗn độn.

Nàng cũng không biết mỗi lúc trời tối, nàng đã dành bao nhiêu thời gian để ngủ.

Nàng nằm trên giường, mở mắt ra và nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong ngày, cẩn thận cân nhắc mọi thứ, kiểm tra xem mình có bỏ sót điều gì không.

“Đời này ta hận nhất là sấm ngôn, cho nên ta sẽ không lấy ngươi.”

Nếu hắn không nói thì nàng cũng không có ý định gả cho hắn. Nhưng giả thiết bọn họ kết hôn, thì có liên quan gì đến sấm ngôn?

Trong trường hợp này, chỉ có một khả năng.

Tạ Lan Tư tin rằng hắn nhất định sẽ ngồi lên đế vị, như vậy nếu hắn lấy nàng, điều đó có nghĩa là sấm ngôn đã trở thành sự thật.

Cho nên, để phủ nhận sấm ngôn, hắn sẽ không lấy nàng.

Tại sao hắn chắc chắn như vậy? Hắn biết bao nhiêu về sự kiện kia?

Lệ Tri suy nghĩ trong miên man bóng đêm nặng nề, đợi đến khi gà gáy lần thứ hai, nàng mới đứng dậy thắp đèn lên.

Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng căn phòng tối om, nàng mở cửa, đi đến giếng lấy nước rửa mặt, một lúc sau Gia Tuệ cũng đi ra, theo sau là Lệ Tượng Thăng, cuối cùng là Lệ Từ Ân dụi mắt còn ngái ngủ.

Ngoài bốn người họ, chỉ có Tạ Lan Tư và hai nha hoàn của hắn sống trong sân. Lệ Tri là người thức dậy sớm nhất, nên nàng dứt khoát thay Quả Đào và Dưa Hấu tưới nước cho vườn rau.

Lệ Tri đang tưới rau thì Tạ Lan Tư đột nhiên từ bên ngoài trở về.

Vì có thân phận hoàng tộc nên Tạ Lan Tư không cần phải suốt ngày đánh nhau với phân ngựa như nàng. Chỉ những khi cần thiết, hắn sẽ vận chuyển những con ngựa đã được huấn luyện tốt đến các nơi khác.

Nàng luôn cho rằng hắn còn đang ngủ trong phòng, nhưng khi nhìn thấy Tạ Lan Tư ăn mặc chỉnh tề, trên tay xách một chiếc giỏ tre nhỏ, nàng không khỏi thốt lên: “Ngài dậy rồi à?”

Tạ Lan Tư có vẻ khinh thường trả lời câu hỏi của nàng, liếc nàng một cái rồi bước vào phòng.

Lệ Tri đặt gáo nước xuống, đi theo vào.

“Điện Hạ đi hái thuốc cho ta sao?”

“Không phải.”

Tạ Lan Tư chém đinh chặt sắt trả lời, Lệ Tri đứng bên tường, nhón chân nhìn vào chiếc giỏ tre treo trên đinh sắt, bên trong chứa đầy các loại thảo dược có mùi đặc trưng, ​​​​nàng khẳng định:

“Điện Hạ đi hái thuốc cho ta.”

Tạ Lan Tư điềm tĩnh, lãnh đạm nói:

“Phân bón đấy.”

“Phân gì?”

“Phân cho cây vải(*).” Tạ Lan Tư nói.

(*)cây vải trong tiếng Hoa là 荔枝 /lìzhī/ cùng âm với tên của Lệ Tri là 荔知 / lì zhī/.

âm Hán Việt của cây vải cũng hơi giống tên của Lệ Tri: cây vải = lệ chi

Lệ Tri mỉm cười, thản nhiên hành lễ:

“Lệ Tri thay cây vải tạ ơn Điện Hạ ưu ái.”

Tạ Lan Tư thờ ơ đáp lại, quay người không nói nữa.

Túi thảo dược này, khi Lệ Tri trở về viện vào buổi tối, Tạ Lan Tư đã biến nó thành một bát thuốc đắng chát mang đến trước mặt nàng.

Hoàng Tôn điện hạ tự mình đi hái thảo dược cho nàng, nàng có thể không uống sao?

Lệ Tri cau mày thật chặt, nín thở ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Vừa đặt bát xuống, một viên mứt hoa quả màu vàng kim óng ánh được đưa tới.

Lệ Tri kinh ngạc nhìn Tạ Lan Tư, hắn không nói lời nào đem mứt hoa quả nhét vào trong miệng của nàng, tựa như sợ nàng hỏi một câu ngu ngốc nào đó, rồi quay người bỏ đi, một câu cũng không giải thích.

Sáng hôm sau, Tạ Lan Tư lại mang lọ thuốc và vải trắng của mình đến thay thuốc cho Lệ Tri.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ mà hắn không thừa nhận, một tháng sau, những vết thương trên lưng Lệ Tri đã nhanh chóng lành lại, và khi lớp vảy đen bong ra, như Tạ Lan Tư nói, để lại ba vết sẹo màu hồng nhạt.

Lệ Tri không quan tâm vết sẹo đó, nàng đã từ bỏ cuộc sống của một nữ tử bình thường, bao gồm cả việc tìm một người yêu có thể ở bên mình cả đời, nếu vết sẹo có thể giúp nàng đạt được mục đích, nàng sẽ không ngại có nhiều một chút.

Một tháng qua, Lỗ Tòng Nguyễn không xuất hiện, Lệ Tri hy vọng hắn vĩnh viễn quên mình đi thì tốt hơn. Ngược lại, Mặc Kỳ Đan Liễu thỉnh thoảng sẽ đến mã tràng để vấn an Tạ Lan Tư.

Đôi khi Lệ Tri cảm thấy nàng ta dành cho nàng nhiều sự chú ý, như thể nàng ta đang quan sát xem nàng có bao nhiêu phân lượng, nhưng nàng ta chưa bao giờ làm khó nàng, dần dà, Lệ Tri cũng quen với việc dò xét của nàng ta.

Vào một ngày giống như thường lệ, có người mới đến mã tràng.

Một đợt lưu vong mới đến Minh Nguyệt tháp, nghe nói lần này trong nội bộ lưu vong đấu tranh rất gay gắt, cộng thêm cái đói rét thấu xương, khi đội lưu vong đến Minh Nguyệt tháp thì chỉ còn lại một phần tư người so với ban đầu.

Lệ Tri nghe những tin tức này từ những kẻ lưu vong được phân đến mã tràng.

Khi đó, nàng đang dọn một núi phân ngựa trong chuồng, Lý quản sự dùng ống tay áo che miệng mũi đứng ở cửa ra vào, vẫy tay kêu Lệ Tri ra ngoài.

Lệ Tri bước ra khỏi chuồng, và thấy có bốn nam nhân cao thấp mập ốm khác nhau đang đứng bên ngoài.

“Đây là những người lưu vong mới đến. Họ được phân đến mã tràng. Đào Tẩu Tử nói với ta nhiều lần là các ngươi có quá nhiều việc phải làm ở đây. Bây giờ, ngươi chọn một người đi, những người khác ta sẽ mang đi.”

Lệ Tri đặt chổi xuống, cẩn thận nhìn bốn người trước mặt … nàng nói trước mặt có bốn người, nhưng nàng thật sự chỉ để ý một người.

Người duy nhất không phải là người Hán.

Người này cao chín thước, giống như một người khổng lồ, nước da toàn thân màu cổ đồng, mũi cao, mắt sâu, môi dày răng trắng, tướng mạo hoàn toàn khác biệt với người Hán và người Hồ.

Hầu hết người dân địa phương sống Minh Nguyệt Tháp là người Hán, vì họ phải dầm mưa dãi nắng nên làn da của họ cũng có màu đồng, nhưng màu đồng hoàn toàn khác với người này. Nhìn người này giống như là bẩm sinh đã vậy. Cùng với đôi môi dày làm cho người khác khó quên, Lệ Tri có lý do để nghi ngờ rằng đây chính là “Côn Luân nô” mà mẹ ruột Tần Thị của nàng từng nói qua.

“Người này.” Lệ Tri chỉ vào người dị tộc kia.

Lý quản sự cùng ba người khác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đặc biệt là ba người không được chọn, nhìn nhau liếc mắt một cái xem mình có nghe lầm hay không.

“Ngươi nói hắn?” Ngay cả Lý quản sự cũng không xác định mà hỏi lại lần nữa, tựa hồ khó có thể tin được một tiểu cô nương yếu ớt như nàng, lại dám tiếp xúc với quái nhân đáng sợ này.

” Là hắn.” Lệ Tri khẳng định gật đầu.

Lần này, ngay cả quái nhân được chọn cũng nhìn nàng.

Lý quản sự  bỏ lại người dị tộc rồi rời đi.

Lệ Tri cười hiền từ với người dị tộc cao như ngọn núi nhỏ trước mặt: “ Ngươi nghe hiểu được lời nói của ta không?”

“Nghe hiểu, cũng có thể nói.” Âm điệu nói chuyện của người dị tộc có chút cổ quái, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào.

Lệ Tri dẫn người dị tộc vào chuồng ngựa, dạy hắn dọn phân ngựa và cọ rửa, người dị tộc học rất nhanh và mạnh mẽ, hắn không hề sợ bẩn hay mệt mỏi. Lệ Tri âm thầm quan sát, cảm thấy càng nhìn càng giống với Côn Luân nô mà Tần Thị nói.

“Ngươi tên gì?” Lệ Tri hỏi khi người dị tộc đang quét dọn phân ngựa.

“Hắc Hỏa.”

“Ngươi đến từ đâu?”

“Thuyền, bị bán.”

Lệ Tri hỏi cái gì, Hắc Hỏa đáp cái đó, nếu Lệ Tri không hỏi, hắn sẽ không nói lời nào, trông có vẻ nản lòng thoái chí, không muốn tiếp xúc với ngoại giới.

“Ngươi tới từ Côn Luân sao?” Lệ Tri hỏi.

“Không phải.”

Lệ Tri không ngờ hắn lại chối bỏ một cách dứt khoát như vậy, nàng nghĩ rằng ít nhất hắn cũng nên hỏi nàng Côn Luân là nơi nào.

Hắc Hỏa trả lời một vài câu, rồi dường như cảm thấy nàng quá phiền phức, nên mặc kệ Lệ Tri có hỏi điều gì, hắn cũng ngậm miệng không đáp.

Khi mặt trời lên cao ba trượng, Lệ Từ Ân từ bên ngoài trở về, nàng vừa kéo một chiếc xe bò chở đầy phân ngựa đến Điền Trang.

Nhìn thấy trong chuồng ngựa nhiều hơn một quái nhân, nàng dừng lại ở cửa và mở to mắt.

Lệ Tri tưởng nàng sợ, đang định tiến lên an ủi là Hắc Hỏa không làm hại ai, thì Lệ Từ Ân đã “Oa” lên một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong chuồng ngựa.

Nàng chạy bước nhỏ tới, ôm lấy cánh tay của Lệ Tri, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Hắc Hỏa: “Quá lợi hại! Quá lợi hại!”

“Cái gì lợi hại?” Lệ Tri khó hiểu.

“Cái gì cũng lợi hại!” Đôi mắt của Lệ Từ Ân lấp lánh như sao, sau đó quăng một tràn câu hỏi cho Hắc Hỏa, “Ngươi đến từ đâu? Ngươi tên gì? Ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi có thể nói tiếng Quan thoại không? Ngươi cao như vậy, trong tộc ngươi ai cũng cao như vậy hay chỉ có ngươi cao thôi? Ngươi có thể cho ta biết cố hương của ngươi trông như thế nào không?”

Không nói đến Lệ Tri, ngay cả Hắc Hỏa cũng choáng ngợp trước hàng loạt câu hỏi có phần nhiệt tình thái quá của Lệ Từ Ân.

Người cao to cầm chổi nhìn Lệ Từ Ân một lúc, không biết có hiểu hay không, một chữ cũng không nói, chỉ tiếp tục vùi đầu quét dọn.

“Hắn nghe không hiểu sao?” Lệ Từ Ân nhìn Lệ Tri.

“ Hắn vừa tới, mệt rồi.” Lệ Tri xoa đầu Lệ Từ Ân.

Một ngày trôi qua, vì có thêm Hắc Hỏa nên công việc trong chuồng ngựa kết thúc rất sớm.

Lệ Tượng Thăng đang huấn luyện ngựa bên ngoài, đã dành nhiều thời gian hơn để đi qua chuồng ngựa.

Dường như hắn lo lắng Hắc Hỏa thân cao thể tráng sẽ bắt nạt hai nữ tử yếu ớt, mỗi khi đi ngang qua, hắn sẽ dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm vào Hắc Hỏa.

Hắc Hỏa không phản ứng chút nào, trầm lặng như người gỗ.

Lệ Tri chú ý đến làn da trên mu bàn tay và dưới cổ áo của hắn thỉnh thoảng lóe lên, đầy những vết sẹo khác nhau.

Nhìn thấy Hắc Hỏa, nàng sẽ nghĩ đến Tần Thị.

Đồng dạng là người lưu lạc tha hương đến dị quốc, vận mệnh của hắn và Tần Thị lại khác nhau một trời một vực, nhưng rồi trăm sông cũng đổ về một biển. Lệ Tri không cách nào biết được cuối cùng ai là người may mắn hơn.

Vào buổi tối, hai đại thẩm thay ca cười cười nói nói bước vào chuồng ngựa, Lệ Tri đang định chào đón họ, thì hai người họ đã nhìn thấy Hắc Hỏa trong chuồng.

” A! Có quỷ a…!

Hai đại thẩm sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, để lại Lệ Tri với một tay treo lơ lửng trên không.

Nàng lúng túng liếc nhìn Hắc Hỏa, hắn thờ ơ cúi đầu và tiếp tục dùng chổi chọc vào phân ngựa.

Hai đại thẩm nhanh chóng đưa Lý quản sự đến để gặp “quỷ”, Lý quản sự phải trấn an nhiều lần, cộng với những lời hữu ích liên tục của Lệ Tri, Hắc Hỏa mới có thể tiếp tục ở lại chuồng ngựa.

Trong hầu hết các tình huống, hầu hạ ngựa tốt hơn là hầu hạ một người mặc giáp.

Ít nhất hầu hạ ngựa sẽ không mất mạng, còn hầu hạ người mặc giáp tính mạng sẽ luôn bị đe dọa.

Sau khi Hắc Hỏa đến, Lý quản sự luôn sắp xếp cho hắn và hai người Lệ Tri, Lệ Từ Ân làm việc cùng nhau.

Bởi vì chỉ có các nàng mới thân thiết với Hắc Hỏa. Nếu sắp xếp Hắc Hỏa cùng chỗ với những người khác, nhất định sẽ sinh ra phiền phức.

Lệ Tri từng nhìn thấy Hắc Hỏa bị hai người dân bản xứ canh chuồng ngựa chung đánh đến nỗi không thể xuống giường được.

Lệ Tri đã nhìn thấy hai người đánh hắn, bọn họ không cao tới ngực của Hắc Hỏa.

Nếu là chuyện nhỏ, Lý quản sự sẽ nhắm mắt làm ngơ, nhưng chuyện này làm chậm trễ công việc, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.

Bất tri bất giác, Lệ Tri đã ở mã tràng được hai tháng.

Vào ngày này, Tạ Lan Tư được lệnh vận chuyển những con ngựa khỏe đến quặng mỏ, Lệ Tri đang đánh nhau với phân ngựa trong chuồng như thường lệ, đột nhiên mã tràng có một trận huyên náo.

Gia Tuệ vội vàng chạy đến chuồng ngựa, thần sắc bất an báo tin cho nàng:

“Tiểu thư, Lỗ thiếu gia dẫn theo một đám người đến đây…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.