Tướng sĩ thủ thành nhìn yêu bài bên hông nàng liền hếch cằm ra hiệu cho nàng đi qua.
Vào cửa cung nhất định phải đi bộ, Lệ Tri xuống xe ở Thành An Môn, đi bộ hai nén nhang mới đến quan thự của nữ quan.
Thể hệ nữ quan được lập ra là để phục vụ hoàng hậu, là một phiên bản thu nhỏ của triều đình. Quan nha nữ quan nhìn qua cũng không khác nha môn bình thường là mấy, chẳng qua là tinh tế và dịu dàng ưu mỹ hơn một chút.
Chức quan của Lệ Tri là lục phẩm Ti Chính, chịu sự quản lý của Cung Chính Ti, công việc chính là phụ tá thượng quan cung chính, giám sát cung nữ và Tần phi… nhưng trong hầu hết các trường hợp, Cung Chính Ti sẽ mắt nhắm mắt mở với các Tần phi vi phạm lệnh cấm, vì dù sao, không ai biết được sau này người được sủng ái là ai?
Bởi vì đối tượng chính của công việc là các cung nữ nên làm việc trong Cung Chính Ti có thể được sự tôn kính và lấy lòng của hầu hết các cung nữ.
Một ngày sau khi Lệ Tri nhậm chức, nàng nhanh chóng tìm ra sở thích của cấp trên trực tiếp của mình Mã Cung Chính.
Khoảng hai năm nữa Mã Cung Chính sẽ xuất cung, xử sự có chút khéo léo, xem ra chỉ muốn sống yên ổn cho hết hai năm cuối cùng này, dưới quyền Cung Chính là Ti Chính, ngoài Lệ Tri còn có một Ti Chính khác, bởi vì Lệ Tri xuất hiện nên rất có thể việc thăng chức lên Cung Chính của nàng ta sẽ sinh biến hóa, nên nàng ấy đối xử với Lệ Tri rất thờ ơ.
Ngày đầu tiên nhậm chức ở Cung Chính Ti không có gì để nói, ngoài việc chỉ có bận và bận.
Một tiểu cung nữ chưa quen thuộc cung quy vô ý vi phạm cung quy, bị người có tâm kiện tới Cung Chính Ti, một nhóm cung nữ xảy ra tranh chấp muốn Cung Chính Ti đứng ra chủ trì công bằng; phi tần phân vị thấp đắc tội với phi tần phân vị cao, phi tần cao liền đem Cung Chính Ti ra làm vũ khí sử dụng, dùng tội danh không đáng nói để khiển trách… Những chuyện như vậy, trong ngày đầu tiên nhận chức Lệ Tri đã nhìn thấy rất nhiều.
Nàng vào cung trước bình minh, mãi đến khi chạng vạng tối mới được về, hầu như không có thời gian để ăn cơm.
Nàng là người duy nhất có thể ở ngoài cung, cho nên nếu nàng hảo tâm nói lời tạm biệt, sẽ bị mọi người xem là cố ý khoe mẽ, khiến người ta khó chịu. Vì vậy mà Lệ Tri chỉ nói lời cáo biệt với Mã Cung Chính rồi vô thanh vô tức ra về.
Cô trở lại Thành An Môn bằng con đường cũ, trước cổng đã có một hàng xe ngựa đang chờ chủ nhân về nhà, nàng tìm được xe ngựa của mình, đang muốn lên xe thì xe ngựa dừng bên cạnh đột nhiên mở cửa ra, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng.
“… Điện Hạ?” Lệ Tri thốt lên.
Tạ Lan Tư ngồi trong xe ngựa, nhàn nhạt nhìn nàng.
“Lên đây.”
Phu xe của Tạ Lan Tư vội vàng chuẩn bị một chiếc ghế đẩu cho nàng, nhưng Tạ Lan Tư từ cửa xe cúi người ra, trực tiếp đưa tay về phía nàng.
Lệ Tri nắm tay hắn, dùng lực một chút đã lên được xe.
Sau khi lên xe, Lệ Tri kinh ngạc hỏi: “A Lý, sao ngài lại tới đây?”
“ Thuận đường.” Tạ Lan Tư liếc nàng một cái, như muốn nói nàng đã hỏi một câu ngu xuẩn, “Ta cũng làm việc trong cung, nàng quên rồi sao?”
Lệ Tri á khẩu không trả lời được.
Quan thự Đại Lý Tự đúng là ở trong cung, nhưng hoàng cung lại chia làm tiền triều và hậu cung, hắn làm việc ở tiền triều, sau khi xong việc sẽ đi Xuân Vũ Môn để về Quận Vương phủ, con đường đó là nhanh nhất. Nếu muốn “vô tình” gặp nàng trước Thành An Môn, thì chỉ có thể sau khi tan làm sẽ xuất cung qua Xuân Vũ Môn, sau đó lại đi một vòng lớn quay lại Thành An Môn.
Nhưng Tạ Lan Tư nói tất cả là thuận đường, chẳng lẽ nàng lại nói thật ra rằng hắn là cố ý đến đây để đợi nàng sao?
Lệ Tri chỉ có thể rất phối hợp cười nói: “Ta bận rộn đến hoa mắt…”
“Ta biết.” Tạ Lan Tư nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
” Lang Gia Vương Phủ.”
Cứ như vậy, Lệ Tri vừa tan làm đang chuẩn bị về nhà thì bị chặn ngay cổng hoàng thành, mạc danh kỳ diệu mà đến Lang Gia Vương Phủ.
Lang Gia Vương Phủ từng là phủ của một vị Đại Tướng Quân của Thôi Triều, sau khi vị tướng quân đó bị hoạch tội, tịch thu nhà cửa, tòa nhà xa hoa này vẫn luôn bị bỏ trống, thẳng đến Yến Triều, nó được cải tạo thành Vương Phủ, ban cho Tạ Lan Tư.
Khác với phong cách nhẹ nhàng ôn nhu của Lệ Trạch, sắc điệu của Lang Gia Vương Phủ chủ yếu là lạnh lùng và trầm ổn, mỗi phòng mỗi viện đều được đặt theo tên của các tinh tú, Tạ Lan Tư cũng không thay đổi gì, tất cả đều được giữ nguyên.
Lệ Tri từ đại môn đi thẳng vào chính viện, ngoại trừ người gác cổng ra thì không gặp một ai khác, phú hộ bình thường đã có mười mấy người hầu hạ, càng không cần phải nói đến người trong hoàng thất.
Sau khi vào chính viện, Lệ Tri mới nhìn thấy sự tồn tại của tỳ nữ, chính là hai gương mặt quen thuộc, Quả Đào và Dưa Hấu.
Nàng nhịn không được hỏi thăm, lại nhận được ba chữ đơn giản của Tạ Lan Tư: “Ta quen rồi.”
Hắn dẫn Lệ Tri vào phòng ngủ, giống như những nơi khác, phòng ngủ của Tạ Lan Tư cũng trống rỗng, chỉ có những đồ dùng đơn giản nhất, khiến nàng nhớ đến Trúc Viên ở Minh Nguyệt Tháp.
Tạ Lan Tư dẫn nàng đi dạo khắp phòng một vòng mà không nói lời nào, đi xong liền rời khỏi phòng ngủ.
Bất tri bất giác, nàng đã nảy ra một suy nghĩ không thể tin được trong đầu… không phải là hắn đang dẫn nàng đi thăm nhà mới chứ?
Nàng đoán không sai, Tạ Lan Tư gần như mang nàng đi khắp Lang Gia Vương Phủ.
Cuối cùng trở lại chủ viện.
Lúc này, trên bàn đã bày sẵn trà nóng bốc khói và hộp thức ăn bốn tầng.
“Ăn đi.” Tạ Lan Tư dẫn đầu ngồi xuống bàn ăn.
“Đây là…” Lệ Tri ngẩn người.
“Nhìn sắc mặt của nàng, chắc là hôm nay nàng chưa ăn gì.” Hắn bình tĩnh nói, “Trong phủ không có đầu bếp, ta cho người đi mua mấy món chiêu bài ở tửu lâu về.”
Sau khi xuất cung, Lệ Tri đã đói đến mức đau bụng, nhưng nàng vẫn giữ im lặng không nói, muốn đợi khi về nhà sẽ tùy tiện ăn một chút gì đó để lấp đầy dạ dày.
Nàng nghĩ rằng mình đã che giấu rất khá, nhưng không ngờ Tạ Lan Tư đã sớm nhận ra.
Không chỉ đơn giản là nhận ra…
“Nàng nếm thử đi, xem ăn có quen không.” Tạ Lan Tư nói.
Lệ Tri mở hộp thức ăn ra, Tạ Lan Tư nhìn chằm chằm vào nàng, chú ý phản ứng của nàng.
Tầng cao nhất của hộp thức ăn chứa đầy những điểm tâm tinh xảo, có bánh kim sắc hợp ý, sữa bồ đào trắng, mứt thanh mai, hạnh nhân phật thủ. Tầng thứ hai là các món ăn khai vị, có nấm Khẩu Bắc cải trắng, có Gà xé cay và dưa chuột lạnh, tầng thứ ba là món chính, chim bồ câu nướng vàng ươm làm cho người ta muốn động tay, canh sườn củ sen thơm phức, tầng cuối cùng là cơm trắng được nấu bằng gạo thơm.
Khi hộp thức ăn bốn tầng được mở ra, Lệ Tri đã bắt đầu nuốt nước miếng một cách không tự chủ được.
Nàng cầm đôi đũa dài, không chút do dự gắp miếng đùi chim bồ câu nướng.
Đùi chim bồ câu ngoài ý liệu lại được đưa đến miệng của Tạ Lan Tư, Lệ Tri nhìn Tạ Lan Tư đang sửng sốt cười híp mắt nói:
“A Lý, há miệng nào…”
Tạ Lan Tư không kịp phản ứng, theo bản năng há miệng ra.
Lệ Tri đút đùi chim bồ câu cho hắn, như thể đã làm được một việc đại sự gì, hài lòng gắp thêm một đũa thịt chim bồ câu, lần này cho vào miệng mình.
Tạ Lan Tư phục hồi tinh thần lại, lặng lẽ nhai nuốt thịt bồ câu trong miệng.
“Ăn ngon không?” Lệ Tri nghiêng đầu nhìn hắn.
Tạ Lan Tư gật đầu.
“... Ta cũng cảm thấy ăn rất ngon.” Lệ Tri cười nói: “Có lẽ là bởi vì có A Lý ở đây.”
Lệ Tri múc hai bát cơm và đưa cho Tạ Lan Tư một bát, khăng khăng muốn hắn ăn cùng nàng.
Tạ Lan Tư cự tuyệt một hồi, nhưng Lệ Tri đã bịt miệng hắn bằng một miếng củ sen, sau đó hắn liền ngoan ngoãn ăn cơm cùng nàng.
Sau khi dùng hết bữa tối, trăng sáng đã treo cao trên bầu trời kinh đô.
Bầu trời đêm ở Kinh đô luôn hỗn độn, tuy có sao nhưng không sáng.
Càng đừng nói đến dải ngân hà chạy xuyên qua bầu trời như ở Minh Nguyệt Tháp.
Hai năm trước, Lệ Tri chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày nàng nhớ về Minh Nguyệt Tháp.
Nàng cầm một tách trà nóng, đang nhìn bầu trời đêm ngoài hiên thì Tạ Lan Tư bên cạnh bỗng nhiên nói:
“Hai ngày sau là Đông chí, triều đình nghỉ một ngày.”
Một câu không đầu không đuôi này khiến Lệ Tri không thể theo kịp, chỉ có thể giả ngu, “Ừ?”
“Ta nghe nói” Tạ Lan Tư chậm rãi nói tiếp, “Đông chí phải ăn lẩu thịt dê, nếu không sang năm sẽ chết không toàn thây.”
Lệ Tri: “…”
Thuyết pháp ác độc này từ đâu ra vậy, chẳng lẽ là đặc thù của Đông Cung?
“ Trong phủ ta không ai biết nấu lẩu dê cả.” Tạ Lan Tư lộ vẻ mặt u sầu.
… Đã hiểu.
Lệ Tri cười nói: “Ta vốn định vào ngày đông chí mời ngài đến nhà ăn lẩu dê cùng bánh mật. Ăn lẩu phải nhiều người ăn mới náo nhiệt, A Lý sẽ không chê chứ?”
“Nếu như vậy” Tạ Lan Tư gật đầu, “Vậy làm phiền rồi.”
Tạ Lan Tư nhấp một ngụm trà nóng trong tay và nói:
“Bàn Bàn mời ta ăn lẩu, ta cũng mời Bàn Bàn xem náo nhiệt, coi như là món khai vị buổi tối.”
” Náo nhiệt gì?”
……
Thứ Tạ Lan Tư nói là náo nhiệt, người bình thường thực sự không thể nghĩ ra.
Ngày đưa tang của Chu Tĩnh, tình cờ cũng là ngày lễ đông chí. Giờ Thân vừa qua khỏi, Lệ Tri đã đến cửa Chu phủ. Chu gia lão gia là Tam phẩm Lễ bộ Thượng thư, chưởng quản khoa cử, đương nhiên có rất nhiều người muốn lôi kéo quan hệ với hắn.
Trước cửa Chu Phủ là một biển người.
Nếu không có đèn lồng màu trắng treo trước cửa, nói đây là một bữa thọ yến long trọng cũng không ngoa.
Lệ Tri nộp lễ bao cho người quản gia, nói rõ thân phận của mình, dễ dàng bước vào đại môn Chu gia.
Không có quan hệ gì với Chu gia nhưng lại vội vàng đến phúng viếng không phải chỉ có mình nàng, nên Lệ Tri lẫn vào trong đó cũng không đột ngột.
Nàng vừa bước vào, vừa tìm kiếm bóng dáng của Tạ Lan Tư. Một thân ảnh quen thuộc gọi nàng lại, là Quả Đào, tỳ nữ bên cạnh Tạ Lan Tư.
Được Quả Đào dẫn dắt, Lệ Tri tìm thấy Tạ Lan Tư trong lương đình.
Cũng không biết làm thế nào mà hắn tìm thấy một nơi như vậy, nó hẻo lánh và ít bị để ý, lại có thể theo dõi tình hình bên kia linh đường.
Tạ Lan Tư ngồi trong đình với vẻ mặt bình tĩnh, Lệ Tri như thường lệ nắm lấy bàn tay đang đưa ra của hắn, Tạ Lan Tư nhẹ nhàng kéo một phát, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
“Đó chính là Chu gia lão gia, Lễ bộ Thượng thư Chu Hải Thanh. Người bên cạnh hắn chắc không cần ta giới thiệu.” Ánh mắt Tạ Lan Tư là chỉ một lão nhân tóc bạc được mọi người túm tụm trước linh đường.
Bên cạnh Chu Hải Thanh là Kính Vương Tạ Kính Đàn cố ý ăn mặc mộc mạc.
Chu Hải Thanh sắc mặt phờ phạc, hai mắt sưng đỏ, vẻ bi thương cũng không phải là giả, không biết Tạ Kính Đàn nói gì với hắn, khiến hắn đau buồn vén tay áo lau nước mắt. Tạ Kính Đàn vỗ vai hắn an ủi.
“Đây là việc ngài nói là náo nhiệt?” Lệ Tri hỏi.
“Nếu muốn xem náo nhiệt, phải thay ta làm một chuyện trước.” Tạ Lan Tư nói.
Lệ Tri biết vô sự không đăng tam bảo điện, Tạ Lan Tư làm sao có thể vô duyên vô cớ mang nàng đến xem Chu gia đưa tang?
Sau khi nghe xong yêu cầu của Tạ Lan Tư, Lệ Tri giờ mới hiểu được hắn đây là bắn tên có đích, trách không được muốn dẫn nàng đến đây.
Hai người tạm thời chia nhau hành động.
Lệ Tri đã quen với việc được người khác ưa thích, nhiệm vụ do Tạ Lan Tư giao cho nàng cũng không khó.
Nửa giờ sau, nàng đốt một nén nhang trước linh cữu của Chu Tĩnh, đang định rời khỏi tang đường để bẩm báo với Tạ Lan Tư, thì một gã sai vặt đột nhiên hốt hoảng chạy vào linh đường:
“Lão gia, không ổn rồi! Kho củi bị cháy rồi!”
“Cái gì?!” Chu Hải Thanh cả kinh, “ Còn không mau gọi người dập lửa đi!”
Khi nghe tin trong phủ bị cháy, những vị khách đến phúng viếng đều thất kinh chạy ra ngoài.
Kho củi và linh đường đều ở Tiền viện, nếu không khống chế được ngọn lửa, rất có thể linh đường sẽ bị thiêu rụi, ngay cả bản thân Chu Hải Thanh cũng biết không thể lơ là chuyện này nên vội vàng bảo vệ Kính Vương lui ra ngoài.
Lệ Tri chuẩn bị rời đi, thì Tạ Lan Tư không biết từ chỗ nào xông ra.
“A Lý! Đi mau, kho củi cháy rồi…”
Tạ Lan Tư thong thả trả lời:
“Ta biết.”
Lệ Tri đột nhiên hiểu lý do tại sao kho củi đột nhiên bị cháy.
Nàng vừa quay đầu lại để xem có ai đột nhiên bước vào linh đường hay không, vừa nín thở nhìn Tạ Lan Tư không chút do dự đẩy quan tài của Chu Tĩnh ra.
“Ngài làm gì vậy?” Lệ Tri không thể tin được hỏi.
“Nhìn người chết.” Tạ Lan Tư ngẩng đầu liếc nàng một cái, “Nàng nhìn không?”
Lệ Tri: “…”
Đa tạ, nhưng không cần.
Mắt thấy sớm muộn gì cũng sẽ có người vào kiểm tra tình huống của linh đường, Lệ Tri không ngừng thúc giục hắn, Tạ Lan Tư cuối cùng cũng đóng quan tài lại, cùng Lệ Tri bước ra khỏi linh đường như bình thường.
Gia đinh Chu phủ đang bận rộn dập lửa, Chu Hải Thanh và Tạ Kính Đàn đã di chuyển đến nơi an toàn trước.
Không có ai chú ý tới hai người đi ra từ linh đường.
“Ngài nhìn thấy gì?” Lệ Tri hỏi.
“Kết quả khám nghiệm tử thi của Đại Lý Tự cho biết Chu Tĩnh chết do bị một vật nặng đánh mạnh vào phía sau đầu, làm vỡ sọ. Nhưng thi thể của Chu Tĩnh trong quan tài lại há hốc miệng, mặt tái xanh và đôi mắt lồi ra. Trên cổ hiện rõ mười dấu ngón tay.”
“Ý của ngài là, Chu Tĩnh bị bóp cổ chết?” Lệ Tri kinh ngạc hỏi.
“Nếu Chu Tĩnh bị bóp cổ chết,” Tạ Lan Tư nói, “ Bạch Tú Tú là một nữ tử yếu đuối, làm sao có thể bóp cổ một Chu Tĩnh nặng chín mươi ký đến chết?”
Câu hỏi này khiến Lệ Tri lâm vào trầm tư.
“Thật thú vị.” Tạ Lan Tư mỉm cười.
Cả hai thừa lúc hỗn loạn đi khỏi Chu phủ, sau khi ngồi trở lại xe ngựa, Tạ Lan Tư lấy ra một chiếc khăn tơ liên tục lau bàn tay vừa chạm vào quan tài, thản nhiên nói: