Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 7



“Đứng lên đi!”

Ngọn roi sắc bén rơi xuống người Lệ Hương, nhưng nàng chỉ khẽ run như một mảnh vải, thậm chí không rên lên một tiếng nào.

Những người lưu vong xung quanh sợ bị liên lụy nên chỉ biết chạy về phía trước. Có vài người Lệ Gia dừng bước vì Lệ Hương, đó là mẹ đẻ của Lệ Hương, Trịnh Thị, và thứ huynh cùng mẹ với nàng ấy, Lệ Tấn Chi. Còn một người nữa là Lệ Tri.

Vương Thị kéo Lệ Huệ Trực đang định dừng lại, không cho hắn quay lại nhìn, cũng không cho hắn lên tiếng, buộc hắn phải tiếp tục bước đi.

Trịnh Cung uy hiếp Lệ Hương vài roi nhưng không thể bắt Lệ Hương đứng dậy đi tiếp được, đành phải gọi Chân Điều đến chứng kiến cùng:

“Nàng ta đi không nổi nữa.” Trịnh Cung đặt tay lên chuôi đao.

Chân Điều tiến lên xem tình trạng của Lệ Hương, Trịnh Thị nhìn hắn đầy chờ mong. Nhưng hắn chỉ lắc đầu với Trịnh Cung rồi đi về chỗ cũ của hắn.

Tiếng khóc của Trịnh Thị vang lên, sắc mặt Lệ Tấn Chi rất khó coi, nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra cách nào khác.

Lệ Hương nằm yên lặng trên mặt đất, đôi mắt khép hờ tan rả và trống rỗng, lông mày hơi cau lại, như đang suy nghĩ vấn đề nan giải nào đó.

Lệ Tri không biết nàng ấy có đang suy nghĩ điều gì không, thần trí của nàng có còn tồn tại trong núi non trùng điệp này không, vì khi Trịnh Cung rút thanh bội đao đã tước đoạt vô số sinh mạng ra, nàng vẫn yên lặng và mê mang.

Lệ Hương như vậy thật lạ lẫm với Lệ Tri.

Trong trí nhớ của nàng, Lệ Hương luôn là quả ớt nhỏ khiến người ta đau đầu nhất ở Lệ Phủ. Trèo cây, đào trứng chim, bắt cá chép trong ao… bất kỳ trò chơi nào nam tử chơi, nàng cũng phải thử một lần.

Lúc bị mắng, bên cạnh nàng ấy luôn có một người.

Ở Lệ Gia, hai người các nàng cùng nhau nghịch phá. Khi xảy ra chuyện, người được yêu thương là Lệ Hương sẽ che chở cho người còn lại.

Các nàng như một đôi song sinh khác, cùng nhau mạo hiểm, cùng nhau bị mắng, và cùng nhau cười ranh mãnh khi vừa bị phạt xong.

Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, nàng ấy chỉ còn lại một mình.

Bội đao lóe lên tia sáng lạnh nơi núi rừng hoang vu, Trịnh Cung nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hùng hổ đi về phía Lệ Hương.

Trịnh Thị không dám tiến lên ngăn cản, bà quỳ gối bên cạnh Lệ Hương, van xin Trịnh Cung hạ thủ lưu tình, Lệ Tấn Chi là ca ca của Lệ Hương cũng bồi thêm những câu cầu xin.

Trịnh Cung đá Lệ Tấn Chi đang cản đường ra và giơ cao bội đao của mình.

“Cầu Điện Hạ khai ân, cứu muội muội ta một mạng!”

Trịnh Cung sửng sốt, theo bản năng ngừng đao lại.

Mọi người nhìn Lệ Trí đang quỳ trên mặt đất, sau đó nhìn chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới.

Hàn phong trong núi gào thét thấu xương, chuông gió ở bốn góc xe ngựa đồng loạt phát ra âm thanh. Bức màn gấm phía sau lắc lư theo xe ngựa xóc nảy, mơ hồ có thể thấy được một mảnh màu xám tro.

Lệ Tri dập đầu thật mạnh xuống mặt đất đầy sỏi đá và cỏ dại, mỗi lần cúi xuống, nàng đều hét lên:

“Cầu Điện Hạ khai ân, cứu muội muội ta một mạng!”

Lệ Tri như không nhìn thấy những ánh mắt khác thường xung quanh, cũng như không nghe thấy những tiếng thì thầm bàn tán của mọi người. Nàng kiên định dập đầu, như thể những viên đá sắc nhọn trên mặt đất không tồn tại, và trong đôi mắt kiên cường, trầm tĩnh ấy, chỉ có chiếc xe ngựa theo gió mà đến.

“Ngươi đang làm gì đó? Quấy rầy Hoàng Tôn là tử tội!” Chân Điều đi phía sau xe ngựa nhíu mày.

Trịnh Cung sợ đến mức quất lên người Lệ Tri một roi.

“Còn không mau cút đi! Bớt lo chuyện bao đồng, nếu không ta tiễn ngươi đi trước!”

Vết thương vừa mới lành, bây giờ lại tét ra lần nữa, Lệ Tri mặt không đổi sắc cúi thấp người xuống, nặng nề dập đầu.

“Cầu Điện Hạ khai ân, cứu muội muội ta một mạng!”

Âm thanh vang dội và mạnh mẽ được gió mang đi rất xa, bất tri bất giác, toàn bộ đội ngũ lưu vong đều dừng lại.

Trán Lệ Chi đã tê dại, chỉ còn lại cảm giác nóng rát. Nhưng ánh mắt của nàng lại trong suốt, cho dù Trịnh Cung tức giận đến mức giơ bội đao về phía nàng, nàng cũng không dao động.

Nàng có lòng tin, vô luận Tạ Lan Tư có nguyện ý hay không, lần này, hắn nhất định sẽ giúp nàng một tay.

Ngay khi bội đao sắp rơi xuống, giọng nói điềm tĩnh của Tạ Lan Tư từ trong xe ngựa truyền đến.

“Để nàng lên đây đi!”

Không chờ Chân Điều và Trịnh Cung phản ứng, Lệ Tri đã  lập tức dập đầu cảm tạ:

“Đa tạ Điện Hạ cứu mạng!”

Lệ Tri nâng Lệ Hương đang nằm trên mặt đất lên, một mình nàng không thể chống đỡ toàn bộ trọng lượng, nên nàng nói với Lệ Tấn Chi còn đang sững sờ bênh cạnh: “Thỉnh cầu đại ca giúp muội một tay.”

Lúc này Lệ Tấn Chi mới hoàn hồn, vội vàng đỡ Lệ Hương lên.

Lệ Tri đặt Lệ Hương ở phía trước xe ngựa, nha dịch đánh xe miễn cưỡng ngồi dịch ra ngoài một chút. Tuy rằng vẫn phải chịu nắng chịu gió, nhưng may mắn, không phải chịu đựng những khó khăn khi đi bộ đường dài.

Lệ Tri đứng bên cạnh cỗ xe, nói với bóng người trong ô cửa sổ bằng gỗ:

“Ân đức của Điện Hạ, Lệ Tri suốt đời không quên. Nếu có cơ hội, Ta sẽ bất chấp xông pha khói lửa để báo đáp.”

Bên trong cửa sổ lặng yên không một tiếng động.

Trong tiếng đánh chửi của nha dịch, đội ngũ lưu vong lần nữa uốn lượn mà đi.

Dần dần, trong cái giá rét khắc nghiệt, mặt trời yếu ớt bò lên không trung. Ánh nắng ảm đạm xuyên qua núi rừng, chỉ còn lại một mảnh ảo ảnh lay động.

Đội ngũ lưu vong kiềm nén và yên tĩnh, chậm chạp tiến về phía trước.

Cho dù tay chân có đau nhức, và chảy máu vì lạnh, cho dù bụng đói đến trống rỗng, tầm mắt mơ hồ. Tất cả mọi người đều liều mạng tiến về phía trước.

Đi theo phương hướng của sự sống.

Mặt trời yếu ớt đang cố gắng leo lên, nhưng cơn gió mùa đông lại đang cố thổi nó xuống.

Khi mặt trời lặn xuống sơn cốc, màn đêm cũng liền đi tới.

Dòng người vừa ra khỏi rừng, liền hạ trại ở một nơi hoang dã. Không có rừng cây che đậy, hàn phong càng trở nên kinh khủng. Đã vậy, bầu trời còn lác đác rơi xuống những bông tuyết trắng tinh lạnh giá.

Đám người lưu vong cố hết sức chen chúc quanh đống lửa.

Ngọn lửa lúc sáng lúc tối giữa nơi hoang địa, giống như là vận mệnh của mỗi người nơi đây.

Nha dịch đánh xe cũng đã đi sưởi ấm bên cạnh đống lửa, Lệ Tri ngồi ở đầu xe, Thần Đan ngồi xổm dưới xe. Trước tiên nàng kiểm tra tình trạng của Lệ Hương, sau đó chia cái bánh cực nhỏ mà nàng vừa lấy được ra làm hai phần.

Lệ Tri đưa một miếng bánh nhỏ qua tấm rèm gấm cho Tạ Lan Tư trong xe, miếng bánh còn lại được nàng bẻ thành từng mảnh nhỏ, từng chút một đút vào miệng Lệ Hương, Lệ Hương chỉ ăn một chút, sau đó quay đầu cắn chặt môi, không muốn ăn nữa.

Lệ Tri cảm thấy nhiệt độ cơ thể của nàng lạnh buốt, liền nói với Tạ Lan Tư trong xe ngựa:

“Ta muốn xin Điện Hạ một việc nữa.”

Màn gấm phía sau vô thanh vô tức.

“Dân nữ nghe nói lúc ở Trọng Thành, Điện Hạ đã nhận được mấy lọ đan dược bồi bổ cơ thể. Dân nữ cả gan, xin Điện Hạ giúp muội muội ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Đại ân đại đức của Điện Hạ, dân nữ nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp.”

Sau vài tiếng ho ngắt quãng, giọng nói của Tạ Lan Tư vang lên từ trong xe ngựa.

“Thuốc này không cứu được nàng ấy.”

“Còn nước còn tát, ngoài cái này ra ta cũng không còn cách nào khác.”

“Lệ cô nương, tương lai không ai nói trước được, ta sao có thể tin lời ngươi nói là sẽ xông pha khói lửa và kết cỏ ngậm vành đây?”

Lời nói của Tạ Lan Tư rất ôn hòa, nhưng Lệ Tri lại bắt được sự lạnh nhạt trong đó.

“Nếu như Điện Hạ không tin chuyện tương lai, vậy bây giờ, dân nữ có thể làm gì cho Điện Hạ?”

“Ngươi có thể làm cái gì cho ta?” Tạ Lan Tư hỏi lại.

Có tiếng sột soạt khe khẽ trong đêm.

Chu Thị, người thị thiếp đã sinh ra Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng, một trai một gái trong Lệ Gia, lặng lẽ rời khỏi đội ngũ Lệ Gia. Đi đến bên người Trịnh Cung, hai người thì thầm vài câu, sau đó quay người đi đến phía sau đồi núi nhỏ cách đó không xa.

Đám nha dịch gác đêm không ngạc nhiên về điều này: vì để đổi lấy một ít thức ăn, người lưu vong có thể trả giá tất cả.

Sau một hồi im lặng, giọng nói của Lệ Tri lại vang lên.

“….Tất cả.” Nàng nói: “Chỉ cần Điện Hạ giúp đỡ, dân nữ nguyện ý trả giá tất cả.”

Lệ Hương đang nằm trên đầu xe, vùng vẫy dữ dội, nàng ấy nức nở không rõ ràng, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, nhưng nàng đã bộc phát ra một sức mạnh đáng kinh ngạc, gắt gao siết chặt cổ tay của Lệ Tri.

“…Không cần.”

Lệ Tri nghe Tạ Lan Tư nói trong xe ngựa.

Bức màn gấm bị một bàn tay gầy gò vén lên, Tạ Lan Tư mặc một chiếc áo choàng màu xám tro xuất hiện, một đôi lông mày đen như màn đêm trên khuôn mặt tái nhợt.

“Coi như là báo đáp Lệ cô nương đã chiếu cố ta đoạn thời gian này.”

Tạ Lan Tư đưa tay ra, một lọ thuốc cổ dài màu nâu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Hắn nhìn Lệ Tri với vẻ mặt không quá xa lạ, cũng không quá thân thiết, giống như một vị bồ tát cứu độ chúng sinh đang kiên nhẫn lắng nghe.

“Như vậy, chúng ta đã thanh toán xong rồi.” Hắn nói.

Lệ Tri nhìn lọ thuốc trong bàn tay hắn.

“Được.”

Nàng nhận lấy lọ thuốc, lập tức đổ ra một viên đút cho Lệ Hương.

Lệ Hương không muốn uống thuốc mà Lệ Tri xin được, nhưng Lệ Tri có thái độ cứng rắn hiếm thấy, nàng bóp miệng Lệ Hương và mạnh mẽ nhét viên thuốc màu nâu tỏa hương vào miệng.

Lúc Thần Đan vừa tới Lệ Gia, Lệ Tri đã sử dụng phương pháp tương tự để ép nó uống vô số viên thuốc, cứng rắn nuôi nó từ một con chó đen nhỏ mưng mủ thành một con chó đen lớn có bộ lông mượt mà. Chuyện mớm thuốc này, Lệ Tri đã quá quen thuộc.

Lệ Hương không có nhiều sức lực để chống cự, cuối cùng thua trận, không thể không nuốt xuống viên thuốc nhỏ đó.

Xem ra thuốc thật sự có tác dụng, sau khi trừng mắt nhìn Lệ Tri hồi lâu, Lệ Hương khàn giọng nói:

“Ta sẽ không cảm kích ngươi…”

Lệ Tri ôm đầu nàng để trên đầu gối mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng khô của Lệ Hương, ngày xưa, chúng đã từng là ba ngàn sợi tóc đen.

“Ngươi không cần cảm kích ta.” Lệ Tri nói.

“Nếu… nếu đêm đó ngươi không ngủ say…” Lệ Hương lẩm bẩm, “Tất cả mọi chuyện… tất cả mọi chuyện sẽ khác.”

“….”

“Nếu đêm đó….người ngủ với nàng ấy là ta…”

Sự hối hận như ngọn lửa cháy bỏng dâng lên trong cơ thể của Lệ Tri, khiến nàng suýt nữa không kìm được rên rỉ. Nàng cắn chặt môi, yên lặng để lửa đốt cháy trái tim mình.

Nếu đêm đó, nàng không ngủ say như vậy.

Vô số lần trong đêm đen không ngủ được, nàng nhìn chằm chằm vào hư không, suy nghĩ câu nói này.

Nàng không dám ngủ nữa, sau này còn trở nên sợ hãi giấc ngủ, chỉ có thể mở to mắt cả đêm. Nàng sợ ngủ quên sẽ mất đi thứ gì đó, càng sợ khi ngủ mơ sẽ nhìn thấy biểu cảm cuối cũng trước khi chết của muội muội song sinh.

Sợ hãi, tuyệt vọng, cô đơn và bất lực.

Dưới thân muội ấy là những vũng máu lớn, máu thấm ướt cả áo ngủ bằng gấm, dọc theo góc chăn nhỏ xuống dưới chân.

Là máu của muội muội nàng.

Nàng yêu muội ấy biết bao, nhưng giờ đây khi nghe thấy tên muội ấy, nghĩ đến giọng nói và nụ cười của muội ấy, tâm hồn nàng sẽ tan nát trong đau đớn.

Nàng không dám nhớ lại quá khứ.

Mỗi lúc như thế này, nàng đều hận mình ngu ngốc, hận mình chậm chạp, hận không thể cũng đem mình ra ăn thịt cho đến chết.

“Nhưng kỳ thật…” Lệ Hương nói: “Ta biết rõ… Ta chỉ đang giận lây sang ngươi. Cái chết của Lệ Hạ… Không thể trách ngươi.”

“…”

“Lệ Hạ… Khỏe mạnh như vậy. Lúc leo cây với ta, còn leo nhanh hơn ta…nàng ấy khỏe mạnh như vậy…chưa từng sinh bệnh, làm sao có thể đột nhiên…chảy máu mà chết…” Lệ Hương lộ ra một tia mê mang. “Cái chết của Lệ Hạ…rõ ràng có kỳ quặc, có ẩn tình….vậy mà, phụ thân, huynh trưởng… Tất cả mọi người đều úp úp mở mở….”

Lệ Tri vuốt ve đầu thứ muội, trong mắt có hào quang chập chờn như sóng nước.

Nàng nói với giọng cực kỳ lạnh lùng, điềm tĩnh:

“Ta sẽ không để muội ấy chết vô ích.”

Lệ Hương kinh ngạc nhìn nàng với đôi mắt ngấn lệ.

“Ta cam đoan với ngươi.” Lệ Tri nói: “Đợi ngươi khỏe lại, chúng ta cùng nhau làm rõ chuyện này.”

“Ta còn có thể khỏe lại sao?” Lệ Hương hỏi.

“Đương nhiên.” Lệ Tri nói: “Ngươi đã uống thuốc, đã khá hơn nhiều rồi. Chờ ngủ thêm một đêm, ngày mai liền có thể hoạt bát trở lại.”

Lệ Hương bán tín bán nghi, đôi mắt mệt mỏi dần rũ xuống.

“Ngày mai… Ngươi nhất định phải đánh thức ta.”

“….Được.”

Trong đêm lạnh, tuyết mịn tung bay.

Trên vùng đất hoang vu có vài thân cây trơ trọi, khi gió thổi qua, những chiếc lá khô héo úa đột nhiên rơi xuống, bay vào hư không…

Giống như một con chim đã thoát khỏi sự trói buộc, một lần nữa lấy lại được tự do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.