Tan Triều hôm sau, Tạ Lan Tư tình cờ gặp Tạ Kính Đàn khi vừa bước ra khỏi đại điện.
“Kính Vương đây là?”
“Ta thỉnh an mẫu phi buổi sáng, bây giờ sẽ xuất cung.” Tạ Kính Đàn cười nói.
Hai người hành lễ với nhau, giống như không biết gì về tính toán của nhau, hòa khí sánh vai đi tới Xuân Vũ Môn.
“ Sự tình lúc trước bổn vương đề nghị, Quận Vương nghĩ thế nào rồi?” Tạ Kính Đàn thần sắc bình thường, giống như đang tán gẫu chuyện nhà.
“Ta đang tìm cơ hội trả lời Kính Vương đây.” Tạ Lan Tư nói, “ Nay Tần mai Sở không phải là phong cách của ta, ta chỉ có thể cảm kích lòng tốt của Kính Vương thôi.”
Câu trả lời của Tạ Lan Tư nằm ngoài dự đoán của Tạ Kính Đàn.
Hắn không thể tin được nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn tra ra người đứng sau vu hãm Thái Tử mưu nghịch?”
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ta không muốn làm ầm ĩ chuyện đã định rồi, như vậy không tốt cho quốc gia cũng không tốt cho xã tắc.” Tạ Lan Tư nói.
Tạ Kính Đàn nhìn hắn như nhìn một quái vật.
“Đó là thân sinh phụ thân của ngươi, ngươi không muốn giải oan cho ông ta sao?”
“ Kính Vương cẩn thận lời nói.” Tạ Lan Tư nói: “Ta tin tưởng hoàng thượng biết rõ mọi việc, sẽ không oan uổng trụ cột của quốc gia.”
“Ngươi … Thật là không biết phân biệt tốt xấu! Đã vậy thì ta không cần nói nhiều nữa. Từ giờ trở đi, chúng ta hãy làm theo khả năng của mình!”
Tạ Kính Đàn phẩy tay áo bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng.
Tạ Lan Tư đi về phía quan thự như không có chuyện gì xảy ra.
Rất khó để giữ bí mật trong cung, đặc biệt là bí mật của những người mà hoàng đế quan tâm.
Cảnh tượng bên ngoài chính điện nhanh chóng được tai mắt trong nội cung truyền đến ngự hoa viên. Hoàng Đế đang ngồi câu cá trước hồ cá chép, xung quanh là lửa than bốc khói nghi ngút, hai cung nữ, một trái một phải, đang cẩn thận xoa bóp.
Tâm phúc của Hoàng Đế, thái giám Cao Thiện đang đứng bất động bên hồ, tay cầm cần câu cũng bất động, phù hợp với khí chất lạnh lùng vô hồn của hắn.
Một nội thị bước lên, cúi đầu bên cạnh Hoàng Đế và thì thầm điều gì đó.
Hoàng đế nghe vậy ngạc nhiên mỉm cười, còn Cao Thiện thì mặt không chút thay đổi, như chưa nghe thấy gì.
“Con cá chép này ta bắt không được a.” Tạ Thận Tòng nói.
“Hoàng thượng nói rất đúng.” Cao Thiện cúi thấp người đáp: “Mùa đông năm nay cá chép rất khôn, không dễ cắn câu.”
“Ngươi nói.....” Tạ Thận Tòng nhìn mặt nước tĩnh lặng trong hồ lẩm bẩm nói: “Trong lòng hắn thật sự không có oán hận, hay chỉ là giả vờ thoải mái để cho trẫm buông lỏng cảnh giác?”
Cao Thiện ý vị thâm trường nói: “Giả bộ cũng không thể giả bộ cả đời, nếu là giả, sớm muộn gì cũng bại lộ.”
“Chí tôn cô độc.” Tạ Thận Tòng thở dài, “Bọn họ không ngồi ở chỗ này, sẽ không hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm. Hổ dữ không ăn thịt con, trẫm làm sao lại muốn mất đi trưởng tử của mình ở tuổi trung niên chứ?”
Cao Thiện im lặng.
“Trong lòng trẫm kỳ thực có chút vui mừng… vui mừng vì Lang Gia Quận Vương không cắn câu của trẫm.” Tạ Thận Tòng nói: “Nếu như không phải tình huống xấu nhất, trẫm vẫn muốn lưu lại huyết mạch cho lão đại.”
“ Hiện tại Hoàng Thượng có thể yên tâm để Lang Gia Quận Vương phụ tá Phượng Vương chưa?” Cao Thiện hỏi.
“Nói yên tâm thì cũng chưa hẳn.” Tạ Thận Tòng lắc đầu, “Hắn quá thông minh, Phượng Vương không bằng hắn. Khi trẫm còn sống thì không có việc gì, chỉ sợ trẫm vừa đi, Phượng Vương sẽ không khống chế được hắn.”
“Hoàng thượng tuổi còn trẻ, còn có nhiều thời gian dạy bảo Phượng Vương.” Cao Thiện cung kính nói.
Mặc dù Tạ Thận Tòng khiêm tốn rằng mình đã già đi, nhưng thật ra hắn vẫn rất đắc ý.
Hoàng Đế các thời kỳ trước có ai bằng hắn không? Năm mươi bảy tuổi mới mọc tóc bạc.
Hắn đứng cùng với nhi tử của mình, ai không biết sẽ tưởng là hai huynh đệ đấy.
“Quên đi, con cá này ta không bắt được, tạm thời thả hắn đi đi.” Tạ Thận Tòng đứng dậy nói: “ Cao Thiện, cùng ta đi Giáng Tuyết Cung thăm Lộc mỹ nhân.”
“Dạ.” Cao Thiện cúi đầu đồng ý.
Lưỡi câu bay ra khỏi hồ, để lại những gợn sóng lăn tăn.
Sau một đêm lắng đọng, mặt nước trên hồ kết thành một lớp băng mỏng. Ngày tháng trôi qua, lớp băng ngày càng dày hơn.
Đôi khi, người ta có thể nhìn thấy những chiếc đuôi cá có màu sắc rực rỡ lướt qua dưới lớp băng.
Chớp mắt đã đến trừ tịch.
Di Quý Phi đã tỉ mỉ chuẩn bị một điệu nhảy tuyệt đẹp học được từ các vũ công dị vực, với hy vọng sẽ làm kinh diễm mọi người trong cung yến trừ tịch, giành lại sự sủng ái của Hoàng Đế.
Khổ tâm luyện tập trong một tháng, còn chưa bắt đầu đã thua bởi trong cung yến, Lộ Mỹ Nhân đột nhiên buồn nôn.
Hoàng đế triệu thái y đến bắt mạch tại chỗ, khi biết được Lộc Mỹ Nhân đã mang Long thai được hai tháng, Long nhan mừng rỡ vô cùng, phong Lộc Mỹ Nhân thành Tiệp dư, muốn nàng an thai sinh thật tốt.
Cung yến Trừ Tịch vẫn đang diễn ra, nhưng các nhân vật chính đã đi mất.
Hoàng đế tình chàng ý thiếp đưa Lộc Tiệp Dư về cung. Trong Dao Hoa Cung, Di Quý Phi ghen ghét cuồng nộ dùng kéo cắt nát chiếc váy khiêu vũ đỏ tươi của mình.
“Nương nương, ngài đừng nóng giận, chọc tức thân thể của mình sẽ không tốt!”
“Đúng vậy, nương nương!”
Một đám cung nhân tâm phúc vây quanh Di Quý Phi đang khóc.
Di Quý Phi ném cây kéo và chiếc váy đỏ rách nát xuống đất, nước mắt làm ướt lớp trang điểm được tô vẽ cẩn thận cả ngày.
“Thật là nhục nhã! Một mỹ nhân nho nhỏ cũng dám sỉ nhục ta như vậy!”
“Nương nương …”
“Ta còn tưởng rằng nàng ta còn nhỏ, xuất thân thấp kém, lại không biết gì, không ngờ tâm tư nàng ta lại nham hiểm như vậy! Cung yến Trừ Tịch, nàng ta đã cướp hết danh tiếng của ta!” Di Quý Phi khóc lóc kể lể, “Từ khi nàng ta được thị tẩm, hàng ngày đều dụ dỗ Hoàng thượng chạy tới đó, nào có coi quý phi ta ra gì!”
Nhìn thấy nàng như vậy, cung nhân hầu hạ nàng không khỏi nghĩ ra biện pháp cho nàng.
“Nương nương, có muốn gọi Phượng Vương đến không...?”
“Đừng!” Di Quý Phi lau nước mắt, “Ta còn phải che mưa che gió cho nhi tử, làm sao có thể để cho hắn nhìn thấy ta như vậy!”
“Đương nhiên không phải bây giờ, ý của nô tỳ là nương nương có thể mang theo Phượng Vương đi tìm hoàng thượng nhiều hơn. Lý Sung Nghi có thể ôm lục công chúa xấu xí đến dỗ hoàng thượng. Hoàng thượng thích Phượng Vương hơn, vậy nhất định là sẽ rất hiệu quả.”
“Bản cung chỉ có một nhi tử như vậy, không muốn hắn vướng vào tranh đấu chốn hậu cung.” Di Quý Phi nghẹn ngào từ chối đề nghị của cung nhân.
“Vậy…”
Các cung nhân khác vắt óc suy nghĩ tìm cách giải quyết cho Di Quý Phi.
Di Quý Phi là người được hoàng đế cuối cùng của Thôi Triều khâm điểm làm Thái Tử Phi cho Thái Tử thời đó. Sau khi thay đổi triều đại, đương kim hoàng đế đã nạp nàng làm phi, cũng thịnh sủng đến nay.
Tuy rằng danh tiếng của Di Quý Phi trong cung không tốt lắm, nhưng từ đáy lòng của cung nhân Dao Hoa Cung vẫn yêu mến vị chủ tử này.
Bởi vì Di Quý Phi không giống những chủ tử khác thường đánh người khi tức giận, khi Di Quý Phi tức giận sẽ chỉ trút giận vào đồ vật, hoặc là sẽ ngồi ở trên giường khóc lớn, chờ cung nhân chạy đến an ủi.
Hơn nữa khi Di Quý Phi vui vẻ, nàng thường ban thưởng vòng tay vàng và hoa tai ngọc cho cung nhân, vì vậy mọi người đều cam tâm tình nguyện làm việc trong Dao Hoa Cung.
Ma ma hồi môn của Di Quý Phi kêu mọi người lui ra ngoài, bà lại gần an ủi Di Quý Phi đang quay mặt vào trong hờn dỗi, ngập ngừng nói:
“Nương nương, hay là…”
“Hay là gì?”
“Lộc Tiệp Dư được sủng ái như vậy, nếu để nàng sinh hoàng tử, có thể sẽ gây bất lợi cho Phượng Vương.”
Di Quý Phi ngồi dậy, trong đôi mắt đẫm lệ nhìn ma ma hồi môn.
“Có ý gì?”
“Ý của nô tỳ là, trước khi Lộc Tiệp Dư sinh hài tử... khiến cho nàng ta… không sinh được.” Ma ma hồi môn thấp giọng nói.
Di Quý Phi cả kinh, đôi mắt khóc đến sưng húp lập tức mở to.
“Không được!”
“Tại sao? Nương nương, ngài phải biết…”
“ Không được!” Di Quý Phi quả quyết cự tuyệt lần nữa.
Lúc sắp vào cung, mẫu thân cũng đã nói: “Đầu óc ngươi chậm chạm, gặp chuyện gì cũng nên nghe lời ma ma. Ma ma là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, bất luận thế nào cũng sẽ không hại ngươi.”
Phần lớn thời gian Di Quý Phi đều làm như vậy. Ma ma thực sự đã giúp nàng rất nhiều.
Nhưng việc này, nàng tuyệt đối không thể đồng ý.
“ Hài tử vô tội, huống chi…nó là hài tử của hoàng thượng!” Mặc kệ ma ma khuyên bảo như thế nào, Di Quý Phi vẫn kiên định ý kiến của mình, “ Ta đã hứa với hoàng thượng, cho dù có ở trong cung bao lâu, ta sẽ giữ nguyên như vậy. Ta tuyệt đối sẽ không giống như những nữ nhân khác trong cung, vì ân sủng mà ra tay với những hài tử vô tội!”
“Nương nương…”
“Đừng nói nữa, tâm ta đã quyết!”
“Vậy Lộc Tiệp Dư kia…”
“Đừng nhắc đến cái tên này với ta!” Di Quý Phi lại tức giận đến khóc rống lên.
Ma ma bất lực nhìn Di Quý Phi vẫn còn như một hài tử, lắc đầu, nhặt từng đồ dùng bị quăng dưới đất lên rồi ra khỏi chính điện, để cho Di Quý Phi có thời gian bình tĩnh lại.
…
Lệ Tri nghe tin Lộc Yểu mang thai vào đêm hôm đó.
Nhưng thẳng đến chạng vạng tối ngày hôm sau nàng mới có cơ hội đến bái phỏng.
Hoàng đế rời đi không lâu, chén trà đã dùng qua vẫn còn ở trên bàn, hai cung nữ đang thu dọn vết tích hoàng đế để lại, Lệ Tri được mời ngồi ở hậu hoa viên của Giáng Tuyết Cung.
Bởi vì tháng còn nhỏ nên hiện tượng nôn ọe của Lộc Yểu đặc biệt nghiêm trọng, hầu như không ăn được gì, khuôn mặt non nớt mập mạp cũng gầy đi rất nhiều.
Lệ Tri mang đến một chén sơn dược canh đã được nấu cả buổi sáng, Lộc Yểu không muốn làm nàng thất vọng nên cố gắng vừa ăn vừa chịu đựng cơn buồn nôn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Lệ Tri cảm thấy Lộc Yểu mang thai hình như chững chạc hơn một chút.
Khi xuất thần, vẻ mặt của nàng càng lúc càng thâm trầm, có lúc ngay cả Lệ Tri cũng không đoán được nàng đang nghĩ gì.
Nhìn Lộc Yểu ăn xong sơn dược canh, Lệ Tri ở lại nói chuyện phiếm với nàng.
Lộc Yểu đột nhiên nói: “Lệ tỷ tỷ, ngươi cùng Lang Gia Quận Vương có quan hệ gì?”
“Tại sao Tiệp Dư lại hỏi câu này?”
“Không có việc gì, ta chỉ nghe nói lúc ngươi ở Minh Nguyệt Tháp có tình thâm nghĩa dày với Lang Gia Quận Vương, ngươi vì hắn mà trải qua sinh tử nhiều lần.” Ánh mắt Lộc Yểu rơi lên mặt Lệ Tri, “Cho nên ta nghĩ, có phải Lang Gia Quận Vương rất quan trọng với Lệ tỷ tỷ không?”
“ Lang Gia Quận Vương đã nhiều lần giúp ta trên đường lưu vong, ta chỉ là đền đáp một chút mà thôi.” Lệ Tri tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Lệ tỷ tỷ, ta biết ngươi xuất thân cao quý, ngươi là nữ nhi Trung Thư Lệnh. Còn ta, phụ thân ta chỉ là một tiểu quan cửu phẩm, ta không hiểu quy củ kinh đô, cũng không biết có thể tin tưởng ai trong cung. Ta chỉ nhớ lúc ta nguy cấp nhất, chỉ có ngươi ra tay cứu giúp ta, cho nên ta chỉ có thể tin tưởng ngươi.” Lộc Yểu nhìn Lệ Tri thật sâu: “Ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không, Lệ tỷ tỷ?”
“…Ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ ngươi.”
“Vì sao?”
Trái tim của Lệ Tri dường như bị siết chặt bởi một bàn tay to lớn vô hình, dòng máu tươi như đang uốn lượn quanh co và mắc kẹt ở cổ họng nàng.
Tai nàng ù đi.
Lấn át cả giọng nói khàn khàn của nàng…
Lộc Yểu ban đầu không hiểu ý nàng.
Nhưng dần dần, biểu cảm trên mặt nàng ấy thay đổi, đôi mắt sáng ngời ẩm ướt dần dần mở to, trong mắt đồng thời hiện lên vẻ kinh ngạc và hiểu rõ.
Có một cây cầu vô hình nối liền trái tim họ.
Hãy để nỗi đau khổ của ba người hòa vào làm một vào lúc này, tràn đầy sự đồng cảm.
Trong hoảng hốt Lệ Tri có một trực giác rằng, vào lúc này, Lộc Yểu đã hiểu ra rất nhiều điều. Những mối hận thù mà nàng chưa bao giờ nói ra và sự kiên trì sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích, Lộc Yểu có thể đọc được tất cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.
“Ta hiểu.” Lộc Yểu chậm rãi nói.
Nàng vuốt ve chiếc bụng chưa thành hình, trên gương mặt không hề có niềm vui làm mẹ mà chỉ có sự bối rối và khó thích ứng với sự thay đổi vai trò đột ngột.
Cách đây không lâu, nàng còn quấn quýt trong lòng mẫu thân và cư xử như một hài tử thích làm nũng.
Rõ ràng là chỉ cách đây không lâu, nhưng lại giống như đã qua cả đời.
“ Lệ tỷ tỷ, ta sẽ giúp ngươi.” Nàng nhỏ giọng nói, “Ngươi cũng giúp ta một việc được không?”