Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 79



Nước trong hồ Thiên Lý Trì kết rồi lại tan, những con cá chép đuổi nhau trong một hồ xuân thủy.

Gió xuân thổi bay cánh cửa thời gian, Lệ Tri nhìn bụng Lộc Yểu lớn dần lên từng ngày.

Ngoại trừ bụng càng ngày càng lớn hơn ra thì Lộc Yểu tựa hồ cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ có Lệ Tri biết, những khi ở riêng với nhau, nét trẻ con trên mặt nàng càng ngày càng mờ nhạt.

Sự cạnh tranh giữa Phượng Vương và Kính Vương ngày càng gay gắt, việc quân cờ do hai người thao túng công kích nhau trên triều đình đã trở thành chuyện thường. Sau khi Tạ Lan Tư xuất lực ra, hắn đã trở thành trụ cột vững vàng của Phượng Vương.

Trên triều gió giục mây vần, nhưng hậu cung lại sóng êm biển lặng.

Lộc Yểu mặc dù có ít kinh nghiệm, nhưng với sự giúp đỡ của Lệ Tri và Xuân Mai bên cạnh, cộng với sự thông minh của nàng ấy,đã giúp nàng ấy tránh được một số đả kích ngấm ngầm.

Hậu cung đã lâu không có thêm nhi tử, Tạ Thận Tòng rất mong chờ đứa bé này, chẳng những đem mấy Tần phi có ý đồ động vào long thai đày vào lãnh cung, hắn còn vung tay dựng lên một ngôi miếu ở ngoại ô kinh thành dành để cầu nguyện cho long tử thuận lợi ra đời.

Trong nháy mắt, mùa xuân đã chuyển sang mùa hạ, hoa trong Tử Vi cung nở rộ như mây.

Các nữ quan bận rộn ra vào chuẩn bị cho bữa cung yến Thất Tịch sắp tới.

Khi Lệ Tri tan trực rời khỏi quan thự, trên đường đi đều có cung nhân hành lễ vấn an nàng.

Lệ Tri có thể gọi tên của mọi cung nhân trong cung điện.

Cuộc sống, thói quen và bí mật của bọn họ đều khắc sâu trong tâm trí của Lệ Tri.

Khi đi trên đường ra khỏi cung, nàng là một cô cô bình dị gần gũi, khi làm việc trong Cung Chính Ti, nàng là một nữ quan không khoan nhượng, và khi thẩm vấn những nghi phạm trong lao ngục của Cung Chính Ti, nàng là một nữ thanh thiên có thể nhìn thấu lòng người.

Lệ Tri là người phụ trách sáu cục, lai lịch thấp nhất, nhỏ tuổi nhất, và cũng là người khiến người khác nhìn không thấu nhất.

Thân là Cung Chính Cung Chính Ti, những tin đồn trong hậu cung không thể thoát khỏi tai của Lệ Tri.

Nàng biết người khác nói về mình như thế nào, có người nói nàng dựa dẫm vào sủng ái của hoàng thượng, có người nói nàng ôm đùi Lộc Tiệp Dư, có người nói nàng thông đồng với Lang Gia Quận Vương, điều kỳ quái nhất chính là nói nàng đã được Trung Thư Lệnh giáo dục chính trị trước.

Mọi người luôn đối với nữ nhân như thế, nàng càng ngày càng hiểu đạo lý này.

Trong mắt bọn họ, sự ưu tú của nữ tử không liên quan gì đến bản thân các nàng, mà do các nàng đã nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.

Thế giới mà Lệ Tri đang sống chắc chắn hoàn toàn khác với quốc gia mộng ảo tên là Sóc mà sinh mẫu Tần Thị đã mô tả.

Khi Lệ Tri rảnh rỗi, nàng sẽ suy nghĩ xem nguyên nhân gì đã gây ra sự khác biệt này.

Có một đêm, nàng đem nghi vấn của mình hỏi Tạ Lan Tư đến thăm.

Thời tiết càng ngày càng nóng, những thùng băng trong nhà sẽ luôn chứa băng được dự trữ từ mùa đông. Tạ Lan Tư sợ nóng, khi hắn đến, trong phòng sẽ có không dưới bốn thùng băng.

Hắn thà dùng bốn thùng băng chứ không chịu mỗi người ngồi một bên.

Tạ Lan Tư nửa nằm trên giường La Hán, một tay ôm lấy Lệ Tri, tay kia cầm một cuốn sách bản đơn lẻ không biết nhặt được từ đâu, vừa đọc vừa nói không chút do dự:

“Nàng có hao tâm tổn chí cho những thứ nàng dễ dàng mua được không? Nữ nhân, chỉ cần đẹp là được.”

“Vậy tại sao ngài không đối xử với ta như vậy?” Lệ Tri không khỏi hỏi.

Tạ Lan Tư rời mắt khỏi cuốn sách bản đơn lẻ, tỏ vẻ buồn cười.

“Có ai có thể quản lý Cung Chính Ti một cách trật tự như nàng không?”

Lúc này Lệ Tri đột nhiên hiểu ra.

Tiền đề của việc được coi trọng chính là thực lực, chỉ khi được công nhận là có thực lực thì mới có được quyền lợi tương tự.

Sẽ thật tuyệt nếu Yến Triều cũng có thể mở đường cho nữ tử đọc sách và thi khoa cử.

Nhưng Lệ Tri biết, hiện tại mà nói việc này, chẳng khác gì người si nói mộng.

Vài ngày sau, nỗi phiền muộn của nàng được giải tỏa nhờ một lá thư từ Minh Nguyệt Tháp.

Thời điểm nàng vừa hồi kinh, nàng đã trả một số tiền lớn cho trường giải Chân Điều. Nửa năm qua đi, Chân Điều cuối cùng đã đến Minh Nguyệt Tháp một lần nữa và viết một bức thư hồi âm cho nàng.

Trong thư nói hắn đã đặt thi thể của Lệ Hương, Lệ Huệ Trực và Chu Thị vào quan tài, đồng thời cũng thu hồi những gì còn lại của Thần Đan, ước chừng bốn tháng nữa, hắn sẽ mang những chiếc quan tài này về kinh.

Biết được tin tức tốt, Lệ Tri ngay lập tức cho người gọi Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng đến.

Lệ Tượng Thăng hiện đang làm việc bên cạnh Tạ Lan Tư, cho nên khi Lệ Tượng Thăng đến, Tạ Lan Tư cũng rất tự nhiên đến theo. Lệ Tri bảo Gia Hòa đến tửu lâu trong thành đặt một bàn đồ ăn về để đãi mọi người một bữa thiệt long trọng.

Đôi mắt của Lệ Từ Ân mở to khi nhìn thấy một bàn ăn lớn thịnh soạn.

“Lệ Tri tỷ tỷ, hôm nay là ngày tốt gì vậy?”

Lệ Tri mỉm cười báo tin vui từ Minh Nguyệt Tháp.

Lệ Từ Ân nghe xong nhịn không được hét lớn, nhảy lên ôm ca ca bên cạnh, vừa cười vừa vùi mình vào vai Lệ Tượng Thăng khóc lớn.

Lệ Tri nhớ tới những ngày đêm đi trên con đường lưu đày, không khỏi có chút chua xót.

Mọi người trong bàn cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thật ra Lệ Phủ cũng có phần mộ tổ tiên, nhưng sau khi Lệ Kiều Niên rơi đài, phần mộ tổ tiên đã bị kẻ thù phá hủy, chính người thúc phụ đã phân gia ở riêng kia đã xuất tiền tu sửa lại.

Lệ Tri có ý định mở một nơi bên cạnh mộ phần ban đầu để an táng những người đã chết trên đường lưu đày.

Có thể đón quan tài của Chu Thị trở về chính là phá bỏ tảng đá đã cố thủ trong trái tim của hai huynh muội Lệ Tượng Thăng.

Trên bàn ăn, Lệ Từ Ân sinh động hoạt bát hơn bình thường, ngay cả Lệ Tượng Thăng cũng nở nụ cười hiếm thấy.

Ăn uống xong xuôi, mọi người thức thời giải tán, để lại Lệ Tri và Tạ Lan Tư ngồi đối diện nhau.

“ Đánh một ván?” Tạ Lan Tư nhướng mày.

“Đánh thì đánh.” Lệ Tri nói.

Hai người ăn ý, trở lại đông khóa viện, bày ra một bàn cờ để đấu với nhau.

Một lúc sau, cả hai hoàn toàn đắm chìm trong sự mê hoặc khi gặp kỳ phùng địch thủ.

Gia Tuệ nhìn hai người, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đổ đầy băng vào mấy thùng băng trong phòng, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

“Đa tạ vì đã nhường…”

Lệ Tri vui vẻ ra mặt, một loạt hắc kỳ rơi vào trong rổ cờ.

“Quả vải xấu.” Tạ Lan Tư không thừa nhận chiến thắng của Lệ Tri, nhàn nhạt nói.

“Ta là quả vải xấu, còn ngài là cá chép hẹp hòi.” Lệ Tri cười nói.

Tạ Lan Tư chưa bao giờ học qua kỳ nghệ, Lệ Tri cũng vậy, hai kẻ dốt cờ gặp nhau thi xem ai có thể phát minh ra nhiều quy tắc hơn.

Một số quy tắc có thể khiến các cao thủ cờ nín thở và tức giận.

Cách để giành chiến thắng là làm ngã đối thủ bằng các quy tắc.

Giữa ngươi tới ta đi, Lệ Tri đã tìm thấy niềm vui giống như lúc bé chơi với Lệ Hương và Lệ Huệ Trực.

Nụ cười của nàng dần phai nhạt.

“Sao thế?” Tạ Lan Tư khẽ liếc nhìn nàng.

“Nếu họ vẫn còn sống thì tốt biết mấy.” Lệ Tri giả vờ vui vẻ, cười nói.

Nếu họ vẫn còn…

Lệ Hương nhất định đang dựa trên vai nàng, nhìn chằm chằm vào diễn biến của ván cờ, chờ có cơ hội sẽ chơi trò lừa bịp để giành chiến thắng, còn Lệ Huệ Trực nhất định sẽ nghiêm túc nghiên cứu các quy tắc, hơn nữa trò còn giỏi hơn thầy mà dành chiến thắng.

Còn Thần Đan, lúc này hẳn là đang nằm dưới gầm giường, mỗi khi các nàng phá lên cười, nó sẽ nhướng đôi mắt đen nhánh lên, vui vẻ nhìn các nàng.

Tạ Lan Tư nhìn bàn cờ trầm mặc

Lệ Tri vốn đang thương cảm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt trầm thấp hiếm thấy của Tạ Lan Tư, nàng không khỏi nở nụ cười:

“Tại sao A Lý lại thương cảm giống ta rồi?”

Tạ Lan Tư ngước mắt lên nhìn nàng, nhưng lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

“Ta đang suy nghĩ ” Hắn nói.

Nàng không mảy may nghi ngờ, tiếp tục hỏi theo lời hắn.

“Ngài đang nghĩ gì vậy?”

Tạ Lan Tư dừng một chút, rồi nói: “Hai tháng nữa, Lộc Tiệp Dư sẽ sinh.”

“Rồi sao?”

“Nếu là hoàng tử, không biết Di Quý Phi và Đức phi có ngồi yên được không.” Tạ Lan Tư đặt một hắc kỳ xuống.

“Bọn họ sẽ không ngốc như vậy đâu.” Lệ Tri nói, “Hoàng thượng đã qua năm mươi tuổi, tiểu hoàng tử còn phải mất rất nhiều năm mới có thể lớn lên, hơn nữa Lộc Tiệp Dư xuất thân thấp, có thể không phải là một mối đe dọa. Những ngày này, những người đã ra tay với hài tử trong bụng Lộc Tiệp Dư chỉ là một số phi tử muốn tranh giành tình cảm mà thôi.”

Hiện tại chỉ có hai người Kính Vương và Phượng Vương là đủ tư cách tranh ngôi thái tử.

Nàng có chút nghi ngờ nhìn Tạ Lan Tư, những chuyện này, hắn phải biết rõ ràng hơn nàng mới đúng.

“À.”

Tạ Lan Tư bình tĩnh ăn hơn mười con bạch kỳ của nànng.

Đôi mắt của Lệ Tri trừng to, đã hiểu tại sao Tạ Lan Tư đã biết rõ còn cố hỏi.

“Ngài giở trò quỷ!”

“Đây không phải do nàng dạy ta sao?” Tạ Lan Tư thản nhiên nói.

Thấy mình đang trên đà chiến thắng nhưng lại bất ngờ thua cả ván, Lệ Tri tức giận đến mức không thèm chơi tiếp nữa.

Tạ Lan Tư nhìn vẻ mặt hờn dỗi của nàng, đột nhiên nói:

“Có đôi khi, ta cảm giác như có hai người bên trong nàng.”

Lệ Tri giật mình, theo bản năng ngồi thẳng dậy, ra vẻ không hiểu nhìn Tạ Lan Tư ở phía đối diện.

“Nàng đang bắt chước muội muội của nàng sao?” Tạ Lan Tư bình tĩnh hỏi.

Trong nháy mắt, tiếng nói của Lệ Tri liền kẹt lại.

Sau nửa ngày, chỉ còn tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, biểu cảm của Tạ Lan Tư dịu đi.

Hắn đẩy bàn cờ ra xa, đưa tay về phía Lệ Tri.

“Đến đây với ta.”

Lệ Tri do dự một lúc mới nắm tay hắn, xích lại gần hắn. Tạ Lan Tư ôm nàng vào lòng.

Cằm hắn đặt nhẹ lên đỉnh đầu nàng, như trêu chọc một chú chim nhỏ, hay như đang chọc cá chép dưới hồ.

“Cho dù nàng có bắt chước ai, thì nàng vẫn chính là nàng.” Hắn nhẹ giọng nói.

Nàng tên Lệ Tri, nhưng trong thân thể của nàng có hai người.

Thua cờ sinh ra hờn dỗi chính là Lệ Hạ, nuốt xuống tất cả những lời dị nghị để phục tùng chính là Lệ Tri. Hắn có thể phân biệt chính xác khi nào là nàng và khi nào là nàng đang bắt chước.

Đối với Tạ Lan Tư mà nói, thì các nàng đều là một người.

Hắn nâng cằm nàng lên và nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nàng.

“Bất kể nàng đang tưởng niệm ai thì đây cũng đều là một phần con người nàng” Tạ Lan Tư nói, “Ta tiếp nhận toàn bộ.”

Không ai đến dạy hắn, nhưng từ nội tâm hắn tự phát ra ý tưởng “báo đáp”.

Cảm giác hoàn toàn được tiếp nhận độc nhất vô nhị này, hắn cũng muốn trả lại cho nàng.

“Có lẽ ngay từ đầu…”

Cằm Tạ Lan Tư lại đặt lên đỉnh đầu nàng, giống như chim di trú dừng lại đón mùa xuân. Nàng không nhìn thấy nét mặt của hắn, chỉ có thể nghe được âm thanh khàn khàn, từ tính của hắn:

“Ta chỉ muốn được tiếp nhận mà thôi.”

Nếu như ngay từ đầu, mẫu thân liền nói cho hắn biết, sẽ có một ngày có người nhìn ra khuyết điểm của hắn, vẫn sẵn sàng tiếp nhận hắn mà không oán hận…

Nếu như ngay từ đầu, phụ thân trách mắng thầy cúng đã đưa ra lời sấm nói rằng hạn hán và lũ lụt là lỗi của hắn…

Lệ Tri muốn quay đầu lại nhìn hắn, nhưng lại bị hắn dùng sức ôm lấy.

Nàng không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng nỗi bất an và xấu hổ đột nhiên vọt lên trong lòng nàng.

Không chỉ có bất an và xấu hổ.

Đủ rồi, đủ rồi…nàng gần như là cầu xin trong lòng.

Đừng tin tưởng nàng nhiều như thế, đừng yêu thương nàng, đừng đặt nàng sâu trong trái tim nữa …đừng bỏ nhiều tâm huyết cho nàng nữa.

“Lúc trước, ta luôn cảm thấy ông trời mắc nợ ta.”

Tạ Lan Tư nhẹ nhàng siết chặt vòng tay của hắn.

Ánh sáng trong suốt long lanh, giống như ánh trăng vỡ tan khi chạm vào, xuyên qua cửa sổ u tĩnh.

Những hạt bụi nhỏ trôi lơ lửng trong dải ánh sáng đó, không hẹn mà cùng trôi về một phương hướng.

“Bây giờ, ông trời không nợ ta nữa.” Tạ Lan Tư nhẹ nhàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.