Theo Đuổi Đến Cùng

Chương 18



Mấy ngày liên tiếp, Doãn Sắt chỉ bởi vì chuyện nhìn thấy Tiết Hà mà buồn buồn không vui, ở trong cửa hàng tiếp đón khách hàng mà sắc mặt cũng thật tồi tệ, khi vẽ bản thiết kế tâm tình rất sa sút, màu sắc trong tác phẩm mới cũng đều xám xịt theo.

Lục Dĩ Trạch đã nhận ra sự thay đổi của cô, khi hỏi cô thì cái gì cô cũng không nói.

Doãn Sắt cũng không biết có nên nói cho Lục Dĩ Trạch biết hay không, nhưng mà từ trong miệng Lục Dĩ Trạch cô gián tiếp biết được, trong khoảng thời gian này cũng không có ai tìm tới nhà họ Lục nên cũng an tâm hơn nhiều.

**

Tác phẩm thứ hai tham dự vòng chung kết thiết kế trang phục chỉ làm xong trước mấy ngày, sau đó trang phục lập tức được đưa đến chỗ ban giám khảo.

Khoảng thời gian mà công việc bận nhất sắp kết thúc, cô nghĩ đến đây cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Trận chung kết ngày ấy, rất nhiều nhà thiết kế cũng tới, cùng nhau tới xem ban giám khảo và Lục Liên Tiếu xem xét mười hai bộ trang phục và cho điểm, chờ đợi kết quả.

Doãn Sắt không muốn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, cười xoay người đi, lập tức nhìn thấy Lục Dĩ Trạch đứng ở phía sau lưng mình.

Cô đi tới bên cạnh kéo tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt Lục Dĩ Trạch nở nụ cười nói với cô: "Sáng hôm nay tổng giám đốc của Hòa Ngu và Thi Dương cũng đã đến Thiên Trạch, bây giờ đang thương lượng chuyện hợp tác sau này với giám đốc Lâm Chí An."

"Em là nhà thiết kế của S. Y, phải đi cùng anh đến khách sạn để sắp xếp bữa tiệc trưa nay."

Tay của anh nắm lấy tay của Doãn Sắt, dẫn cô ra khỏi Thiên Trạch, lái xe tới chỗ khách sạn Rig.

Sắp xếp xong bàn và đồ ăn, vừa đúng lúc Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh cùng đi tới.

Lần này gặp mặt này là về chuyện liên quan đến sự phát triển của Liên Tiếu sau này, cộng thêm hợp tác với Thiên Trạch, bọn họ là chủ của Thiên Trạch cũng phải đến tham dự.

Trước đó Doãn Sắt đã có suy nghĩ là hôm nay, hai ông bà Lục nhất định cũng sẽ đến nơi này, sau khi nhìn thấy bọn họ vẫn có chút luống cuống, đứng nguyên tại chỗ. Hai tay Lục Dĩ Trạch đặt lên trên vai cô, ghé vào tai của cô nói nhỏ: "Hôm nay, sau khi bàn xong vấn đề phát triển của Lục Liên Tiếu ở Hòa Ngu xong, chúng ta cũng thảo luận một chút chuyện của chúng ta với cha mẹ anh thôi."

Doãn Sắt có chút thất thần gật đầu một cái, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh, tỉnh lại, sau đó cười chào hỏi: "Xin chào bác Lục, xin chào dì Liên."

Chính là dùng xưng hô trước đây của cô với bọn họ, nghe có vẻ thân thiết hơn nhiều, Lục Dật Phàm lại đối xử lạnh nhạt với Doãn Sắt y như cũ, ho nhẹ một tiếng sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

"Dĩ Trạch gọi con bé này tới làm cái gì?" Nhỏ giọng nói với vợ mình – Liên Ngọc Thanh đang ngồi bên cạnh, vừa hỏi xong câu này lập tức về bị Liên Ngọc Thanh nhẹ nhàng bấm một cái, Lục Dật Phàm nhíu mày cũng không hỏi nữa.

Gần tới trưa, Thi Dương đột nhiên gửi cho Doãn Sắt một cái tin nhắn: "Sắt Sắt, toàn bộ mọi chuyện đã giải quyết xong. Buổi trưa anh sẽ không qua đó nữa, hiện tại anh đang lên máy bay trở về nước Pháp, hôm nào hẹn gặp lại."

Cô đứng dậy từ trên chỗ ngồi, nói một tiếng với mọi người đang ngồi đây rồi đi ra ngoài gọi điện thoại, đi ra khỏi phòng, đi tới vườn hoa trên ban công.

Tựa tại lan can nhìn xuống phong cảnh lầu dưới, đúng lúc này có một chiếc xe màu đen lái vào ga ra tầng ngầm của khách sạn Rig, cô lại cúi đầu nhìn điện thoại di động nói chuyện với Thi Dương.

"Anh trở về sớm vậy, cũng thật đột ngột."

"Cũng tới lúc rồi, Sắt Sắt." Thi Dương nói với Doãn Sắt.

Có thể nghe ra anh đã đến san bay, bốn phía đều là âm thanh huyên náo.

"S. Y còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cha anh đã thúc giục anh mấy lần, cho nên thời gian anh ở lại Trung Quốc cũng không thể kéo dài hơn nữa. Còn nữa, chính là có một số việc anh đã giấu diếm em, rất xin lỗi."d1end6nlqd

Sau khi Doãn Sắt nghe xong cũng không hiểu, nhíu lông mày ngay cả giọng nói cũng có chút thay đổi: "Thi Dương, nói, anh giấu diếm em chuyện gì?"

Bên kia, tiếng nhắc nhở lên máy bay truyền đến, Thi Dương cũng phải đi: "Em sẽ biết ngay lập tức thôi, Sắt Sắt, lần sau trở về nước Pháp nhớ đưa theo Lục Dĩ Trạch tới nhà họ Thi một chuyến."

Xem ra Thi Dương không muốn nói rồi, Doãn Sắt cũng thở ra, không hỏi nữa, chỉ có thể từ bỏ thôi: "Được rồi, vất vả cho anh rồi, lên đường thuận buồm xuôi gió."

Buông điện thoại xuống, chạy trở về phòng, hành lang gấp khúc, ánh sáng xuyên qua cửa sổ hiện ra sáng ngời, cô nhìn thấy ánh sáng, tâm tình cũng thay đổi, sáng sủa hơn nhiều. Nghĩ đến chuyện Lục Dĩ Trạch bảo hôm nay sẽ nói chuyện của bọn họ với cha mẹ Lục, cũng thật tin tưởng, rất có lòng tin.

Thở ra một hơi dài, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn sang Lâm Chí An đang dẫn theo tổng giám đốc của Hòa Ngu vào phòng.

Đi tới cửa, nhưng bên trong không náo nhiệt như cô tưởng tượng, ngược lại không khi giống như chết lặng.

Cô cũng đẩy cửa ra đi vào, đầu tiên, đập vào mi mắt chính là vẻ mặt khiếp sợ của cha mẹ Lục, cùng với Lục Dĩ Trạch đang ngồi bên cạnh, cúi đầu an tâm thưởng thức trà, đồng thời nghe thấy lời giới thiệu của Lâm Chí An về người đàn ông đi cùng.

——"Vị này là cổ đông lớn nhất của Hòa Ngu, vừa mới lên đảm nhiệm chức chủ tịch mới, Tiết Hà tiên sinh."

Tiết Hà cúi người 90 độ chào Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh, Lục Dật Phàm hoàn toàn không cần suy nghĩ tính toán, đứng lên, một tay ném hai ly thủy tinh đến trên người Tiết Hà, rơi xuống đất lập tức vỡ tan thành mảnh vụn.

"Choang" Âm thanh thủy tinh vỡ vụn từ trên mặt đất truyền đến, lúc này Doãn Sắt đang đi về phía Lục Dĩ Trạch vừa đúng đạp lên một bước, thật may là là cô đi giày cao gót, chỉ hơi đau chân một chút.

Lục Dĩ Trạch sợ Doãn Sắt bị thương, lập tức đứng dậy kéo Doãn Sắt vào trong ngực mình, bảo vệ cô.

"Tiết Hà, nếu như mà tôi biết rõ đó công ty của cậu, thì cho dù tôi có nhốt Liên Tiếu ở nhà cả đời, cũng sẽ không để cho nó đến đó."

Tiết Hà đi tới trước mặt Lục Dật Phàm, dùng giọng nói tôn trọng nói với ông: "Lục đổng, cháu biết, mọi người vẫn luôn dùng ánh mắt không tốt để nhìn cháu, hơn nữa chuyện xảy ra năm năm trước, cháu cũng có phần trách nhiệm, nhưng mà xin hiểu cho, Hòa Ngu vẫn luôn vì Liên Tiếu mà tồn tại."

"Cha cháu, Tiết Hải Đằng giúp Thiên Trạch của mọi người đi tới hiện tại, Tiết Hà cháu cũng chỉ đang giúp người mình yêu một chuyện mà thôi. Hơn nữa Liên Tiếu cũng không biết cháu, bác có thể yên tâm."

Lục Dĩ Trạch vẫn cứ đứng ở bên cạnh xem không hề tham dự, Doãn Sắt thấy vậy nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải anh đã biết trước rồi hay không?"

Lục Dĩ Trạch gật đầu một cái: "Là trước khi Thi Dương đưa Liên Tiếu đến thành phố A thị đã nói cho anh biết, để cho anh giữ bí mật giúp, Tiết Hà chính là bạn học đại học trong miệng Thi Dương, Hòa Ngu là Tiết Hà mở từ hai năm trước, vì Liên Tiếu."

Doãn Sắt không thích bị lừa dối, trợn mắt nhìn Lục Dĩ Trạch một cái, lại nhìn về phía Lục Dật Phàm.

"Dùng ánh mắt không tốt, Tiết Hà, năm năm trước, nếu không phải cậu đưa Liên Tiếu đi ra ngoài, Liên Tiếu sẽ biến thành như bây giờ sao? Cậu có thể bảo đảm rằng đám người mà cậu từng chọc phá này sẽ không tìm tới cửa nữa không?"

Lục Dật Phàm lại nhìn về phía Doãn Sắt: "Cho nên, từ lúc vừa bắt đầu, các người đã cùng nhau bố trí rất tốt, Từ Sắt Sắt, đừng trông cậy tôi sẽ đồng ý cái gì với các người nữa. Hợp đồng với Liên Tiếu, bắt đầu từ hôm nay sẽ không còn hiệu lực nữa."

Lục Dĩ Trạch đang đứng xem nghe thấy cả mình cũng không được cha công nhận, lúc này mới tiến lên: "Cha, bọn con là muốn nói chuyện tử tế với cha. Cho nên cũng xin cha suy nghĩ cho thật kỹ, là vì Liên Tiếu cũng yêu Tiết Hà. Cho dù có nhớ ra chuyện ngày đó, cũng không phải là chuyện xấu."

"Nếu cứ trốn tránh quá khứ, rất có thể tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại."

Chỉ là Lục Dật Phàm rất cố chấp, không hề nghe Lục Dĩ Trạch khuyên bảo, mặt tràn đầy tức giận nhìn bọn họ một cái, đứng dậy ra khỏi phòng.

Liên Ngọc Thanh cũng nhìn bọn họ trách cứ một cái, đuổi theo.

Thấy một bữa cơm được chuẩn bị thật tốt biến thành như vậy, ngay cả hy vọng mình có thể bàn bạc, nói chuyện với cha mẹ Lục Dĩ Trạch cũng bị ngâm nước luôn, chuyện trở nên thật kinh khủng, Doãn Sắt có chút vô lực kéo ghế ra, ngồi sững sờ ở nơi đó.

Trí nhớ năm năm trước cũng vô tình hiện lên.

Ngày đó là ngày công bố kết quả trúng tuyển vào các trường đại học, Từ Sắt Sắt nhìn tin tức trúng tuyển trong máy vi tính của mình, tâm tình cực kém.

Cô kém hai phẩy, đại học A tuột khỏi tầm tay, trúng tuyển được vào trường đại học ở thành phố S. Mà trước đó bởi vì giận dỗi với cha, phí công vô ích đánh mất cơ hội cộng điểm vào đại học A làm cho cô càng thêm hối hận.

Thật khó có thể tưởng tượng, bốn năm kế tiếp không có Lục Dĩ Trạch này, mình phải vượt qua như thế nào.

Cố tình lúc này Tiết Hà còn gọi tới làm phiền cô: "Từ Sắt Sắt, cậu biết Liên Tiếu thi đậu trường nào chưa?"

Cảm xúc mất mác bộc phát phát ra, không cần để ý đến hình tượng rống to một tiếng về phía điện thoại: "Không biết, không biết. Tự cậu lăn đi hỏi cô ấy đi, tạm thời đừng trở lại làm phiền tôi!"

Sau khi biết Sắt Sắt đang tức giận, Tiết Hà không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể nhát gan như cáy hỏi tiếp một câu: "Cậu có thể hẹn Liên Tiếu ra ngoài giúp tớ được không?"

Cơn giận của Doãn Sắt còn chưa tan: "Cút!"

Quăng điện thoại, cô nằm ở trên mặt bàn khóc, điện thoại lại vang lên.

"Tiết Hà, cậu có để yên hay không, có thấy phiền không hả?" Trực tiếp bắt máy, quát về phía điện thoại.

Nhưng truyền tới lại là giọng nói của Lục Dĩ Trạch: "Từ Sắt Sắt, đừng phát điên khùng nữa. Là anh, Lục Dĩ Trạch."

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, lại nghĩ đến kết quả mới vừa thấy, Từ Sắt Sắt không tự chủ được, khóc. Bên đầu điện thoại bên kia, Lục Dĩ Trạch vừa nghe, đã biết kết quả trúng tuyển của Doãn Sắt cũng không tốt: "Từ Sắt Sắt, thi không đậu đại học A, em cứ khổ sở như vậy sao?"

Cô vẫn còn đang khóc, nghẹn ngào còn nói không thốt nên lời, "Ừ" một tiếng.

Nuốt nước miếng, nói với anh: "Nghe nói ở đại học A đặc biệt nhiều mỹ nữ, tngười thích anh còn nhiều hơn. Em sợ em không có ở đại học A, không gặp được anh cả ngày sẽ cảm thấy rất khổ sở, nhất là thi không đậu đại học A, anh có thể sẽ chạy theo người khác. . . . . ."

Bên kia, Lục Dĩ Trạch lại nhẹ giọng cười: "Từ Sắt Sắt, anh không có ý định thi nghiên cứu, anh còn có rất nhiều ngày nghỉ."

"Còn nữa, đại học A không có nhiều người yêu thích anh, em thích anh như vậy, người khác còn dám cướp đoạt sao."

Đứa ngốc Từ Sắt Sắt hoàn toàn không nghe ra thâm ý trong lời nói của Lục Dĩ Trạch, trong đầu tất cả đều là "Vậy thì thế nào", "Thi không đậu đại học A, mình nhất định chính là một tên phế vật", hoặc là "Lục Dĩ Trạch cũng sẽ cảm thấy mình là đồ bỏ đi".

Cho nên cô nói: "Lục Dĩ Trạch, anh để cho em khóc một lúc thôi."

Buông điện thoại xuống, cô trực tiếp bổ nhào lên giường, ôm chăn khóc. Nhưng mà điện thoại chưa bị cắt đứt, Lục Dĩ Trạch ôm điện thoại tựa vào trên đầu giường ngồi nghe cô khóc, khóe miệng còn mang theo nụ cười.

Đại khái cô khóc đến tận buổi tối, khóc đến nỗi khản cả giọng không nói được nữa, ngồi ở trước gương nhìn đôi mắt sung đỏ của mình, mở bàn tay đang nắm chặt ra, mới phát hiện cuộc trò chuyện vói Lục Dĩ Trạch vừa mới kết thúc, trên đó còn có mấy cuộc gọi nhỡ của Lục Liên Tiếu.

Nhất định là Lục Liên Tiếu muốn hỏi chuyện trúng tuyển của mình, cứ muốn hỏi mãi. Cô gọi tới: "Liên Tiếu, cậu đang ở đâu?"

"Tớ vừa mới hẹn gặp mặt Tiết Hà, tớ và cậu ấy đều đậu địa học A, cậu thì sao?"

Cũng đúng, Tiết Hà muốn vào đại học A, xin Tiết Hải Đằng một cái là được rồi, đều do mình cái đầu đáng chết của mình lại đi tranh luận với Từ Chấn Phi, không cần đến cái điểm cộng thêm kia, tặng không cho người khác. Thuốc hối hận là vô dụng, cô có chút mất mát nói: "Tớ bị trượt rồi."

"Sắt Sắt, đừng buồn, chúng ta gặp mặt đi", Liên Tiếu nói, "Cậu gọi một cuộc điện thoại cho mẹ tớ, nói hẹn tớ ra ngoài, tớ đi gặp mặt Tiết Hà trước rồi sẽ tới tìm cậu."

Doãn Sắt nói một tiếng "Được”, lại hỏi: "Đến lúc đó tớ tới tìm hai người, hai người hẹn gặp mặt ở đâu?"

"Đang ở bên cạnh chợ đêm Nhất Trung, chín giờ rưỡi gặp."

Buông điện thoại xuống, cô nhìn thời gian, lúc này là tám giờ rưỡi, cô gọi điện thoại cho Liên Ngọc Thanh hẹn Lục Liên Tiếu ra ngoài, mình cũng thu xếp một chút tính toán ra khỏi nhà hóng gió một lát, đi tới địa điểm gặp mặt.

Khi cô đi tới Nhất Trung, đã là chín giờ hơn, cô chung quanh đi dạo một chút, người ở chợ đêm khá thưa thớt, học sinh trung học sau khi học thêm xong cũng đã trên đường trở về nhà.

Khi đi ngang qua một ngõ hẻm, phát hiện hình như là Liên Tiếu và Tiết Hà đang gặp phải chuyện rắc rối gì.

Cô có chút sợ, nhưng vẫn tiếp tục men theo nơi phát ra âm thanh đi đến nơi đó, chỉ thấy Tiết Hà bị côn đồ lớn hơn mấy tuổi quấn lấy, giống như là đang đánh nhau.

Nhưng mà Tiết Hà không đánh được đối phương, bị tên kia đá cho một phát, lại bị đánh vào mặt một cái.

Tên kia lại tiếp tục nhặt cây gậy dài trên nền đất lên, đánh vào chỗ hiểm của Tiết Hà, trong miệng còn nói hùng hùng hổ hổ gì đó. Mà Lục Liên Tiếu đứng ở bên cạnh hình như cũng bị thương nhẹ, quàn áo có nhiều chỗ bị xé rách, nhìn Tiết Hạ bị đánh mà hốt hoảng lo sợ.

Là những người trước kia Tiết Hà đãtừng đụng phải, cô gọi điện thoại báo địa điểm cho Lục Dĩ Trạch.

"Sắt Sắt, em cứ đứng ngay tại chỗ đừng đi đâu cả, anh lập tức tới ngay."

Nhưng cô không nghe Lục Dĩ Trạch khuyên bảo, lập tức bước ra ngoài.

Không ngờ, lại có người nhào tới nhanh hơn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.