Theo Đuổi Đến Cùng

Chương 28



Trước kia Lục Liên Tiếu vẫn gọi Doãn Sắt là “nhà thiết kế Doãn” hoặc là "Doãn tiểu thư”, nhìn cô gọi tên đã từng là tên mình “Từ Sắt Sắt”, Doãn Sắt dừng ở trước mặt cô, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô.

"Sắt Sắt, tớ đã nhớ ra hết rồi."

Một tay Lục Liên Tiếu kéo Doãn Sắt sang, ôm bạn tốt, cảm giác quen thuộc truyền đến, cũng mở miệng nói ra toàn bộ uất ức của mình.

"Tiết Hà, anh ấy thật sự không để ý tới tớ, ta...một mình tớ thuê xe chạy đến thành phố A, anh ấy tránh né tớ vô số lần."

"Liên Tiếu, chúng ta vào trong nhà rồi nói." Doãn Sắt cầm cái chìa khóa trong tay đưa cho Lục Dĩ Trạch đang đi tới, sau khi cửa mở ra cô kéo Lục Liên Tiếu ngồi lên trên ghế sofa phòng khách.

Lục Dĩ Trạch đun nước sôi ở phòng bếp, không tham gia vào cuộc trò chuyện của các cô.

"Tại sao cậu lại nhớ ra?"

Lục Liên Tiếu nhớ lại buổi chiều mấy ngày trước, một mình cô đi trên đường ở thành phố A, bất tri bất giác lại đi tới cổng trường đại học A, cô nhớ đây là trường đại học của anh trai, từ trước tới nay chưa từng tới bao giờ, từ tò mò cô lập tức đi vào.

Cô đứng yên thật lâu trước tòa nhà giảng đường, nhìn kiến trúc này, cảm giác trước đây đã từng nhìn thấy. Giống như một tấm hình đã bị cô quên lãng rất lâu, có một nam sinh đang đang đứng một mình dưới lầu tòa nhà.

Cô cảm thấy người kia cũng không phải Lục Dĩ Trạch, cô cố gắng hồi tưởng, trong đầu truyền đến trận đau kịch liệt. Trước kia khi trải qua giờ phút này, cô luôn ngừng suy nghĩ lại, nhưng mà lần này cô nhịn xuống.

Bởi vì cô muốn nhớ lại quá khứ của mình, biết rõ là nguy hiểm nhưng cô vẫn cố nghĩ, những mảnh vụn trong trí nhớ từ từ chồng chéo lên nhau, "Rầm" một tiếng cô té xỉu trên mặt đất, khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong phòng y tế của đại học A.

Cô gái ngồi ở trên ghế cạnh giường thấy cô tỉnh lại, bưng chén nước cho cô, nói với cô: "Mới vừa rồi quá nguy hiểm, may mắn là được bạn học đưa tới nơi này, hiện tại cảm giác có khá hơn chút nào không?"

Cô gật đầu một cái, đầu vẫn còn hơi đau, nhưng mà trí nhớ lại khôi phục rất nhiều, trong đầu có cảnh tượng năm đó Từ Sắt Sắt ngang ngược ném bụi phấn từ trên lầu bảy xuống, còn có cảnh tượng cô ấy đeo bám dai dẳng quấn quít theo đuổi Lục Dĩ Trạch, tự nhiên còn có tên côn đồ Tiết Hà lái mô tô dừng lại ở trước mặt cô, nói anh thích cô năm đó.

Đôi tay xoa huyệt thái dương, muốn tiếp tục suy nghĩ tiếp, bị cô gái kia ngăn lại: "Hôm nay cô đã quá mệt mỏi, không cần suy nghĩ nhiều nữa, nếu không sẽ khiến tình huống trở nên hỏng bét hơn nhiều."

"Nếu như mà tôi đoán không sai, thì có lẽ là cô đã từng bị tổn thương tâm lý, từ đó làm cho bị mất một phần trí nhớ." Cô gái kia nhìn cô, hình như nhớ ra cái gì đó, "Cô là Lục Liên Tiếu đúng không?"

Lục Liên Tiếu mới vào giới văn nghệ, mặc dù gần đây có tin tức không tốt quấn thân nhưng không phải tất cả mọi người đều biết, cô tỉnh táo ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang đổ nước sôiđó: "Cô biết tôi sao?"

Cô gái kia chỉ cười cười: "Tôi biết anh cô - Lục Dĩ Trạch, cũng từng gặp cô mấy lần,nên cô không biết tôi."

"Xin chào, tôi là Hừng Lâm, nghiên cứu sinh khoa tâm lý học ởđại học A, có lẽ tôi có thể giúp cô một tay."

. . . . . .

Nói tới chỗ này, đại khái Doãn Sắt đã hiểu chuyện khôi phục trí nhớ của Liên Tiếu, cô thử dò xét hỏi hỏi: "Cậu nhớ lại toàn bộ rồi sao?"

Lục Liên Tiếu lắc đầu: "Chỉ nhớ được toàn bộ mọi chuyện trước khi tốt nghiệp trung học thôi, Hùng Lâm giúp tớ rất nhiều, nhưng mà những chuyện sau này thật sự không nhớ gì cả."phuonganhDDLQD

"Sắt Sắt, thật xin lỗi, tớ đã quên mất cậu."

Nghĩ tới đây, Lục Liên Tếu từ trước cho tới bây giờ đều khách khí với Từ Sắt Sắt, lại cúi đầu nói xin lỗi.

Doãn Sắt cười lắc lắc đầu, mặc dù Lục Liên Tiếu không nhớ ra tất cả, khiến cho cô cảm thấy có chút thất vọng lại có chút may mắn, nhưng mà chỉ cần có thể nhớ ra tất cả bọn họ là tốt rồi: "Không quan trọng, hiện tại không phải đã nhớ ra rồi sao."

Bên kia đã đun xong nước sôi, Lục Dĩ Trạch tắt bếp ga pha hai ly sữa bưng ra, đặt ở trước mặt các cô: "Thời gian cũng không còn sớm, uống sữa xong sau đó đi ngủ sớm một chút."

Doãn Sắt đưa tay cầm lấy ly, lúc này Lục Liên Tiếu mới nhìn thấy trên tay Doãn Sắt đeo chiếc nhẫn kim cương, khi tay Doãn Sắt còn chưa có đụng đến cái ly, kéo tay của cô sang, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, nhìn Lục Dĩ Trạch đang muốn đi tắm, chớp chớp mắt nói với Doãn Sắt: "Anh tớ tặng cho cậu sao?"

Lục Dĩ Trạch dừng bước chân lại, quay đầu liếc mắt nhìn em gái: "Nếu không em cảm thấy còn có ai?"

Âm thầm cười, tiếp tục quay đầu lại, anh cầm quần áo đi tới phòng tắm.

Bị anh trai nói lạnh nhạt một câu, Lục Liên Tiếu ngậm miệng lại, trong lòng lại vui vẻ hơn nhiều.

Đối với Lục Liên Tiếu mà nói, anh trai cầu hôn với Doãn Sắt là tin tức tốt nhất trong khoảng thời gian này rồi. Trong trí nhớ tạp nham của cô đều là anh trai và Doãn Sắt, bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng kết hôn.

"Hai người đã quyết định xong thời gian kết hôn rồi sao?" Lục Liên Tiếu hỏi.

Doãn Sắt rút tay bị Lục Liên Tiếu nắm ra, bưng sữa lên uống, gật đầu một cái: "Ngày hai mươi tám tháng năm, ngày sinh nhật anh cậu, đúng rồi, cậu phải làm phù dâu cho hôn lễ của chúng tớ.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Liên Tiếu rốt cuộc cũng nở nụ cười, cầm ly sữa lên theo Doãn Sắt sau khi uống xong lập tức đồng ý, rồi sau đó hỏi cô phù rể là ai, Doãn Sắt suy nghĩ một chút.

"Tạm thời là Thi Dương, qua một thời gian ngắn nữa anh ấy sẽ trở về thành phố S, nhưng mà vẫn chưa có quyết định." Cô không có ý định nói cho Lục Liên Tiếu biết cô và Lục Dĩ Trạch đã hẹn Tiết Hà, bởi vì vẫn sợ cái tên Tiết Hà kia đến lúc đó vẫn chưa thu xếp xong.

Lục Liên Tiếu có chút thất vọng, suy nghĩ một chút cũng đúng, những năm này mặc dù Tiết Hải Đằng giúp gia đình mình rất nhiều chuyện, nhưng mà Lục Dật Phàm luôn kiêng dè nhà bọn họ, khiến Lục Liên Tiếu cũng ít lui tới với bọn họ.

Buổi tối, sau khi Lục Liên Tiếu và Doãn Sắt tự rửa mặt xong thì ngủ cùng nhau, hai người nói chuyện cả một đêm, muốn nói cho hết những chuyện trong mấy năm này. Nhưng mà những năm này mình đã xảy ra quá nhiều chuyện, mấy buổi tối nói cũng không hết.

Cuối cùng trời cũng sắp sáng rồi, Lục Liên Tiếu lầm bầm với Doãn Sắt một câu "Tiết Hà có thể bằng một nửa anh trai mình thì tốt rồi", ngay sau đó bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Doãn Sắt đắp kỹ chăn cho cô, nhìn mặt của Lục Liên Tiếu, cũng nhắm mắt lại.

**

Bởi vì tin đồn không tốt, Lục Liên Tiếu bị hủy rất nhiều hợp đồng, hai tháng vốn rất bận rộn lại trở nên thanh nhàn khác thường, mà Hòa Ngu cũng không tỏ vẻ gì, ngoại giới lại truyền tin Hòa Ngu vốn định đóng băng, không chú ý tới Lục Liên Tiếu.

Sau đó Lục Liên Tiếu cũng đã suy nghĩ thông suốt, Tiết Hà trốn tránh không gặp cô, cô có cưỡng cầu nữa cũng không có cách nào, cho nên tâm tư của cô cũng không để ý quá nhiều đến việc đó nữa.

Còn nữa, bây giờ chuyện anh trai và bạn thân nhất của mình kết hôn là chuyện đại sự, cô càng không có thời gian để suy nghĩ đến những chuyện khác.

Bình thường cô và Lục Liên Tiếu sẽ bận rộn trong Thi Sắt, có lúc cô cũng ở bên ngoài chào hỏi khách, hoặc là giúp đỡ chụp vài bức ảnh quảng cáo cho sản phẩm mới của Thi Sắt, mà Doãn Sắt vẫn luôn ở trong phòng thiết kế, thiết kế trang phục cho phù dâu và phù rể.

Lục Liên Tiếu đã từng hỏi Doãn Sắt tại sao không thiết kế trang phục cô dâu chú rể, mới biết Doãn Nhạn Chi đã sai người thiết kế xong bộ váy cưới theo màu sắc và kiểu dáng mà Doan Sắt thích nhất, mấy ngày nữa sẽ đưa tới đây.

Cô ngồi ở trên bàn nhìn Doãn Sắt thiết kế trang phục phù dâu, nhìn cô phác thảo thành thạo trên tờ giấy vẽ, cảm thán thật lâu, cuối cùng cười nói: "Từ Sắt Sắt, thật không ngờ những năm này cậu lại có thay đổi nhiều như vậy."

Cuối cùng Doãn Sắt cũng vẻ xong bảo phác thảo, đưa tới tay Lục Liên Tiếu, để cho cô xem đồng thời thuận tiện hỏi: "Vậy cậu thích Từ SắtSắt lúc trước hơn, hay là thích Doãn Sắt của hiện tại?"ddiieenndllqd

Câu hỏi này là vấn đề đã từng chẹn ngang Lục Dĩ Trạch, đồng dạng cũng làm khó Lục Liên Tiếu, cô an ngay nói thật lắc đầu một cái nói "Không biết", lại bổ sung thêm một câu: "Chỉ cần là cậu, tớ đều thích."

Cười nhẹ, cầm lại bản sơ thảo vừa đưa cho Lục Liên Tiếu xem, cô cầm bút lên tiếp tục vẽ.

. . . . . .

Trung tuần tháng năm, nơi tổ chức hôn lễ đã được sắp xếp xong, đang đợi thực hiện, cũng bởi vì vậy mà nhà họ Từ và nhà họ Lục thường xuyên gặp mặt nhau, quan hệ giữa Lục Dật Phàm và Từ Chấn Phi cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Ngược lại Hà Vân Chi bởi vì Từ Chấn Phi và Doãn Nhạn Chi thường ở chung một chỗ bận rộn chuyện hôn lễ của Doãn Sắt mà bị lạnh nhạt, thường ở nhà hướng dẫn Từ Nhiên học bài, Từ Chấn Phi trở về nhà cũng rất ít nói chuyện với ông.

Ngày mười tám tháng năm, mười ngày trước hôn, trang phục của cô dâu và chú rể được gửi về từ nước Pháp.

Lục Liên Tiếu, Doãn Nhạn Chi đến tiệm áo cưới đó từ rất sớm, chờ Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt mặc thử trước.

Nửa giờ sau Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch tới, đầu tiên Doãn Sắt cầm bộ áo cưới trong tay Doãn Nhạn Chi đi vào phòng thử quần áo, khi kéo màn thuận tiện thò đầu ra bảo Lục Liên Tiếu tới đó giúp mình một chút.

Áo cưới mặc thật là lâu, rốt cuộc sau khi mặc tử tế cô đứng ở trên một cái bục nhỏ chớ Lục Liên Tiếu kéo màn che ra, đầu tiên đập vào mi mắt chính là Lục Dĩ Trạch đã ăn mặc chỉnh tề.

Bên trong là một thân áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác tây trang màu trắng tinh, đeo cà vạt màu đỏ thẫm, bên dưới là quần dài màu trắng vừa người, bởi vì anh rất cao nên chân lại càng thon dài.

Khi nhìn cô, trên mặt anh nở nụ cười, trên mặt tất cả mọi người đều có thể nhìn ra vẻ hạnh phúc.

Doãn Sắt đứng trước mặt rất đẹp, trải qua nhiều năm như vậy, anh đã nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của cô. Đầu cô đọi khăn voan, trong tay cầm hoa cô dâu, đứng ở nơi đó nhìn Lục Dĩ Trạch cười ngây ngô.

Trang phục cô dâu mà Doãn Sắt mặc trên người, là bạn tốt của Doãn Nhạn chi cũng là nhà thiết kế nổi tiếng nhất ở nước Pháp thiết kế, màu sắc thuần trắng cộng thêm vải ren lớn, chỗ ngực áo đính đá quý và lông vũ màu trắng, mới nhìn vừa giống như thiên sứ, vừa giống như công chúa hoa lệ.

Ở trong mắt Lục Dĩ Trạch, người đứng ở trước mặt anh giờ phút này, giống như là cô gái đuổi theo mình ngày trước, hoặc như là cô gái hai mươi ba tuổi mà mình theo đuổi.

Cho dù cô có như thế nào, cũng sẽ là vợ của Lục Dĩ Trạch anh.

Hài lòng đi tới bên cạnh cô, đưa tay đỡ cô từ trên bục nhỏ đi xuống, ghé vào bên tai cô nói hỏ: "Lục phu nhân tương lai, bây giờ em thật sự là cực kỳ xinh đẹp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.