Bốn ngày sau, tại nhà hàng Roses, một trong những nhà hàng sang trọng nhất của thành phố, người ra vào đông đúc.
Ai nấy đều mặc trên người bộ lễ phục sang trọng, thể hiện sự quyền quý.
Hôm nay chính là ngày sinh nhật của Lạc Du, con gái của Lạc Trương, chủ tịch tập đoàn Lạc thị.
Bữa tiệc này chủ yếu để tăng thêm quan hệ hợp tác với các đối tác làm ăn của Lạc thị.
Lạc Du cũng chán ngán hình thức tổ chức sinh nhật này lắm rồi.
Nhưng, ai bảo cô là con gái nhà họ Lạc chứ.
“Tiểu Diệp à, tớ thật sự muốn ăn một cái sinh nhật bình thường.” Lạc Du tựa đầu vào vai Hạ Diệp, than phiền.
Hạ Diệp thở dài, xoa đầu cô: “Đêm nay xong tiệc tớ làm cho cậu một bữa tiệc sinh nhật được không?”
“Được.
Tất nhiên là được chứ.” Lạc Du sáng mắt, ôm chặt lấy Hạ Diệp, luôn miệng khen ngợi.
“Ôi Diệp Diệp, cậu đúng là bạn tốt nhất của tớ.
Có chết cũng mãn nguyện.”
“Nói bừa gì đấy?” Một giọng nói đàn ông vang lên, kèm theo đó là đáng sợ.
“Anh trai à, bọn em đang nói chuyện, anh ra chỗ khác chơi.
Tốt nhất là đi chơi với chị dâu ý.” Lạc Du nhăn mặt nói.
Anh trai Lạc Du là Lạc Khả Hiên, người thừa kế của tập đoàn Lạc thị, hơn Lạc Du năm tuổi, đã có vị hôn thê, chuẩn bị đính hôn.
Lạc Khả Hiên nổi tiếng là người khó tính, đặc biệt là vô cùng nghiêm khắc với em gái.
Lạc Khả Hiên khẽ liếc Lạc Du một cái rồi nói: “Tốt nhất em nên biết mình là tiểu thư nhà họ Lạc, đừng tùy tiện ăn nói bừa bãi.” Nói rồi, anh quay người bước đi.
“Xì, đồ khó ưa.” Lạc Du bĩu môi, sau đó tiếp tục dựa vào người Hạ Diệp mà than thở.
Hạ Diệp cô cũng hết cách với cô bạn tính trẻ con này.
Khách khứa ngày một đông, nhà hàng ngày càng náo nhiệt.
“Các vị, Lạc mỗ tôi xin chân thành cảm ơn tất cả đã đến tham dự sinh nhật của con gái tôi.
Chúc các vị có một buổi tối vui vẻ.” Người vừa phát biểu là Lạc Trương, ông đứng trên sảnh trên, nói vọng xuống.
Tiệc cũng chính thức bắt đầu, Lạc Du liền nhanh chóng kéo Hạ Diệp đi ăn.
Vô tình, Hạ Diệp nhìn thấy một vị tiểu thư, trông có chút quen mắt.
“Đừng để ý nhiều.
Cô ta là Hà Như Nguyệt, con gái của Hà thị.” Lạc Du giải thích rồi đưa ly rượu vang cho Hạ Diệp.
Hạ Diệp nhớ ra, ồ một cái rồi nhấp một ngụm rượu.
Thì ra cô ta chính là người đeo bám Vương Minh Thần ở buổi tiệc tối hôm đó.
Hôm nay lại ôm một tên đàn ông, đúng là loại phụ nữ chẳng ra gì.
Vốn còn thấy tội nghiệp cho cô ta vì bị Vương Minh Thần phũ, ai ngờ cô ta lại là loại người chỉ biết bám đàn ông.
“À, sao Minh Thành nhà cậu không đến vậy?” Lạc Du vừa ăn vừa hỏi.
“Anh ấy bận nên không thể đến, nhưng có gửi quà tặng cậu đấy.”
“Chồng tương lai của cậu có khác.” Lạc Du vui vẻ nói.
“Chồng cái đầu cậu.
Đừng nói lung tung.” Hạ Diệp hơi đỏ mặt, nhéo má cô bạn một cái.
“Không sớm thì muộn.” Lạc Du cười, xoa xoa má.
“Đừng nói bậy nữa.” Hạ Diệp vốn định đưa tay bịt cái miệng của Lạc Du lại, nhưng không ngờ cô lại bị người ở đằng sau va vào, mất thăng bằng, cả hai đều bị ngã.
Nhưng may thay, khoảnh khắc Lạc Du vừa bị ngửa ra đằng sau, cô đã được một thân hình cường tráng đỡ lấy.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Khoảnh khắc giọng nói ấy vang lên, tim Lạc Du dường như đập lệch một nhịp.
Ôi trời ơi, sao lại đẹp trai đến như vậy.
“Tiểu thư.” Người đàn ông trong bộ âu phục màu tro cất tiếng, Lạc Du cũng hoàn hồn, đứng thẳng dậy.
“Cảm… Cảm ơn anh.” Cô ngại ngùng nói, môi nở nụ cười.
Hạ Diệp thì kém may mắn hơn, tuy không được anh chàng đẹp trai nào đỡ nhưng cũng may là không bị ngã một cách thảm hại.
Cổ chỉ va vào cái bàn rồi sau đó liền có thể đứng vững lại được.
Chứng kiến cảnh cô bạn thân sa vào lòng trai đẹp, Hạ Diệp cảm thấy vui thay cho cô.
Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Lạc Du, Hạ Diệp không khỏi cười thầm.
Người đàn ông vừa đỡ Lạc Du đứng dậy rồi nhanh chóng biến mất.
Giữa đám đông, Lạc Du chỉ cảm thấy hơi nuối tiếc.
“Du Du à, có phải… cậu rung động với người ta.” Hạ Diệp thì thầm vào tai cô.
“Không có à nha, chỉ là thấy người ta đẹp trai mà thôi.” Lạc Du lắc đầu chối bỏ.
Trong đám đông, hai người họ không biết rằng, vẫn có một ánh mắt đang quan sát từng cử chỉ của hai cô gái.
“Tối nay, tôi muốn cô gái mặc váy trắng kia.”
Hạ Diệp có cảm giác lạnh sống lưng, quay đầu lại chỉ thấy những người đang vui vẻ trò chuyện, uống rượu.
“Ấy, Tiểu Diệp, váy của cậu bị dính rượu rồi kìa.” Lạc Du nhìn thấy vết rượu màu đỏ trên ngực của Hạ Diệp, liền lập tức kéo cô đi.
“Đi đâu vậy?”
“Tất nhiên là dẫn cậu đi thay đồ rồi.”
Lạc Du kéo Hạ Diệp đi xuyên qua đám đông, vô tình, cô bị va phải một người phụ nữ.
Mặc dù là phụ nữ nhưng không hiểu tại sao khi va vào lại đau đến như vậy, cả người Hạ Diệp muốn bắ n ra phía sau.
Nhưng kì lạ thay, cô cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, tim bỗng dưng đập có chút nhanh.
Nhưng không thể nhớ nổi, rốt cuộc cô đã gặp ở đâu.
Trong phòng thay đồ, Hạ Diệp đổi một chiếc váy bó sát màu đen, thân hình quyến rũ, nước da trắng nõn của cô được tôn lên rõ rệt.
Ngắm mình trong gương một lúc, Hạ Diệp chỉnh lại tóc rồi đi ra khỏi phòng thay đồ.
“Bộ này hợp với cậu hơn đấy.” Lạc Du giơ ngón cái lên, khẽ nháy mắt.
Hai người tiếp tục trở lại bữa tiệc.
Trong một căn phòng nghỉ của nhà hàng Roses, một người đàn ông với vẻ ngoài đẹp trai trong bộ âu phục màu nâu đỏ.
Hai tay hắn ôm hay người phụ nữ với thân hình bốc lửa.
Một người phụ nữ cầm điếu thuốc đưa cho hắn, ả còn lại bật chiếc zippo, châm lửa.
Hít một hơi, làn khói mờ ảo che mờ gương mặt của người đàn ông.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Vào đi.”
Cửa mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu đen bước vào, theo sau là hai tên đang ôm một người phụ nữ đã bị đánh bất tỉnh.
“Hà thiếu, đây là người mà ngài muốn.”
“Tốt.” Người đàn ông ngồi trên ghế sofa khẽ nhếch miệng cười, sau đó gạt hai người phụ nữ bên cạnh ra, đứng dậy, tiến về phía người phụ nữ đang bất tỉnh dưới nền nhà.
“Bao giờ cô ta tỉnh?” Hắn nâng cằm của cô gái lên, vuốt v e từng đường nét trên khuôn mặt.
“Khoảng năm phút nữa.”
Ngoài sảnh của nhà hàng, Lạc Du bỗng dưng không thấy Hạ Diệp đâu.
Vừa nãy bố cô gọi nên cô để Hạ Diệp đứng đây một lát.
Nhưng đến lúc quay lại thì không thấy người đâu.
Tìm một hồi lâu, Lạc Du có linh cảm chẳng lành, gọi điện bao nhiêu cuộc mà cô vẫn không nghe.
Vì lo lắng, Lạc Du lập tức chạy đi tìm cô, vừa đi vừa gọi điện thoại cho anh trai.
Nhưng thật không may, Lạc Khả Hiên hôm nay không đem theo điện thoại nên cô không thể gọi được cho anh mình.
Thôi kệ, cô tự mình tìm Hạ Diệp vậy.
Lạc Du đi một vòng quanh nhà hàng, vào từng phòng vệ sinh, phòng thay đồ, ngay cả một dấu hiệu của Hạ Diệp cũng không thấy.
Còn một nơi duy nhất trong nhà hàng mà cô chưa tìm, đó là phòng nghỉ dành cho khách VIP.
Tuy nhiên, vừa mới mở cửa bước vào một phòng, Lạc Du đã bị kéo vào trong, sau đó bị bịt chặt miệng lại.
“Suỵt.”
Là anh ta? Lạc Du mở lớn mắt, cũng không chống cự nữa.
“Tiểu thư, tốt nhất cô nên rời khỏi chỗ này.” Người đàn ông mặc âu phục màu xám tro cất tiếng, anh ta chính là người lúc nãy đã đỡ Lạc Du.
“Tôi đang tìm bạn.” Ngay lúc anh bỏ tay khỏi miệng cô, cô liền nói.
“Suỵt.” Anh đưa ngón trỏ lên miệng, sau đó đi về phía chiếc bàn gần đó.
Trên bàn là chiếc laptop, màn hình laptop hiển thị hình ảnh của ba tên đàn ông và ba người phụ nữ.
Hai tên mặc đồ đen, đeo kính râm, tên còn lại mặc âu phục màu đỏ nâu.
Quan trọng hơn hết là có một người phụ nữ đang bị bịt mắt, trói chặt tay, ngồi dưới nền nhà.
“Cô ấy… Tiểu Diệp… Cô ấy là bạn của tôi.” Lạc Du chỉ khẽ liếc một chút, nhưng không ngờ người đang bị trói kia chính là Hạ Diệp.
“Đừng hoảng.
Tôi đảm bảo bạn cô sẽ không sao.” Người đàn ông đứng nhìn màn hình một lúc, khẽ nhíu mày rồi an ủi cô.
Nhưng làm sao cô có thể không lo được chứ.
Cô còn chẳng rõ Hạ Diệp đang bị làm sao.
“Hành động đi.
Lần này ngoài ý muốn có một nạn nhân, cho nên không cần theo kế hoạch cũ.
Cậu chỉ cần lấy được chiếc bút trên người hắn, sau đó thuận lợi thoát thân là được.” Người đàn ông nói vào chiếc đàm trên tay.
Trong sảnh tiệc, một người phụ nữ thân hình quyến rũ trong chiếc váy màu đỏ khẽ nhếch môi cười: “Được.”
Sau đó, người phụ nữ từng bước tiến vào dãy phòng nghỉ dành cho khách VIP, tay bê một khay rượu.
“Phòng 5.”
Nghe theo chỉ thị trên tai nghe, người phụ nữ dừng lại trước phòng số 5, sau đó từ tốn gõ cửa.
“Ai?”
Nghe tiếng ở bên trong, người phụ nữ ho nhẹ một cái rồi cất giọng: “Tôi là phục vụ, đến để đưa rượu theo yêu cầu của các ngài.”
Ngay lập tức, cửa được mở ra, người phụ nữ thuận lợi bước vào trong.
“Thiếu gia, rượu của ngài.” Cô đặt khay rượu xuống bàn, một tư thế vô cùng quyến rũ, ánh mắt đưa tình với tên Hà thiếu gia đang ngồi trên ghế.
Hà Vĩ Kì quả nhiên là người háo sắc, thấy phụ nữ đẹp liền sáng mắt ra.
“Mĩ nữ, em đã mất công đem rượu lên cho bổn thiếu.
Chi bằng…” Hắn nâng cằm cô lên, ghé sát: “Đêm nay phục vụ tôi.”
Người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ, đặt tay lên vai Hà Vĩ Kì, giọng thì thầm: “Cung kính… không bằng tuân lệnh.”
Hà Vĩ Kì nhếch môi cười đắc ý.
Sau đó liền đuổi hai tên vệ sĩ và hai ả phụ nữ õng ẹo kia ra ngoài.
Không gian trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người.
Người phụ nữ chủ động tiếp cận Hà Vĩ Kì, bàn tay lần mò khắp cơ thể của hắn, khiến hắn cảm thấy thích thú.
“Đừng vội.
Chờ tôi xử lí xong con mồi, lập tức chiều chuộng em.” Hắn đưa tay vỗ mông cô một cái, thoáng chốc, vẻ mặt của cô biến đổi, nhưng sau đó liền trở lại bình thường.
“Được.”
Đứng thẳng người dậy, người phụ nữ đưa tay ra sau lưng, quay lưng hướng về phía camera.
Tai nghe nhỏ trên tai liền lập tức truyền đến: “Đúng, là nó.
Rút được thì rút.”
“Các người đang bắt cóc tôi?”
Người phụ nữ mỉm cười đắc ý, vốn định nhân lúc hắn đang quan sát con mồi mới để chuồn thì… Cả người cô khựng lại.
Giọng nói này…
Cô gái mặc chiếc váy bó sát màu đen, thân hình quyến rũ, nước da trắng nõn, đang bị Hà Vĩ Kì quan sát từng chút một.
“Chà… tiểu thư, cô đẹp thật đấy.” Hắn không để ý tới lời mà cô nói, trực tiếp đụng chạm tay chân, vuốt v e bờ vai trắng ngần của cô.
Người bị bịt mắt, trói chặt tay này chính là Hạ Diệp.
Cô không ngờ mình lại bị đánh ngất, lúc tỉnh lại thì thấy tối om.
Cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bỗng dưng giờ lại bị đụng chạm vào thân thể, Hạ Diệp chỉ biết phải kháng bằng cách giãy giụa và la hét.
“Tránh ra.
Đừng chạm vào người tôi.”
“Diệp Diệp.” Tiếng kêu của Lạc Du ở căn phòng bên cạnh truyền đến qua chiếc tai nghe, văng vẳng trong đầu người phụ nữ đang có ý định rời đi.
“Lão Tôn, cậu xử lí hết đám rắc rối bên ngoài cho tôi.” Người phụ nữ với ánh mắt đáng sợ, nói nhỏ, sau đó tiến lại gần chỗ Hà Vĩ Kì và Hạ Diệp.
“Này! Vương Minh Thần! Cậu định làm gì?” Ở căn phòng bên cạnh, Tôn Trạch bất ngờ hét lớn.
Không ngờ cậu ta lại tự tiện thay đổi toàn bộ kế hoạch.
“Đánh chết hắn ta.
Dám động vào người phụ nữ của tôi.” Người phụ nữ nói nhỏ vào tai nghe, giọng nói phụ nữ cũng đã biến mất, thay vào đó là giọng nói tức giận của người đàn ông.