Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó

Chương 35: 35: Có Hẹn Với Em




Những tia sáng len qua khe cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng bừa bộn.

Quần áo nằm rải rác dưới nền nhà, trên chiếc giường lớn, hai người trần trụi được che bởi lớp chăn vẫn đang say giấc nồng.
Hạ Diệp ngủ say như chết, cô rúc vào lồng ngực anh, gối lên tay anh, hơi thở ấm áp phảng phất.

Vương Minh Thần khẽ mở mắt, anh bị hơi thở của cô của cô đánh thức.

Cảm giác ở cổ có chút ngưa ngứa, nên anh không tài nào ngủ tiếp được.
Không muốn đánh thức cô nên anh vẫn giữ nguyên tư thế, mặc dù cánh tay trái của anh lúc này đã chẳng còn cảm giác gì.

Anh đưa tay vén tóc cô ra sau mang tai, sau đó kéo cô nằm sát vào anh.
Hạ Diệp khẽ động đậy người, sau đó quay người sang bên kia.

Vương Minh Thần khẽ nhíu mày, anh lại tiếp tục kéo cô lại, sau đó ôm chặt lấy cô.

Hạ Diệp mơ màng mở mắt, trước mắt cô lúc này là hình bóng của chiếc cửa sổ và chiếc rèm trắng.
“Trời sáng rồi sao?” Cô nhỏ giọng nói, âm thanh phát ra có chút khàn.
“Ừm.

Sáng rồi.” Vương Minh Thần nhẹ giọng đáp lại.
Lúc này, Hạ Diệp mới cảm nhận được hơi thở và giọng nói của anh từ phía sau, vô thức mở lớn mắt, tỉnh ngủ hẳn.

Cô suýt nữa thì quên mất mình đang ngủ cùng anh.
Vương Minh Thần rúc đầu vào hõm vai cô, hít lấy mùi hương cơ thể và mùi hương thơm ngát của mái tóc cô.
“Vương Minh Thần! Cái tay của anh đang để ở đâu đấy?” Hạ Diệp gằn giọng, sau đó nắm chặt lấy cổ tay anh, ngăn không cho anh tiếp tục làm càn.
“Không mấy em để anh ăn luôn bữa sáng đi.” Anh thì thầm vào tai cô, sau đó khẽ cắn lấy vành tai nhạy cảm.
Hạ Diệp đỏ mặt, sau đó quay người lại, dùng sức đẩy anh ra, vô tình lại thấy thân hình cường tráng cùng những múi cơ của anh.
“Không được.

Em còn phải đi học.” Cô chống hai tay vào ngực anh, ra sức đẩy.

“Hơn nữa… hơn nữa hôm qua anh làm chưa đủ à?” Nói đến đây, hai má cô đã đỏ ứng, ánh mắt né tránh.

“Thôi được rồi, tha cho em đấy.” Vương Minh Thần bật cười, sau đó hôn nhẹ lên trán cô.

Thấy biểu cảm ngại ngùng dễ thương đó của cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy vui.
Trong phòng tắm, Hạ Diệp liên tục táp nước lên mặt.

Nghĩ lại thì thấy hơi ngu ngốc, nhỡ anh nghĩ cô là người dễ dãi thì sao? Vừa mới đồng ý anh thì liền lên giường.

Bây giờ thì cả người đau nhức, đặc biệt là những vết hôn dày chi chít trên cổ và ngực.

Làn da trắng nõn lúc này như thể được xăm những đóa hoa màu hồng hồng, tím tím.
Trong lúc chờ Vương Minh Thần tắm, Hạ Diệp thay đồ và chuẩn bị sách vở.

Cô mặc chiếc áo len cao cổ, chiếc váy bên trong dài qua gối, vừa đủ để che đi vết thương tối hôm qua.
Vương Minh Thần tắm xong, anh đưa cô đi học.

Trên đường, anh có ghé qua một cửa hàng bánh ngọt, mua cho cô một chiếc bánh và một ly cacao nóng.

Hạ Diệp lúc này mới chú ý đến vết răng màu tim tím trên cổ anh, cảm giác hơi chột dạ.

Nhưng, một vết cắn đó thì nhằm nhò gì so với những vết anh để lại trên người cô.
“Buổi chiều em có học không?” Vương Minh Thần vừa lái xe vừa nói, sau đó khẽ đưa mắt nhìn cô.
Hạ Diệp uống một ngụm cacao, nghĩ một lúc rồi nói: “Hmm… Chiều nay em không có tiết.”
“Buổi trưa thì sao?” Anh hỏi tiếp, sau đó với tay sang chỗ cô, giật lấy ly cacao trên tay cô.
Hạ Diệp đưa mắt nhìn theo ly cacao bị cướp mất, thấy anh chạm môi vào chiếc ống hút, sau đó uống một ngụm.

Hai má cô hơi đỏ, đây không phải là hôn gián tiếp sao?
“Buổi trưa thì không biết.

Chắc là sẽ đi ăn với Du Du.” Thấy anh đưa ly lại cho mình, cô chậm rãi cầm lấy, sau đó trả lời câu hỏi của anh.
“Anh nghĩ hôm nay em không đi ăn với bạn thân được đâu.” Anh khẽ nhếch môi cười, sau đó nhìn cô.
“Tại sao?” Hạ Diệp thắc mắc, cứ như vậy cô lại uống thêm một ngụm cacao nữa.
“Hôm nay Tôn Trạch được nghỉ bù.”

“À.” Nghe đến đây, không cần anh nói thêm bất cứ điều gì, Hạ Diệp cũng tự hiểu.

Đến lúc nào cô mới được tâm sự với Lạc Du đây?
“Vậy trưa nay anh rảnh không?” Hạ Diệp hỏi ngược lại anh.

Người ta nói có qua thì phải có lại.
“Anh có hẹn rồi.” Anh chậm rãi nói, tay điều khiển vô lăng, rẽ làn.
“Ồ, với ai?” Hạ Diệp tò mò, nhìn chằm chằm anh.

Ôi trời ơi! Dáng vẻ này cũng quá đẹp trai đi.
“Với em.” Anh khẽ cười, sau đó nháy mắt với cô.
Hạ Diệp có cảm giác như trong lòng nở hoa vậy.
Sau khi đến trường, Hạ Diệp lại lao đầu vào học.

Hôm nay tâm trạng của cô vô cùng tốt, cô nhiệt tình giúp giáo sư Lý tưới hoa, sau đó còn nhiệt tình làm trợ giảng cho một vị giảng viên khác.
“Chà, hôm nay trông em có vẻ vui đấy.

Có chuyện gì à?” Giáo sư Lý nhìn thấy Hạ Diệp đang ngắm hoa, vừa ngắm vừa ngâm nga hát thì vô cùng ngạc nhiên.
“Không có chuyện gì đâu ạ.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy vui.” Hạ Diệp cười tươi, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những chiếc lá phong màu đỏ ít ỏi còn sót lại trên cây.
Giáo sư Lý cũng tiến lại phía cửa sổ, vừa thưởng trà vừa ngắm cảnh.
“Mới đó mà đã mùa đông rồi.”
Đúng vậy, trời bây giờ cũng lạnh thật rồi.

Chắc cô lại phải đi sắm ít đồ mùa đông quá.

Hôm qua vì chủ quan nên mặc váy ngắn, ai ngờ tối về lại lạnh như vậy.
Buổi trưa, sau khi học xong, Hạ Diệp nhận được tin nhắn của Vương Minh Thần.

Anh nói cô bao giờ học xong, anh đứng ở cổng sau của trường đợi.


Đọc xong, Hạ Diệp nhanh chóng đi về phía đông, hướng thẳng tới cổng sau của trường.
Trên đường đi, Hạ Diệp bị một người va trúng, kết quả là cô bị ngã.
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi cậu, tôi bất cẩn quá.” Giọng nam nhân vang lên, sau đó cả người cô được đỡ đứng thẳng dậy.
“Không sao.” Hạ Diệp cười nhẹ, sau đó xua tay.

Cô cúi người nhặt điện thoại, sau đó tiếp tục hướng về cổng sau của trường chỉ cách đó chục mét.
Người va vào cô lúc nãy là một chàng sinh viên.

Sau khi thấy cô rời đi, anh ta bất giác đưa mắt nhìn theo.

Có phải thiên thần không vậy? Cô ấy cười đẹp quá.
Hạ Diệp đã nhìn thấy chiếc xe của Vương Minh Thần, cô nhanh chóng chạy tới, sau mở cửa, ngồi vào trong xe.
“Người lúc nãy là ai? Sao hắn ta lại chạm vào em?”
Chưa kịp làm gì, cô đã nghe thấy giọng đầy chất vấn của Vương Minh Thần.
“À, người ta va vào em, cho nên đỡ em dậy thôi.” Hạ Diệp nhìn ra ngoài, sau đó nhìn anh rồi cười.

Nhưng nụ cười trên môi cô nhanh chóng trở nên gượng gạo.
Mặt anh trông vô cùng u ám, như thể rất muốn giết người đến nơi.
Không nói không rằng, Vương Minh Thần kéo cô lại, sau đó chiếm giữ lấy đôi môi của cô.

Không phải nụ hôn nhẹ nhàng, anh hôn cô một cách thô bạo, sau đó còn khẽ cắn lấy môi cô.
“Sau này không cho phép tên đàn ông nào chạm vào người em nữa.” Dứt lời, anh lấy ngón tay trỏ, khẽ quẹt môi rồi khởi động xe.
Hạ Diệp nhìn anh không chớp mắt, hai má bỗng chốc lại đỏ.
“Anh ghen à?”
“Ừ.”
Một câu trả lời vô cùng thẳng thắn đến từ người đàn ông mang tên Vương Minh Thần.

Cô gái tên Hạ Diệp cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của anh, nhưng cũng vô cùng vui.
Bỗng dưng, ở dưới chân xuất hiện cảm giác rát rát.

Hạ Diệp khẽ vén váy lên, quả nhiên là do vết trầy ở đầu gối.

Có lẽ lúc nãy bị ngã nên vết thương lại chảy máu.

Như thế này để lại sẹo thì quả là không vui chút nào.
“Em sao thế?” Vương Minh Thần lo lắng hỏi, sau đó vén mái tóc của cô ra phía sau mang tai.

“Không sao.

Chỉ là lại bị chảy máu thôi.” Cô nhìn anh, cười nhẹ, sau đó lại buông váy xuống.
Anh lấy từ trong ngăn của chiếc xe ra một cái băng cá nhân rồi đưa cho cô.
“Lần sau phải cẩn thận vào.

Để lại sẹo là không tốt đâu.”
“Ừm.” Hạ Diệp vui vẻ gật đầu, cầm lấy băng cá nhân mà anh đưa.
Vương Minh Thần đưa cô đi ăn trưa tại một nhà hàng khá nổi tiếng.

Ăn trưa xong, anh còn đặc biệt mua cho cô một ly trà sữa size XL.
“Anh tính để em béo chết đấy à?”
Nhìn ly trà sữa, Hạ Diệp không khỏi ngạc nhiên.

Cô thích uống trà sữa, nhưng thế này cũng nhiều quá đi.

Ngộ nhỡ uống xong ly này, cô mất luôn hứng thú uống trà sữa nữa thì sao?
“Không sao, có da có thịt mới tốt.” Anh nhếch miệng cười, sau đó véo má cô một cái.
“Chẳng lẽ em chưa đủ da thịt?” Hạ Diệp phồng má, sau đó nhìn lại bản thân mình.
Vương Minh Thần nghe xong thì bật cười, anh nhìn cô bằng ánh mắt gian tà, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng: “Đủ, nhưng sờ vẫn chưa đã.”
Nghe xong, Hạ Diệp đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, sau đó đẩy người anh ra.
“Biến thái.” Cô nhỏ giọng nói, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
“Giờ em muốn đi đâu?” Vương Minh Thần lấy lại vẻ nghiêm túc, anh chống tay vào vô lăng, nhẹ nhàng hỏi.
“Anh còn bận mà.

Anh vứt đại em ở chỗ nào cũng được.” Hạ Diệp vẫn không thèm nhìn anh, mắt cô vẫn hướng ra ngoài.
“Được.” Anh gật đầu một cái, sau đó khởi động xe.
Chiếc BMW rời khỏi bãi đậu xe của nhà hàng, ra đường lớn rồi tăng tốc, dần dần hòa vào làn xe cộ đông đúc.
Khoảng mười lăm phút sau, chiếc xe dừng lại ở một tầng hầm để xe.

Chỗ này trông vô cùng quen mắt vì cô đã đến đây một lần.
“Đây không phải bãi đậu xe dưới nhà anh à?” Cô khẽ nhíu mày, giọng thắc mắc.
“Trí nhớ em tốt thật đấy.” Vương Minh Thần cười nhẹ, sau đó xuống xe, mở cửa cho cô.
“Tới nhà anh làm gì? Anh không phải đi làm à?” Trong lòng Hạ Diệp xuất hiện cảm giác bất an, lúc xuống xe cô vẫn không ngừng cảnh giác anh.

Thực sự thì cô không thể đoán được lòng dạ hay suy nghĩ của anh cho nên cũng vô cùng cảnh giác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.