Sáng hôm sau, Hạ Diệp ngồi trong phòng ngủ đọc sách, Vương Minh Thần vẫn đang nằm trên giường ngủ.
Mắt cô dán chặt vào cuốn sách, thỉnh thoảng lại liếc xem anh đã dậy chưa.
Nhưng kì lạ, hôm nay sao anh lại ngủ dậy muộn như vậy? Bình thường ngày nghỉ cũng sáu giờ dậy, hôm nay bảy giờ rồi mà vẫn nằm trên giường.
Đến khoảng hơn tám giờ, Vương Minh Thần mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
Anh tỉnh dậy với cái đầu đau nhức, cả người ê ẩm.
Nhìn thấy Hạ Diệp đang ngồi đọc sách ở ghế, anh cười nhẹ rồi cất tiếng.
“Chào buổi sáng, em yêu.”
Hạ Diệp đưa mắt nhìn anh, mỉm cười rồi nghiêng đầu: “Anh ngủ ngon chứ?”
Vương Minh Thần gật đầu một cái rồi đi ra ngoài, bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy tí tách vang lên, Hạ Diệp đứng ngoài phòng tắm, ghé tai vào cửa xem có biểu hiện gì bất thường hay không.
Nhưng cũng chỉ nghe tiếng nước chảy.
Tắm xong, Vương Minh Thần mặc bộ đồ ngủ đi vào phòng, vừa đi vừa lau khô mái tóc.
“Anh lại đây.” Hạ Diệp ngồi trước bàn trang điểm, ngoắc ngoắc tay.
Vương Minh Thần tiến lại gần, Hạ Diệp liền nhường chỗ ngồi cho anh.
Cô nhấn hai anh xuống, bắt anh ngồi trên ghế.
Hạ Diệp lấy chiếc máy sấy tóc ra, cắm điện rồi bắt đầu sấy tóc cho anh.
Vương Minh Thần khẽ nhắm mắt, tận hưởng cảm giác được người đẹp sấy tóc cho.
“Tối qua anh uống nhiều rượu lắm à?” Cô dịu dàng hỏi.
Anh khẽ nhún vai rồi nói: “Không nhiều, nhưng bỗng dưng lại đau đầu nên đi về sớm hơn dự kiến.
Về nhà cái là lên giường ngủ luôn.”
“Anh nói thật không?”
“Lừa em làm gì?”
Xong xuôi, Hạ Diệp mới lấy điện thoại ra, mở tấm hình lên rồi đưa cho anh xem.
Nhìn thấy tấm hình trên điện thoại, anh mới hiểu ra lý do cô lại hỏi anh nói có thật không.
“Em nghi ngờ anh?” Vương Minh Thần ngước mặt, nhìn Hạ Diệp.
“Tất nhiên không.” Hạ Diệp khẽ khoanh tay lại, giọng tự tin.
Vương Minh Thần bật cười, sau đó zoom tấm ảnh lên rồi lắc đầu.
“Photoshop thì vẫn là photoshop.
Ghép rất hoàn hảo, nhưng rất tiếc, chỗ này vẫn chưa xóa hết.
Hơn nữa, cái khuôn mặt này của anh là bị Lưu Kiệt chụp lén hai năm trước khi đang ngủ.”
Hạ Diệp lại ngó tấm ảnh một lần nữa.
Chụp lén mà cũng đẹp trai vậy sao?
“Vậy là không phải thật đúng không?” Cô xác minh lại một lần nữa.
“Tất nhiên là không.
Em không tin anh à?” Vương Minh Thần nghiêm túc nói.
“Tin chứ.” Hạ Diệp ôm lấy cổ anh, sau đó hôn nhẹ lên má.
“Anh xem, sao tự nhiên người này lại gửi tấm ảnh đó cho em?”
Vương Minh Thần không suy nghĩ nhiều, trả lời luôn: “Có lẽ là muốn chia cắt tình cảm của chúng ta.
Nếu như em không tin anh, chắc chắn sẽ nghi ngờ, sau đó làm loạn lên, người được lợi chắc chắn là chủ của tài khoản này.
Nhưng may mắn thay, em không phải loại người đó.”
Hạ Diệp gật gật đầu, cũng có lý.
Nếu nói như vậy… Chủ tài khoản này không phải là Liễu Mộng hay sao?
“Anh tra ra được chủ của tài khoản này không?”
Vương Minh Thần hôn nhẹ lên má Hạ Diệp rồi cười đắc ý: “Em đừng quên bạn trai em học ngành gì.
Chuyện này quá đơn giản.”
Nghe anh nói xong, Hạ Diệp cũng mới nhớ ra anh là dân IT.
Cả máy tính của cô còn hack vào được, chuyện tra thông tin này đúng là quá đỗi đơn giản.
“Nhưng để sau đi, anh sẽ cho người điều tra.
Không phải bây giờ chúng ta phải chuẩn bị để đi về nhà bà nội của em sao?” Anh xoa nhẹ đầu cô, sau đó đứng dậy.
Phải, cô lại quên mất chuyện hôm nay phải về nhà bà nội.
Đồ đạc cũng thu dọn xong, bây giờ chỉ việc đi thôi.
Cho hành lí lên xe, hai người xuất phát, bắt đầu đi về quê của Hạ Diệp.
Hành trình về quê ăn Tết bắt đầu.
Lên xe, Hạ Diệp thông báo cho Lạc Du một tiếng, nói lời tạm biệt rồi nhắn cô bạn thân đừng lo lắng về chuyện tối qua.
Sau đó, cô nhắn với bố mẹ để thông báo rằng cô cùng Vương Minh Thần đang trên đường về.
Lái xe khoảng năm tiếng đồng hồ, hai người họ cũng sắp tới nơi.
Những ngọn núi phía xa xa hiện ra trước mắt, bầu trời xanh biếc, cánh đồng ngô và cây ăn trái trải dài bát ngát.
Đây đúng là mùi của đồng quê, không khí trong lành, tuy có hơi lạnh nhưng cảm giác vẫn vô cùng thích thú.
Hạ Diệp hai năm rồi không về quê nên suýt chút nữa quên đường vào thị trấn, nơi mà nhà bà nội cô ở.
Cũng may là kịp thời nhớ ra, chứ không hai người lại đi lạc.
Cuối cùng cũng tới nơi, chiếc BMW màu trắng dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng, vô cùng rộng lớn, thiết kế sang trọng.
Vương Minh Thần có chút bất ngờ khi nhìn thấy căn biệt thự này.
Hạ Diệp xuống xe trước, người làm nhận ra cô nên mở cổng để anh đi xe vào trong.
Bố mẹ của cô nhìn thấy cô cũng đi ra ngoài đón, bên cạnh còn có một bà lão chạc bảy mươi, mái tóc có vài sợi bạc, ăn mặc vô cùng giản dị.
“Con chào cả nhà, con chào bà nội.” Hạ Diệp vui mừng chạy tới chỗ người nhà, sau đó ôm lấy bà nội của cô.
“Ôi cháu gái của ta, cháu ngày càng xinh đẹp hơn rồi.” Bà nội nở nụ cười phúc hậu, sau đó ngắm Hạ Diệp từ trên xuống dưới, khen ngợi không ngừng.
Vương Minh Thần vừa lấy hành lí xuống xe thì thấy Hạ Diệp đang quây quần bên gia đình.
Thấy cô vui vẻ như vậy, anh cũng thấy vui.
“Tiểu Diệp, chàng trai kia có phải là bạn trai của cháu không?” Bà nội nhìn ra ngoài sân, sau đó hỏi cô.
Hạ Diệp xém tí nữa thì quên mất Vương Minh Thần, bèn cười ngượng ngùng rồi gật đầu.
Sau đó, cô đi ra chỗ anh, kéo anh đi vào trong.
“Mẹ, đây là bạn trai của Tiểu Diệp nhà mình đấy.” Diệp Ninh vui vẻ giới thiệu.
Đinh Trí Hà đứng một bên cũng vui vẻ gật đầu, một tay chống nạng, một tay thì bị bó bột.
“Cháu chào cả nhà, cháu là Vương Minh Thần” Vương Minh Thần lễ phép chào, sau đó giới thiệu.”
“Chà, cháu rể tương lai của ta.
Hai đứa nhìn xứng đôi thật đấy.” Bà nội cười vui vẻ, hết lời khen ngợi.
“Bà, cháu gái của bà vẫn chưa được gả đi đâu đấy.” Hạ Diệp phồng má nói.
Bà nội bật cười, sau đó dẫn mọi người vào trong nhà.
“Hai đứa đi đường mệt rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi, bà nội cho người dọn dẹp phòng cho hai đứa rồi đấy.” Diệp Ninh vỗ vai Vương Minh Thần một cái, sau đó để hai người họ đi lên phòng.
Người giúp việc cũng đã giúp mang hành lí lên, sau đó còn chỉ dẫn cho hai người phòng nào là của hai người họ.
“Tiểu thư, phòng của cô vẫn như vậy.
Còn thiếu gia đây, phòng của cậu ở bên cạnh.”
“Cảm ơn bác nhiều.” Hạ Diệp cảm ơn quản gia, sau đó đi vào phòng.
Phòng của Vương Minh Thần ở ngay cạnh phòng Hạ Diệp, ở trên tầng ba.
Tuy nhiên, nếu được, anh vẫn muốn ở chung một phòng với cô hơn.
Sắp xếp xong xuôi đồ đạc, Vương Minh Thần đi sang phòng bên cạnh.
“Anh không ngờ nhà bà nội em lại khủng như vậy đấy.”
Hạ Diệp vừa cho quần áo vào tủ vừa nói: “Em quên mất kể anh nghe.
Ông nội em trước đây có một chuỗi nhà hàng ở tỉnh, trước đó đã là nhà giàu nhất vùng rồi.
Sau khi ông nội mất, bố em đi theo ngành văn học nên chú em đành phải thừa kế, giờ thì nhà hàng ngày càng phát triển.”
“Gia thế nhà em cũng khủng đấy.” Vương Minh Thần ngồi xuống giường, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vậy mà lúc trước tra lí lịch của cô, anh lại không hề thấy phần nhà ông nội của cô.
“Anh muốn ra vườn trái cây đi dạo không?” Thấy anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mới đề xuất.
Vương Minh Thần gật đầu: “Anh trước giờ chưa bao giờ vào một vườn trái cây cả.”
“Đúng là tổng tài mà, em sẽ cho anh hưởng thụ những thú vui ở vùng quê này.
Đi thôi.” Hạ Diệp phấn khích nói, sau đó nắm lấy tay anh, kéo anh đi xuống dưới lầu.
“Con đi ra vườn đây.” Hạ Diệp nói lớn, sau đó dẫn anh đi ra ngoài.
Vườn trái cây nằm ngay cạnh căn biệt thự, có đủ mọi loại trái cây.
Hạ Diệp dẫn anh đi vào vườn quýt, cô hái rất nhiều rồi bóc cho anh ăn thử.
Vị quýt vừa chua vừa ngọt, ăn khá ngon, ăn hết một quả lại muốn ăn thêm quả nữa.
Hạ Diệp vừa đi vừa ăn, dường như đã lạc luôn vào vườn quýt này.
Vương Minh Thần đi dạo xung quanh, để cô ăn quýt ở trong vườn.
Đang đi, anh bỗng nhìn thấy một cây hồng, trên cây còn sót một quả hồng chín mọng.
Có lẽ Hạ Diệp sẽ thích, nên anh mới đưa tay hái.
“Này, cậu kia.
Sao cậu vào được đây? Cậu là ăn trộm?” Một giọng nói hung dữ vang lên.
Vương Minh Thần lập tức giơ hai tay lên trời, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên.
Trước mặt anh, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị đang chĩa cái xẻng vào người anh.
Gương mặt của người đàn ông kia lộ rõ sự cảnh giác.
“Cháu không phải là ăn trộm.” Vương Minh Thần từ tốn giải thích.
“Thế cậu là ai? Tại sao lại ở trong vườn của tôi?” Người đàn ông trung niên nhíu mày, nhìn Vương Minh Thần một lượt từ trên xuống.
Áo măng tô, quần tây, đi dép, nhìn đúng là không giống ăn trộm.
Hạ Diệp ở trong vườn quýt nghe thấy tiếng thì liền chạy ra.
“Chú!” Hạ Diệp ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi buồn cười.
“Hai người đang làm cái gì vậy?” Cô bật cười rồi chạy tới.
“Tiểu Diệp, cháu về rồi đấy à?” Nhìn thấy Hạ Diệp, người đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, liền vui vẻ cười.
“Dạ, cháu mới về lúc nãy.
Mà chú đang làm cái gì ở đây vậy?”
“Chú đang bắt trộm.” Nói xong, chú cô lại đưa mắt nhìn Vương Minh Thần.
Nghe hai từ “bắt trộm”, Hạ Diệp đưa mắt nhìn Vương Minh Thần rồi bật cười.
“Chú, anh ấy không phải trộm.
Anh ấy là bạn trai của cháu, là cháu dẫn anh ấy ra đây đi dạo.” Hạ Diệp giải thích, sau đó ôm lấy tay Vương Minh Thần để chứng minh lời nói của cô.
Chú của Hạ Diệp lúc này mới bật cười: “Hóa ra là bạn trai của Tiểu Diệp.
Xin lỗi cháu, ta thất lễ rồi.”
Vương Minh Thần cười nhẹ rồi nói: “Không sao đâu ạ.”
“Vậy hai đứa đi dạo tiếp đi.
Chú đi về nhà đây.”
Khi chú của cô đi khỏi, Hạ Diệp mới nhìn Vương Minh Thần rồi hỏi: “Anh tự dưng đi lung tung làm gì, lại còn bị hiểu nhầm là ăn trộm nữa chứ.”
Vương Minh Thần thở dài bất lực: “Chú em hung dữ thật đấy.”
Hạ Diệp lắc đầu: “Không đâu, chú em hiền lắm, còn hiền hơn cả bố em cơ.”.