Thư Nha như có nghĩ ngợi điều gì trừng mắt nhìn, say đó núp vào trong chăn nói một cách buồn bực: “Bố mẹ ngủ tiếp đi, Thư Nha không nhìn thấy gì hết.”
“…” Thiên Hân Vũ không nói gì vỗ vỗ vào chăn, sau đó nhanh chóng ra khỏi giường chạy vào phòng tắm.
Tâm trạng của Tân Mạc Ngôn vô cùng tốt, khẽ nhếch mép cười vô cùng đẹp trai khiến con người ta cảm thấy nghẹt thở.
Đêm qua lúc Thiên Hân Vũ xoay người chui vào trong ngực anh là lúc anh đang nửa tỉnh nửa mơ, nhưng mùi hương trên người cô khiến anh không thể rời xa được, anh mơ hồ giơ tay ra ôm chặt lấy Thiên Hân Vũ rồi ngủ tiếp đến tận khi tỉnh lại.
Sau khi Thiên Hân Vũ đi làm, Tân Mạc Ngôn cũng đưa Thư Nha đến trường mầm non đăng ký học, và đồng ý với Thư Nha chiều sẽ quay lại đón thằng bé.
Giữa trưa, sau khi làm xong mọi việc, Tân Mạc Ngôn lại mang bữa trưa đến bệnh viện để thăm Tân Lam Nguyệt.
“Anh, có một chuyện lớn em phải nói với anh!” Tân Lam Nguyệt kéo Tân Mạc Ngôn một cách thần bí, trên gương mặt pha lẫn nhiều loại cảm xúc.
“Ăn cơm trước đã…” Tân Mạc Ngôn nhanh chóng mở hộp cơm ra đưa đến trước mặt Tân Lam Nguyệt.
“Thư Nha đúng là con của anh, anh có biết không?” Tân Lam Nguyệt vừa ăn cơm vừa thăm dò vẻ mặt của Tân Mạc Ngôn.
Đây chính là chuyện lớn mà cậu muốn nói sao?” Tân Mạc Ngôn dở khóc dở cười.
“Cậu bé đúng là con của anh, em đã lấy tóc của hai người để đi giám định.”
Thấy anh trai không hề quan tâm, Tân Lam Nguyệt đành đưa cho anh bản báo cáo giám định dưới gối.
“Cậu chắc chắn chứ?”
Tân Mạc Ngôn nhận bản báo cáo với vẻ mặt đầy nghi ngờ, ánh mắt dán chặt vào dòng chữ cuối cùng: “Có khả năng tồn tại quan hệ cha con.”
Đầu óc Tân Mạc Ngôn như muốn nổ tung.
“Sao lại có thể như vậy?” Bỗng dưng anh đứng dậy, nhìn nội dung bản báo cáo, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Những năm vừa qua bản thân anh luôn giữ mình, sao Thư Nha có thể là con của anh được chứ?
Nghĩ lại mỗi lần gặp Thư Nha, trái tim của anh đều không khỏi rung động một cách kỳ lạ, nếu như không phải là sự liên kết huyết thống anh có thể tùy tiện để một đứa trẻ xa lạ gọi sao?
Thư Nha năm tuổi, sáu năm về trước…
Sáu năm về trước, đêm đó người phụ nữ đã giúp đỡ anh không phải là Thiên Khê Nghiên sao?
Làm sao có thể!
“Anh, xem ra em trai anh lại phải giúp anh một tay rồi!” Hai tay Tân Lam Nguyệt khoanh trức ngực, đôi mắt nhanh chóng chuyển động, không biết đang suy tính điều gì.
“Giúp cái gì?” Tân Mạc Ngôn chỉ muốn tìm Thiên Hân Vũ hỏi cho rõ ràng.
“Giúp gia đình anh đoàn tụ.” Tân Lam Nguyệt nói một cách thần bí, một kế hoạch to lớn đang hình thành trong đầu cậu ấy.
“Tốt nhất cậu nên dưỡng bệnh đi, đừng làm loạn nữa, chuyện này tôi sẽ tự đi điều tra!” Tân Mạc Ngôn nói xong thì rảo bước ra khỏi phòng bệnh.
Sắc trời dần dần tối đi, Thiên Hân Vũ khẽ vuốt cánh tay đang mỏi nhừ chuẩn bị ra về. Một y tá trực ban đột nhiên gọi cô vào phòng bệnh của Tân Lam Nguyệt.
Thiên Hân Vũ không hề nghi ngờ, đi tới phòng bệnh, vừa mới vào cửa, đã có một chiếc khăn trắng bịt miệng của cô.
Thiên Hân Vũ ngửi thấy mùi vị lạ, là thuốc mê!
Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì người đã mềm nhũn ra và ngã xuống…
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Thiên Hân Vũ cũng khôi phục lại ý thức, cô cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh lại phát hiện chỉ là một khoảng tối tăm.
Lần mò xung quanh, Thiên Hân Vũ phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh của Tân Lam Nguyệt, có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô vừa định đứng dậy, nhưng tay chân mềm nhũn, thậm chí không thể kêu lên được.
Cửa phòng bệnh lại bị người khác đẩy ra, một bóng dáng cao gầy lảo đảo bước tới, dáng đi cũng lộn xộn.
“Ai vậy?” Thiên Hân Vũ cảm nhận được sự lo lắng vô cùng lớn.
“Thiên Hân Vũ?” Tiếng nói vọng vào tai chính là giọng nói của Tân Mạc Ngôn, nghe giọng của anh có lẽ cũng nất ngờ về việc cô ở trong phòng bệnh.
“Tân Lam Nguyệt đâu…” Thiên Hân Vũ cắn răng, cố gắng để mình tỉnh táo trở lại.
Tân Mạc Ngôn còn chưa kịp giải thích với Thiên Hân Vũ thì cánh cửa phía sau lưng đã bị khóa lại, cơ thể khô nóng khiến trong nháy mắt anh đã biết xảy ra chuyện gì.
“Thằng nhóc đó lại cả gan làm loạn.”Đọc full tại
truyen.one nhé. Tân Mạc Ngôn nắm chặt nắm đấm.
Vừa rồi Tân Mạc Ngôn dẫn Thư Nha cùng với Tân Lam Nguyệt đi ăn tối, khi anh đi vệ sinh quay ra thì không thấy Thư Nha đâu cả.
Tân Lam Nguyệt bảo anh uống một ly nước rồi nói Thư Nha tới phòng bệnh của cậu ta lấy đồ, Tân Mạc Ngôn không hề suy nghĩ gì vô cùng lo lắng chạy tới phòng bệnh, không ngờ người trong phòng bệnh của Tân Lam Nguyệt không phải là Thư Nha mà lại là Thiên Hân Vũ!
Đồ uống này, chắc chắn đã bị Tân Lam Nguyệt bỏ thuốc…