Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng

Chương 22: Một nhà bốn người



Ngoài cửa thật lâu không nghe thấy câu trả lời của Thư Nha, Tân Mạc Ngôn đứng bên cạnh cũng bị lời của Thiên Hân Vũ dọa cho sợ chết khiếp.

“Em có ý gì?” Biểu tình trên mặt Tân Mạc Ngôn mang một tia ẩn nhẫn.

“Chính là giống như anh hiểu đấy.” Ánh sáng nơi đáy mắt Thiên Hân Vũ lung lay không rõ.

“Em chuẩn bị ném Thư Nha cho anh, sau đó đi tìm người tình của em?”

Giọng nói Tân Mạc Ngôn lạnh đi mấy phần, kể cả trên người cũng tản ra hàn ý khiến người ta rùng mình.

Thiên Hân Vũ có chút mờ mịt, người tình nào? Đang định mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh gào khóc cuồng loạn của Thư Nha.

“Thư Nha không muốn tách ra khỏi cha mẹ! Thư Nha muốn có cha mẹ giống như những bạn nhỏ khác…”

“Thư Nha, con mở cửa ra, Mẹ vĩnh viễn sẽ ở bên Thư Nha…” Thiên Hân Vũ sốt ruột tới mức nhảy lên, cô làm sao lại không muốn cho Thư Nha một gia đình hoàn chỉnh, thế nhưng cô và Tân Mạc Ngôn căn bản là không thể.

“Thư Nha, con phải tin tưởng cha mẹ, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên Thư Nha, người một nhà sẽ không rời xa nhau…”

Giọng nói của Tân Mạc Ngôn giống như nắng ấm đầu hè gõ vào cánh cửa trong tim Thiên Hân Vũ. Cô kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía anh, muốn từ trong đôi mắt anh tìm được một tia sơ hở ngoài sự chân thành đó, nhưng hào vô sở hoạch*.

(*) Hào vô sở hoạch: Không có chút thu hoạch nào.

Người một nhà không xa rời nhau, anh có thật sự nghĩ như vậy?

“Thật không?” Thư Nha khịt mũi một cái, giọng nói còn chút nghẹn ngào.

Tân Mạc Ngôn đẩy Thiên Hân Vũ một cái, ra hiệu cô nói chuyện, vào lúc này để Thư Nha trước tiên mở cửa mới là mấu chốt nhất.

“Thật, Mẹ không gạt con!” Thiên Hân Vũ hắng giọng một cái, lớn tiếng nói.

Ngoài cửa truyền tới một trận âm thanh huyên náo, Thư Nha quả nhiên mở cửa ra, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.

“Tốt rồi, sau này mẹ kết hôn cùng với bố, chúng ta một nhà bốn người có thể hạnh phúc ở bên nhau!”

Thiên Hân Vũ hít mạnh một hơi, Tân Mạc Ngôn đứng bên cạnh sắc mặt cũng rất khó coi, nghiêng đầu nhìn mình trong gương, đỉnh đầu giống như đeo một chiếc nón cỏ xanh biếc.

“Sẽ hạnh phúc mà…” Thiên Hân Vũ lau nước mắt trên má Thư Nha, mập mờ đáp lại cậu nhóc.

Bệnh viện gọi điện tới giục Thiên Hân Vũ vào viện, thông báo Tân Lam Nguyệt đã tỉnh.

Thiên Hân Vũ chỉ có thể giao Thư Nha cho Tân Mạc Ngôn, sau đó tới bệnh viện. Chỉ là khi cô tới phòng bệnh, Tân Lam Nguyệt vẫn thoi thóp nhắm chặt hai mắt, bộ dạng sinh mệnh này không còn bao lâu.

“Không phải tỉnh lại rồi sao?” Thiên Hân Vũ hỏi y tá trực phòng bệnh.

“Ừm… Lại ngủ mê man rồi.” Y tá ánh mắt chợt lóe, không dám nhìn thẳng Thiên Hân Vũ.

Thiên Hân Vũ vén chăn lên lắng nghe nhịp tim của Tân Lam Nguyệt, sau đó vạch mắt nhìn con ngươi.

Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào hốc mắt Tân Lam Nguyệt, tay cậu không tự chủ được run run một chút, con ngươi cũng lăn qua lăn lại.

“Người bệnh hiện tại mọi thứ đều bình thường, làm sao vẫn ngủ mê man?” Thiên Hân Vũ không hiểu, suy nghĩ một chút chuẩn bị đi tìm Phó Viện Trưởng trao đổi.

Chỉ là vừa mới tới cửa phòng làm việc của Phó Viện Trưởng, liền nghe thấy bên trong truyền tới một trận âm thanh láo nháo.

Giống như đang có người náo loạn ở bệnh viện?

Thiên Hân Vũ đứng ở cửa đang do dự có nên đi vào hay không, người bên trong đã chủ động gọi cô: “Hân Vũ!”

Thiên Hân Vũ kinh ngạc ngẩng đầu định thần nhìn lại, người vừa rồi lớn tiếng tranh chấp với Phó Viện Trưởng lại là cha cô – Thiên Lâm Dạ.

“Sao cha lại ở đây?” Giọng nói Thiên Hân Vũ không quá thân thiết.

“Gọi điện thoại cho con con không nghe, cha không thể làm gì khác hơn là đến bệnh viện tìm con. Thế nhưng Phó Viện Trưởng của con không tin ta là cha con, không đồng ý cho cha gặp con.”

Thiên Lâm Dạ cười gượng hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thiên Hân Vũ tràn đầy từ ái.

Mấy lần hỏi thăm được Thiên Hân Vũ làm việc ở bệnh viện này, vốn tưởng rằng tìm gặp cô rất dễ dàng, không nghĩ tới phải trải qua tầng tầng kiểm định mới có thể gặp cô, bệnh viện quái quỷ này cũng quá nghiêm cẩn đi.

Thiên Hân Vũ đơn giản giới thiệu quan hệ của mình và Thiên Lâm Dạ với Phó Viện Trưởng, sau đó nói qua bệnh tình của Tân Lam Nguyệt.

“Chuyện này nhất định không thể xem thường, bây giờ khắp bệnh viện lòng người hoang mang, rất sợ xảy ra vấn đề gì. Tôi là bởi vì rất tin tưởng chuyên môn của cô mới giao cho cô toàn quyền phụ trách…”

Phó Viện Trưởng trả lời ý tứ sâu xa, vỗ vai Thiên Hân Vũ một cái, sau đó nhường phòng làm việc cho hai cha con cô trò chuyện.

“Hân Vũ à…” Một tiếng gọi này của Thiên Lâm Dạ, mang nặng cảm giác tang thương.

“Nếu như cha là vì Thiên Khê Nghiên tới, con chỉ e sẽ làm cha thất vọng.” Thiên Hân Vũ nói thẳng vào vấn đề, nhích qua bên cạnh một bước dài, dường như muốn giữ một khoảng cách với Thiên Lâm Dạ.

“Con cứ nhẫn tâm như vậy để em gái con mất đi hết thảy những gì nó đang có được hay sao?” Thiên Lâm Dạ cũng không có ý định vòng vo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.