"Vậy chuyện ký tên này là giúp
em tặng cho bồ hả?" Tiết Tổ Dĩnh hỏi em trai. Bọn họ hẹn nhau tại quán
cà phê gần nhà xuất bản nói chuyện. Mà Xa Gia Lệ nhận được tin nhắn của
Tổ Dĩnh, cũng đã mang theo dụng cụ để ký tên đang trên đường tới đây.
"Đúng." Tiết tiểu đệ mặc bộ quần áo kiểu cao bồi, dáng vẻ du côn gác chân lên bàn, phì phèo khói thuốc.
"Em có bồ từ khi nào vậy?"
"Bồ tự nhiên xuất hiện, không thể dự đoán trước."
"Nói gì đấy? Ngữ pháp không đạt, ăn nói thế đấy." ánh mắt Tổ Dĩnh tối sầm lại, bệnh nghề nghiệp lại tái phát.
"Em còn muốn làm nhà văn kia, câu vừa rồi cảm giác rất có ý thơ đấy
chứ!" Tiết tiểu đệ nghe thấy Tổ Dĩnh bĩu môi, cười lạnh một tiếng ——
hiểu rõ, cuối cùng biết điều nói lại: " Trước giờ cô ấy vẫn thế, chỉ mới từ ngày hôm qua, trở thành bồ em thôi." Tiết tiểu đệ rất tự nhiên nhét
Lý Dung Dung vào dưới trướng, làm bạn gái của mình.
"Cha biết chưa?" không biết tại sao Tổ Dĩnh có chút lo lắng, đây là lần
đầu tiên em trai cô thừa nhận có bạn gái, có thể thấy được tình cảm của
nó rất chân thành. Có một người để yêu chân thành, căn cứ vào kinh
nghiệm của mình, cô lại bắt đầu cảm thấy thảm, không ổn, kinh khủng,
nguy hiểm! Mà bây giờ biết chuyện của em trai rồi, thân là chị gái, cô
càng muốn lo nhiều hơn.
"Sặc, sao có thể nói cho cha biết chứ ? Lúc nào kết hôn, em sẽ tự mình
nói cho cha biết." Hiển nhiên Tiết tiểu đệ không cảm giác mình đang gặp
phải chuyện nguy hiểm.
"Em yêu đương thế nào thì tùy, chỉ là đừng có chìm đắm quá sâu trong tình ái, mất đi lí trí, biết chưa?"
Tiết tiểu đệ liếc cô một cái."Chị mà cũng nói được mấy lời này."
Tổ Dĩnh đáng thương, xấu hổ lại cúi đầu xuống, thật bực mình! Thằng em
chết tiệt, cứ thích đâm vào nỗi đau của cô, trải qua thiên tình ái như
vậy, làm cho Tổ Dĩnh không có địa vị trong nhà, hu hu! Nhưng, Tổ Dĩnh
chợt ngẩng đầu, khoanh tay trước ngực, quyết tâm. Tình yêu của cô có thể thất bại, nhưng sự nghiệp thì rất phát triển nha.
"Bốp!" Tổ Dĩnh đá đá thằng em."Bây giờ mới biết chị của em lợi hại sao?
Chị em chính là người biên tập sách báo, sách báo bán đắt như tôm tươi,
ngay cả bồ của em cũng thích đọc đó."
"Giờ là khoe khoang hả?"
"Ha ha ha!" Đâu chỉ là khoe khoang, Tổ Dĩnh kiêu ngạo mà vênh mặt, nhìn
móng tay, phe phẩy, khinh khỉnh trả lời: "Bất kể là đại tác giả nào cũng muốn nghe ý kiến chị, những đại tác giả ấy mà nhìn thấy chị hả, ai cũng phải ngoan ngoan như mèo con, cung phụng chị còn chưa có đủ nha, sợ
không có chị, tác phẩm của họ..."
"Cho tớ một cà phê đen, một đĩa bánh ngọt, bảo phục vụ nhanh lên một chút~~ "
Xa Gia Lệ đã tới, quẳng ra một câu ra lệnh, Tổ Dĩnh meo meo một tiếng, nhảy dựng lên vội vàng đi chuẩn bị bữa ăn.
Xa Gia Lệ ném túi, ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống, nhìn Tiết tiểu đệ,
khẽ nheo mắt lại. Thằng nhóc thúi này thường xuyên cười sự thất bại tình trường của Tổ Dĩnh, hừ hừ.
Gia Lệ hỏi: "Sao nhóc lại ở chỗ này?"
Tiết tiểu đệ ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Xa Gia Lệ mặc váy Bohemian
mới tới. Cái bà tám thúi này lần nào cũng gây sự với hắn, nhưng vì
chuyện ký tên, hôm nay chịu thiệt một chút vậy.
"Xa Gia Lệ, lát nữa phiền chị ký tên giùm." Tiết tiểu đệ lấy ra quyển sổ Lý Dung Dung giao cho hắn, đó là một dạng sổ bút ký bìa làm bằng da
trâu rất đắt , mở ra, chỉ vào tờ thứ nhất."Ký chỗ này này, ký đẹp một
chút."
Gia Lệ liếc mắt từ quyển sổ lên trên mặt Tiết Gia Cần."Người muốn được ký tên là nhóc sao?"
"Nó nói nó muốn giúp bồ của nó." Tổ Dĩnh tới, ngồi xuống, đem cà phê, bánh ngọt đẩy tới trước mặt Xa Gia Lệ.
"Đúng rồi ——" Tiết tiểu đệ dặn dò: "Trên đầu viết Lý Dung Dung, họ là Lý, tên là Dung Dung."
Gia Lệ nhìn chằm chằm Tiết tiểu đệ. "Đợi một chút, nhóc ngồi chờ ở đây là muốn được ký tên hả?"
"Đúng."
Gia Lệ ngẩng đầu, Hmm cười ha ha ba tiếng, ánh mắt trở nên quỷ quyệt."Quỳ xuống."
"Cậu dám bảo tớ quỳ xuống? Dám bắt biên tập viên quỳ xuống hả?" Tổ Dĩnh
chuẩn bị Kill Gia Lệ. "Cậu thật to gan nhé, không muốn sống nữa có phải
không?"
"Ý tớ là chỉ 『 vịt con 』 quỳ xuống." Gia Lệ chỉ vào Tiết tiểu đệ.
"Ồ." Tổ Dĩnh quay đầu nhìn em trai. "Vậy em quỳ đi."
"Quỳ cái gì mà quỳ?" Tiết tiểu đệ chửi ầm lên: "Bà tám thúi, bảo chị ký tên thôi, dám kêu tôi quỳ à? Chị nghĩ mình là ai hả?"
"Thế thì thôi, không ký." Gia Lệ bưng cà phê lên uống, xiên bánh ngọt ăn.
Khuôn mặt Tiết tiểu đệ lộ rõ gân xanh, Tổ Dĩnh nhìn thấy sự hung tợn của em trai cũng chẳng kinh ngạc, nhưng lại quay đầu không nhịn được che
miệng cười trộm. Làm sao bây giờ? Thật buồn cười nha. Dĩ nhiên, cô biết
tính Gia Lệ, Gia Lệ chẳng qua là nói đùa thôi.
"Chị còn không mau ký." Tiết tiểu đệ hung hăng nhìn chằm chằm Gia Lệ.
"Tôi không thích." Gia Lệ thưởng thức bánh ngọt, cùng Tổ Dĩnh nói chuyện phiếm. "Bánh ngọt nhà này cũng không tệ lắm."
"Có thật không?" Tổ Dĩnh cùng Gia Lệ hàn huyên.
"Cậu thử nếm xem sao." Gia Lệ cắt một ít bánh, xiên cho Tổ Dĩnh.
"Ừ ừ, ăn ngon. Đúng rồi, chúng ta đi dạo trong thư viện một lúc đi?"
"Được, cậu giúp tớ chọn một vài cuốn đi, gần đây có cuốn nào hay không?"
"Ừ, để tớ nghĩ xem sao..."
"Hai bà muốn làm tôi tức chết hả?" Tiết tiểu đệ tức giận, khiến hai bà chị giật mình cười lớn
"Được rồi, đành giúp nhóc ký vậy..." Gia Lệ mở túi, lấy ra nghiên mực cùng bút lông."Tiểu đệ đệ, giúp chị mài mực."
Tiết tiểu đệ rất ức chế. "Chẳng qua là muốn chị ký cái tên, cần gì phải
dùng văn phong tứ bảo?" Chú ý, để tỏ lòng hắn có tu dưỡng, có nội hàm,
hắn dùng hai từ "Cần gì" và "Văn phòng tứ bảo"!
Tổ Dĩnh cười cười."Em nên giúp chị ấy đi, chị ấy có thói quen dùng bút lông ký tên."
Gia Lệ cầm bút lông hỏi Tiết tiểu đệ, ánh mắt lạnh như băng hỏi một câu: "Không mài phải không?"
Hu hu! Tiêt tiểu đệ đáng thương bắt đầu mài mực. Ngồi trong một quán cà
phê hiện đại mà phải ngồi mài mực, Xa Gia Lệ không cảm thấy gì nhưng hắn lại đỏ mặt. Mất thể diện quá ~~ nhưng muốn nhìn thấy giám đốc chỉ mặc
quần tất, hắn quyết tâm nhẫn!
Mực mài tốt lắm, Gia Lệ hỏi Tiết tiểu đệ: "Này 『 vịt con 』, bồ của nhóc làm nghề gì?"
"Đừng tưởng rằng tôi không biết chị chửi đểu tôi." Cái gì mà “này vịt con”!
Tổ Dĩnh cùng Gia Lệ cười ha ha.
"Ký thì cứ ký đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Tiết tiểu đệ rất nóng ruột.
Gia Lệ điềm đạm cười, rất dịu dàng trả lời: "Phải biết rằng cô ấy làm gì, cá tính như thế nào mới có thể ký tên đẹp được chứ!"
Hiểu rồi. Tiết tiểu đệ nói: "Cô ấy rất đẹp, đẹp như Lưu Gia Linh vậy, nhanh chóng phát triển sự nghiệp..."
"Là đồng nghiệp của nhóc hả?" Tổ Dĩnh hỏi.
"Là giám đốc chỗ em."
"Đó." Gia Lệ đang cầm bút chuẩn bị viết, bỗng nhiên cùng Tổ Dĩnh liếc
nhau một cái, hai bà chị như nhảy dựng lên, nhìn cái dáng vẻ du côn của
Tiết tiểu đệ.
"Sếp của em? !" Tổ Dĩnh sợ hãi kêu.
"Sặc, thì làm sao? Sếp thì cũng có thể trở thành bồ của em. Điều kiện của em với bạn gái cũng rất thoáng mà."
"Cô ấy không phải là lớn tuổi hơn nhóc sao? !" Gia Lệ kinh hô.
Tiết tiểu đệ lạnh lùng lườm hai bà chị, quả là biểu hiện vô cùng hiếm
thấy của hai người này. "Hơn em có bảy tuổi thôi, thì đã làm sao? Hơn
bảy tuổi thì không làm bồ được chắc? Về điều này, em chẳng quan tâm
đâu."
Hai bà chị cười ngất, chấp nhận chịu thua.
Ký tên xong, Tiết tiểu đệ cầm ngay lấy quyển sổ, chạy đi tìm tình yêu của mình.
Xa Gia Lệ khoái trá hưởng thụ đồ ăn Ý do Tiết tiểu đệ mời. “Hmm, không
ngờ đồ ăn của Ý cũng không tệ, hay tại do tớ không kén ăn nhỉ?" Cô ăn
thêm một miếng bánh, khen không dứt miệng.
Tổ Dĩnh chống cằm, buồn bã nói. "Làm sao bây giờ? Người phụ nữ đó chưa
chắc đã thật lòng, là sếp đó, hơn nó những bảytuổi, nhất định là vui đùa qua đường, làm sao bây giờ? Nhỡ nó bị lừa..." khóe mắt Tổ Dĩnh đỏ đỏ
lên.
"Tớ chỉ có một em trai duy nhất, cậu đừng thấy nó ăn nói xấc xược, tính
tình thì du côn, thật ra nó rất đa sầu đa cảm, tớ sợ nếu bị thất tình nó sẽ tự sát mất?"
Gia Lệ cầm dĩa ăn, liếc Tổ Dĩnh. "Cậu có thể bớt khoa trương một chút
khi nói về thằng nhóc đó không, cái gì đa sầu đa cảm, đừng khiến tớ thấy buồn nôn được không? Cái người phải phiền não, lo sợ không phải là sếp
của hắn sao? Hơn người yêu bảy tuổi, không trẻ tuổi, nguy hiểm so với cô ta cao hơn nhiều? Cậu không biết sao? Càng lớn tuổi, càng sợ bị tổn
thương."
Haiz ~~ đúng vậy, thật phiền toái nha! "Cho dù hai người bọn họ là thật, cha tớ cũng sẽ không đồng ý đâu, cha tớ rất cổ hủ, con dâu hơn con trai nhiều tuổi như thế, cha tớ sẽ điên lên mất. Bọn họ yêu sẽ không có kết
quả. Cậu đang làm gì đấy?" Tổ Dĩnh nhìn chằm chằm Gia Lệ, nhìn Gia Lệ mở sổ đang vội vàng viết.
"Ừ ừ, tiếp tục nói đi, tớ đang cần đề tài."
"Đưa đây cho tớ!" Tổ Dĩnh nổi giận. "Tập trung cho tớ nhờ."
"Được rồi." Gia Lệ khép sổ tay lại, cất vào túi rồi lấy máy ghi âm từ
trong túi ra, bật lên. "Được rồi, cậu nói đi, tớ sẽ tập trung nghe."
Chớp mắt một cái, bỗng nhiên Tổ Dĩnh thấy thương cảm cho chồng của Xa
Gia Lệ. Ở cùng người này, nếu không phải là người thoáng tính, chắc chắn sẽ bị cô nàng làm cho tức chết.
Tổ Dĩnh lắc đầu, yếu ớt nói: "Máy ghi âm cũng cất đi cho tớ."
"A? Ghi âm cũng không được à." Gia Lệ cất máy ghi âm."Được rồi được rồi, không thể làm bút ký, không thể ghi âm, thiếu hụt đề tài, đợt này tớ bị bệnh viêm mũi, không nộp được bản thảo, cậu ráng chịu trách nhiệm."
Đe dọa biên tập à! "Dám bệnh loét mũi, khấu trừ tiền nhuận bút của cậu." Tổ Dĩnh đe dọa lại.
"Hì hì." Gia Lệ cười khan."Tổ Dĩnh, cậu đừng có lo chuyện không đâu,
hiểu không ? Chuyện của mình còn chưa lo xong, lại còn lo chuyện của em
trai nữa."
"Tớ chẳng có vấn đề gì liên quan đến tình yêu cả."
"Sài Trọng Sâm đâu? Vị tiên sinh đáng thương đó đâu? Sài đại tác gia si tình đâu rồi ? Buông tay rồi sao ?"
Tổ Dĩnh vươn ra đầu ngón tay đếm: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Ừ, phá kỷ lục rồi, sáu ngày nay không làm phiền tớ."
"Kỳ tích đó, sao lại thế ? Hắn nản lòng rồi sao?" Cô còn cứ nghĩ anh ta có thể lập được kỳ tích khác cơ.
Tổ Dĩnh kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó cho Gia Lệ nghe. Gia Lệ nghe được chuyện hay, hai tay khẽ động đậy, thật muốn viết quá.
"Nói như vậy Sài đại tác gia lần này bị tổn thương nặng nề."
"Đúng thế." Tổ Dĩnh nhún nhún vai.
"Cậu không gọi điện thoại cho anh ta à?"
"Không cần, để cho anh ta yên tĩnh, bớt lãng phí thời gian." Nhân viên phục vụ giúp Tổ Dĩnh thêm cà phê.
Gia Lệ lại hỏi: "Anh ta biến mất nhiều ngày như vậy, cậu không lo lắng à?"
"Lo lắng cái gì? Anh ta không có việc gì đâu." Đã là người lớn cả rồi.
"Anh ta có thể trốn ở đâu khóc một mình thì sao?"
"Làm ơn đi, sức hấp dẫn của tớ đâu có lớn tới vậy."
"Cậu thật sự không thích anh ta?"
"Tại sao phải thích anh ta ? Chuyện của tớ còn chưa đủ điên đầu sao, lại còn muốn rước họa vào thân?"
"Đêm khuya không cảm thấy cô đơn sao?"
"Cả ngày bận rộn, còn không đủ thời gian ngủ, cô đơn cái gì mà cô đơn."
"Tổ Dĩnh, đấy là muối mà, cậu đổ nhầm rồi."
"Á." Tổ Dĩnh gọi nhân viên phục vụ. "Đổi cho tôi một ly cà phê khác."
"Tớ phải về đây ." Gia Lệ vặn lưng mệt mỏi nói.
"Vội gì chứ, vẫn còn sớm mà." Tổ Dĩnh kéo cô.
"Còn sớm, nhưng tớ không có hứng thú nói chuyện với người nói một đằng, nghĩ một nẻo." Gia Lệ nhìn chằm chằm bạn.
"Ai là người như thế?" Tổ Dĩnh khẽ rùng mình, ánh mắt kia đáng sợ a.
"Cậu chứ ai." Gia Lệ lôi gương ra, chỉnh về phía Tổ Dĩnh.
Tổ Dĩnh ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm vào gương, trong gương là khuôn mặt tiều tụy của nàng, không thể che giấu được.
Gia Lệ không hổ nhà văn, lập tức giải thích lời của gương."Xem đi, mắt
quầng thâm, tròng mắt đầy tia máu. Sắc mặt trắng bệch, gầy gò... Không
có sức sống. Mất ngủ phải không? Có phải do nghĩ tới Sài Trọng Sâm? Có
phải cảm thấy cô đơn không?"
"Tớ thấy rồi!" Tổ Dĩnh hướng về phía gương: "Trên trán tớ có một cái
mụn... Gia Lệ, cầm cao lên một chút, lại gần đây." Lập tức chuẩn bị động thủ, xử lý cái mụn.
Thái dương Gia Lệ hiện mấy vạch đen."Cậu hết thuốc chữa rồi, phụ nữ không có tình yêu, giống như hoa cỏ không có mùi thơm."
"Câu này không tệ, có thể viết." Tổ Dĩnh vừa nặn mụn vừa nói.
"Gọi điện thoại cho Sài Trọng Sâm đi! Tổ Dĩnh, mở rộng tâm tư của cậu ra, thử một lần nữa yêu đương đi."
"Nói như vậy nghe buồn nôn quá ."
"Được rồi, tớ sửa lại..." Gia Lệ cầm gương, suy nghĩ một chút. "Đổi
thành nói như vậy —— Thuận theo tự nhiên đi, trái tim cậu sẽ nói cho cậu biết cách nào để vui vẻ ."
"Không còn sớm nữa, về thôi." Tổ Dĩnh thu gọn đồ đạc, cầm túi xách."Gặp lại sau."
Gia Lệ nhìn theo bóng dáng Tổ Dĩnh rời đi. "Haiz, Sài Trọng Sâm đáng
thương, tình yêu cay đắng a..." Đợi Tổ Dĩnh chủ động ư, kiếp sau nhé!
~oOo~
Đình viện nhà họ Sài, xây dựng theo thiết kế ngoại quốc, đầu bếp là các
bếp trưởng đến từ khách sạn cấp năm sao, đều mặc đồng phục. Trong sân
một lò lửa mới được dựng lên, đang nhộn nhịp chế biến thức ăn.
Dầu ô liu được tẩm ướt đẫm trên những tảng thịt bò, âm hưởng của những
vũ khúc Nhật Bản truyền thống, một nhóm các cô gái trẻ gương mặt thanh
tú, chân dài thông thạo âm điệu Nhật Bản, cùng đầu bếp và các nhân viên
phục vụ nhảy, lại vừa cùng những chàng trai trẻ liếc mắt đưa tình.
Bọn họ toàn bộ là theo chân cha của Sài Trọng Sâm —— Yamamoto đại nhân, cùng đi Đài Loan.
Không mấy khi nhà họ Sài náo nhiệt như vậy, không khí vui vẻ, mọi người
đều ăn uống cười đùa, tuy nhiên, ở dưới mái hiên, có một người đàn ông
ngồi trên ghế dài, chân mày cau lại, vẻ mặt khó chịu, tâm tình buồn bực
không vui.
Sài Trọng Sâm cầm ly rượu trên tay. Chất lỏng màu đỏ tươi lắc lư trong
ly, anh mặc áo lam, vạt áo trước mở, để lộ lồng ngực khỏe mạnh, sáng
bóng. Điều này làm bề ngoài của anh tuy lãnh lẽo nhưng lại mang đậm vẻ
đẹp nguyên thủy, càng hấp dẫn ánh nhìn của đám con gái tham gia bữa
tiệc.
Mặc dù đám con gái vẫn cười đùa với nhóm người bên cạnh nhưng vẫn không
ngừng liếc mắt về phía Sài Trọng Sâm, những ánh mắt lóe sáng những tia
nhìn tham lam, giống như loài thú khao khát gặp được con mồi ngon
miệng..
Tuy nhiên, chủ nhà- Yamamoto đại nhân vẫn chưa có ám hiệu ra lệnh, các
cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, thầm đánh giá con mồi từ xa. Các
cô đành phải kiềm chế dục vọng xao động, cố giả bộ như không có việc gì, thỉnh thoảng lắc mông, phô diễn đường cong tuyệt đẹp của những cơ thể
thanh xuân, không ngừng gửi những tia nhìn như phóng điện về phía con
mồi.
Giờ phút này, Sài Trọng Sâm nghiêm mặt lại, cặp mắt lạnh lùng, khiến cho mọi người cảm thấy anh đang vô cùng khó chịu. Các cô gái dù ái mộ anh,
nhưng cũng biết điều đứng xa xa, rất sợ chọc giận đến anh, nhìn vẻ mặt
đó thật khó đoán được anh đang nghĩ gì, thần thái nghiên khắc, giống như có camera trực tiếp thông báo ánh nhìn của anh là « ai muốn chết thì cứ lại gần ».
Không ai dám chọc anh, trừ hai người. Cha anh Yamamoto đại nhân, cùng với người hầu trung thành AJ.
Yamamoto đại nhân, lão Đại của giới xã hội đen Nhật Bản quả là người
biết cách thưởng thức cuộc sống, đang đứng ở bên cạnh con, vừa lẩm bẩm
ca khúc Nhật Bản vừa càm ràm: "Con a, vui vẻ chút nha, con a, cười một
cái đi, cười một cái cho cha nhìn nào~~ "
Sài Trọng Sâm liếc cha anh một cái, cười lạnh.
Yamamoto cảm thấy bên thái dương mồ hôi chảy ròng ròng, vẻ mặt lúng
túng, quay đầu mắng AJ: "Khốn kiếp! Cậu chủ cứ thế này bao lâu rồi?"
"Một... Hơn một tuần rồi ạ." AJ lau mồ hôi lạnh.
Yamamoto tuôn ra chuỗi dài lời thô tục khó nghe, khinh thường mắng Tiết
Tổ Dĩnh không biết tốt xấu, không coi con ông ra gì, dứt khoát phải trói vất xuống sống mới được…
Thình lình, con trai quí tử quăng lại một tia nhìn lạnh lẽo, ngay lập tức, miệng của cha già đóng kín lại.
Yamamoto và AJ cùng nhau lau mồ hôi, sau đó nhỏ nhẹ hỏi con, làm thế nào để hắn vui vẻ trở lại ? Làm thế nào để hắn có thể quên Tổ Dĩnh?
Haiz! Thật không biết đạo hiếu phải làm thế nào mới trọn vẹn, ông đã
hiếu thuận với con thế rồi cơ mà. Vừa biết con thất tình, lập tức tới
Đài Loan an ủi quí tử, đáng tiếc không mang lại hiệu quả, ông lại đem
model mới nhất các trò tiêu khiển của giới thượng lưu Nhật Bản mang đến
hầu hạ quí tử, muốn cho con vui vẻ. Không nghĩ rằng tốn công cùng với AJ bày ra party chỉ có thể đổi lại ánh mắt băng giá của Sài Trọng Sâm
Không sao, ông và con vốn khác nhau, Yamamoto ném ánh mắt về phía đám thú hoang.
Cơ hội tới! Rầm rập, một đám con gái xúm xít lại vây quanh lấy Sài Trong Sâm, ai cũng cố gắng bon chen lại gần để ăn đậu hũ.
"A Sài... Người anh thật cơ bắp nha, cười một cái nha, vui vẻ lên chút
đi." Mỹ nữ sát lại gần ôm lấy cánh tay Sài Trọng Sâm, vuốt ve.
Mỹ nữ thứ hai thấy thế, không cam lòng yếu thế, ôm lấy bắp đùi Sài Trọng Sâm khen ngợi."A Sài, em tên là Tiểu Linh, em cảm thấy những bồn hoa
anh trồng thật đẹp, hôm nào rảnh rỗi có thể dạy Tiểu Linh trồng hoa
không?"
Mỹ nữ thứ ba thấy thế dùng chiêu cao nhất, đi tới nhảy một bước, dạng
chân ngồi trên đùi Sài Trọng Sâm, ôm lấy anh chàng, cái mông cứ thế mà
dao động a dao động."Chà ~~ da thịt anh thật săn chắc đó, bình thường
anh có luyện thể hình đúng không, ha ha ha... Anna rất thích, chưa từng
thấy một người đàn ông nào đẹp trai như anh… thật thích quá..."
Nhìn đi, Tiết Tổ Dĩnh là cái thá gì?
Mắt thấy con bị các yêu nữ vây quanh, Yamamoto lộ ra tia cười đắc ý. Hừ, Tiết Tổ Dĩnh không biết thức thời, tự cho mình là tài giỏi? Ông tùy
tiện chọn, cũng lựa được một đống mỹ nhân cho con ông giải khuây.
Lúc Yamamoto đang đắc ý, AJ lại ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lén nhìn xa
xa. AJ cảm nhận được ánh mắt khắc nghiệt của cậu chủ, ông khẽ rùng mình, ông thấy đôi môi mỏng của cậu chủ đang mím chặt lại, báo hiệu nguy
hiểm, không xong rồi, cậu chủ sắp nổi điên rồi. Mấy ả đàn bà này không
biết trời cao đất dày là gì, lũ đần kia, không biết cậu chủ nhà hắn ưa
sạch sẽ nhất sao, thiếu gia ghét nhất bị ai sờ soạng cơ thể.
Quả nhiên! Ở giữa đám oanh oanh yến yến, những âm thanh tình tứ không ngừng cất lên thì Sài Trọng Sâm mở miệng.
Anh ngẩng đầu, nhướng mày, nhìn cha, nụ cười nhạt hiện lên trên khuôn
mặt lạnh lẽo. "Tôi nghĩ ngài thật sự không hiểu con mình rồi." Anh mỉm
cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng, khiến cho da đầu của Yamamoto tê dại, máu lập tức đóng băng.
Ý này là sao... Yamamoto lập tức kích hoạt trí nhớ trong kho não, cố
gắng nhớ lại —— vẻ mặt con ông đang rất vui vẻ sao? Không không không,
ánh mắt rất lạnh đó! Vậy là đang tức giận? Nhưng mà thằng nhóc đang cười cơ mà...
Khổ thân Yamamoto, quả nhiên vẫn chưa hiểu con, mà ngay cả việc con hỉ
nộ ái ố cũng phân biệt không ra, còn không biết tự lượng sức mình muốn
an ủi con.
Sài Trọng Sâm liếc nhìn cô gái đang ngồi chồm hỗm trên người mình, nói
với cha già: "Nếu như cha không bảo cô ta biến ngay lập tức, không biết
con có thể làm ra cái chuyện gì nữa đâu"
Chuyện gì? Yamamoto nhìn con nắm chặt ly rượu, giống như chuẩn bị nện
lên đầu ả kia. Ông biết rồi, con ông đang tức giận! Tất nhiên, Yamamoto
mau chóng ân cần thăm hỏi quí tử."Mà, con... Con không thích sao? Mấy cô gái này không đủ xinh đẹp?" Khổ thân Yamamoto sợ đến nỗi phải nói lắp.
Ý thức được Sài Trọng Sâm vì tức giận mà thân thể căng cứng, các mỹ nữ giật mình, lúc này toàn bộ im lặng, không dám lộn xộn.
Sài Trọng Sâm dò xét các cô, anh liếc qua cô gái đang ôm tay trái anh,
liếc xuống nhìn cô gái đang ôm bắp đùi anh, cuối cùng ánh mắt cố định
trước mắt, cô gái đang ngồi ngang hông anh.
Được lắm, sắc mặt của anh càng âm trầm hơn, mắt nheo lại, dường như mấy
cô gái ngừng hô hấp, bị vẻ mặt nghiêm khắc của anh dọa cho sợ chết
khiếp.
"Các vị, tôi cảm thấy rất buồn nôn." Anh rất thành thật miêu tả cảm giác của mình, nhưng dễ dàng làm ba người con gái thẹn đến muốn chui xuống
đất, nhất thời nhảy dựng lên tay trong tay chạy trốn, mất thể diện quá!
Để lại Yamamoto lúng túng vẫn đứng nguyên tại chỗ
"Cha... Cha chỉ là muốn giúp con vui vẻ..." Ông cảm thấy rất khó hiểu, mình vừa làm sai sao?
"Bây giờ con cảm thấy giống như đang đưa đám ." Sài Trọng Sâm chán ghét
cởi áo ngoài, dường như mấy cô gái kia vừa làm dơ bẩn người anh.
Anh lộ ra vẻ mặt khó chịu, không khí nồng nặc mùi nước hoa lại càng
khiến mặt anh nhăn lại. Anh thích mùi hoa thanh nhã, giống loại nước hoa người nào đó thường dùng, dường như mùi hương người đó thưởng thức cao
cấp hơn nhiều, những cô gái kia không thể nào bì kịp. Chỉ cần người kia
liếc mắt nhìn anh một cái, hoặc khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ
cười, là có thể dễ dàng khiến ngực anh nóng rực, mạch đập loạn nhịp, hô
hấp căng thẳng rồi.
Thế nhưng mấy cô gái mê trai này, vừa sờ vừa ôm một lúc chỉ khiến anh
thấy buồn nôn, khó chịu. Hỏng bét! Lại nghĩ tới người nào đó, haiz, mất
hứng quá. Đã quyết định quên cô, thế mà giờ lại nghĩ tới.
Yamamoto còn mất hứng hơn, vẻ mặt ông ủ rũ. Quả nhiên, ông lại sai rồi,
mỗi lần muốn giúp đứa con yêu quí, bồi dưỡng thêm tình cảm cha con, kết
quả càng làm càng hỏng, lãng phí thời giờ. Con ông chính là thử thách
lớn nhất của đời ông, đến giờ vẫn chưa thể khám phá hết! Bà xã ơi ~~ tôi nên làm thế nào bây giờ? Yamamoto nghĩ đến người vợ đã mất, càng thêm
sầu muộn.
Nhìn trong đình viện vang lên thanh âm của mọi người, Sài Trọng Sâm phiền chán buông một câu: "Ồn quá!"
Yamamoto lập tức triệu tập đàn em, ngưng hẳn party, giải tán!
Không tới một giây, đồ đạc được dời đi hết, đám người cũng bị xua ra hết bên ngoài. Đám đàn em nghe theo chỉ thị của AJ, biết điều đứng chờ ở
ngoài phòng, không dám ồn ào.
Đình viện khôi phục sự yên lặng, cỏ cây xum xuê, đắm chìm trong ánh
trăng mờ ảo, Sài Trọng Sâm cảm giác tâm tư của mình cũng đang chìm đắm
trong mê cung, cứ bay lòng vòng mãi một chỗ. Ngực đau, tổn thương không
cách nào có thể chữa lành. Anhrất đau khổ, thậm chí lười giấu diếm
chuyện anh đang đau. Cho nên mới hại AJ lo lắng đã điện khẩn cho cha
anh, chuẩn bị buổi party buồn cười tới vậy.
Yamamoto ngồi xuống, ở bên cạnh quí tử lộ vẻ bất lực. "Con à, cha biết con đang rất khổ sở, cha phải giúp con thế nào?"
Sài Trọng Sâm lãnh đạm nhấp một ngụm rượu. "Cha không cần lo mấy chuyện
này, cha là cha của con, không cần phải cố gắng lấy lòng con." Như vậy
quan hệ cha con sẽ rất biến thái, rất không được tự nhiên.
"Nhưng mà..." Yamamoto đau lòng gãi gãi đầu, than thở. "Cha thật xin lỗi con." Rất muốn đền bù cho con, rất muốn vì con làm chút chuyện, khó có
được sự tự tin thường ngày, vì qúi tử quá ưu tú kiệt xuất, khiến
Yamamoto khó có cơ hội biểu hiện tài năng của mình, hết lần này tới lần
khác ông không nhúng tay điều khiển được.
Con thất tình, vậy phải làm sao? Ông vắt hết óc suy nghĩ. "Cha có thể
giúp con tìm người con gái thích hợp, con nói cho cha biết, con thích
người như thế nào. Cha lập tức giúp con an bài. Con muốn chân dài thì
chân dài. Con muốn người có cơ thể đầy đặn thì sẽ có cơ thể đầy đặn, con muốn thích vị thành niên thì ..."
Sài Trọng Sâm trừng ông một cái, Yamamoto lập tức đổi lời nói: "Chỉ có
vị thành niên là không được, khụ khụ, cha đã thay đổi triệt để, từ chính sách giám sát, duy trì phong tục thiện lương toàn giới Nhật Bản. Trừ vị thành niên là không được, những loại khác cha cũng có thể tìm người cho con. Con nói xem, nếu con thích Tiết tiểu thư như vậy, yên tâm, cha
cũng có thể tìm giúp con một người giống cô ấy, chỉ cần con miêu tả chút cá tính của cô ấy, cha lập tức sẽ trở về Nhật Bản tìm giúp con!"
"Cha." Sài Trọng Sâm nhìn cha.
"Này."
"Cha bị điên rồi phải không?"
"..." Yamamoto dừng lại, lại bắt đầu cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng.
"Nếu như có thể tìm người thay thế, con có cần phải buồn như đưa đám thế không?" Sài Trọng Sâm cười cười, cười mà khổ sở như vậy, Yamato cảm
thấy rất đau lòng.
"Này, này." Yamamoto cầm lấy chiếc khăn tay nhỏ bé lau mồ hôi. Con ông
trình độ quá cao, ông rất cố gắng mà vẫn không đuổi kịp ý nghĩ của con.
"Cha."
"Sao con?"
"Cha còn nhớ mẹ không?"
"Cái này..." Chiếc khăn nhỏ bé dịch xuống khóe mắt, không chảy mồ hôi, thì lại là rơi nước mắt.
Nhìn thấy cha đang gãi đầu, dáng vẻ không được tự nhiên, Sài Trọng Sâm
thở dài, chậm rãi nói: "Tình cảm của con đối với Tổ Dĩnh, cũng giống như tình cảm của cha với mẹ vậy, cha hiểu chứ?"
Yamamoto hít một hơi sâu, vỗ vỗ vai con, ngẩng đầu nhìn trăng rằm phát
sáng. Người đàn ông lưng hùm vai gấu ấy, giọng mũi rất nặng nói: "Con à, cha rất muốn cho mẹ con có thể nhìn trăng rằm một lần nữa..." Ôm vai
con, ông cảm khái nói: "Con rất giống mẹ con, rất có thiên phú nghệ
thuật, rất hiểu cuộc sống tình thú, còn rất thông minh... Cha... Cha chỉ là một người đàn ông thô lỗ, cục mịch, cũng không hiểu nổi hai người,
cha chỉ biết là... rất yêu mọi người..." Yamamoto cúi đầu, sờ sờ cánh
mũi. "Chỉ cần có thể giúp con vui vẻ, cha cái gì cũng nguyện ý làm, thật đấy."
Sài Trọng Sâm vỗ vỗ lưng cha, anh không nói chuyện, bởi vì ... giây phút này, anh cũng giống, đang nhớ về mẹ. Lồng ngực vì đau đớn mà phình lên, gắng sức kiềm chế, nếu mở miệng, sẽ không ngăn được nước mắt.
~oOo~
"Chúng ta hãy vỗ tay chúc mừng Tổ Dĩnh!"
Bốp bốp bốp ~~ trong phòng họp, các biên tập viên dùng hết sức vỗ tay.
Trong tiếng vỗ tay này còn có sự tham gia của bàn hội nghị trung ương uy phong lẫm liệt, đó là: Tổng giám sắc sảo, cùng với chủ bút ngồi bên
phải. Nằm chình ình trên bản là bản thảo vừa được hiệu đính lại, tác giả chính là cái người mà được nêu đích danh ở chương trước! Khương Lục Tú
tiểu thư.
"Quyển sách này nhất định sẽ tạo được tiếng vang lớn!" Xem xong cuốn sách biên tập Trương cứ tấm tắc khen mãi, không dứt miệng.
Tổ Dĩnh như một ngôi sao mới nổi, quanh người tỏa hào quang lấp lánh,
đang lúc mọi người đều lên tiếng khen ngợi cô thì trái lại vẻ mặt cô rất lãnh đạm. Giọng điệu rất bình thường nói: "Khương tiểu thư vì viết
quyển sách này, bế quan rất lâu, lạnh nhạt với bạn trai, cô ấy thất
tình, cho nên..."
Tổ Dĩnh nói: "Tôi hy vọng bìa sách sẽ dùng tông màu đen Czech làm chủ
đạo, ngoài ra tôi còn có một nguyện vọng : hi vọng có thể tuyên truyền
quyển sách này, giúp nó đứng vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng."
"Được." Tổng giám lập tức đối với bộ phận PR hạ chỉ thị: "Tháng này tổng lực tuyên truyền quyển sách này."
Hội nghị kết thúc, mọi người chúc mừng Tổ Dĩnh hoàn thành nhiệm vụ, lại
một lần nữa có thể lấy được bản thảo của Khương tiểu thư. Nhưng chẳng
thể khiến Tổ Dĩnh cảm thấy vui vẻ.
Tổ Dĩnh cầm lấy phiếu uống trà sữa miễn phí của Tinh Tinh, đi đổi trà
sữa, ngồi ở bên ngoài cửa hàng, thưởng thức vị trà ngọt ngào, sau mười
hai giờ trưa, cảnh vật thật là đẹp, lặng lẽ yên tĩnh, nhưng sao tim cô
lại lạnh giá.
Phụ nữ không có tình yêu, tựa như hoa không có mùi thơm.
Những lời Gia Lệ nói như vang lên bên tai. Tổ Dĩnh khẽ kêu một tiếng,
không có mùi thơm tự nhiên thì chịu khó xịt nhiều nước hoa một chút. Cô ở nhủ thầm, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra cuộc gọi nhỡ ——
Không có, anh không gọi điện thoại cho cô. Ngoài điện thoại ra, ngay cả
bưu kiện cũng không có, hằng ngày các cộng sự đều nhận về rất nhiều thư
tín, nhưng không có cái nào của anh, trước đây hắnanh thường bày trò gửi mấy cái thư tín nhàm chán cho cô…
Tổ Dĩnh dùng sức hút trà sữa, nhìn chỗ trống đối diện, không thể không
thừa nhận, được rồi, là nghĩ anh. Còn thừa nhận, được rồi, là có chút
khổ sở. Nhưng rồi cô lập tức tự an ủi mình, cũng chẳng sao cả, nếu như
Sài Trọng Sâm quyết định buông tha cho cô, chẳng bao lâu sau, cô sẽ quen với việc không còn anh bên cạnh, nhất định là cô sẽ làm được.
~oOo~
"Quỷ tiến vũ của tôi ~~ "
Đình viện nhà họ Sài, có chàng thanh niên kêu rên khe khẽ.
Bên kia, danh nhân trồng hoa Sài Trọng Sâm mà người thanh niên ngưỡng
mộ, đang nằm trên ghế gấp dưới mái hiên, trên người mặc kimono màu đen,
trên mặt đang úp một quyển sách: vốn mở sách ra đọc, mái tóc đen dài,
thân hình cao lớn. Ở dưới ánh nắng chói chang, lại có cảm giác quỷ dị,
giống như đưa sai người từ cổ đại tới đây.
"Thầy, tiền bối, không phải thầy đã hứa giúp tôi cứu sống nó ư?" Thanh
niên đang cầm bồn hoa quỷ tiến vũ còn ủ rũ hơn lúc trước, khóc rấm rứt.
"Ha~~" phía dưới sách, đôi môi mỏng khinh miệt cười cười.
Chàng trai trẻ sửng sốt. Không nghe lầm đấy chứ? Khi hắn đang kêu rên
hết sức thương tâm như vậy, tiền bối lại còn cười hắn? Rất là vô tình
đó.
"Đây là di vật mà cha tôi đã để lại..." Cậu thanh niên chán nản quỳ xuống đất, thương tâm khóc rống lên.
Lúc này, trong đình viện thanh âm côn trùng chít chít, mùi hoa cùng cây
mùi phiêu tán khắp không khí. Bây giờ, cộng thêm thanh âm nức nở của
người thanh niên, làm không khí nơi này càng có vẻ tối tăm hơn.
Nghe tiếng khóc thương tâm của chàng trai trẻ, Sài Trọng Sâm thờ ơ buông thỏng cánh tay, biếng nhác nằm một chỗ, giống như tất cả mọi chuyện
trên đời đều chẳng liên quan gì tới mình. Rốt cuộc, khi thấy cậu nhóc
khóc được năm phút, Sài Trọng Sâm bỏ quyển sách úp trên mặt, nhìn về
phía chàng trai trẻ đang khóc nức nở.
"Cậu khóc thật đấy à?" Anh cười. Khủy tay cử động chậm rãi, hé mở vạt áo để lộ mảng ngực phía trước.
Sài Trọng Sâm hất mái tóc dài ra phái sau lưng, ngồi dậy nhìn người thanh niên. "Tới đây."
Người thanh niên lập tức cầm chậu hoa đứng dậy, sau đó chạy như bay tới trước mặt Sài Trọng Sâm.
"Cậu tên là gì?" Sài Trọng Sâm hỏi.
"Lưu Mẫn."
Sài Trọng Sâm nhìn hắn, hỏi vấn đề kỳ quái: "Cậu... Đã từng yêu ai bao giờ chưa?"
"A?" Sao tự nhiên lại hỏi cái này?
"Trả lời tôi."
"Không có... Không có."
Sài Trọng Sâm khẽ thở dài nói: "Sau này, nếu có thích ai, nhớ phải đối xử với người đó thật tốt, đừng để cô ấy đau khổ."
"Ách..." Tiền bối có chút là lạ đó.
Sài Trọng Sâm nhận lấy quỷ tiến vũ từ trong tay của hắn, nhìn chăm chú
vào chậu hoa héo rũ. "Tôi yêu một người con gái, bởi vì quá thẳng tính,
quá đa nghi, hại tôi theo đuổi rất cực khổ." Nhớ cô, thật sự rất nhớ cô.
"Có người có từ chối tiền bối sao?" Không thể nào?
Sài Trọng Sâm mỉm cười, đặt chậu hoa lên chiếc bàn bên cạnh. "Bây giờ
tôi sẽ chỉ cho cậu cách làm thế nào để chăm sóc cho quỷ tiến vũ, còn nói cho cậu biết bí quyết nuôi trồng. Việc đầu tiên là cần thay một cái
chậu mới. Cái chậu này đã không thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho nó
rồi. Tỉ lệ đất và độ ẩm cũng không đúng, bốn mùa thay đổi, cần phải chú ý đến thuộc tính của thực vật và mức độ phù hợp của đất đai." Anh thấp
giọng chỉ đạo .
"Tạ ơn Sài tiền bối chỉ giáo." Lưu Mẫn cảm kích lấy tay quẹt quẹt nước mắt.
Kế tiếp, Lưu Mẫn ngồi bệt xuống đất nhìn chằm chằm vào vị tiền bối đang
nhẹ nhàng bưng quỷ tiến vũ ra khỏi chậu, thay đất mới, thêm phân bón.
Nhìn người đàn ông tóc dài lãng tử làm việc này, thời gian như ngừng lại trên nhịp những ngón tay của anh. Anh làm việc chăm chú, kiên nhẫn đến
mức Lưu Mẫn ngồi bên cạnh xem cũng quên mất luôn cả thời gian.
Sài Trọng Sâm xử lý quỷ tiến vũ xong, viết bí quyết chăm sóc giao cho
Lưu Mẫn. Sau đó đứng lên, mắt nhìn xuống Lưu Mẫn vẫn đang ngồi dưới đất. "Cứ làm theo cách tôi hướng dẫn, nó có thể sống cùng cậu tới đầu bạc
răng long."
"Cám ơn, tạ ơn Sài tiền bối." Lưu Mẫn yên tâm, còn nghiêng mình kính cẩn chào Sài Trọng Sâm.
"Có chuyện muốn nhờ cậu đây." Sài Trọng Sâm vào nhà, mang bồn hoa thượng phẩm mà người trong giới mơ ước "Cơ nước quang" ra ngoài, giao cho Lưu
Mẫn, còn đưa cho hắn một tờ giấy. "Đưa nó đến địa chỉ này giúp tôi."
"Tiết Tổ Dĩnh?" Lưu Mẫn nhìn tờ giấy. "Cô ấy cũng là một nghệ nhân trồng hoa sao?"
Sài Trọng Sâm trong mắt lóe nụ cười. "Không, cô ấy không biết gì về việc trồng hoa đâu, nhưng cô ấy rất thông minh, có lẽ sẽ sớm biết đây là
loại hoa gì."
"Tiền bối, cô ấy không hiểu biết về nghệ thuật trồng hoa, cơ nước quang
chăm sóc không đúng cách sẽ chết sớm." Lưu Mẫn không giải thích được.
"Dụng ý của tôi là muốn để cô ấy chăm sóc nó chết càng sớm càng tốt, đi
nhanh đi." Trên môi Sài Trọng Sâm nở nụ cười cao thâm khó lường.