Chỗ ngồi Hứa Trừng Dạ chọn là chỗ cách Kim Trạch xa nhất. Nhưng thật ra cũng chỉ cách có ba người thôi.
Ánh mắt Kim Trạch vẫn luôn không tự chủ được mà dừng trên người cô, chính anh cũng không khống chế được bản thân.
Chu Nham vẫn luôn ở cạnh anh chăm sóc, rất nhiều lần không nhịn được phải nhắc nhở boss rụt rè một chút, nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Kim Trạch vẫ không nhịn được muốn nhìn Hứa Trừng Dạ.
Có một loại người như thế này, anh ta không đọc quá nhiều sách, đến đại học có dáng vẻ gì cũng không biết, lớn lên ở nông thôn, cho dù sau này công thành danh toại, nhân viên có rất nhiều, có nghiên cứu sinh thậm chí tiến sĩ, quyên góp không biết bao nhiêu tiền cho các trường học, nhưng tận đáy lòng, vẫn luôn cảm thấy mình kém hơn một chút.
Một người khuyết thiếu nhất cái gì, sẽ nhịn không được tới gần thứ ấy.
Hứa Trừng Dạ và Kim Trạch thuộc hai thái cực trái ngược, cô có bằng cấp cao, tuổi còn trẻ đã có thành tựu không tầm thường, từ phẩm vị hay tính cách, gia thế đều không kém, cô gái như vậy, Kim Trạch không phải chưa từng gặp, nhưng họ không hấp dẫn anh như Hứa Trừng Dạ, cô rất giống một khối nam châm, còn anh là khối kim loại thô ráp không tự khắc chế mà dán đi lên.
" Boss." Chu Nham khó xử nhỏ giọng nói, "Anh còn như vậy nữa bữa cơm này sẽ ăn không nổi thật đấy." Anh ta buồn rầu nói, " Cho dù ngài có ý với Hứa tiểu thư, cũng không nên làm như vậy, sẽ dọa cô ấy chạy mất."
Nghe thấy Chu Nham nói, Kim Trạch mới cho anh ta một chút ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Thật vậy à? Tô cũng muốn không nhìn, nhưng thật sự rất khó." Nói xong, giống như thật sự nghe lọt lời Chu Nham nói, khó khăn kéo ánh mắt từ trên người Hứa Trừng Dạ trở về, một lần nữa đặt trên người Lâm Đoàn trưởng, biểu tình đang cực kì khó coi.
"Lâm Đoàn trưởng, thật hổ thẹn, tuy tôi là đàn ông, tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng vẫn lần đầu nhìn thấy được thần tượng sống sờ sờ, không nhịn được muốn nhìn nhiều thêm một chút, ông nhất định phải hiểu cho tôi."
Anh nói chân thành tha thiết như vậy, ngữ điệu nghiêm túc làm người khác không cách nào cự tuyệt, Lâm Đoàn trưởng so với Kim Trạch, quả thực còn quá đơn thuần, anh nói như vậy, ông liền tin tới tám phần, bưng ly rượu vang đỏ chạm cốc với anh, vui đùa hòa hoãn không khí.
Tô Minh Na ngồi an vị bên cạnh Hứa Trừng Dạ, ánh mắt Kim Trạch nhìn Hứa Trừng Dạ cô ta là người rõ ràng nhất, trong lòng ghen ghét phẫn nộ, từ khi Hứa Trừng Dạ về nước, gia nhập vũ đoàn, các vị trí của cô ta đều bị cô đoạt đi, hiện tại hai người họ ngồi cạnh nhau, ánh mắt của người đàn ông kia lại chỉ nhìn Hứa Trừng Dạ, đến dư quang cũng không bố thí cho cô ta, cô ta rốt cuộc kém hơn Hứa Trừng Dạ chỗ nào?
Trong lòng bốc lửa, tay nắm cốc không tự chủ tăng thêm phần sức lực, Hứa Trừng Dạ không nhanh không chậm liếc nhìn Tô Minh Na bên cạnh, không để ý, buông khăn ăn, đứng lên nói: " Tôi có chút không thoải mái, xin phép đi toilet một chút, xin lỗi không tiếp được."
Cô nói chuyện chậm rãi mà ổn định, rõ ràng ai cũng nghe ra đây chỉ là lấy cớ, nhưng lại không nhịn được mà tin tưởng.
Cô vừa đi, Tô Minh Na liền thoải mái hơn nhiều, không khí cũng tụ tập lại khiến cô ta dễ thở hơn.
Trong lòng gảy bàn tính nhỏ, bưng cốc lên, đôi chân dài tiến lại gần Kim Trạch, muốn kính anh một ly đáng tiếc, trước khi cô ta kịp mở miệng nói chuyện, Kim Trạch đã đứng lên, dùng loại thái độ rõ ràng có lệ nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới có cuộc gọi khẩn cấp, đành để Chu Nham thay tôi tiếp mọi người."
Nói xong, anh vội vàng rời đi, mặc kệ Lâm Đoàn trưởng phản ứng như thế nào, Chu Nham rơi lệ đầy mặt, nhưng trên mặt một chút cũng không dám biểu hiện ra ngoài, hướng Lâm Đoàn trưởng nâng chén nói: "Thật xin lỗi Lâm Đoàn trưởng, Kim tổng của chúng tôi thật sự bận rộn, buổi tối hôm nay vốn dĩ an bài cùng một tổng tài công ty khác ăn cơm, ông ấy cũng đã bị hoãn bốn lần, lần này vì muốn ăn cơm với ngài nên mới hoãn bữa tiệc kia, mong ông thông cảm cho."
Trước đánh một cái tát, sau đó tặng trái táo, Lâm Đoàn trưởng không thể tỏ ra bất mãn, ông vừa bưng chén rượu cụng ly, vừa nghĩ, tầng lớp cao tầng của tập đoàn lớn quả nhiên không đơn giản, vị trợ lý tổng tài này tuổi còn trẻ, nói chuyện đến giọt nước cũng không lọt*, về sau hợp tác cần phải cẩn thận hơn, đừng để "Quỷ hút máu" đào hố.
*Nguyên văn " Thủy bất lậu": dịch là giọt nước cũng không lọt. Ám chỉ những người có tài ăn nói, nói năng kín kẽ khiến người khác không thể nào phản bác.
Bên ngoài.
Hứa Trừng Dạ căn bản không phải không thoải mái, vừa đi ra liền đến khu nghỉ ngơi của khách sạn, ngồi trên sô pha nghịch nhẫn trên tay, nhưng vẫn thường nhìn đồng hồ, giống như đang chờ đợi.
Cô ngồi xuống không bao lâu, trước mặt liền thoảng qua một bóng người, người nọ cực kì không có tính tự giác, cô còn chưa cho phép đã ngồi xuống phía đối diện, nâng lên tay búng tay một cái, phục vụ khách sạn lập tức đi tới.
"Xin chào, Kim tổng, anh cần gì ạ?" Phục vụ rất nhiệt tình, hiển nhiên vô cùng quen thuộc với Kim Trạch.
Kim Trạch đặt tay bên môi, trầm ngâm một lát nói với Hứa Trừng Dạ: " Vừa rồi Hứa tiểu thư cũng không uống cái gì, ở chỗ này tôi còn một lọ rượu ngon, chia sẻ với cô nhé?" Nói xong, không đợi Hứa Trừng Dạ trả lời, liền để phục vụ đem lấy bình rượu kia lại đây, nhưng đáng tiếc, Hứa Trừng Dạ căn bản không cho anh mặt mũi.
Cô mỉm cười xa cách lạnh nhạt, dáng ngồi đoan trang ưu nhã: "Không cần phiền toái, tôi không uống rượu."
Kim Trạch lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, đẩy mắt kính nói: "Vậy uống trà đi."
Anh đã nói như vậy, phục vụ rất biết điều mà đi chuẩn bị trà, Hứa Trừng Dạ liếc nhìn Kim Trạch, biểu tình ghét bỏ lộ rõ ràng, Kim Trạch trực tiếp làm lơ, giống như không cảm giác được, mặt không đổi sắc nói: " Thân thể cô đã tốt lên chưa? Hay vẫn còn khó chịu, tôi có thể lái xe đưa cô về trước."
Anh nói xong, người thoáng nghiêng về phía trước một ít, khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần, nhìn tình thú trong đáy mắt anh, liền biết Kim Trạch có hứng thú với cô, Hứa Trừng Dạ không mặn không nhạt mỉm cười, chuyển mở đầu lần nữa kéo dãn khoảng cách, dùng ngón tay vuốt ve chóp mũi, buồn cười nói: "Kim tổng thật sự không cần khách khí như vậy, ngài hiện tại nên ở trong phòng cùng Lâm Đoàn trưởng uống rượu mới đúng. Nếu tôi muốn trở về, có thể gọi cho tài xế trong nhà. Trước lúc đi ra, đã nói qua với bọn họ."
Nghe xem, tài xế trong nhà, đã cùng "Bọn họ" nói qua, chú ý từ " Bọn họ", chứng minh nhà cô không chỉ có một tài xế. Nhà cô không phú cũng quý —— dăm ba câu là có thể phán đoán ra được.
Kim Trạch rũ mắt, không nói, chỉ lấy mắt kính xuống, lấy từ trong túi ra khăn tay được gấp chỉnh tề, chậm rãi lau kính.
Hứa Trừng Dạ an tĩnh nhìn anh một lát, nhẹ giọng nói: "Kim tổng ánh mắt không tốt sao?"
Lời này nghe vậy, thực ra không dễ nghe như vậy, nhưng Kim Trạch từ chối, đem nó lý giải thành ý tứ tốt.
Anh cất khăn, một lần nữa mang mắt kính lên, dùng ánh mắt nhiệt tình khó có thể kháng cự nhìn Hứa Trừng Dạ, nói: "Ánh mắt tôi rất tốt, cho dù không mang mắt kính, cô cách tôi rất xa rất xa, tôi cũng có thể thấy rõ ràng."
Hứa Trừng Dạ cười cười, khi cô không cười, khiến người có cảm giác xa cách lạnh nhạt, lúc cười rộ lên lại lộ ra một loại cảm giác như cô gái nhỏ hồn nhiên: "Phải không? Vậy sao anh lại mang mắt kính?"
Kim Trạch cười theo cô, quả không hổ là người có thể đạt tới địa vị ngày hôm nay. Ở phương diện không biết xấu hổ này, anh quả thật là một vị thần cấp cao.
Đối với vấn đề của Hứa Trừng Dạ, giống như đối với nữ thần, Kim Trạch trực tiếp thẳng thắng trả lời nói: "Vì sao mang mắt kính? Đương nhiên là vì như vậy trong tôi có vẻ tương đối có văn hóa."
Hứa Trừng Dạ ngoài ý muốn nhìn anh, trầm mặc một chút, thay đổi đề tài: " Tối qua ngài có đến trung tâm triển lãm xem vũ đoàn biểu diễn?"
Kim Trạch không nghĩ tới cô lại biết chuyện này, ghé mắt liếc cô một hồi mới nói: " Cô thấy tôi?"
Hứa Trừng Dạ nói thẳng: "Thấy, tôi múa nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy có người rời đi khi buổi biểu diễn vừa bắt đầu, có thể nói cho tôi vì sao không?"
Thật ra cô rất muốn biết, cô rốt cuộc múa chỗ nào không tốt, khiến người chịu bỏ giá cao mua chỗ VIP như anh lại mới vừa mở màn vài phút liền rời đi.
Từ khi tiếp xúc với ba chữ Hứa Trừng Dạ, đến bây giờ bọn họ ngồi mặt đối mặt, Kim Trạch lần đầu tiên cảm giác được tâm tư Hứa Trừng Dạ thật sự đặt trên người mình, chỉ vì một vấn đề đơn giản—— vì sao anh lại rời đi sớm.
Nghĩ lại, đối với vũ công hoặc những người biểu diễn âm nhạc mà nói, người xem rời đi sớm đều là một loại vũ nhục đối với trình độ của bọn họ, Hứa Trừng Dạ đại khái cũng cảm thấy cô nhảy không tốt mới khiến anh đi trước, nhưng thực tế......
Vấn đề này ai thấu cho anh?!! Kim Trạch chỉ là thật sự không biết thưởng thức múa ba lê, cũng lười nhìn một bầu trời ngỗng, một người đàn ông khác cùng cô khiêu vũ thôi, so với những thứ này, anh thà về nhà nằm trên giường xem tình yêu nông thôn, dạo gần đây bận muốn chết, tình yêu nông thôn là bộ phim thứ tám anh chưa xem xong, anh rất quan tâm, nhưng chẳng lẽ lại nói thẳng như vậy với cô, sẽ không bị hất nước chứ?
Kim Trạch mới vừa nghĩ như vậy, phục vụ đã bưng trà trở lại, tổng cộng hai ly, nhân viên nhẹ nhàng đặt trước mặt anh và Hứa Trừng Dạ rồi rời đi. Kim Trạch không dấu vết mà vươn tay chạm vào chén trà, ách, rất nặng, một chén trà nóng như vậy hất lên mặt mình, cho dù không đến mức hủy dung, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thanh giọng, Kim Trạch quyết định dấu diếm một chút, thần sắc thành khẩn bịa chuyện: "Kỳ thật không có gì, tối hôm qua vừa vặn có chuyện khác, tôi chỉ muốn đi xem dáng múa của Hứa tiểu thư một chút, màn độc vũ của cô kết thúc, tôi nên đi thôi."
Hứa Trừng Dạ gắt gao nhìn chằm chằm anh, biến hóa cảm xúc của anh đều được che dấu không tồi, Hứa Trừng Dạ cũng không nhìn ra cái gì.
Cô chậm rãi nâng chén trà lên, vốn dĩ muốn thử độ ấm, nhưng Kim Trạch ngồi đối diện bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt cảnh giác mà dừng trên chén trà của mình, cô cũng nhìn thoáng qua, không rõ ý anh ta, dứt khoát buông ly trà, đứng lên.
Cô đứng lên, Kim Trạch cũng đứng lên theo, người sau còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hứa Trừng Dạ liền cười tủm tỉm nói: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên trở về, Kim tổng cứ chậm rãi ngồi, tôi đi trước."
Cô nói xong liền xoay người đi, Kim Trạch đuổi theo vài bước, ngữ điệu vẫn bình tĩnh nay thêm phần dồn dập: "Hứa tiểu thư phải đi?"
Bọn họ rõ ràng còn chưa nói được vài câu.
Hứa Trừng Dạ ngoái đầu nhìn anh, nghiêng đầu cười nói: "Tôi đi ra thì đoán được anh cũng sẽ đi theo, ngồi chỗ này chờ là vì muốn biết vì sao anh rời đi sớm. Hiện tại đã biết rõ, tôi nên đi thôi."
Tôi nên đi thôi.
Câu này quen thuộc cỡ nào, vừa mới từ chính miệng Kim Trạch nói ra chứ đâu.
Hứa Trừng Dạ nhìn thoáng qua thần sắc tiếc nuối lại bất đắc dĩ của anh, thu hồi tầm mắt không chút lưu luyến rời đi. Kim Trạch đứng tại chỗ nhìn chăm chú bóng dáng cô, một tay đặt bên hông, dáng người gầy nhưng rắn chắc có liêu làm cúc ngực áo sơ mi tràn ngập nguy cơ.
Chu Nham vừa lúc tìm đến, nhìn thấy boss đơn độc đứng kia, đi tới: "Kim tổng, may quá tìm được anh rồi, Lâm Đoàn trưởng muốn đi, anh có muốn đi cùng không?"
Chu Nham nói một lúc, boss một chút cũng không phản ứng, anh ta nhìn theo hướng boss nhìn về phía cửa khách sạn, chỗ đó sớm đã không còn bóng người, nhưng không khó đoán, không chừng là nhìn Hứa Trừng Dạ rời đi. Boss cùng cô ấy trước sau nối đuôi ra ngoài, đồ ngốc cũng có thể đoán được anh đi làm gì, Chu Nham thông minh như vậy, sao có thể không biết.
Anh ta nhất thời cảm khái, không khỏi nói một câu: "Hứa tiểu thư đã đi rồi sao? Thật tiếc, vốn dĩ muốn cô ấy ký tên, đáng tiếc tôi quá khẩn trương, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy, lúc nói chuyện còn lắp bắp."
Kim Trạch thu hồi tầm mắt liếc Chu Nham một cái, tròng trắng trong mắt tương đối nhiều, người đời thường xưng là trợn trắng mắt, anh khinh thường nói: "Ha hả, lắp bắp? Không có tiền đồ."
Đến lượt tôi, nhiều lắm cũng chỉ là tay run.
Nửa câu sau Kim Trạch đương nhiên không nói, đút tay vào túi, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.
Còn Hứa Trừng Dạ......
Venus*, đỉnh Olympus của em do anh tạo nên, em có thể chạy thoát mấy lần?
*Venus: Nữ thần Venus, ý anh nam chính gọi nữ chính là nữ thần
(Bổ sung kiến thức một chút: 12 vị thần là những vị thần chính trong điện thờ của người Hy Lạp, cai trị trên đỉnh Olympus. Các vị thần đỉnh Olympus giành quyền thống trị sau khi Zeus lãnh đạo các anh chị giành chiến thắng trong trận chiến với các Titan. Sự sùng bái mười hai vị thần đỉnh Olympus của người Hy Lạp có thể bắt nguồn từ thế kỷ thứ VI TCN ở thành Athens.
Hệ thống cổ điển của mười hai vị thần trên đỉnh Olympus bao gồm:
Zeus ( Jupiter): Là vua của các vị thần và người cai quản đỉnh Olympus; thần bầu trời và sấm sét.
Hera ( Juno): Nữ hoàng của các thần; nữ thần hôn nhân và gia đình
Poseidon ( Neptune): Chúa tể của biển cả, động đất và ngựa.
Dionysus ( Bacchus): Thần rượu, tiệc tùng và hoan lạc. Thần bảo trợ của nghệ thuật sân khấu.
Apollo: Thần ánh sáng, tri thức, âm nhạc, thơ ca, tiên tri và thuật bắn cung.
Artemis ( Diana): Trinh nữ và nữ thần săn bắn, trinh tiết, trẻ sơ sinh, thuật bắn cung, Mặt Trăng và muôn thú.
Hermes ( Mercury): Người đưa tin của các thần; thần thương nghiệp và trộm cắp.
Athena ( Minerva): Trinh nữ và nữ thần trí tuệ, thủ công, quốc phòng và chiến tranh chính nghĩa.
Ares ( Mars): Thần chiến tranh, bạo lực và chém giết.
Aphrodite ( Venus): Nữ thần tình yêu, sắc đẹp và dục vọng.
Hephaestus ( Vulcan): Thần thợ rèn và thợ thủ công của các thần; thần lửa và luyện kim.
Demeter ( Ceres): Nữ thần sinh sản, nông nghiệp, tự nhiên và mùa màng.
Nguồn: wikipedia)
Tác giả nói: Nam chủ tỏ vẻ, chính là có tiền, không có cái khác