Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 177: Gặp lại nhật dương





Chiếc xe ô tô màu trắng đậu trước cửa một ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô cách thành phố chừng ba mươi cây số.

Khác với vẻ xô bồ, tấp nập của khu vực trung tâm, không gian nơi đây rất tĩnh lặng tạo cảm giác yên bình và thư thái.

Cát Tiên xuống xe nhấn chuông, chờ đợi người bên trong ra mở cổng. Hôm nay, cô theo.

Khả Hân đến gặp Nhật Dương, một người bạn cũ của chị.

Nhớ đến những thông tin điều tra được về người đàn ông này, Cát Tiên cũng có chút oán hận nhưng nhiều hơn là thương hại. Dù sao thì anh ta cũng từng thực lòng muốn bảo vệ Khả Hân.

Một lát sau, có người phụ nữ trung niên với dáng vẻ chân chất hiền lành ra mở cổng. Chị hơi giật mình khi thấy bộ dạng của Cát Tiên nên ngập ngừng dò hỏi: “Các cô là ai? Đến đây có chuyện gì? “Đây là nhà của anh Nhật Dương đúng không?” Chị ta gật đầu, ngó nghiêng quan sát Khả Hân bên trong xe, lại nhìn Cát Tiên một lần nữa, cẩn thận đánh giá lời nói của cô.


hẳng trách người phụ nữ này lại cảnh giác nÑÚ vậy. Nguyên nhân cũng bởi vì bề ngoài của Cát Tiên có chút kỳ lạ Hôm nay, Cát Tiên diện nguyên một cây đen bó sát từ đầu đến chân. Trên vành tai đeo chỉ chít những chiếc khuyên tai có hình dạng đáng sợ. Phần cổ có xăm mấy dòng chữ bằng ngôn ngữ lạ lùng.

Chưa kể đến mái tóc ngắn nam tính nhuộm màu bạch kim và vết sẹo dài trên má khiến cô chẳng khác nào dân giang hồ trong mắt chị ta.

Thấy phản ứng của người này, Cát Tiên bĩu môi, đang muốn mở miệng đe dọa thì bỗng nghe được âm thanh mềm mại của Khả Hân: “Chào chị, tôi là bạn cũ của anh Nhật Dương, mới về nước nên muốn tới đây chào hỏi anh ấy.” Chị giúp việc nhìn cô gái vừa bước xuống xe, kinh ngạc vì vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất toát ra từ con người cô.

Khả Hân ăn mặc tương đối đơn giản, chiếc áo sơ mi cách điệu màu vàng kết hợp với chiếc quần tây màu đen, tạo cảm giác thanh lịch và nhã nhặn. Thái độ của cô cũng tốt lắm nên chị ta thay đổi thái độ, gật đầu chào đón.

“Vậy hả? Mời các cô vào.” Chị giúp việc nhanh tay mở rộng cánh cửa, để Cát Tiên có thể lái xe vào bên trong. Đôi mắt đằng sau lớp kính râm quan sát một vòng xung quanh, Khả Hân cảm thấy sau bốn năm, sở thích của Nhật Dương vẫn không thay đổi.

Anh thích chăm sóc những cây cảnh mini. Vì thế nên đâu đâu cũng thấy được những chậu hoa nhỏ nhắn được cắt tỉa công phu nằm rải rác trên bệ hành lang hoặc hai bên cầu thang trước cửa nhà.

“Cậu chủ đang ở trong phòng đọc sách, để tôi dẫn hai cô tới đó nhé-“ Nói xong, chị giúp việc nhanh chân tiến về phía trước, ân cần dẫn đường cho Khả Hân và Cát Tiên.

Cả ba vượt qua dãy hành lang, đến một căn phòng có cánh cửa được sơn màu trắng, phía trên có tấm bảng hiệu bằng gỗ viết ba chữ đơn giản: Phòng đọc sách.

“Cốc, cốc, cốc. Thưa cậu chủ, có hai cô tự xưng là bạn cũ của cậu tới chơi ạ“ Có vẻ như người bên trong còn cân nhắc một chút, sau đó mới mở lời: “Mời vào.” Chị giúp việc mở cửa, làm động tác mời Khả Hân và Cát Tiên vào. Tuy nhiên, Cát Tiên đã nhanh nhẹn kéo chị ta ra ngoài, bảo rằng muốn uống một ly nước cam để giải nhiệt.

Chị giúp việc định mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Cát Tiên đầy đi. Lúc này, trước cửa phòng chỉ còn lại Khả Hân. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi Vào.

Căn phòng có nhiều cửa sổ nên tràn ngập ánh sáng, những chiếc tủ sách trải dài trên các bức tường. Trong không khí còn phảng phất hương thơm của loài hoa nào đó mà nhất thời Khả Hân không nhớ tên.


Ngồi giữa căn phòng là một người đàn ông đang chăm chú nghiên cứu bàn cờ. Trên tay anh cản một quân cờ nhỏ, nhíu mày suy tư.

Góc nghiêng của anh rất đẹp. Mũi cao thẳng, xương quai hàm góc cạnh, vài sợi tóc rủ xuống trán, bộ dạng có thể khiến nhiều cô gái phải ngẩn ngơ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Nhật Dương ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc đó, quân cờ trên tay anh rơi xuống, lăn về phía chân Khả Hân.

Khả Hân cúi xuống nhặt nó, thong thả tiến lại gần Nhật Dương, tự nhiên ngồi vào chiếc ghế mây đối diện anh, quan sát bàn cờ một chút rồi đặt quân cờ vào một vị trí.

Ánh mắt Nhật Dương chợt sáng lên. Anh suy nghĩ đắn đo nãy giờ để tìm ra cách phá giải mà không được, chẳng ngờ Khả Hân lại có thể nhanh chóng tìm thấy điểm mấu chốt như vậy.

“Có vẻ như anh không bất ngờ lắm vì chuyện em còn sống nhỉ?” Khả Hân chống tay lên bàn, tủm tìm cười và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Vẻ ngoài của anh không thay đổi nhiều, chỉ những đường nét thành thục hơn mà thôi.

“Không, anh bất ngờ chứ, nhưng là bất ngờ vì hôm nay em xuất hiện tại đây, còn chuyện em vẫn sống thì anh đã biết từ rất lâu rồi.“ Rót một ly trà thơm đẩy về phía Khả Hân, Nhật Dương thành thực trả lời, đôi mắt nhìn cô không rời, bên trong ẩn chứa nhiều cảm xúc đan xen. Có yêu say đắm, vui sướng, tiếc nuối và cả sự mất mát Đây là người con gái kiếp này anh yêu tha thiết, nhưng ông trời chú định họ không thể ở bên nhau. Bốn năm trước là vậy, hiện tại lại càng không thể.

Hai bàn tay Nhật Dương vô thức túm lấy không được, chẳng ngờ Khả Hân lại có thể nhanh chóng tìm thấy điểm mấu chốt như vậy.

“Em thắc mắc tại sao anh lại biết em còn sống đúng không?” ‘Đề thay đổi bầu không khí nặng nề giữa hai người, Nhật Dương bèn kể cho Khả Hân nghe chuyện hai năm trước anh được ba mẹ đưa sang Mỹ với hy vọng cứu trị đôi chân.

Có một ngày, khi đang trên đường tới bệnh viện, anh bắt gặp một bóng dáng rất đỗi quen thuộc. Đó chính là Khả Hân.

Ban đầu, anh còn tưởng do quá nhớ cô nên mới nhìn nhầm người khác thành cô, nhưng sau đó anh phát hiện đó đúng là Khả Hân, bởi anh nhìn thấy vết bớt nhỏ hình trăng lưỡi liềm trên vai trái Khả Hân.


Thực ra trước đây Khả Hân luôn ăn mặc cực.

kỳ kín đáo, chẳng qua lần cô mặc chiếc váy đen sexy trong bữa tiệc mà Đình Phong lừa anh tới, anh mới cỏ cơ hội trông thấy đặc điểm đó của cô.

Cô đi cùng với một người phụ nữ trung niên có khí chất dịu dàng và một người đàn ông trẻ vô cùng đẹp trai.

Khả Hân rất giống người phụ nữ kia nên anh đoán đó là người thân của cô. Nhìn khuôn mặt f của Khả Hân lúc đó, anh biết cô đã có một Cuộc sống vui vẻ.

Nỗi vui sướng vì phát hiện Khả Hân vẫn còn sống nhanh chóng chuyển thành sự mất mát và tự tỉ.

Nhìn đôi chân tàn phế của mình, anh biết mình không còn đủ khả năng để đứng bên cô nữa rồi.

Nuốt nước mắt vào trong, Nhật Dương âm thầm chúc phúc cho Khả Hân. Sau đó anh rời di, che dấu bí mật này với tất cả mọi người.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.