Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 221



Chương 221 : Điều kiện Sự cố chấp của Đình Phong khiến Khả Hân bất lực.

 

Sau vài ngày liên tục đứng trồng cây sỉ trước cổng, cuối cùng, cô đành phải chấp nhận cho anh vào nhà để nói chuyện thẳng thắn.

“Khả Hân, cám ơn em đã chịu gặp anh.” Đình Phong nhìn người con gái đối diện với vẻ cảm kích và ngập tràn yêu thương. Anh những tưởng Khả Hân sẽ còn tiếp tục trốn tránh anh, không ngờ cô đã thay đổi quyết định.

Phải chăng trong lòng Khả Hân vẫn còn có anh nên mới không nỡ để anh chịu khổ đến thế.

Mấy ngày dãi nắng dầm mưa khiến Đình Phong có chút tiểu tụy, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp trai của anh.

Trái lại, nó còn khiến Đình Phong bớt đi vẻ cao ngạo, lạnh lùng, thêm một chút dịu dàng, ấm áp.

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn có người mượn chuyện này để thêu dệt lên những.

tin đồn không đáng có.” Khả Hân khoanh tay trước ngực. Bộ dạng vẫn hết sức lạnh nhạt. Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, không thể để tình cảnh này tiếp tục xảy ra. Ân oán giữa anh và cô nên có sự kết thúc.

Nghĩ vậy, Khả Hân đứng dậy, đi tới phía giá sách gần đó và lấy ra một tập tài liệu.

Trước ánh mắt tò mò của Đình Phong, cô mở tài liệu, rút một tờ giấy trong đó và đặt trên mặt bàn.

“Sở dĩ hôm nay tôi đồng ý gặp mặt anh là vì muốn anh ký vào tờ giấy này. Xong việc, chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện tại đây.” Đình Phong ngây người vì lời nói của Khả Hân. Trong lòng anh chợt dâng lên nỗi bất an kỳ Vươn tay cầm tờ giấy lên đọc, phút chốc gương mặt anh tái mét, bởi vì đó là giấy nhượng.

quyền nuôi con.

“Roẹt” Tờ giấy bị xé làm đôi, Đình Phong tức giận   lên tiếng: “Anh không đồng ý.” Cảm giác nhức nhối nơi trái tim khiến Đình Phong vừa đau vừa giận. Tại sao Khả Hân có thể đối xử với anh như vậy? Ngay khi anh tưởng cô đã bắt đầu mở lòng với anh thì cô lại tàn nhẫn đề ra yêu cầu này.

Dường như Khả Hân cũng đã lường trước được phản ứng của Đình Phong. Cô nhìn tờ giấy [ác an, bình thản nói: “Anh yên tâm, chỉ cần anh chịu ký, tôi sẽ giúp anh lấy lại cái ghế tổng giám đốc của tập đoàn Kings.” “Hơn thế nữa, tập đoàn K.D từ nay về sau sẽ trở thành đối tác chứ không phải đối thủ, giúp Kings bước tới vị trí cao hơn trong tương lai.“ Khả Hân thực sự đưa ra thành ý của mình.

Lúc trước cô cứ nghĩ bản thân đã hoàn toàn dứt bỏ được tình cảm với người đàn ông này. Đối với anh, cô chỉ còn nối oán hận sâu đậm.

Đáng tiếc cô sai rồi. Ẩn sâu một góc trái tìm, cô vẫn còn chút vương vấn với quá khứ.

Cảm giác này càng lúc càng hiện hữu rõ ràng khiến Khả Hân sợ hãi vô cùng. Bởi vậy, cô thay đổi ý định, không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa. Cô chỉ cần bé Bin mà thôi.

Đình Phong tức giận đến bật cười. Đôi mắt anh hẳn lên những tia đỏ rực nguy hiểm, trầm giọng nói: “Khả Hân, em thực sự không thể cho chúng ta một cơ hội nữa sao?” “Anh đã biết câu trả lời thì còn cần tôi phải nói làm gì. Đình Phong, anh nên biết chỉ khiến anh mất đi cái ghế tổng giám đốc tập đoàn Kings đã là rất nhân từ rồi.” “Làm người cần biết thế nào là đủ. Đừng bao giờ mơ tưởng đến những điều phi lý. Nếu anh là tôi, liệu anh có thể nhắm bắt bỏ qua tất cả mọi chuyện trong quá khứ không?” Khả Hân nói với chất giọng đều đều vô cảm.

Cô thực sự quá mệt mỏi với những cảm xúc mâu thuẫn tồn tại trong lòng mình. Cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Nghe Khả Hân nhắc đến chuyện quá khứ, bỗng nhiên vẻ mặt của Đình Phong biến đổi. Sự tức giận thay thế bằng nỗi thống khổ.

Khả Hân đang trực tiếp nhắc nhở việc anh đã từng đối xử tàn tệ với cô thế nào. Đúng vậy, nếu anh là cô, tuyệt đối cũng không bao giờ tha thứ.

Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến chuyện Khả Hân và Bé Bin sau này sẽ biến mất khỏi cuộc đời minh, trái tím Đình Phong đau đến nỗi như có ai cầm dao đâm vào.

Anh hít một hơi sâu, nhìn cô với vẻ cầu xin hèn mọn: “Khả Hân, anh sẽ không đồng ý với điều kiện em nói. Trên đời này, em và con là tất cả đối với anh.” “Anh biết bản thân có rất nhiều tật xấu làm em ghét bỏ. Anh hứa sẽ thay đổi hoàn toàn.” “Em có thể oán, có thể hận, có thể chà đạp, hành hạ anh như thế nào anh cũng nhận. Chỉ xin em đừng rời bỏ anh có được không? Có thể nói, người duy nhất khiến Đình Phong phải hạ mình cúi đầu chính là Khả Hân.

Để giữ được cô, anh có thể từ bỏ sĩ diện.

Thanh Sơn nói nói rồi, anh có rất nhiều khuyết điểm, một trong số đó chính là chủ nghĩa đàn ông quá lớn, luôn coi mình là độc tôn, ít khi lắng nghe cảm xúc của người khác.

Bởi thế khi sống với anh, Khả Hân thường có cảm giác không được tôn trọng. Chẳng qua trước dây cô hiển lành, ngoan ngoãn nghe lời anh, lại chẳng dám phản kháng nên mới càng khiến cho tật xấu này phát huy triệt để.

Nhưng bây giờ đã khác, anh đã nhận ra tất cả lỗi lầm của mình, đã ăn năn hối cải và muốn được Khả Hân tha thứ.

“Anh nói xong chưa?” Đáp lại những lời nói chân thành từ tận tâm can của Đình Phong là thái độ thiếu kiên nhẫn của Khả Hân.

€ô nhíu mày rút ra một tờ giấy khác, đập thằng lên bàn và cương quyết nói: “Muốn tôi tha thứ rất đơn giản, ký vào tờ giấy này, mọi sự phiền não của cả hai chúng ta đều biến mất.” “Đình Phong, anh tỉnh táo lại đi. Giữa anh và tôi đã không còn liên hệ gì nữa. Tôi không so đo.

ân oán trong quá khứ, không tiếp tục dồn anh vào chân tường. Tôi chỉ cần bé Bin.“ Bất chợt, đôi mắt Khả Hân long lanh nước, nhìn thẳng vào Đình Phong và nói: “Anh quên mất mình đã làm gì với tôi sao? Ngày đó anh đẩy tôi sảy thai, không những cướp đi đứa bé, còn cướp đi thiên chức làm mẹ của tôi. Hiện tại, anh vẫn muốn cướp đi hi vọng của tôi ư” “Coi như tôi cầu xin anh, trả bé Bin cho tôi có được không?” Đây là lần đầu tiên Khả Hân bộc lộ sự yếu đuối trước mặt Đình Phong. Trong đó có chín phần thật, một phần giả.

Hồi còn huấn luận bên Mỹ, Denis Trần đã từng nói: Vũ khí của phụ nữ đôi khi không chỉ là vẻ ngoài mạnh mẽ, cường hãn mà còn là nước.

mắt.

Đối phó với những người có sức ảnh hưởng đến mình, nếu nắm đấm không có tác dụng, vậy hãy dùng nước mắt.

Do đó, Khả Hân mới gỡ bỏ sự mạnh mẽ, cứng rắn xuống. Những lời nói này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, cảm xúc cũng là thật, chỉ có:một phần trong đó là sự tính kế.

Cô muốn dùng chính sự dẫn vặt vì tội lỗi ngày xưa của Đình Phong để khiến anh đồng ý ký vào tờ giấy nhượng quyền nuôi con.

“Đừng khóc-” Đình Phong rất muốn bước tới ôm lấy thân hình nhỏ xinh của Khả Hân nhưng anh không dám. Bởi vì Khả Hân từng nhắc đi nhắc lại là chán ghét sự đụng chạm của anh.

Khả Hân ngước lên nhìn người đàn ông đang quan sát cô với ánh mắt đau lòng xen lẫn bất đắc đi.

Tim đập thình thịch trong lổng ngực, Khả Hân cắn môi dò hỏi: “Anh đồng ý đúng không?” Căn phòng chìm trong sự im lặng. Giữa lúc Khả Hân đang nín thở chờ đợi câu trả lời chắc chắn từ Đình Phong thì đột nhiên nghe anh nói: “Thực ra việc anh ký tờ giấy này cơ bản không có nghĩa lý gì cả.” Khả Hân sửng sốt, vội vàng hỏi: Anh nói thế là có ý gì?” Đình Phong chăm chú nhìn Khả Hân. Đột nhiên, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười thỏa mãn.

“Bởi vì chúng ta vốn dĩ vẫn là vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.