Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 23: Mệt mỏi





Khả Hân thức dậy với cái đầu đau như búa

bổ, cô nhăn mặt xoa hai bên thái dương rồi liếc

nhìn xung quanh. Đây là phòng ngủ của cô

nhưng lúc này chỉ có một mình cô trong phòng.

Đình Phong không biết đã đi đâu rồi, hoặc có lẽ

đêm qua anh cũng không ở đây.

Từng đoạn ký ức ngắt quãng hiện lên trong

đầu khiến Khả Hân cau màu. Cô nhớ là ở bữa

tiệc tối qua sau khi nghe được lời nói của Đình

Phong cô đã khổ sở đến nỗi phải mượn rượu giải

sầu, sau đó thầy Châu đưa cô về nhà và không

ngờ gặp Đình Phong ở cổng. Hai người đó có to

tiếng với nhau. Kế tiếp cô không thể nhớ được gì

nữa. Khả Hân cố gắng lục lọi để tìm đoạn ký ức.

về sau nhưng kết quả khiến cô thất vọng. Hoàn

toàn là một mảng trắng xóa.

Cảm thẩy buồn phiền vì không tài nào nhớ

nổi điểu gì, Khả Hân đành buông tha và bước

xuống giường. Cô phát hiện mình vẫn mặc bộ đồ

tối hôm qua và ngửi được trên người thoang

thoảng mùi rượu. Ghét bỏ bản thân không sạch

sẽ, Khả Hân vội vàng bật nước tắm, cô cần nước

ấm để thư giãn, có lẽ sau khi tắm xong cô sẽ nhớ

thêm được điều gì đó.

Bước vào phòng tắm và mở nước trong bồn

tắm lớn, Khả Hân tựa mình vào tường và nhìn

chăm chú nhìn vào tấm gương đối diện. Cô thấy.

khuôn mặt mình phảng phất nét mệt mỏi và u

buồn. Cũng đúng thôi, Khả Hân cười tự giễu, mới

trải qua được mấy ngày vui vẻ và có hi vọng về.

tương lai thì đã bị đánh cho nguyên hình. Rốt

cuộc những thứ không thuộc về bản thân thì cô

không nên kỳ vọng làm gì.

Nhớ đến lời nói lạnh băng của Đình Phong

tối qua, Khả Hân cảm thấy ngực như có thứ gì đó

chặn lại khiến cô không thở nổi. Cô buộc mình

không được suy nghĩ nữa.

Sau khi tắm sạch sẽ, Khả Hân bước ra ngoài,

trên tay cầm chiếc khăn bông để thấm những

giọt nước đang chảy xuống từ mái tóc dài. Bỗng

nhiên, cô nhìn thấy một tờ giấy ở trên bàn.


“Bin đang ở bên nhà ông bà nội nên không.

cần lo lắng, khi nào em thức dậy thì xuống nhà

quay nóng lại đồ ăn tôi đã chuẩn bị sẵn.”

Khả Hân siết chặt tờ giấy trong tay, cô cười

lạnh. Thật không ngờ người chồng lạnh lùng của

cô đã bắt đầu biết quan tâm đến vợ, chỉ là không

biết anh ta lại muốn giở trò gì. Sau đêm qua, Khả

Hân đã không còn tin tưởng vào những điều

Đình Phong làm nữa. Cô thực sự không rõ liệu có

phải anh muốn khiển cô cảm thấy vui vẻ vài ngày

rồi sau đó quay lại chế giễu cô suy nghĩ những

điểu viển vông hay không.

Đem tờ giấy vo tròn rồi ném vào thùng rác,

Khả Hân ngồi xuống ghế và bắt đầu suy nghĩ về

chuyện tối qua. Nhớ đến hành động của mình với

thầy Châu, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và có lỗi.

Lẽ ra không nên để thầy Châu đưa về nhà,

đã vậy suốt quãng đường cô còn chủ động dựa

đầu vào lưng anh, sau đó l: ình Phong bắt

gặp. Chẳng trách chồng cô lại tức giận và có

những lời lẽ không hay đối với thầy Châu như

thế.

Ngày mai, chắc chắn mình phải đến xin lỗi

thẩy Châu mới được. Khả Hân nghĩ thầm, cô

không muốn vì chuyện này mà đồng nghiệp bị

khó xử. Lần sau đánh chết cô cũng không uống.

rượu nữa, biết rõ tửu lượng của bản thân kém

thế nào mà vẫn cắm đầu vào uống, thật không

biết tự lượng sức, đáng đời say đến nỗi không

nhớ chuyện gì xảy ra tối qua.

Khả Hân thở dài và đứng lên để bỏ chiếc

khăn ẩm ướt vào chậu giặt. Sau đó cô đi sang

phòng bé Bin và mở cửa bước vào

Đồ đạc trong phòng rất gọn gàng, từ nhỏ bé

, do đó,

dù trong phòng luôn có nhiều đổ chơi nhưng

Bin đã được cô dạy thói quen ngăn nắi

hiếm khi bị cậu bày bừa. Khả Hân nhìn quanh.

căn phòng, cô bỗng cảm thấy trống vắng đến lạ.

Có lẽ cô đã quen với việc luôn nhìn thấy con trai

vào mỗi sáng nên khi không có bé Bin ở nhà, cô.

cảm thấy có chút phiển muộn.

Trước đây cũng thỉnh thoảng bé Bin được

ông bà nội đón sang chơi và ở đó vài ngày, tuy

Khả Hân nhớ con nhưng ít ra khi đó tâm trạng cô

không quá nặng nể như bây giờ. Ánh mắt đảo

qua khu vực bàn học của bé Bin và bước tới gần,

cầm bức tranh trên bàn lên ngắm nghía.

Trong bức tranh là cảnh ba người nắm tay.

nhau, gương mặt ai cũng đều rạng rỡ. Khả Hân.

vuốt ve bức tranh được lồng khung kính cẩn

thận, trái tim cô thắt lại. Khả Hân nhớ mình cũng

từng mong ước có một gia đình nhỏ hạnh phúc

như vậy, nhưng giờ đây cô không biết bản thân

còn có thể giữ gìn cuộc hôn nhân này đến bao

giờ

Không phải chưa từng suy nghĩ đến việc sẽ

từ bỏ Đình Phong, nhưng nghĩ đến con trai, cô lại

không đành lòng, bé Bin còn nhỏ quá, cô không

thể ích kỷ khiến con mình bị tổn thương. Và cũng

có một lý do nữa, đó là sau tất cả những tổn

thương mà bản thân Đình Phong và gia đình anh

gây ra cho mình, cô vẫn yêu anh, yêu đến đánh

mất sự tự tôn mà chưa từng oán trách nửa lời.

Những giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên

má, Khả Hân vươn tay vuốt lấy, cảm nhận được

sự ướt át trên đầu ngón tay, cô tự chế nhạo bản

thân.

mày sáng mắt ra nhé.”

cho tâm trạng khuây khỏa hơn.

đến tờ giấy mà Đình Phong để lại nên dù không

tiến lại phía bàn ăn.

Có lẽ Khả Hân không tin là cậu ấm ngậm

thìa vàng trong miệng như Đình Phong lại biết

làm mấy thứ như nấu đồ ăn. Dù sao bốn năm nay.

cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh vào bếp.

Đúng như dự đoán của Khả Hân, khi mở.

chiếc lồng bàn đậy thức ăn ra và nhìn thấy thứ

trên bàn, cô nhíu mày.

Bánh mỳ bị nướng cháy một góc, tạm thời

vẫn có thể ăn được, nhưng cái đống bèo nhèo ở

giữa thì Khả Hân không biết nên gọi là gì. Cúi


Xuống quan sát cẩn thận, cô nhận ra đây là tổng

hợp của trứng ốp, cà chua, thịt bò và rau sống.

Có lẽ Đình Phong muốn làm bánh mỳ kẹp như cô

thường làm cho hai cha con ăn nhưng lại không

biết thực hiện như thế nào, đành nhét hết những

đồ anh tìm được trong tủ lạnh vào giữa hai lát

bánh mỳ.

Nhìn tác phẩm thê thảm của chồng, Khả

Hân không biết nên khóc hay nên cười. Nếu như

là trước đây, có lẽ cô đã bật cười và cảm động

đến rối tình rối mù. Nhưng hiện giờ, cô chỉ cảm

thấy rất châm chọc. Anh ta muốn thể hiện điều

gì chứ, muốn tỏ ra quan tâm đến cô sao?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Khả Hân giật mình

nghe thấy âm thanh mở cửa, cô ngẩng đầu lên

nhìn.

Đình Phong vừa mở cửa vào nhà đã nhìn

thấy cảnh tượng Khả Hân đứng bên bàn ăn, thân

hình anh cứng lại. Hai người chăm. chú nhìn

Khả Hân, anh không biết sau chuyện đêm qua thì

hôm nay cô sẽ cư xử như thế nào. Tiếp tục nhìn

anh với anh mắt oán hận hay lạnh lùng không

thèm để ý đến anh. Nghĩ đến điều này, Đình

Phong nằm chặt bàn tay, anh nhận ra bản thân

không hề muốn điều này xảy ra chút nào.

Khả Hân cũng lặng lẽ nhìn Đình Phong, ánh

mắt không lạnh nhạt cũng không nồng nhiệt, đó

là ánh mắt trong veo không một chút cảm xúc.

Chính điều này khiến trái tim Đình Phong thắt lại,

anh hoàn toàn không nghĩ đến tình huống này.

Dù đã chuẩn bị tâm lý là Khả Hân có thể lạnh

lùng với mình, nhưng anh lại không đoán được

cô sẽ nhìn anh giống như một người xa lạ.

Người xa lạ…

Đình Phong thấy cổ họng đắng chát, từ bao

giờ mà cô gái luôn mỉm cười dịu dàng và nhìn

anh bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu đã biến

thành như hiện tại. Anh bỗng run rẩy khi nhìn vào

ánh mắt của Khả Hân. Anh muốn chạy ngay đến

trước mặt cô để chất vấn rằng tại sao cô có thể

nhìn anh như vậy, tại sao trong mắt cô không có.

hình ảnh của anh..

Nhìn vẻ mặt dại ra của Đình Phong, Khả Hân

cay cay khóe mắt, cô vội vàng quay mặt đi để

anh không trông thấy sự yếu ớt của mình. Lần

này, Khả Hân không cho phép mình mềm lòng

nữa. Cô quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi đến nỗi không

còn đủ sức để bao dung hay tha thứ cho anh

nữa

Đặt bức tranh về đúng vị trí của nó, Khả Hân

bước ra ngoài và đóng cửa phòng ngủ của bé

Bin lại, cô suy nghĩ việc ra ngoài đi dạo một chút

Tuy nhiên, khi vừa đặt chân xuống phòng

khách, thân thể Khả Hân bỗng khựng lại. Cô nhớ

muốn quan tâm nhưng trí tò mò vẫn thôi thúc cô

nhau, không khí trở nên có chút kỳ quái.

Đình Phong có chút lo lắng khí đối mặt với

“Khả Hân ơi là Khả Hân, đến bao giờ mày.

mới học được sự tàn nhẫn của ai kia, người ta

đối xử với mày như thế, giãm đạp tự tôn của mày.

như thế nhưng mày vẫn như cũ lưu luyến, thật là

không có chút cốt khí nào. Thôi, coi như lần này

“Đừng đi.”

Cảm thấy cánh tay mình bị một lực mạnh mẽ

kéo trở lại, Khả Hân suýt nữa thì ngã vào trong

lòng của người đàn ông phía sau cô, nhưng may.

mắn cô kịp đứng vững. Khả Hân vẫn không.

ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn chằm chằm vào nơi

bàn tay đang bị Đình Phong nắm chặt.

“Tại sao em lại có thái độ như thế?“ Có lẽ

không thể chịu nổi cách hành xử của Khả Hân,

Đình Phong túm lấy hai vai của cô và ép cô phải

ngẩng đầu lên nhìn mình.

Đôi mắt Khả Hân vẫn trong veo không một

gợn sóng, hàng mi dài cong vút khẽ chớp, viền

dưới của mắt ẩn chút xanh xao khiến Đình Phong

hơi đau lòng. Anh bỗng phát hiện ra khuôn mặt

cô thực sự rất nhỏ, chắc chỉ nhỏ bằng bàn tay

của anh, lại liếc mắt xuống cần cổ thon dài trắng

nõn của cô, dường như chỉ cần anh hơi dùng sức

là có thể bẻ gãy chiếc cổ xinh đẹp ấy.

Đình Phong rùng mình, anh chưa bao giờ


nhìn thấy hoặc có lẽ do chưa từng để ý rằng,

Khả Hân cũng có lúc yếu ớt và bất lực đến

vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt Khả Hân. Nấu

như tối qua anh nghĩ rằng thái độ của Khả Hân lạ

lùng như thế là do cô uống say mất kiểm soát thì

sáng nay chắc chắn cô đã hoàn toàn tỉnh rượu.

Đình Phong không nghĩ được lý do tại sao Khả

Hân vẫn có thái độ với anh như vậy, thậm chí là

còn nghiêm trọng hơn tối qua rất nhiều.

Khả Hân lắc đầu, hiện tại cô không muốn nói

chuyện với anh, cô sợ mình lại mềm lòng và một

lần nữa rơi vào hố sâu không lối thoát.

Tuy nhiên, điều này không phải do cô quyết

định, Đình Phong lập tức kéo Khả Hân về phía

phòng khách, đẩy cô ngồi xuống chiếc ghế salon

dài, còn bản thân thì đi đến chiếc ghế đối diện và

ngồi xuống.

“Tôi muốn biết tại sao từ tối qua đến giờ em

lại có thái độ như vậy với tôi, có phải em giận vì

những gì tôi nói hôm qua không?”

Nghe thấy lời nói của Đình Phong, Khả Hân

hơi giật mình, thực ra ký ức của cô chỉ dừng lại ở

việc thầy Châu đưa cô về đến cổng và bị Đình

Phong bắt gặp. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa.

Bỗng nhiên, cô rất tò mò sự việc sau đó, liệu có

phải Đình Phong đã có hành động hay lời nói quá

đáng gì với cô hay không.

Rốt cuộc cũng thấy Khả Hân chịu ngẩng lên

chú ý đến mình, Đình Phong thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật là anh không quen nhìn vẻ mặt này của

cô, nó khiến anh cảm thấy rất nặng nề.

“Đêm qua… ừm… sở dĩ tôi gay gắt với em là

vì thấy em đi cùng một người lạ, thậm chí em

còn… còn có những hành động thân mật vượt

mức với người đó.”

Đình Phong cau mày lựa chọn từ ngữ, nếu

như bình thường, anh đã quát ầm ï lên và bỏ đi,

làm gì chịu ủy khuất như bây giờ. Nhưng nghĩ

đến cảm giác đau lòng kia, anh đành từ bỏ. Dù

sao, anh cần phải biết Khả Hân đã xảy ra chuyện

gì.

Khả Hân vẫn chăm chú lắng nghe nhưng

không có phản ứng gì, Đình Phong bất đắc dĩ

tiếp tục:

“Em thử nghĩ xem, nếu em đi làm về và thấy

vợ mình thân thiết với một người đàn ông khác,

em có chịu được không? Vì thế cảm xúc của tôi

là rất bình thường. Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng

nổi điên lên như thế thôi.”

Khả Hân sửng sốt, những ngón tay của cô

bấu chặt vào tấm nệm ghế. Không biết có phải

cô đang nằm mơ không. Đây là lần đầu tiên Đình

Phong chịu giải thích về hành động của mình. Đã

từng hi vọng rất nhiều vào một ngày anh có thể

tôn trọng cô như một người vợ bình thường,

nhưng khi điều này xảy ra, Khả Hâm cảm thấy rất

hoảng sợ. Mọi thứ bắt đầu vượt ngoài sự suy đoán của cô.

Suy nghĩ một lát, Khả Hân rút điện thoại ra

và bấm nhanh vài chữ, sau đó cô đưa cho Đình Phong đọc.

“Rốt cuộc là anh muốn nói gì?“

“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn nói, nếu em.

cảm thấy khó chịu vì những điều tôi nói tối hôm

qua thì thực sự không cần thiết, bởi vì do em làm

tôi hiểu lầm thôi, chỉ cần lần sau em chú ý giữ

khoảng cách với người đàn ông khác là được, tôi

sẽ bỏ qua chuyện đó, em hãy cư xử như bình F PÌU”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.