Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 230



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 230 : Bí mật trong quá khứ

 

Phòng luyện võ thực chất là gian hầm ngầm nằm ngay phía dưới căn biệt thự, Nơi này Đình Phong chưa bao giờ được phép bước chân vào bởi vì chỉ có Khả Hân là người nắm giữ chìa khóa.

Do đó, khi thấy Denis Trần dễ dàng mở cửa bước vào, trong lòng anh dâng lên cảm giác thất lạc.

Mối quan hệ của Denis Trần và Khả Hân tốt đến như vậy sao? Khiến cô có thể thoải mái bày ra tính cách thực sự bên trong cùng với sự tin tưởng hắn tuyệt đối.

Nghĩ đến điều này, hai nắm tay Đình Phong siết chặt lại, tạo nên những tiếng kêu răng rắc của khớp xương.

Dù thế nào hôm nay anh cũng phải thử xem, giữa anh và Denis Trần, ai mới là kẻ mạnh hơn.

Đình Phong vừa bước vào đã cảm thấy một trận lạnh lẽo. Căn phòng dù được bật đèn sáng choang nhưng vẫn làm người ta sởn gai ốc.

Ở đây có rất nhiều loại vũ khí. Từ kiếm, côn, gậy, roi da…cho đến đồ boxing, chẳng trách thân thủ của Cát Tiên và Khả Hân lại tốt đến vậy.

“Cho phép cậu được chọn một món vũ khí” Lúc này Denis Trần đã cởi áo vest ném sang một bên, tay áo cũng xắn lên cao, lộ ra hai cánh tay ngập tràn sức mạnh.

“Không cần.

Vì thể, Đình Phong cũng nhanh chóng tập  trung tinh thần, cơ bắp căng lên, vận sức chờ phát động.

Cả hai chưa vội lao vào cuộc chiến mà đứng vờn nhau như muốn lấn át nhuệ khí của đối phương.

Bất chợt, Denis Trần lên tiếng hỏi: “Điều gì khiến cậu nghĩ rằng Khả Hân vẫn còn tình cảm với cậu?” “Dựa vào việc tôi từng là chồng của cô ấy.

Mọi Đàm xúc của Khả Hân tôi đều nắm rõ hơn anh nhiều.” “Ổ, vậy ư? Chẳng lẽ cậu nghĩ trải qua bốn năm, Khả Hân vẫn còn là một cô gái ngây thơ, ngu ngốc như ngày xưa sao?” “Denis Trần, rốt cuộc tại sao Khả Hân lại biến thành bộ dạng như bây giờ?” Đình Phong lập tức lên tiếng truy vấn. Đây là điều anh luôn cánh cánh trong lòng nhưng đáng tiếc cả Khả Hân và Cát Tiên đều giữ kín như bưng.

Denis Trần xuất hiện làm trong lòng anh   bừng lên một hy vọng. Hắn là người duy nhất có thể giúp anh giải đáp bí ẩn này, “Vì sao tôi phải nói cho cậu biết?“ Denis Trần mìm cười khiêu khích. Sau đó ánh mắt anh lóe lên một tia sáng, nhanh nhẹn né cú đấm từ Đình Phong. Hiện tại, Đình Phong đã bắt đầu tấn công dồn dập.

“Nằm mơ đi, chính anh mới là người phải rút lui khỏi chuyện này. Cô ấy là của tôi, đời này, kiếp này đều là của tôi! “Anh hiểu Khả Hân được bao nhiêu? Anh có biết cô ấy từng yêu tôi đến mức ngay cả khi bị tôi  hiểu lầm, ghét bỏ, tổn thương vẫn không hề oán hận nửa lời không?” Đình Phong vừa nói, vừa dồn dập tấn công.

Nhưng có vẻ mỗi đòn đánh của anh chỉ có thể chạm được đến một phần góc áo của Denis Trần là bị hắn hóa giải, khiến anh càng điên cuồng lao lên.

Dường như câu nói này của Đình Phong đã hơi chọc giận được Denis Trần. Trong một khoảnh khắc, Denis Trần không tiếp tục né đòn nữa mà phản công trực diện “Hự” Đình Phong bị thụi một quả đấm vào bụng, sau đó liên tục bị dính đòn đau làm anh đành phải lùi về thủ thế.

“Nói ra được những điều này, cậu quả nhiên là kẻ không biết xấu hổ.” Denis Trần cười lạnh, đạp một phát khiến Đình Phong khụy xuống. Anh rất cẩn thận không đánh vào mặt hắn, chỉ chuyên chọn dưới thân để ra tay.

Đình Phong nén đau đứng dậy, bất chấp vết thương trên người, như kẻ điên liều mạng tung đòn.

“Bụp, bụp.”   Denis Trần không hề nương tay mà sử dụng sức mạnh gần như tuyệt đối. Bản thân anh là người có thiên phú võ thuật, ngay cả những thầy dạy võ ngày xưa còn không thể thắng nổi nữa là Đình Phong “Đình Phong, cậu muốn biết Khả Hân trải qua những gì trong bốn năm ư? Được, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Lại một đòn giáng mạnh xuống lưng làm Đình Phong cảm thấy xương sườn mình như sắp.

gãy ra.

Tuy nhiên, anh không cam lòng tỏ ra yếu thế trước mặt người đàn ông kia mà nhanh chóng thẳng lưng, điều chỉnh tư thế chiến đấu.

“Đau không?”   Bỗng, Denis Trần hỏi một câu làm Đình Phong ngây ngẩn cả người. Anh tưởng rằng    Denis Trần đang chuẩn bị kể cho anh nghe toàn    bộ sự thật nên cắn răng nhắc:        “Đừng câu giờ, mau nói.”   “Cảm giác cậu đang chịu đựng, chỉ là một phần rất nhỏ so với nỗi thống khổ Khả Hân đã     Phải trải qua gần như trong suốt thời gian bên Mỹ”      “Cậu nghĩ chứng câm kia của cô ấy vì sao.

mà đột nhiên biến mất?”     “Khả Hân nói tìm được thấy thuốc giỏi trị    bệnh cho mình.”        Đình Phong nói nhưng trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Chẳng lẽ điều này là không    đúng?        “Phải, cô ấy may mắn tìm được người chữa bệnh. Nhưng không phải trị bệnh thông thường      là là giải độc.” “Giải độc? Khả Hân trúng độc?” Denis Trần gật đầu, vừa đánh, vừa kể cho Đình Phong nghe chuyện Khả Hân hồi nhỏ bị bắt cóc thế nào, bị Quốc Bảo hạ độc ra sao. Đặc biệt, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ trong quá trình giải độc cho Khả Hân.

“Cô ấy đã phải chịu đựng đau đớn như bị Xẻo từng miếng thịt trên người, đập vỡ từng khúc xương trong cơ thể, rõng rã một tháng trời mới Cơ thể bài trừ hết độc tố trong người! “Chắc cậu đã từng không ít lần trông thấy hình ảnh của những người nghèo đói ăn, chỉ còn da bọc xương đúng không?” “Khả Hân chính là đã trải qua bộ dạng đó.

trong một tháng. Vì đau đớn quá sức chịu đựng, cô ấy không thể ăn được bất cứ thứ gì, chỉ cầm cự qua ngày bằng mấy viên thuốc đen ngòm, đắng ngắt của lão Chen.” “Nếu cậu nhìn thấy Khả Hân lúc đó, cậu tuyệt đổi không bao giờ có thể quên nổi bởi vì nó khiến người ta quá đau lòng.” Đôi mắt Denis Trần hẳn lên những tia đỏ rực.

Động tác càng trở nên tàn nhẫn hơn.

Đình Phong lúc này như con rối   bị đánh đập.

không thương tiếc. Tuy nhiên, anh còn đang chìm trong nỗi kinh hoàng và đau đớn tận cùng nơi trái tim nên chẳng còn sức mà quan tâm đến nỗi đau về thể xác kia.

Từng lời nói của Denis Trần như mũi dao đâm thẳng vào lồng ngực của anh, khiến anh không thể thở nổi.

Cảm nhận được hơi thở cực kỳ bi thương.

của Đình Phong, Denis Trần tiếp tục giáng thêm một đòn chí mạng; “Khả Hân tự sát không chết, đó là may mắn của cô ấy, cũng là may mắn của tôi. Khi đưa Khả Hân về nhận lại ba mẹ, cô ấy như một cái xác không hồn, tâm lý bất ổn.” “Chúng tôi đã phải làm mọi cách để giúp.

Khả Hân trở về với cuộc sống bình thường.

Nhưng tiếc là thù hận mới chính là động lực để cô ấy tồn tại. b “Biết vì sao thân thủ Khả Hân tốt như vậy không? Thậm chí chẳng hề thua kém một người tập võ từ nhỏ như cậu.“ “Đó là vì cô ấy dùng hết bốn năm để rèn luyện. Có những khi bị đánh đến nỗi vài ngày.

không thể xuống giường, sau đó vẫn kiên trì lao vào luyện tập.” “Dừng lại, đừng nói nữa.” Định Phong lắc đầu, đôi mắt đỏ bừng và ngấn lệ. Trái tim anh đau quá, không muốn thừa nhận thêm bất cứ điều gì nữa.

Tiếc thay, Denis Trần dường như muốn xé mở vết thương của Đình Phong, thậm chí tàn nhẫn xát muối vào đó.

“Lần bị thương nặng nhất của Khả Hân chính là lần cô ấy phải đối đầu với một con sói hoang dã.” “Không ai nghĩ rằng một cô gái nhỏ bé, mới chỉ luyện võ trong một thời gian ngắn có thể thoát khỏi nanh vuốt tử thần.” “Lúc Khả Hân bước ra từ hầm thú. Toàn thân cô ấy không có một chỗ nguyên vẹn, bả vai bị     cắn nát, máu chảy ròng ròng theo mỗi bước chân.” “Thời gian nằm bệnh viện, thứ Khả Hân luôn ôm khư khư trong lòng, ngay cả khi chống chọi lại với những cơn sốt cao vì vết thương trở nặng chính là tấm ảnh của con trai cô ấy, Đình Vũ.” “À, còn một chuyện. Khả Hân bị mất ngủ thường xuyên bởi một cơn ác mộng quấn thân.” “Trong giấc mộng đó, đứa bé bị chính cha ruột của nó nhẫn tâm bức hại, khóc thê thảm vô cùng” “Còn Khả Hân chìm trong biển máu, yếu ớt vươn tay cầu xin sự giúp đỡ, chẳng qua người đàn ông kia lại bế   một cô gái khác đi mất, không một lần quay đầu lại.“ Đến lúc này thì Đình Phong hoàn toàn gục.

xuống đất, nước mắt lăn dài trên má, tay ôm lấy ngực.

Denis Trần cũng không tiếp tục đánh nữa mà ngồi xổm xuống trước mặt Đình Phong, nói ra “Lúc Khả Hân bước ra từ hầm thú. Toàn thân > cô ấy không có một chỗ nguyên vẹn, bả vai bị cắn nát, máu chảy ròng ròng theo mỗi bước chân.

“Thời gian nằm bệnh viện, thứ Khả Hân luôn ôm khư khư trong lòng, ngay cả khi chống chọi lại với những cơn sốt cao vì vết thương trở nặng chính là tấm ảnh của con trai cô ấy, Đình Vũ.” “À, còn một chuyện. Khả Hân bị mất ngủ thường xuyên bởi một cơn ác mộng quấn thân.” “Trong giấc mộng đó, đứa bé bị chính cha ruột của nó nhẫn tâm bức hại, khóc thê thảm vô cùng.” “Còn Khả Hân chìm trong biển máu, yếu ớt vươn tay cầu xin sự giúp đỡ, chẳng qua người đàn ông kia lại bế một cô gái khác đi mất, không một lần quay đầu lại“ Đến lúc này thì Đình Phong hoàn toàn gục xuống đất, nước mắt lăn dài trên má, tay ôm lấy ngực.

Denis Trần cũng không tiếp tục đánh nữa mà ngồi xổm xuống trước mặt Đình Phong, nói ra   những lời cuối cùng: “Nếu cậu thực sự hối hận chuyện làm tổn thương Khả Hân năm đó thì hãy buông tha cho cô ấy đi.“ “Bởi vì mỗi lần trông thấy cậu, tâm ma của cô ấy sẽ trỗi dậy, làm cô ấy đau đớn, oán hận.” “Khả Hân xứng đáng nhận được hạnh phúc.

Yêu một người không phải điên cuồng muốn chiếm hữu người đó, mà là được nhìn thấy người đổ Sống cuộc sống an yên, tự tại.” Dứt lời, Denis Trần đứng dậy rời khỏi đây.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình Đình Phong nằm đó, một thân ngập tràn vết thương, cả về thể xác lẫn tinh thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.