Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 43: Ấm áp





Buổi tối, Đình Phong trở về và thấy hai mẹ.

con Khả Hân đang chơi đùa với nhau. Vừa nhìn

thấy ba, bé Bin đã nhanh như sóc lao tới ôm

chân, miệng ngọt xớt: “Ba đã về, ba có mệt

không?”

Đây là câu nói mà nó mới học được ở trường

mẫu giáo, cô giáo nó bảo, trẻ con phải biết nghe.

lời người lớn, ngoan ngoãn với ba mẹ, không

được để ba mẹ phiền lòng, nếu không họ sẽ rất

mệt mỏi. Bé Bin rất thông minh, sau khi cô giáo.

dạy mấy câu nói quan tâm ba mẹ, nó bèn học

thuộc lòng. Trong đầu nghĩ rất đơn giản, nếu nó

không ngoan thì ba Đình Phong sẽ mệt mỏi sau

đó bị ốm, mà bị ốm thì không đi làm kiếm tiền

được, do đó nó sẽ không có đồ chơi lắp ráp mô

hình mới. Vì vậy, nó phải chịu khó thương ba hơn.

Đình Phong thấy con trai càng trở nên

ngoan ngoãn biết điểu thì vô cùng hài lòng.

Nhưng nếu lúc này anh biết được suy nghĩ của

con trai thì chắc chắn sẽ tức giận đến hộc máu.

Thì ra giá trị của anh trong mắt bé Bin chỉ được

tính bằng đống đồ chơi mà anh mua cho cậu chứ

không phải do bé Bin đã trưởng thành hiểu

chuyện như anh nghĩ.

Hôm nay là một ngày nóng nực nên vừa đi

ăn với đối tác về là Đình Phong lập tức lao ngày.

vào phòng tắm để tắm gội sạch sẽ. Khả Hân và

bé Bìn cũng đã ăn tối xong nên tiếp tục chơi đùa

với nhau.

“Hai mẹ con đang làm gì vậy?” Từ phòng

tắm bước ra, Đình Phong thấy một lớn một nhỏ

ngồi hí hoáy làm gì đó nên tò mò hỏi. Anh bước


lại gần và quan sát đống giấy vẽ bày la liệt trên

bàn nên đoán là Khả Hân đang dạy vẽ cho con

trai. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

“Ba ơi xem này, con vẽ có đẹp không?” Bé

Bin hớn hở cầm một bức tranh khoe với Đình

Phong.

Đón lấy bức tranh từ tay con trai, Đình

Phong nghiêm túc đánh giá và gật gù khen: “Bức

tranh con gà này không tổi, rất sinh động.”

Vừa dứt lời Đình Phong đã nhìn thấy Khả

Hân bật cười còn bé Bin thì bíu môi. Cậu chỉ vào

bức tranh và nói:

“Không phải gà, đây là con chim mà, ba có

nhìn thấy mỏ của nó không? Đây là cánh nữa nè,

nó đang đậu trên cái cây ba thấy rõ không?”

Cơ mặt của Đình Phong giật giật, anh nhìn

bức tranh một lần nữa và cảm thấy con vật trên

đó chẳng có điểm nào của loài chim mà con trai

đang miêu tả. Tha thứ cho anh không có trí

tưởng tượng bay xa như con mình.

Đình Phong lại nhìn những bức vẽ khác trên

bàn, chỉ vào một bức và bảo: “Vậy bức này con

cũng vẽ con chim đúng không?”

“Không phải, nó là con gà.“ Bé Bin một lần

nữa bĩu môi sau đó quay sang nói với Khả Hân:

“Ba Phong thật là ngốc, đến con gà với con chim

cũng không phân biệt được, Bin còn thông minh

hơn ba“

Lời nói của bé Bin vang lên khiến Đình

.Phong trực tiếp đứng hình còn Khả Hân phá lên

cười như điên. Anh trừng mắt nhìn cô và cảm

thấy một đàn quạ đen bay ngang đầu, được thôi,

Anh – Tổng giảm đốc một tập đoàn lớn vừa bị

chính con trai mình khinh bỉ chỉ số thông minh.

Thật sự là khóc không ra nước mắt.

Vì vậy, để lấy lại thể diện trước mặt vợ và

con trai Đình Phong quyết định tham gia vào lớp

học vẽ tranh của hai mẹ con, anh muốn chứng.

minh với Khả Hân và bé Bin rằng là anh cũng có

thể vẽ tranh rất đẹp.

“Bin, đố con biết ba đang vẽ gì?”

“Dạ, là cái mâm ạ.”

“Sai rồi, đây là ông mặt trời. Con không nhìn

thấy mấy tia nắng tỏa ra từ ông mặt trời này

sao?”

“Vâng ạ, Bin sẽ coi như đây là ông mặt trời

dù biết nó là cái mâm.”

Lần này đến lượt cơ miệng của Đình Phong

giật giật, anh hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh.

Đặt bức tranh mặt trời sang một bên, tự nhủ, bé

Bin còn nhỏ, chưa phân biệt được hình ảnh rõ

ràng, nhận nhầm thành những thứ cậu quen

thuộc cũng là lế bình thường.”

Bé Bin thấy vẻ mặt của ba nó rất kỳ quái, nó

bèn cầm bức tranh vừa vẽ xong và hỏi ngược lại

ba.

“Đố ba biết là Bin vẽ gì?”

Đã có kinh nghiệm xương máu về “tư duy

logic” của con trai nên khi nhìn thấy bức tranh vẽ

hình cái cây của bé Bin, Đình Phong bèn suy

nghĩ thứ gần giống nhất trong nhà mà cậu hay

nhìn thấy. Bỗng nhiên liếc mắt về phía tủ quần

áo, mắt anh sáng lên

“Là cái giá treo quần áo.

Nói xong, anh nhếch miệng cười chờ đợi ánh


mắt ngưỡng mộ của con trai, dương dương tự

đắc nghĩ thẩm: Nào, bây giờ thì đã thấy ba của

con lợi hại chưa.

Bé Bin nhìn vẻ hớn hở của ba mình, cúi đầu

nhìn lại bức tranh và sau đó thở dài:

“Không phải, đây là cái cây, mẹ xinh đẹp ơi,

xem ra ba Phong ngốc thật rồi, đến cái cây cũng

không biết,”

Khả Hân túm lấy con trai hôn chụt một cái

vào má rõ kêu, không hổ là con trai cô, thông

minh đến độ làm Đình Phong không phản bác

được lời nào. Tại sao cô lại sinh ra được đứa con

đánh yêu như thế này chứ?

Đình Phong nhắn mặt như vừa nuốt phải ruồi

bọ, được rồi, anh chịu thua, là anh bị đụng đầu

vào tường nên mới nghĩ ra trò so bì chỉ số thông

minh với một đứa bé 4 tuổi. Tự làm tự chịu

không thể trách ai.

Ngậm ngùi chơi đùa cùng bé Bin một lúc,

đến giờ đi ngủ, bé Bin bỗng ăn vạ ở phòng ngủ

của hai vợ chồng, nhất quyết không chịu trở về

phòng riêng của cậu.

“Ba ơi, hôm nay cho con ngủ với mẹ xinh

đẹp.“ Bé Bin làm nũng ôm chặt lấy Khả Hân, cậu

đang chơi rất vui và không muốn về ngủ một

mình.

“Không được, con lớn rồi phải tập ngủ một

mình.” Đình Phong nghiêm khắc nói chuyện với

con trai, ngay từ khi cậu 3 tuổi anh đã rèn luyện

cho cậu tính tự lập khi cho ngủ riêng một phòng.

“Chỉ hôm nay thôi, ba, chỉ một hôm thôi.” Bé

Bin mếu máo tiếp tục phát huy sở trường làm

nững siêu cấp của bản thân, nó không tin là ba

mẹ không cho nó ngủ cùng.

Nhìn con trai mếu máo nhưng khóe mắt khô

ráo, Đình Phong cười lạnh, muốn giả bộ đáng

thương sao, mơ đi con. Sau đó anh xách cậu về

phòng mặc cho cậu gào thét thảm thiết.

Bị ba mình đặt lên giường bắt đi ngủ, bé Bin

hậm hực chất vấn: “Tại sao con không được ngủ

với mẹ xinh đẹp?“

“Bởi vì con lớn rồi?”

“Thế tại sao ba cũng lớn rồi mà vẫn ngủ với

mẹ xinh đẹp?”

“Bởi vì đó vợ của ba.“

“Vậy sau này lớn lên con sẽ lấy mẹ xinh đẹp

làm vợ, lúc đó con có thể ngủ với mẹ xinh đẹp

đúng không?”

“Con nghĩ con đủ khả năng để cướp vợ của

ba sao?“ Đình Phong khinh bỉ nhìn con trai rồi tắt

điện trước khi ra khỏi phòng.

Trở về phòng mình, thấy Khả Hân đang cúi

người dọn dẹp đống tranh vẽ và bút màu trên

bàn, Đình Phong bèn tiến đến vươn tay ôm lấy

eo cô, rầu rĩ cáo trạng.

“Con trai em muốn cướp vợ của anh.”

Khả Hân buồn cười nhớ đến màn đấu khẩu

vừa rồi của hai cha con. Từ khi hai người giải trừ

hết khúc mắc thì Đình Phong bắt đầu bộc lộ ra

những khía cạnh rất khác so với bản chất lạnh

lùng cao ngạo bên ngoài, giống như hôm nay, cô

cũng không ngờ anh còn có một mặt trẻ con như

vậy. Xoay người lại, cô nở nụ cười rạng rỡ và

nhón chân hôn lên môi chồng.


Đình Phong sửng sốt vì đột nhiên thấy Khả

Hân chủ động hôn mình, anh lập tức phấn khởi

ôm chặt lấy cô và cúi xuống làm sâu sắc hơn nụ

hôn ấy. Cả hai động tình và cuốn lấy nhau, cùng

đắm say trong bữa tiệc hoan lạc tuyệt vời.

Sau cuộc ân ái mãnh liệt, Khả Hân thở hổn

hển ghé đầu vào ngực Đình Phong. Dù đã làm

không biết bao nhiêu lần nhưng cô cũng không.

thể không thừa nhận năng lực của anh quá mạnh

mẽ, thiếu chút nữa thì cô muốn chết ở trên

giường rồi.

Đình Phong vuốt ve tấm lưng trần mịn màng.

lúc này đang nhớp nháp mồ hôi của Khả Hân,

thấy cô hơi vặn vẹo, anh hít một hơi sâu đưa tay.

vỗ vào cái mông tròn trịa vểnh cao của vợ và

cảnh cáo: “Nếu không muốn tiếp tục thì nằm

yên, anh không ngại chiến tiếp vài lần nữa đâu,

dù sao đêm còn rất dài.”

Nghe âm thanh khàn khàn hết sức gợi cảm

của chồng, Khả Hân đỏ mặt vung tay đập nhẹ

vào ngực anh, miệng mấp máy mấy chữ: “Không

biết xấu hổ.”

Đình Phong bật cười khẽ và quyết định

không tiếp tục trêu chọc vợ nữa, anh chuyển

sang nói chuyện khác

“Thấy chị An bảo lúc sáng Ngọc Nhi qua đây

và làm loạn lên đúng không?”

Khả Hân cắn môi gật đầu, cô ra hiệu với anh.

“Cô ẩy đã biết việc chiếc túi xách anh tặng

vốn là mua cho em nên rất giận dữ:”

Nhớ đến hành động và ánh mắt của Ngọc

Nhi lúc đó, Khả Hân bỗng nhiên rùng mình. Cô

chưa bao giờ thấy Ngọc Nhi điên cuồng đến vậy,

giống như lúc đó muốn lao tới cấu xé cô.

“Đừng lo, biết thì sao chứ, vốn dĩ cũng

không định tặng gì cho cô ta, dù sao sau lần cô

ta giúp anh thì anh cũng đã trả lại cho công ty

của bố cô ta vài vụ làm ăn béo bở, coi như không

ai nợ ai.”

Thấy Khả Hân có vẻ lo lắng, Đình Phong

vuốt má cô an ủi: “Muốn trách thì trách Ngọc Nhỉ

không biết điều, ảo tưởng sức mạnh bản thân,

không liên quan gì đến em, sau lần này cô ta sẽ

không tới nữa đâu, ngoan, ngủ đi”

Mặc dù nghe được lời cam đoan của chồng

nhưng Khả Hân vẫn thấy trong lòng có chút bất

an, linh cảm của cô thường rất chuẩn, cô cảm

thấy chắc chắn Ngọc Nhi sẽ không dễ dàng bỏ

cuộc như vậy. Nhưng cô cũng không biết bây giờ

phải làm như thế nào nên đành nghĩ thầm: Thôi,

chuyên tương lai thì cứ để tương lai tính đi.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.