Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 3: Khởi Đầu Của Tình Yêu (1)



Ngày hôm sau, khi Ngô Đông Nghiên đến lớp, Du Du đi theo hỏi cô suy nghĩ kỹ chưa.

Vừa nói đến việc này Ngô Đông Nghiên liền buồn bực. Đêm qua vì nghĩ tới mà rối rắm đến tận khuya mới ngủ, hiện giờ tinh thần mệt mỏi, yêu sớm quả nhiên ảnh hưởng đến việc học. Vì vậy, Ngô Đông Nghiên nói với Du Du mình vẫn không thể yêu sớm.

Cho nên mặc kệ Du Du xúi giục như thế nào, lập trường của Ngô Đông Nghiên đều kiên định.

Sau khi ổn định tâm tình, cả ngày của cô lại như bình thường, đến lớp nghe giảng làm bài tập, quên mất hôm qua Cao Du Giai đã nói hôm nay sẽ đến tìm cô, vì vậy sau khi ăn bữa tối, cô trở lại lớp học ngồi xuống, đột nhiên có người xuất hiện ngoài cửa sổ, liền hoảng sợ.

“Cậu đang đợi tôi à?” Ngô Đông Nghiên hỏi không chắc chắn.

Cao Du Giai: “Ừ.” Sau đó đưa một hộp bánh kem nhỏ qua cửa sổ, đặt lên bàn.

Nhìn chiếc bánh trước mặt, Ngô Đông nghiên liền ngây ngốc. Đây là bánh mua cho cô sao? Nhưng cô no rồi, không thể ăn tiếp được.

Cao Du Giai nhìn cô nói, “Hôm nay là sinh nhật của anh. Em ăn bánh nhé.”

Cái gì?… Suy nghĩ một lát Ngô Đông Nghiên vẫn đứng lên. Người này rõ ràng là nam sinh mười mấy tuổi đầu, nhưng chân anh rất dài, khi ngồi cô cảm thấy bị áp bách.

“Ừ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, và … ngày càng đẹp trai, học tập tiến bộ hơn.” Ngô Đông Nghiên cười với anh, cuối cùng nói thêm: “Còn có, cảm ơn vì bánh kem.”

Cao Du Giai nhìn cô cười đôi mắt cong cong, trông rất xinh đẹp, mấp máy môi muốn nói nhưng lại không nói được gì.

Ngô Đông Nghiên lấy ra cuốn sổ mới mua vào cuối tuần trước, đưa tới cửa sổ nói: “Cái này tặng cho cậu, nó còn mới chưa sử dụng, coi như là quà sinh nhật.” Không thể ăn không bánh của người khác được!

Bìa màu hồng … Notebook có chú thỏ dễ thương trên đó? Tặng cái này cho anh sao?

Cao Du Giai cũng không chần chừ lâu, anh cầm cuốn sổ lên, nhìn thanh chắn cửa sổ. Vốn dĩ muốn gọi cô ra nói chuyện, ngẫm đi ngẫm lại, lúc đang muốn nói …

“Chuyện đó … tôi nghĩ, tôi bây giờ vẫn còn nhỏ, thực sự không thích hợp hẹn hò. Tôi còn chưa được 15 tuổi. Nếu tôi yêu sớm, ba mẹ biết sẽ mắng, cũng ảnh hưởng đến việc học … “

“Em chưa 15 tuổi?” Cao Du Giai kinh ngạc nhìn cô. Đứa trẻ bình thường 7 tuổi học lớp một, 16 tuổi học cao trung. Cô chưa 15 tuổi. Hiện tại cô mới hơn 14 tuổi. …

“Uh, bố tôi là giáo viên. Khi còn nhỏ không có ai chăm sóc, vì vậy ông đưa tôi đến trường, sau đó tôi đi học sớm hơn một năm so với các bạn cùng tuổi, với lại sinh nhật của tôi rất muộn, tháng 12 âm lịch, trước tết mấy ngày. Vì vậy tôi vẫn còn quá nhỏ, không thể yêu đương.” Khi cô nói đến câu cuối cùng, âm thanh ngày càng nhỏ, càng thêm hợp tình hợp lý hơn.

Sau khi nghe Ngô Đông Nghiên nói, phản ứng đầu tiên của Cao Du Giai là cười, cảm thấy cô như vậy thật đáng yêu.

Suy nghĩ vẫn còn tồn tại cũng vì lời nói của cô mà biến mất! Dù sao, cô vẫn còn trẻ, cũng không sợ bị người khác theo đuổi.

Đành chờ một thời gian nữa vậy!

“Nhớ ăn bánh”, rồi giơ cuốn sách màu hồng trong tay lên mỉm cười. “Cái này, anh rất thích.”

Sau đó liền xoay người rời đi.

Anh … Chỉ tới đưa bánh kem? Cô nghĩ anh sẽ tiếp tục nói về vấn đề ngày hôm qua nên Ngô Đông Nghiên cảm thấy hơi thất vọng.

__Ngô Đông Nghiên nghĩ rằng không khí bên ngoài … không tốt lắm, nhưng ít nhất là không khí học tập rất tốt. Dù sao những học sinh giỏi đều tập trung đông nhất ở thành phố A. Mặc dù các học sinh ở đây đều ham chơi và viết thư tình, yêu sớm. Nhưng khi đến thời điểm học, họ rất nghiêm túc.

Không lâu nữa là thi giữa kỳ. Bây giờ mọi người đều nỗ lực phấn đấu cho kỳ thi. Ngay cả Du Du gần đây cũng im lặng hơn rất nhiều. Buổi chiều tan học cũng không về nhà mà theo Ngô Đông Nghiên đi ăn ở nhà ăn của trường, sau đó đến lớp học đọc sách.

Ngoại trừ đôi khi sẽ kéo cô đến sân bóng rổ để xem các nam sinh chơi, Ngô Đông Nghiên biết, kỳ thực Du Du muốn đi gặp Tiêu Cức …

Mỗi lần cô đều nhìn thấy Cao Du Giai. Hình như anh và Tiêu Cức rất thân, mỗi lần đến đều thấy họ chơi bóng cùng nhau. Lúc đầu cô cũng không nhận ra Cao Du Giai. Sau đó Du Du chỉ vào người mặc áo trắng nói với cô: “Nhìn xem, kia là Cao Du Giai, người thích cậu đó.”

Có hàng chục hàng ghế trên sân vận động của trường, nên khá xa. Phía bên mỗi hàng ghế là một lối đi dài. Hầu hết những người đến sân vận động xem đều là nữ sinh, trực tiếp ngồi trên khán đài xem, và đưa nước cho nam sinh…

Sau khi ăn xong, Du Du kéo cô đến xem nam sinh chơi bóng rổ, nghe nói có một trận thi đấu giao hữu.

Nhìn lối đi xuống, khoảng cách không quá xa. Ngô Đông Nghiên nheo đôi mắt cận 2 độ, tìm kiếm bóng dáng Cao Du Giai trên sân.

Cô nhìn thấy anh. Trên sân có hai đội nam mặc áo xanh và trắng đang chạy. Không khó nhận ra anh trong số những nam sinh. Anh rất cao, làn da phản chiếu màu trắng của quả bóng. Quần áo, dù chạy hay nhảy, đều không dấu được nét thanh xuân bồng bột.

Lúc này anh đang đứng ngoài đường ba điểm, chuẩn bị ném vào rổ và nhảy lên sau khi làm động tác giả.

“Loảng xoảng”, ghi một bàn thắng, sau đó anh chạy tới đập tay với đội trưởng thể thao trong hàng loạt tiếng vỗ tay trên sân.

Ngô Đông Nghiên cảm thấy khi anh nhảy lên và chạy thật là đẹp.

Mỗi lần sau khi đến sân vận động, cô có thể nhanh chóng nhận ra Cao Du Giai, bởi vì anh luôn mặc áo trắng và áo luôn có số “7”. Ngô Đông Nghiên chỉ cần nhìn ai đó chạy là đều nhận ra có phải anh hay không.

___________________

Sau kỳ thi giữa kỳ, mọi người đều thả lỏng thư giãn, nhưng Ngô Đông Nghiên lại buồn bực. Các môn khác đều làm tốt, chỉ có môn toán không đạt tiêu chuẩn và tổng điểm của cô bị kéo xuống. Ở trong lớp xếp thứ 22, tuy thuộc top giữa,nhưng cô vẫn không vui, rõ ràng có thể làm tốt hơn.

Sau giờ học, Ngô Đông Nghiên cầm bài thi toán tính phương trình. Mặc dù giáo viên đã chữa, nhưng cô vẫn không hiểu.

Khi Cao Du Giai đi qua cửa sổ, liền thấy Ngô Đông Nghiên đang vùi đầu suy nghĩ, căn bản không phát hiện ra anh. Anh nhìn lớp học trống không chỉ có một mình cô, liền đi vào bằng cửa sau, ngồi xuống bên cạnh Ngô Đông Nghiên.

“Muốn anh dạy không?” Ngô Đông Nghiên nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ …

Ai bảo anh thường xuất hiện ngoài cửa sổ sau giờ học, nên khi nghe anh nói, theo phản xạ cô nhìn ra cửa sổ.

Thấy động tác nhỏ của cô, Cao Du Giai mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, trực tiếp cầm đề thi từ tay cô hỏi, “Chỗ nào không hiểu?”

Ngô Đông Nghiên nhìn bài thi của mình bị cướp liền đưa tay ra lấy, sợ anh nhìn thấy điểm của mình sẽ cười nhạo.

“Không phải đều không hiểu chứ?” Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của cô, không nhịn được muốn trêu chọc một chút.

“Đùa thôi, đừng lấy! Chỗ nào không hiểu, anh sẽ dạy em, được không?”

Ngô Đông Nghiên chỉ vào bài thi đỏ mặt nói: “Hai câu cuối …”

___________________

Từ lúc ấy, Cao Du Giai thường chạy đến lớp bên cạnh lúc không có ai, giúp Ngô Đông Nghiên bổ túc môn toán, thực ra chỉ là muốn có nhiều cơ hội ở chung với cô.

Ban đầu Ngô Đông Nghiên rất lúng túng, cảm thấy vô duyên vô cớ làm mất thời gian của anh, nhưng không thể phủ nhận Cao Du Giai giúp cô học bổ túc rất tốt. Trong bài kiểm tra tiếp theo, điểm toán của cô tăng thêm 20 điểm, vượt qua tiêu chuẩn 10 điểm.

Sau đó, cũng thành thói quen, ngoại trừ … thỉnh thoảng cô cảm thấy anh ngày càng gần hơn.

Trước đó Cao Du Giai sau giờ học đều chơi bóng rổ với bạn. Kể từ khi dạy kèm cho Ngô Đông Nghiên, số lần đến sân bóng rổ đã giảm. Tiêu Cức đã hỏi nhiều lần vì nghĩ anh có việc bận gì đó.

Hai người bị Du Du bắt gặp một vài lần. Mỗi lần đều hứng thú bừng bừng ép hỏi Ngô Đông Nghiên có phải cùng Cao Du Giai yêu đương không. Dù Ngô Đông Nghiên có nói gì đi nữa, cô ấy cũng đều không tin.!!

Ngô Đông Nghiên cũng cảm thấy kỳ lạ. Sau bức thư tình bốn chữ, Cao Du Giai không bao giờ nhắc lại nữa, cô cũng không hỏi anh, miễn cho chính mình lại suy nghĩ lung tung.

Để Cao Du Giai giúp mình học tập, cô chỉ cảm thấy anh thật tốt, khiến cô bớt lo về toán học.

Ngay sau kỳ thi giữa kỳ, trường bắt đầu chuẩn bị cho đại hội thể thao của trường. Chủ nhiệm lớp khuyến khích học sinh tích cực tham gia. Ngô Đông Nghiên không có bất kỳ tế bào thể thao nào, chạy 800m đều miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Du Du rất nhiệt tình. Cô ấy đã báo danh nhảy xa, nhảy cao, chạy 100 mét nữ, 4 x 100 mét và chạy dài 3000 mét. Giáo viên chủ nhiệm khen ngợi mọi người nên học hỏi Du Du, giao cho Du Du và ủy viên thể dục phụ trách tình hình đại hội thể thao của lớp.

Chỉ có Ngô Đông Nghiên biết Du Du muốn tạo sự chú ý trước mặt Tiêu Cức, Ngô Đông Nghiên cười cô ấy thường ngày làm bà mối quá nhiều, đến khi xảy ra với mình lại không biết làm thế nào, chỉ biết yêu thầm.

Có lẽ người trẻ tuổi chính là như vậy, luôn cảm thấy không đủ tự tin, luôn cổ vũ động viên người khác. Khi đến chính mình, lại lo lắng do dự, càng thiếu can đảm.

Hôm đó sau khi ăn tối và trở lại phòng học, cô thấy Cao Du Giai đang ngồi trên ghế của mình. Người này cũng tự giác quá đi, coi đây là lớp học của mình sao?.

“Sao cậu đến … sớm như vậy”, sau đó nghĩ về đại hội thể thao, cô hỏi: “Đại hội thể thao cậu tham gia cái gì?”

“Nhảy cao, nhảy xa, 100m nam, bóng rổ và tiếp sức 4×100, 4×400”, anh dừng lại và hỏi, “Còn em thì sao?”

“Tôi … làm hậu cần.” Có một chút xấu hổ.

“Ha ha, hậu cần cũng rất quan trọng, nhưng anh nghĩ em cần tập thể dục nhiều hơn, nếu không sẽ không cao đâu.”

“…” Được rồi. Ngô Đông Nghiên biết cô rất thấp so với người trước mặt, 155 cm … dường như mới đến bả vai anh … bình thường đi với Du Du cô ấy cũng cao hơn, chỉ thấy dựa vào vai cô ấy thật thoải mái, tựa như cổ không có xương.

Nghĩ đến liền có chút không phục: “Tôi vẫn còn nhỏ, tôi sẽ cao hơn, hai năm nữa nhất định sẽ vượt 160 cm.”

“Cho nên lúc còn nhỏ nên luyện tập thể thao nhiều vào, không em sẽ thực sự gặp rắc rối nếu quá thấp đó.” Cao Du Giai nghĩ nếu chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn, khi hôn nhau … có thể sẽ hơi mệt … Thật phiền toái.

“Mẹ tôi nói chiều cao của con gái, 20 tuổi mới…” Ngô Đông Nghiên nhịn không được lẩm bẩm, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

Cô gái trước mặt trừng mắt lầm bầm, Cao Du Giai thấy biểu cảm của cô rất sống động, không nhịn được đưa tay lên đầu cô nhẹ nhàng vuốt, giống như an ủi một đứa trẻ đang làm nũng.

Ngô Đông Nghiên nhảy dựng ngay lập tức. Mặc dù hai người thường ngồi với nhau, nhưng họ rất ít khi chạm tay chạm chân. Thân mật chạm vào đầu như thế khiến tim cô khẩn trương đập nhanh. Thấy biểu cảm tự nhiên của Cao Du Giai, cô hối hận động tác của mình quá lớn, giống như tránh ma quỷ vậy.

“Tôi … Cậu không thể chạm vào đầu tôi, sẽ không cao được.” Như giải thích cho hành động vội vàng của mình.

Cao Du Giai cho rằng cô chán ghét anh động vào, vừa muốn giải thích. Không ngờ cô lại nói như vậy, lập tức bị chọc cười.

Giờ phút này anh muốn nói với cô: Ngay cả khi em không cao, anh cũng muốn em.

Tác giả có một điều muốn nói: Bởi vì là tác phẩm đầu tay, nên thực sự đã suy nghĩ rất nhiều. Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn đầu, sẽ viết rất cẩn thận. Tôi hy vọng mọi người có thể ủng hộ tôi, khuyến khích tôi, hoan nghênh ý kiến ​ của bạn. O (∩ _∩) O ~__________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.