Hiện tại lớp tôi với tình trạng bạn thì ngủ, bạn thì ngáp ngắn ngáp dài.Tôi cũng chẳng kém, nhưng không dám gục xuống ngủ, thỉnh thoảng ngáp vài cái, môn này thật buồn ngủ a.
Cô giáo dạy lại chỉ nói, như kiểu ru ngủ ý, đã vậy ít người thích môn lịch sử khó vào này.
Cũng may tiếng trống nhanh chóng giúp mọi người thoát nạn.
Có tiếng rung trong cặp sách, là chị dâu
- Dạ.
- Chiều nay có phải học không?
- Không ạ.
- Được rồi, chiều nay tầm 2h chị qua đón nha.
- Ơ, đi đâu ạ.
- Thế tối em có đi dự tiệc sinh nhật cô Thanh không?
- A, em có thấy mẹ em nói, cô ấy tên Thanh à, em có đi.
- Vậy nhé, à anh Bảo có nhắn trưa anh không về, em chịu khó ăn một mình nhé, còn nữa chị đã xin phép anh ấy cho em đi cùng chị rồi, thôi chị tắt máy đây.
- Vâng, chào chị.
Tắt xong tôi mới nhớ ra quên hỏi chị ý đón tôi từ lúc 2h làm gì, chẳng phải tổ chức buổi tối sao?
Hay nhà anh ấy xa nên phải đi sớm.
Mà thôi, nếu đi cùng chị rồi thì chị ý sẽ tự sắp xếp, mình cần gì phải bận tâm.
Nhưng mà trưa nay lại ăn cơm một mình nữa sao.
Nhớ lại trước đây rất hiếm khi phải ăn một mình, lúc nào cũng có bố mẹ và em của tôi cùng quây quần, giờ thì sao, tuy tôi biết họ rất bận nhưng tôi vẫn mong họ có thể dành chút thời gian cho tôi.
Tôi lại nhớ nhà rồi.
Nhưng từ đây về nhà cũ cũng phải nửa tiếng, mà lúc về lại từ đó về nhà mới thì phải 1 tiếng còn chưa kể bố mẹ sẽ kéo ở lại chơi, thế thì đã qua giời hẹn rồi, thôi để hôm nào có thời gian nhiều rồi về cho thoải mái.
Mà ở nhà một mình chán lắm.
A, nhà cái Nhi gần đây sao, hay rủ cả Anh nữa, trưa về nhà nó vậy.
- Nhi, Anh ơi lại đây tao bảo.
2 đứa nó chạy lại gần.
- Có chuyện gì?
- 2 người trưa nay có bận gì không?
2 đứa nhìn nhau rồi cùng nói "Không"
- Vậy trưa nay bọn mình ra nhà cậu chơi nhé Nhi?
- Buổi trưa sao?
- Ừ, Anh hay mày xin mẹ mày cho trưa nay ở lại nhà Nhi đi.
- Xin thì mẹ tao sẽ đồng ý thôi nhưng sao tự dưng lại muốn thế?
- Mấy hôm tao phải ăn cơm một mình, chán không có ai chơi, hôm nay tao muốn ở nhà Nhi ăn chực một bữa.
- Được rồi, dù sao bố mẹ mình hôm nay cũng không có ở nhà.
- OK, vậy thế nhé.
Lấy điện thoại ra gọi cho bác Phúc trưa tôi không về.
Lúc ra về, 3 đứa vui vẻ nói chuyện, tiện thể ghé qua siêu thị mua một ít nguyên liệu và đồ ăn vặt.
-------------
1h tại nhà Nhi.
- Ly Ly, em đang ở đâu vậy về đi chị đang đợi em ở nhà rồi này.
Thôi chết.
- Dạ...em đang ở nhà bạn
- Vậy về nhanh đi.
- Nhưng sao chị bảo 2h mà.
- À, chị muốn đi sớm hơn để có thời gian chọn quà thoải mái.
Chị nói tôi mới nhớ, tôi chưa mua quà gì hết.
- Nhưng mà nhà bạn em cách nhà xa lắm, nếu về bây giờ thì khoảng nửa tiếng nữa mới về đến.
- Vậy thế này đi, gửi địa chỉ nhà bạn em đi, chị đến đón rồi đi một thể luôn.
- Thế cũng được ạ.
Gửi cho chị xong tôi nói:
- Lát nữa chị tao tới đây đón, xin lỗi vì không thể cùng với 2 người chơi tiếp.
- Không sao, nhưng mà mày có cả chị nữa sao?
- À, là chị dâu.
- Vậy khi nào chị đến nhớ gọi tao để nhìn mặt chị ý.
- Ok.ok
15 phút sau.
- Chị.
Cái Anh lao ra khi thấy tiếng xe đến.
- Oa, 2 chị này thật xinh đẹp a.
- Cám ơn em, đây là...
- Đây là bạn em, còn đây là chị Tuyết, cũng là chị dâu tớ, còn chị bên cạnh là chị Diễm bạn chị Tuyết.
Anh và Nhi cúi người xuống nói:
- Em chào chị.
- Ừ, được rồi, chào bạn rồi đi , chị ra xe trước nhé.
- Vâng.
Thấy 2 chị ra xe rồi, thì Anh nới cầm tay tôi lay lay:
- Chị của mày quả thật xinh đẹp, bảo sao anh mày yêu là phải, may là tao rút lui sớm nếu không thì...tao không phải đối thủ của chị ấy.
- Ừ, chị ăn nói cũng nhỏ nhẹ nữa.
- Rồi rồi, có gì hôm sau nói chuyện, giờ tao phải đi rồi bye bye.
- Ừ, bye.
Lại đi ô tô, hazzz.
Đeo khẩu trang rồi mới bước vào trong xe.
Vào trong tôi mới giật mình.
Chẳng phải chị Tuyết nói tôi đi cùng chị ý với chị Diễm thôi sao? Bây giờ sao lại biến thành nhiều người thế này?
Mấy anh chị ở quán bar hôm trước đều ở đây, à không trừ chị bạn gái anh Phong.
Tôi đứng ngơ ngác, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
- Ơ, Ly em ngồi đi đứng đó làm gì.
Nhưng mà ngồi chỗ nào chứ?
- Còn đứng đó, ngồi bên cạnh thằng Tuấn ý.
Bất đắc dĩ ngồi xuống nhưng không gần.
Hix, hôm trước còn mong lúc ở bữa tiệc sẽ không gặp anh, giờ thì bữa tiệc còn chưa đến tôi đã đụng mặt.