Màn đêm buông xuống, Bùi Lãm không ngủ qua đêm ở Tang phủ mà rời đi cùng Trần Hoàn.
Trước khi đi, hắn cầm tay tôi nói: "Tiểu Mai, vốn định ở thêm một chút với nàng, nhưng gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, nhiều sự việc ta không thể làm chủ. Nàng cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày sau ta sẽ quay lại đón nàng".
Lòng tôi rung động, mở miệng định nói nhưng không biết nói gì với hắn. Không ngờ, đúng lúc đó Hi Âm bước đến, không nói không rằng kéo tôi lui về sau, nhàn nhã nói với Bùi Lãm: "Tiểu Mai đã có ta chăm sóc, không phiền ngươi lo lắng. Một mình ngươi rời kinh lâu như vậy, chắc tam ca cũng rất lo lắng, ta thấy ngươi nên nhanh chóng trở về đi". Y hệt một trưởng bối nói chuyện với vãn bối.
"Ta...". Tay Bùi Lãm siết chặt trong chớp mắt, rồi sau đó nắm lại chậm rãi hạ xuống. Thấy được hắn dùng sức rất nhiều, khớp xương mơ hồ lộ ra màu xanh trắng. Tầm mắt lướt trên người tôi, ánh mắt sâu hiện lên vài phần tự giễu, vài phần đau xót. Sau một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt thu lại, bờ môi mím chặt, quay mặt đi không nói lời nào.
Ngay sau đó, ba người cứ đứng nhạt nhẽo như vậy, Hi Âm và Bùi Lãm mắt to trừng mắt nhỏ. Lúc này trời đã khuya, bầu không khí xung quanh tràn ngập vẻ kì dị. Ánh mắt hai người giao nhay lờ mờ có ánh đao bóng kiếm, gió mưa dao động, tôi yên lặng cân nhắc có gì có thể làm bầu không khí hòa hoãn hay không. Nhưng hơn nửa ngày, nửa lời cũng chưa nói ra.
Cho đến khi tùy tùng của Bùi Lãm đánh xe ngựa đến, thúc giục hắn đi, khó khăn lắm mới làm cho tình thế bế tắc tan vỡ.
Vẻ mặt Bùi Lãm ảm đạm liếc nhìn tôi một cái, khẽ thở dài, không nói nhiều, xoay người bước lên xe ngựa. Tôi nhìn theo xe ngựa của hắn biến dần trong màn đêm, chợt thấy trong lòng rất áy náy, cũng khẽ thở dài một cái.
"Đừng nhìn nữa, người đi mất rồi". Hi Âm nhẹ nhàng nói, ngữ khí lại nghe ra có chút gì đó chua chua: "Nếu nàng không nỡ bỏ hắn, vì sao vừa rồi không đi với hắn luôn?"
Tôi nghẹn giọng, người bao nhiêu tuổi rồi mà tính khí kỳ cục như vậy...
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, nói: "Ai nói ta không nỡ bỏ hắn, chỉ nhìn thôi mà, không có ý gì khác".
"Thật không?". Hi Âm nheo mắt phượng, ý cười trên bờ môi như có như không, hỏi: "Mặc dù nước chảy vô tình, hoa đã rơi có ý. Nghe nói có một đêm hắn vào phòng tìm nàng, đúng không?"
"Có...có...Sao người lại biết?". Tôi bị hắn nhìn chằm chằm, không được tự nhiên, hình như cảm thấy có chút gì đó không phù hợp.
Hắn không trả lời, lại hỏi: "Vậy hả? Hắn nói gì với nàng?"
Tôi nuốt nước bọt một cái, nói: "Thực ra cũng không...không có gì".
Hắn khẽ nhíu mày, như kiểu liếc mắt một cái cũng nhìn ra tôi nói dối, ý tứ sâu xa nói: "Có thật không có gì không?"
Không hiểu sao, bỗng nhiên một cảm giác áp bức ùn ùn kéo đến: "Hình như có...có...Ta nghĩ chút đã, à, ta nhớ ra rồi. Hắn nói...nói ta là thê tử của hắn..."
Hi Âm nao nao, chợt ánh mắt căng thẳng, giọng nói trầm xuống: "Vậy nàng trả lời hắn như thế nào? Nàng...tin lời hắn nói không?"
"Ta cũng không biết có nên tin hay không...". Tôi thành thật nói: "Với ta mà nói, lúc này ta không nhớ rõ hắn, cũng chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận quá khứ, không thể tùy tiện trở về với hắn. Hắn nghe xong thì bỏ đi".
Vẻ mặt Hi Âm chăm chú nhìn tôi, bình tĩnh nói: "Tiểu Mai, đừng nghe hắn nói lung tung, đây không phải là sự thật. Người xuất gia không nói dối, hãy tin ta".
"Không phải người hoàn tục rồi sao?"
"Nếu nàng đồng ý làm vợ ta, ngay lập tức ra sẽ hoàn tục". Hắn thật thật giả giả nói.
Tôi lập tức kinh ngạc: "Thánh...thánh tăng, bây giờ người cầu hôn ta sao?". Thật là không có thành ý...
Hắn cười ha ha: "Ta đùa nàng thôi, xem thử nàng bị dọa đến mức nào". Ngừng lại, lại thì thào lẩm bẩm: "Bây giờ còn chưa đến lúc..."
Tôi run rẩy, thẹn quá hóa giận nói: "Yêu tăng, ta cắn người, cắn chết người!"
***
Đến bây giờ, câu chuyện dạo trong mộng xuân tạm thời lắng xuống.
Nghe nói mặc dù Trần Hoàn rất không muốn, không biết có thế lực to lớn nào, khiến Trần Minh Hiên và Tiểu Nguyệt cùng bị hạ ngục, thời hạn thi hành án là ba năm. Một đồn mười mười đồn trăm, việc này nhanh chóng trở thành chuyện bàn luận khắp phố lớn ngõ nhỏ của Cẩm Thành, là đề tài nóng hổi của nhiều người rỗi rãi.
Có người nói, trạng nguyên Lâm Tranh vốn là học trò của Thục vương Bùi Quân, cộng thêm Tang phu nhân là vú nuôi của Thục vương trắc phi, Trần Hoàn e ngại Thục vương nên bất đắc dĩ như vậy.
Có người nói, chuyện này kinh động đến triều đình. Buổi tối hôm thẩm tra Trần Minh Hiên, có hai nhân vật thần bí cấp cao đến Tang phủ, Trần Hoàn kia có mười lá gan cũng không dám bao che cho nghịch tử.
Trong lúc người đời đàm luận, không khỏi thổn thức cho chuyện tình của Tang Mộc Vân và Lâm Tranh trắc trở. Cũng may chuyện tốt phải trải qua trắc trở, cuối cùng hai người bọn họ cũng có thể đoàn tụ sum vầy, từ người yêu trở thành người nhà.
Ba ngày sau, Thiên Dạ giải cổ cho Tang Mộc Vân như đã hẹn, mọi người chờ đợi ngoài cửa phòng Tang Mộc Vân suốt ba canh giờ.
Lâm Tranh hồi hộp khiến khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng. Tôi xoa dịu hắn, nói: "Lâm công tử đừng lo lắng, Tang tiểu thư cát nhân thiên tướng, ta tin nàng có thể nhớ lại chuyện quá khứ".
"Đa tạ Giới Ức sư phụ". Lâm Tranh cảm kích liếc mắt nhìn tôi một cái, lại hỏi Hi Âm: "Thánh tăng, không biết cổ độc này có ảnh hưởng gì đến cái thai trong bụng Mộc Vân không?"
Hi Âm trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Thời gian Tang tiểu thư trúng cổ không lâu lắm, sau này cẩn thận điều trị, chắc không có trở ngại gì".
Ba canh giờ sau, Thiên Dạ đẩy cửa ra, nói: "Nàng ta không sao, chẳng qua đến tối mới tỉnh lại". Vừa dứt lời, mọi người ào ào kéo vào phòng.
Chỉ thấy Tang Mộc Vân yên lặng nằm trên giường, đôi mắt đẹp nhắm chặt, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng. Tuy rằng sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng cũng không phải không hồng hào. Hi Âm bắt mạch cho nàng ta, nói: "Mạch tượng đã trở lại giống như người bình thường".
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cùng thở ra như trút được gánh nặng.
Lâm Tranh khăng khăng canh giữ bên giường chờ nàng ta tỉnh lại, mọi người thức thời cùng nhau lui ra, dành cho họ một không gian riêng.
Khi bước ra khỏi phòng, tôi cố tình sánh vai đi cùng Thiên Dạ, nhân cơ hội hạ giọng hỏi: "Thiên Dạ tiên sinh, tử cổ trong cơ thể Trần Minh Hiên không sao chứ?"
Hắn liếc nhìn tôi một cái, nói: "Di tình cổ không độc, chắc là không sao".
Tôi liếc mắt về phía Hi Âm cách đó không xa, lại hỏi: "Ừm...người xem trong Tang phủ còn ai trúng cổ nữa không?"
Đôi mắt xanh của hắn hiện lên ý cười chế giễu, nói: "Ngươi không tin bản lĩnh của ta sao? Nếu có, ta đã sớm phác giác ra". Nói xong, phất ống tay áo, lạnh lùng cao quý nghênh ngang bước đi.
Tôi nhìn bóng dáng hắn xa dần, không khỏi rơi vào trầm tư, nhất thời không biết nên thấy may mắn hay nên lo lắng. Cũng may tử cổ không ở trên người Hi Âm, tính mạng hắn không bị sao cả. Một khi đã như vậy, rốt cuộc tử cổ ở trên người ai?
Tiếc là cuối cùng tôi không thể tiếp tục dò xét vấn đề này sâu hơn. Sau buổi cơm chiều, Tang Môc Vân tỉnh lại, Thiên Dạ liền cầm tiền thù lao khổng lồ của hắn bỏ đi.
Không thể không nói, khi Tang Mộc Vân tỉnh lại quả nhiên là giai nhân tài hoa phong nhã, đôi mắt trống rỗng mê man lúc trước đã khôi phục lại thần thái, trở nên trong veo ướt át như suối trong ở khe núi, khiến người ta vừa nhìn đã lóa mắt. Cũng khó trách được Trần Minh Hiên vì si mê nàng, vì nàng mà ngông cuồng, không từ thủ đoạn bắt nàng làm của riêng.
Nàng nhào vào trong lòng Lâm Tranh, khóc nức nở, miệng lẩm bẩm nói: "Ta nhớ rõ, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì ta đều nhớ rõ, ta nhớ rõ bánh trôi tứ hỉ, nhớ rõ mỗi ngày chàng đến làm quen với ta...Thật xin lỗi, là ta không tốt, khiến chàng lo lắng như vậy..."
Hắn đau lòng ôm chặt nàng, trong mắt nổi lên sự vui sướng lấp lánh: "Không trách nàng, Mộc Vân, nàng không sao là tốt rồi, chuyện khác không quan trọng".
Thấy kết cục đại đoàn viên mĩ mãn như vậy, tôi cũng cảm động rơi lệ không ngừng, một mặt cắn khăn tay, một mặt nói với Hi Âm: "Nếu như trong lòng một người con gái có người để yêu, ngoài người đó ra dù cho là ai thì cũng không liên quan đến nàng. Cũng may ông trời có mắt, cuối cùng đều là vui vẻ, không phụ sự chờ đợi của bọn họ".
Hi Âm khẽ vuốt lưng tôi, dịu dàng nói: "Chuyện xưa của người ta, nàng xúc động gì chứ? Đừng quấy rầy bọn họ, chúng ta đi thôi".
Tôi 'hức hức' một tiếng, nhào vào lòng hắn, được hắn dìu đi.
Hôn lễ của Lâm Tranh và Tang Mộc Vân được định mười ngày sau, Hi Âm vốn tính đợi cho tình hình Tang Mộc Vân ổn định, sẽ đưa tôi về chùa Đại Lôi Âm, nhưng Tang lão gia và Lâm Tranh cố tình giữ lại, bảo có thêm tôi quả thật thêm náo nhiệt, làm loạn tân phòng vân vân...hắn liền đồng ý, tạm gác lại chuyện đó đợi uống xong rượu mừng sẽ đi.
Nghe nói, đến lúc đó Thục vương và trắc phi của ngài cũng vui lòng đến dự tiệc hỉ, vì hai người bọn họ là chủ hôn, từ lâu tôi đã muốn gặp vị Cửu vương gia Bùi Quân trong truyền thuyết, bèn kiên quyết ở lại hơn,
Đang tiếc, hy vọng tốt đẹp này của tôi cuối cùng không thực hiện được.
Lại nói vào một ngày, sau bữa cơm chiều, tôi và Hi Âm ra ngoài đi dạo. Ban đầu thời tiết cực kỳ tốt, gió đêm sảng khoái, bỗng nhiên trong lúc đó lại ầm ầm nổi lên từng cơn gió lạnh, mây đen bốn phía tụ lại che ánh trăng sáng tỏ, bỗng chốc không gian thoáng một mảng u ám.
Hi Âm nhìn sắc trời nói: "E là thời tiết thay đổi, chúng ta trở về đi".
Lời nói vừa buông, một đám người mặc đồ đen bịt mặt từ đâu kéo đến, im lặng tới gần như ma quỷ, trong nháy mắt vây xung quanh chúng tôi.
Nhìn khí thế bọn họ giương cung bạt kiếm, hiển nhiên là đã âm mưu từ trước, không phải là kẻ cướp.
"Các ngươi là ai?". Hi Âm bình tĩnh chắn trước tôi, giọng nói tự nhiên không chút bối rối.
Có một người đáp: "Tiểu nhân phụng mệnh đến lấy mạng Ngọc Tiểu Mai, xin ngài đừng làm tiểu nhân khó xử". Ngữ ý rất cung kính.
Trong lòng tôi hơi hồi hộp, Ngọc Tiểu Mai trong lời của hắn...là tôi sao?
"Phụng mệnh? Phụng mệnh của nàng ta?". Hi Âm cười ảm đạm, chậm rãi nói: "Ta đoán một chút vậy, tất cả chuyện này đều do nàng ta đứng sau giở trò, dạo trong mộng xuân là cái gì, bệnh lạ cổ độc là cái gì, chẳng qua muốn lấy cớ khiến cho chúng ta xuống núi. Nếu các ngươi đã biết ta là ai mà còn dám ra tay, cho là mạng sống của mình thọ quá sao? Mau chóng trở về nói cho nàng ta, không cần liên tục thách thức mức độ nhẫn nại của ta".
Tên mặc áo đen nói: "Một khi sự đã như vậy, tiểu nhân đành phải đắc tội". Nói xong, binh khí lóe sáng, xông đến chém giết.
Chợt thấy lưng mình bị ôm chặt, cảnh tượng trước mắt hoa lên, đến khi tầm mắt đã rõ ràng, phát hiện ra Hi Âm đã ôm tôi nhảy lên ngọn cây ngô đồng. Tôi kinh ngạc, khó có thể nào, đây là khinh công trong truyền thuyết sao?
Hắn kiêu ngạo nhìn xuống đám người đang đứng dưới tán cây, cười nói: "Chậc chậc, bản lĩnh chỉ như vậy mà cũng xứng danh sát thủ sao? Ta khuyên các ngươi không nên làm cho mình mất mặt lúc này. Tiểu Mai, chúng ta đi". Khi nói chuyện, lòng bàn chân sinh lực, công phu trong chớp mắt, cứ như vậy chúng tôi rơi xuống nóc nhà bên cạnh gốc cây.
"Mau đuổi theo!"
Đám người mặc đồ đen tiếp tục đuổi theo, hình như không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua, ánh đèn chiếu lên binh khí trong tay làm lóe ra mũi nhọn lạnh lẽo, như khiến cho ánh mắt người ta bị chói.
Tôi không khỏi cảm thán, những thích khách mặc đồ đen thật là không chuyên nghiệp tí nào, chắc là hạng nghiệp dư, nếu không sao có thể làm cho mục tiêu trốn thoát dễ dàng như vậy. Tất nhiên cũng có thể là do Hi Âm giấu đi tài năng, thực ra chính là cao thủ võ lâm kiệt xuất. Nhưng bất kể là tình huống nào, thích khách không hoàn thành nhiệm vụ là không đúng. Nếu tôi là chủ nhân của bọn họ, thuê một đám vô dụng như vậy, không tức chết mới là lạ.
Hi Âm kề sát bên tai tôi, thầm thì nói: "Tiểu Mai, không thể uống rượu mừng được nữa, ta đưa nàng đi". Không đợi tôi phản ứng lại, hắn canh đúng thời cơ, ôm tôi nhảy xuống, thăng bằng rơi trên yên một con tuấn mã.
Hi Âm giơ roi ngựa, chỉ nghe một tiếng 'chát', con ngựa cất vó thật dài, ngay sau đó mang chúng tôi chạy đi nhanh như tên bắn.
Gió đêm lạnh dần, thổi ngược vào mặt, lạnh thấu toàn thân. Tiếng gió vù vù vút bên tai, quất vào mặt tôi làm tôi không mở mắt được, phong cảnh bên đường theo xẹt qua theo khóe mắt.
Tôi nói lộn xộn: "Thánh tăng, vừa rồi những người đó muốn bắt ta?"
Ánh mắt hắn thâm trầm, không nói một lời.
Tôi chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Vậy chúng ta định đi đâu?"