Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 46: Phế phi, xuất thê!



Hi Âm ôm tôi vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng tôi trấn an, dịu giọng nói: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Ngoan, đừng khóc".

Tôi lau nước mắt, nức nở nói: "Thánh tăng, không phải người quay về Cẩm Thành rồi sao?"

Chàng nhẹ chàng xoa xoa thái dương tôi, giải thích: "Đúng vậy, ngày thứ hai sau khi nàng đưa ta trâm hoa mai, ta liền khởi hành quay về Cẩm Thành, đúng lúc Vu Bân thay ta làm việc, liền tiễn ta rời kinh một đoạn, hắn phát hiện ra nàng ở ngoài thành hào*"

*sông đào bảo vệ thành

Tôi gật đầu thấu hiểu, xoắn khăn nói: "Mấy ngày nay ta bị Bùi Lãm giam lỏng trong cung, hôm nay Hoàng hậu mượn việc thưởng thức hoa sen, liên hợp với trắc phi kia hại ta. Ta vô ý ngã vào trong hồ, liền tương kế tựu kế, lặn xuống Thái Dịch Trì theo dòng chảy ra ngoài hoàng cung. Sau khi lên bờ định nghỉ tạm một lát, không biết sao lại ngủ luôn".

Ánh mắt Hi Âm chăm chú, trầm giọng nói: "Nàng...gặp Thát Bạt San?"

Lòng tôi có chút không vui, rầm rì nói: "Đúng vậy, cô ta được mời đến. Cô ta còn sai người sửa thời gian trong thiếp mời của ta trước một khắc*, nói có chuyện muốn nói với ta".

*15 phút

Thân thể Hi Âm cứng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: "Nói chuyện gì?:"

Tôi nửa nóng nửa lạnh liếc chàng một cái, khẽ né tránh: "Cũng không có gì, chỉ nói cô ta thích người".

Khóe mắt chàng giật giật vài cái: "Thật không..."

"Đương nhiên".

Môi mỏng Hi Âm khẽ nhếch lên, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, nói: "Tiểu Mai, nàng ghen sao?"

Tôi mạnh miệng nói: "Đương, đương nhiên không phải!"

Chàng cúi đầu nín cười.

Tôi mất hứng nói: "Người cười gì chứ?"

Chàng tăng thêm lực trên cánh tay, khiến tôi dựa sâu hơn vào người chàng, nhẹ nhàng cọ cằm chàng lên trán tôi, như vô tình vuốt ve. Sau một lúc lâu, ý tứ sâu xa nói: "Ta mặc kệ cô ta có thích ta hay không, quan trọng là, ta không thích cô ta".

Tiếng tim đập rõ ràng truyền vào tai tôi, tôi lúng túng nói: "Vậy người...người thích ai?"

Hi Âm buông mắt nhìn tôi, cười nói: "Tiểu Mai, nàng muốn nghe thật sao?"

Tôi có chút ngượng ngùng, xoa tay nói: "Cũng không phải..."

"Tiểu Mai, người ta yêu là nàng, mãi là nàng. Người ngoài có ra sao, cũng không có nửa phần liên quan với ta, ta cũng sẽ không để ý đến". Chàng níu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, ngữ ý lại nhẹ nhàng: "Thát Bạt San làm việc âm hiểm tàn nhẫn, dã tâm rõ ràng, sở dĩ cô ta chọn ta, chẳng qua là muốn lợi dụng lẫn nhau thôi, không có nửa phần thật lòng".

Tôi im lặng không nói, sau một lúc lâu, đẩy chàng ra nói: "Hoàng hậu nói ta là dư nghiệt Mai gia, Thát Bạt San gọi ta là Mai Tri Tuyết, hình như toàn bộ thế gian này chỉ có một mình ta không biết gì cả...người cũng biết ta là ai, đúng không?"

Hi Âm nhìn tôi không chớp mắt: "Tiểu Mai, chuyện trước đây...nàng đã nhớ lại rồi sao?"

Tôi gật đầu, dịu giọng nói: "Thật ra có một chuyện ta chưa nói với người. Ở Tang phủ tại Cẩm Thành, cổ sư Thiên Dạ từng lấy máu của ta nhỏ vào trong bình chứa tử cổ sinh tình cổ, xác nhận ta đã trúng loại cổ này. Chỉ là, khi đó không biết ai đã giải trừ mẫu cổ trong cơ thể ta. Gần đây ta đã mơ thấy chuyện trước đây, cảnh trong mơ rõ ràng chân thật, ta cảm thấy trí nhớ dần dần đã trở lại. Thánh tăng, ta thường xuyên mơ thấy thiếu niên đã cứu ta từ trên nền tuyết lên, chính là người, đúng không?"

"Thật ra ta đã sớm đoán được nàng trúng cổ, khi chữa trị cho nàng, vẫn không phát hiện mạch tượng của nàng có gì khác thường, nên không dám khẳng định. Đều do Thát Bạt San làm chuyện tốt". Mắt chàng dậy sóng, hình như có lãnh ý ngập tràn. Khi ngẩng mặt lên, lại khôi phục lại vẻ thản nhiên.

"Không sai, nàng vốn là Mai Tri Tuyết, cháu gái Mai Hiền, cũng là ân sư đã dạy dỗ ta. Ân sư bị người ta vu oan, người đứng phia sau ra tay chính là mẹ đẻ của tiên đế, Nhu phi, lúc đó, gia tộc của Nhu phi giữ chức quan lớn trong triều, chủ mưu vụ án thiếu hụt bạc mười bảy năm trước là đệ đệ ruột của Nhu phi. Ân sư phụng mệnh điều tra, người đã thề phải quét sạch mối mọt của quốc gia, liền viết lại tên các quan viên và chứng cứ phạm tội vào một quyển danh sách, vốn muốn trình lên phụ hoàng, nhưng gia tộc Nhu phi lại ra tay sát hại ân sư trước, hơn nửa lại đổ hết tội danh lên đầu người."

"Sau này, danh sách vẫn mất tích. Nhu phi lo lắng có ngày âm mưu bại lộ nên âm thầm phái người tìm kiếm. Cả nhà họ Mai bị tịch biên, một lão bộc liều chết đưa nàng trốn đi, suốt đêm chạy khỏi kinh thành, không ai biết người đó đưa nàng đi đâu. Cha mẹ nàng trước khi chết đã thỉnh cầu ta nhất định phải tìm được nàng và danh sách, nhưng khi ta tìm được nàng cũng là lúc Nhu phi, vốn bây giờ là Thái hậu biết, nhiều lần sai sát thủ giết nàng. Cũng may ta cứu nàng trước, để che mắt người khác, ta đổi tên nàng là Ngọc Tiểu Mai, an bài nàng ở trong phường ca múa của Hồ Nguyên Sinh, không ai nghĩ ra nàng ở phố Chương Đài cách hoàng thành chưa đến mười dặm.

Lời Hi Âm nói giống như những gì viết trong 'Nhàn sao'. Chàng từng nói Hồ Nguyên Sinh có ơn lớn với chàng, hóa ra là chỉ chuyện này.

Mai Hiền sụp đổ, Hi Âm vốn sẽ được lập làm Thái tử cũng bị liên lụy, vị trí Thái tử thay đổi, mà con của Nhu phi thuận lợi kế thừa ngôi vị. Phía sau vụ án thiếu hụt bạc, chỉ sợ không chỉ đơn giản là vu oan giá họa, mục đích thật sự chính là ngôi vị hoàng đế.

Ngừng một lát, Hi Âm nhìn tôi chăm chú nói: "Tiểu Mai, xin lỗi bây giờ mới nói chân tướng cho nàng. Ta vẫn không dám chắc rốt cuộc nàng vì sao lại...gả cho Bùi Lãm. Ta sợ nàng nhớ ra tất cả rồi bỏ ta đi. Ta không thể để mất nàng lần nữa. Sau khi nàng lấy Bùi Lãm, ta phái người điều tra chuyện này nhưng không thu hoạch được gì. Sau này, ta nghe nói một mình nàng đến núi Thanh Thành, liền sai người canh giữ ngày đêm ở đó, để tránh tai mắt người khác, ta đành giả làm hòa thượng, giấu nàng trong chùa".

Để cứu tôi mà chàng phải tính toán kĩ lưỡng, hao tổn tâm tư, tôi còn oán trách được gì chứ? Tuy rằng trước mắt tôi chưa biết tôi bị người ta hạ cổ như thế nào, chỉ nghĩ đến việc vì tôi bỏ rơi mà chàng bị tổn thương, trong lòng chua xót không chịu được, như còn nghìn con sâu vạn con kiến cắn.

"Ta biết chàng tốt với ta". Chóp mũi hơi cay cay, tôi khẽ nắm tay chàng, lòng bàn tay ấm áp to lớn, giống như bến bờ đáng để neo đậu. Tôi đặt tay mình vào đó, cười nói: "Tình yêu của ta và Bùi Lãm là ràng buộc giữa tử cổ và mẫu cổ, ta không khống chế được bản thân. Trúng cổ cũng được, mất trí nhớ cũng được, dù ta quên chàng hoàn toàn, nhưng khi chúng ta gặp lại nhau, ta vẫn lựa chọn yêu chàng như xưa".

Hi Âm nắm lại tay tôi, lại dùng sức ôm tôi vào trong lòng. Sức lực to lớn, như muốn nhập tôi vào trong thân thể. Chàng nỉ non bên vành tai tôi, hơi thở mát lành thổi tùy tiện, kích thích từng cơn tê dại. "Tiểu Mai, khổ sở nàng đã chịu, một khắc ta cũng không quên, ta sẽ đòi lại cho nàng. Ta không bao giờ để nàng rời xa ta nữa, không bao giờ để nàng chịu oan ức nữa".

"Còn nhớ ngày chàng cứu ta, chàng hứa với ta gì không? Chàng nói 'chỉ cần nơi nào có ta, đó chính là nhà của nàng' ".

"Nhớ rõ, tất nhiên ta nhớ rõ". Chàng khẽ cười, thở dài một tiếng thỏa mãn, nói: "Đời này kiếp này, tuyệt không hối hận".

"Ngày ấy Thát Bạt San nói với ta, sinh tình cổ có thuốc giải, trí nhớ cũng có thể tìm lại. Chỉ là, hình như cô ta không biết mẫu cổ trong cơ thể ta đã được trừ". Nghĩ một chút, tôi không khỏi sinh lòng nghi ngờ: "Rốt cuộc ai giải cổ thay ta?:"

Hi Âm cũng lắc đầu nghi hoặc, nói: "Khi ta tìm thấy nàng dưới chân núi, ngoại trừ thân thể bị trọng thương, vẫn không phát hiện ra dấu hiệu nàng trúng cổ".

Chuyện này thật lạ, nếu không phải Hi Âm, người giải cổ là ai?

Sau khi rời khỏi Đông cung lại bị đám áo đen đuổi giết, mệt mỏi, căn bản không có khả năng gặp người giúp tôi giải cổ. Khi chàng cứu tôi, mẫu cổ trong cơ thể tôi đã biến mất.

Mấy ngày nay ở trong cung, tôi vẫn ở trong điện Ngọc Phù không ra ngoài, mỗi ngày gặp An An, không thì Bùi Lãm, nhiều hơn thì cũng là thần giữ cửa Vu Bân. Vì sao tôi có thể vô duyên vô cơ khôi phục lại trí nhớ? Khó có thể nào, tôi vô tình uống được thuốc giải sao? Nếu thật là vậy, rốt cuộc thuốc giải là gì?

Tôi nói: "Hiện giờ tình trạng sức khỏe Bùi Lãm không được tốt, tử cổ trong cơ thể hắn chuyển thành kịch độc, tất nhiên ta đã nói chân tướng chi tiết cho hắn. Hắn là thiên tử, thiên hạ nằm trong sự khống chế của hắn, tin rằng hắn sẽ nhanh chóng tìm ra thuốc giải".

Hi Âm im lặng trong nháy mắt, mắt phượng trong trẻo thay đổi trong thoáng chốc, "Tiểu Mai, nàng có nhớ khi nào nàng trúng cổ, người nào hạ cổ nàng không?"

Tôi lắc đầu, mờ mịt nói: "Hiện tại ta chỉ nhớ một vài đoạn rời rạc, đại để là ta rời Ngọc gia trang như nào, sao lại gặp được chàng và chuyện lúc ở chung với chàng, còn lại ta không nhớ ra". Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng vô dụng.

Hi Âm mỉm cười nói: "Không sao, nghĩ không ra cũng không cần miễn cưỡng, ta sẽ phái người tìm thuốc giải. Về phần Thát Bạt San...". Trong mắt chàng hiện lên một tia bén nhọn, nụ cười bỗng thâm trầm, như bóng đêm trong mùa đông giá lạnh, khiến người ta tâm sinh lãnh ý. "Ta nghĩ, giờ là lúc trừng phạt cô ta".

Lúc này, phía ngoài mành truyền đến tiếng người, chỉ nghe người đó nói: "Vương gia, đồ người muốn đã được đưa đến".

Thấy có người đến, tôi bối rối, vội rời xa cái ôm của chàng, chàng cũng không miễn cưỡng, thuận thế thu tay lại, nói: "Vào đi".

Một người vén mành bước nào, dâng cháo trắng điểm tâm. Tôi nhìn kĩ, người này không phải ai khác, chính là Đầu Hồ Lô Giới Tửu đã lâu không gặp!

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Đại sư Giới Tửu, sao người lại ở đây?"

Đầu Hồ Lô nhìn Hi Âm, có chút ngượng ngùng nói: "Hồi bẩm cô nương, mạt tướng tên là Lô Tuấn".

Mạt tướng?

Tôi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cảnh tượng xung quanh không giống với bình thường, nhìn giống như là cái lều vải.

Trước giường là một cái bàn, trên bàn chất đầy công văn và thư từ. Sau bàn là một tấm Giang sơn dư hình đồ* to lớn, mơ hồ có thể thấy mực đỏ phác họa vài chỗ.

*bản đồ giang sơn

Tôi hỏi Hi Âm: "Đây là đâu?"

Hi Âm bình tĩnh nói cho tôi biết: "Chúng ta đang ở Hắc Long Cương thuộc Thục Châu, nơi này là quân doanh Thục quân".

Hắc Long Cương Thục Châu...

Tôi chỉ có cảm giác vừa mới ngủ, mơ một giấc mơ, nhưng lại từ kinh thành đến Thục châu rồi!

Tôi nghi hoặc nói: "Ta ngủ lâu chưa?"

"Nàng mê man suốt hai ngày"

Hai ngày? Hai ngày!

Tôi khó tin nói: "Sao lại lâu vậy? Rõ ràng, rõ ràng ta chỉ mơ một giấc mơ thôi".

"Trước đó nàng đã bị hoảng sợ, thêm nữa lại nín thở lâu dưới nước, thể lực không chống đỡ nổi, mê man hai ngày cũng không có gì lạ". Hi Âm bắt lấy tay tôi bắt mạch, trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Cũng may không có trở ngại gì, nghỉ ngơi nhiều ngày sẽ khỏe lại. Ta sẽ kê một phương thuốc cho nàng điều trị, lại đây, ăn chút gì đi".

Đầu Hồ Lô buông chén cháo, đưa mắt ra hiệu bước ra ngoài.

Sau khi ăn xong, Hi Âm dẫn tôi đi dạo quân doanh giải sầu. Giờ đã là hoàng hôn, mặt trời sắp lặn. Vạt nắng cuối chiều rực rỡ như gấm, tựa như một vạt màu rức rõ tùy ý vẩy vào màn trời.

Tôn Tử viết: "Ta muốn lợi, người cũng muốn lợi, ắt tranh giành". Đất Thục khó khăn, khó như với lên trời. Thục Châu là nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công, là vùng nhà binh giao tranh từ trước.

Hắc Long Cường nằm ở Nam Dương Thục Châu, ba mặt giáp núi xanh, phía bắc là hai ngọn núi cao, ẩn trong đó là một sơn đạo không rộng không hẹp. Mặt khác là bình nguyên mênh mông bát ngát, bên ngoài có rừng cây rậm rạp và khe núi dốc đứng.

Trước khe núi có rừng cây, nếu quân địch đánh thẳng vào đại doanh, ngàn vạn binh mã ào đến như thác đổ tất nhiên sẽ làm cho người ta phòng bị. Phía sau có đường lui, lúc vạn bất đắc dĩ thì chặt cây trong rừng, tạm chắn quân địch lại, thời gian đó cũng đủ để lui về sơn đạo.

Tôi dốt đặc binh pháp cũng có thể nhìn ra, quân doanh Thục quân lại mưu tính sâu xa, vô cùng bí ẩn.

Hạ trại phía đông, giáo trường phía tây, tướng sĩ Thục quân đang thao luyện nghiêm ngặt bên dưới, khẩu hiệu rõ ràng vang đến tận trời, khiến người ta bỗng phấn chấn. Nhìn từ xa, người lãnh binh thao luyện, đúng là Đầu Tròn Giới Sắc.

Tôi bị sĩ khí cuốn hút, không khỏi cảm thấy dâng trào cảm xúc, thở dài: "Thật sự không thể nhìn tướng mạo đoán người! Khi ở chùa Đại Lôi Âm, tên Đầu Tròn bị ta hỏi hai câu đã bối rối, ta không thể nhìn ra hắn có bản lĩnh luyện binh như này".

"Tên thật của Giới Sắc là Nghiêm Đào, mười lăm tuổi đã đi theo ta, là một nhân tài hiếm thấy"

Tôi âm thầm thổn thức một hồi, hỏi: "Thánh tăng, sao người lại muốn dẫn ta đến quân doanh?"

Hi Âm nói: "Sau khi nàng mất tích, Bùi Lãm phái ba nhìn Thần uy quân tìm trong phạm vi nước Hứa, thề đào ba tấc đất cũng phải tìm được nàng. Nghe nói hôm qua hắn ngất xỉu trước mặt mọi người ở điện Cửu Long, tất cả tái y ở thái y viện ngày đêm chầu trực trong cung đợi lệnh. Bây giờ kinh thành thay đổi bất ngờ, trong triều nổi lên sóng gió, Đại ti mã Lí Viễn điều khiển năm vạn quân suốt đêm đi đến Đôn Hoàng, thống lĩnh cấm quân đem sáu ngàn tinh bình phòng thủ kinh đô và vùng lân cận".

Tôi nao nao, trong lòng chợt áy náy: "Đây, đây...không phải vì ta chứ?"

Chàng trấn an tôi, nói: "Nguyên nhân trực tiếp là do Bùi Lãm té xỉu, nguyên nhân cơ bản là do cổ độc phát tác, nên không liên quan đến nàng lắm".

Nghe chàng nói vậy tôi cũng bình tâm lại, lại nói, tên Bùi Lãm này rốt cuộc không tìm thuốc giải hay tìm không ra thuốc giải? Hắn sẽ không cứng đầu như Tô Quân, biết rõ mình trúng cổ độc lại ngồi im chịu chết chứ?

Chắc là không thể nào...

Tôi trầm tư một lát, nói: "Tình hình trong kinh vừa rồi và chuyện dẫn ta đi quân doanh, hai chuyện này có liên quan sao?". Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong lòng, tôi kinh hoảng hít một hơi khí lạnh, nói: "Thánh, thánh tăng, người...người...người sẽ không thừa dịp loạn...". Tôi nhìn bốn phía xung quanh, lại gần hạ giọng nói: "Khởi binh bức vua thoái vị chứ?"

Hi Âm liếc nhìn tôi cười như không cười, nói: "Chuyện để lại tiếng xấu muôn đời này, tất nhiên ta sẽ không làm".

"Vậy thì vì sao?"

"Theo lời ta vừa nói thì là vì đúng lúc. Về phương diện khác, nước Hứa và nước Yến tuy nhiều năm không có trận chiến nào lớn, nhưng tân quốc vương vừa kế vị năm ngoái có dã tâm rất lớn, mơ ước vùng trung nguyên giàu có và đông đúc, gần đây xung đột biên giới càng lúc càng nhiều. Nửa tháng trước, đại tướng Thát Bạt Phi của nước Yến lãnh ba vạn quân đóng ở biên thành Ôn Túc. Nàng cũng biết, Ôn Túc chỉ cách Đôn Hoàng chưa đến ba trăm dặm".

Ôn Túc? Không phải là Ôn Túc trong 'phù dung trướng noãn độ xuân tiêu sao?

Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy người muốn mang binh chống đỡ nước Yến sao?"

Chàng mím môi khẽ cười, bí hiểm nói: "Đoán đúng một nửa, Tiểu Mai, nàng thử ngẫm lại, Bùi Lãm trúng cổ độc nguy hiểm sớm chiều. Cổ này, do ai hạ?"

Thát Bạt San...

Ánh chớp chói lòa, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, tất cả đã rõ như ban ngày.

"Ta đổi ý rồi, giữ lại mạng của cô để dùng lúc quan trọng".

"Bây giờ vận mệnh của cô và Bùi Lãm tương thông, nếu mẫu cổ trong cơ thể cô đã bị trừ, mà tử cổ trong cơ thể Bùi Lãm vẫn đang còn, cô đoán hắn sẽ ra sao?"

"Mẫu cổ trong cơ thể cô rất quan trọng với nước Yến, tất nhiên ta sẽ không dễ dàng giải cho cô".

Tôi vỗ tay nói: "Ta hiểu rồi! Lúc ta chìm trong nước, Thát Bạt San nghĩ rằng ta dữ nhiều lành ít, cô ta vốn không biết mẫu cổ trong người ta đã trừ, nếu ta chết tức mẫu cổ sẽ mất đi hiệu lực, như vậy tử cổ trong người Bùi Lãm sẽ hóa thành kịch độc, vừa rồi hắn lại bị té xỉu trước mặt mọi người, nước Yến lợi dụng cơ hội này...phát binh tấn công nước Hứa sao?"

Hi Âm dịu vàng vuốt ve vai tôi, cười khen: "Tiểu Mai, nàng thật thông minh. Khi tiên đế tứ hôn cho ta và Thát Bạt San, ta từng nói với hắn 'chỉ ba năm nữa, Hứa - Yến sẽ có một trân chiến'. Lúc đó hắn không tin ta. Ta đoán khi Thát Bạt San hạ cổ nàng, có lẽ đã ít nhiều nghĩ đến, sẽ có ngày mượn nàng đối phó Bùi Lãm".

Trăm phương ngàn kế, tiến bước nào rào bước ấy, nước Yến đã đi một nước cờ tốt!

Trong lòng tôi lo âu xen lẫn kinh sợ, nói: "Nhưng Thát Bạt San nói như nào cũng là trắc phi của người, lại là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do tiên đế thân phong. Nếu Hứa - Yến thật sự khai chiến, vậy chẳng phải chàng nằm trong thế bị động sao?"

Hi Âm thản nhiên nói: "Chuyện đến nước này, chỉ còn một biện pháp".

"Biện pháp gì?". Tôi tò mò.

Chàng nói: "Phế phi, xuất thê*".

*xuất thê: bỏ vợ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.