Uống hết một chén trà, rốt cuộc Thát Bạt San cũng cưỡi trăng đến.
Quần áo cẩm y hoa phục như trước, một chiếc quạt ngọc tùy tiện vỗ vào tay bỡn cợt như cũ, giống y hệt như trong mơ. Tầm mắt dừng trên người tôi, cô ta kinh ngạc nhíu màu, hình như sự xuất hiện của tôi là ngoài ý muốn.
Cô ta vén y bào ngồi đối diện tôi, nhẹ phất quạt, cười nói: "Mai Tri Tuyết, hóa ra cô không chết".
Trong mơ hỗn loạn, như ở trước mắt. Tuy rằng lúc đó tôi đúng là trẻ người non dạ dễ bị lừa, nhưng nếu không có cô ta đứng giữa châm ngòi phá hỏng, tôi sẽ không tin quỷ kế tình cổ của cô ta, không chịu đựng nhiều khổ sở như vậy, còn suýt nữa âm dương cách biệt với Hi Âm.
Có thù không báo không phải là anh hùng! Trong Uyển Hà Viên cô ta kéo tôi vào thù hận, tôi có thể độ lượng không so đo với cô ta, nhưng thù xưa hận cũ tôi quyết không đơn giản cho qua như vậy.
Tôi bình tĩnh mỉm cười hào phóng, nói: "Ta chưa chết, vẫn không nghĩ là sinh tình cổ đã được giải. Ha ha ha, thật ngại, khiến cô thất vọng rồi". Tôi đẩy đĩa bánh trung thu ra trước mặt cô ta, nói: "Lễ Trung thu ở Trung nguyên chúng ta ai cũng ăn bánh Trung thu, không biết Thát Bạt công chúa có nếm thử chưa? Lại đây, nếm một miếng nào".
Thát Bạt San biến sắc, trong đôi mắt đẹp gợn sóng không ngừng, hình như có hận ý dâng lên.
Hi Âm nói: "Thát Bạt San, rốt cuộc cô hẹn ta ra đây có chuyện gì không?"
Thát Bạt San cúi mặt trong nháy mắt, khi ngẩng đầu khôi khục lại lúm đồng tiền như hoa. Cô ta tự rót cho mình một chén trà xanh, bưng lên uống một hớp nhỏ, vẫn chưa trả lời câu hỏi của Hi Âm, lại nhìn tôi nói: "Sinh tình cổ này là cổ trùng dễ giải, người đời ai cũng không nghĩ ra cách giải trừ sinh tình cổ, chỉ có thành viên hoàng tộc nước Yến mới biết thuốc giải thật sự là gì. Ta muốn biết, ai đã thay cô giải cổ".
Tôi cười thần bí, nói: "Chuyện này còn muốn cảm ơn cô".
"Ta?". Cô ta nhìn tôi chằm chằm, nói: "Lời này của cô có ý gì?"
Tôi kiên nhẫn giải thích: "Nếu cô không lừa ta hạ cổ, ta sẽ không yêu Bùi Lãm. Nếu ta không yêu Bùi Lãm, cũng sẽ không hồ đồ mà vào Đông cung, lại càng không hồ đồ trúng một trăm trượng hình phạt. Nếu ta nhớ không lầm, khi cô giải thích cổ này với ta, có nói sinh tình cổ kí sinh trong xương". Tôi chuyển qua ngồi bên cạnh cô ta, giơ tay vỗ vỗ lưng cô ta, nói: "Một trăm trượng... Thát Bạt công chúa, tư vị xé rách máu thịt đến mức thấu xương, cô đã trải qua chưa?"
Hi Âm nhếch môi cười lạnh, ánh mắt nhìn Thát Bạt San lạnh lùng.
Thân hình Thát Bạt San bỗng nhiên cứng đờ, chợt hiểu ra: "Đánh xương loại cổ, đây quả thật là một cách giải cổ, nhưng người bình thường không chịu được đau đớn như này, hơn phân nửa khi giải được một nửa đã không chịu nổi. Một trăm trượng, vốn là lễ gặp mặt Liễu Giai Âm tặng cho cô, lại không nghĩ có thể giúp cô trong họa được phúc. Chẳng qua, đánh xương loại cổ không loại hết cổ trùng, cổ độc lưu lại trong cơ thể không được giải trừ. Kể từ đó, cô sẽ mãi mãi quên mất người cô yêu thật lòng là ai". Cô ta liếc mắt nhìn Hi Âm, lại nhìn tôi, nói: "Sao cô còn yêu chàng được?"
Tôi liếc mắt nhìn cô ta thương hại, thở dài: "Thát Bạt công chúa, cô có biết yêu thật lòng là gì không? Trúng cổ cũng được, mất trí nhớ cũng được, bất kể quên đi nhiều hay ít, chỉ cần có thể gặp lại đối phương, sẽ không tự chủ được mà yêu lại, đây mới là tình yêu chân chính. Ta nghĩ, cả đời này chắc cô không thể hiểu thế nào là tình yêu chân chính...". Nói xong, lại thầm thêm vào một câu: Bởi vì Hi Âm vốn không yêu cô.
"Tình yêu chân chính?". Thát Bạt San nhướng mày liếc tôi, sau một lúc lâu, giống như nghe chuyện rất buồn cười, bỗng nhiên ngửa đầu cười to, nói: "Cô cho là Bùi Quân yêu cô thật lòng? Cô có biết rốt cuộc chàng muốn gì không?"
Mai Tri Tuyết, cô có biết rốt cuộc Bùi Quân muốn gì không, cô có biết hiện tại chàng đối mặt với nhiều áp lực như nào không, cô có biết một gia tộc bên vợ cường đại có thể đem lại cho chàng trợ giúp như nào không?
Câu hỏi trong mơ liên tiếp lặp lại bên tai tôi, tôi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hi Âm. Chỉ thấy chân mày chàng vẫn không có chút thay đổi, trầm giọng nói: "Thát Bạt San, cô nói bậy bạ gì vậy?"
Cô ta gấp quạt lại, gõ bàn từng chút từng chút một. "Bùi Quân, chàng chột dạ sao? Chàng có dám đem lời ước định ra nói cho cô ta biết không?"
Cảm thấy có chút hồi hộp, tôi hỏi Hi Âm: "Ước định gì?"
Hi Âm im lặng không nói, nhìn Thát Bạt San, ánh mắt rất nặng nề.
Thát Bạt San đắc ý nói: "Ta giúp chàng đoạt ngôi vị hoàng đế, chàng giao thành Đôn Hoàng và bốn quận tây bắc cho nước Yến. Về phần cô, Mai Tri Tuyết, tác dụng của cô từ đầu đến cuối chỉ có một, đó chính là danh sách. Cô có thể ngẫm lại, nếu chàng yêu cô thật lòng, sao lại có thể cho cô xuất đầu lộ diện treo biển hành nghề tiếp khách, đặt cô trong nguy hiểm? Cô cũng biết, bên ngoài có bao nhiêu người mơ ước danh sách của Mai Hiền? Nếu chàng yêu cô thật lòng, sao lại có thể lấy cô ra làm mồi nhử, dụ dỗ kẻ đứng sau màn mắc câu? Sao lại đồng ý kết hôn với ta?"
Những tình huống không hoàn chỉnh trong kí ức của tôi đã bị cô ta liên tiếp hỏi ra. Không thể không thừa nhận, cô ta giỏi trong việc nhìn thấu nhược điểm trong lòng người khác, từng cầu từng chữ đánh vào điểm yếu ấy.
Tôi cắn môi, nói: "Tất cả là...do ta tự nguyện, ban đầu chàng không đồng ý".
Cô ta cười khanh khách nói: "Thật không? Cô nói vậy để gạt ta, hay là gạt chính cô? Cô..."
Sắc mặt Hi Âm âm trầm, lạnh giọng cắt ngang cô ta: "Thát Bạt San, cô nói đủ chưa!"
Cô ta đứng dậy đi đến bên cạnh Hi Âm, cúi người tựa vào vai chàng, cười nói: "Bùi Quân, ta ngưỡng mộ hùng tài vĩ lược của chàng, ta ngưỡng mộ kinh thế chi tài của chàng, chẳng lẽ chàng cam tâm cả đời cúi đầu, cả đời làm Cửu vương gia sao? Chẳng lẽ chàng bỏ qua minh ước giữa chúng ta, chọn cô ta sao? Hiện giờ mẫu cổ đã bị trừ, tử cổ tất nhiên hóa thành kịch độc trong cơ thể Bùi Lãm. Không có thuốc giải, hắn sẽ không trụ được bao lâu. Bùi Lãm không có con nối dõi, nếu hắn băng hà, chàng là người có hy vọng nối ngôi nhất. Bùi Quân, thật ra ta vẫn thích chàng, nếu chàng bằng lòng vứt bỏ Mai Tri Tuyết, ta sẽ không ngại chuyện trước đây. Sau này khi chàng đăng cơ xưng đế, chỉ cần hứa trao cho ta thành Đôn Hoàng và bốn quận tây bắc, chuyện mua bán này coi như xong".
Chợt thấy bàn tay căng thẳng dưới bàn, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay chàng từ từ truyền đến, làm cho người ta có vài phần an tâm.
Hi Âm bất động thần sắc đẩy Thát Bạt San ra, nói: "Thát Bạt San, cô không hiểu ta sao? Ta mua danh chuộc tiếng, ham hư binh, hành thích vua mưu phản tất sẽ bị người đời dùng văn chương lên án, ta tuyệt đối không muốn sau này người đời khinh thường. Giang sơn nước hứa là cơ nghiệp do liệt tổ liệt tông Bùi gia khai sáng, một thành trì cũng không thể bỏ được. Thân là con cháu Bùi gia, ta sẽ làm loại chuyện trời không dung đất không tha này sao?"
"Cho nên...chàng vẫn chọn cô ta, phải không?"
Hi Âm lạnh nhạt nói: "Ta muốn cái gì, tự ta sẽ tìm mọi cách lấy".
"Thật đáng tiếc". Thát Bạt San hít một hơi, nói: "Bùi Quân, chàng sẽ hối hận bị lựa chọn hôm nay"
"Người Trung nguyên chúng ta có câu, lạc tử vô hối*!"
*máu chảy cũng không hối hận (chú thích của bạn Bạch Dạ)
Thát Bạt San gật đầu cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất tốt, thật ra nước Yến cũng không cần chàng lắm. Nếu chỉ đơn giản chọn đồng minh, chàng là lựa chọn thích hợp. Đây vốn là trao đổi lợi ích, chàng có thể cho ta, không phải người ngoài không thể. Ngày sau gặp lại trên chiến trường, đừng trách ta không niệm tình phu thê. Đến lúc đó, ta không chỉ muốn thành Đôn Hoàng và bốn quận Tây Bắc". Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Tôi nhìn bóng dáng cô ta xa dần, nói với Hi Âm: "Như vậy hôm nay cô ta hẹn chàng ra đây để?"
Hi Âm nhíu mày, như có chút mệt mỏi: "Quan trọng là cô ta thất bại".
Được rồi, thánh tăng, chàng thắng...
Ba ngày sau, cuối cùng nước Yến không kìm chế được nữa, lấy lí do tri phủ Đôn Hoàng điều tra vụ án, phái sáu đại quân tiếp cận. Đồng thời, quốc vương nước Yến phái thêm năm vạn đại quân đi về phía nam, tổng cộng là mười một vạn, ý đồ tấn công quy mô nước Hứa. Lí Viễn dẫn theo năm vạn ngự lâm quân an bài toàn cục, chuẩn bị chống đỡ quân Yến.
Nhưng, dù sao địch nhiều ta ít, Lí Viễn có dũng mãnh thiện chiến như thế nào, rốt cuộc một cây không làm nên non. Thêm việc hoàng đế bệnh nặng, tình thế trong kinh khó khăn, sĩ khí biên giới không phấn chấn, lại thêm đại quân nước Yến hùng hổ khó địch lại. Sau khi Liễu thừa tướng trưng cầu ý kiến được Bùi Lãm đồng ý, thiên tử hạ chiếu, ba vạn ngự lâm quân ở kinh đô và vùng lân cận đi đến biên thùy trợ giúp.
Chiếu thư ban ra, khiến triều đình nổi sóng, rất nhiều đại thần góp lời phản đổi. Ba vạn ngự lâm quân này vốn để dùng phòng thủ kinh thành, như vậy, nước Hứa thiếu hụt, chỉ còn lại sáu ngàn cấm quân bảo vệ hoàng thành. Nếu có người bất lương rắp tâm nhân cơ hội gây khó dễ, kinh thành sẽ không có sức chống cự. Đến lúc đó không có hai bên chiếu cố, tổn thất khó tưởng tượng được.
Thế nhưng chiến sự tiền tuyến báo nguy, tấu chương phản đối xuất binh đều bị Liễu thừa tướng áp chế, ba vạn ngự lâm quân xuất phát đúng hạn.
Cùng lúc đó, nước Hứa xuất hiện một chuyện lớn kinh thiên động địa. Thục vương Bùi Quân đơn phương chiêu cáo thiên hạ, Thục vương trắc phi Thát Bạt San trời sinh tính đố kị, không thích hợp làm vợ, ứng với thất xuất chi điều*, hôm nay phế phi xuất thê.
*bảy điều bỏ vợ thời phong kiến.
Một viên đá kích động ngàn cơn sóng.
Trong thời khắc khéo léo Thục vương hủy bỏ quan hệ Hứa - Yến, khiến cho triều thần và dân chúng cùng bàn tán.
Có người nói chàng nóng lòng phân rõ giới hạn với nước Yến, không niệm tình phu thê, là một tên đàn ông vô tình vô nghĩa đáng khinh.
Có người nói Thục vương trọng xã tắc khinh nữ sắc, đây là hành động quân pháp không ngoại trừ thân nhân vĩ đại.
Cũng có người nói, trong các triều đại, vương gia phế phi phải được hoàng thượng cho phép, Bùi Quân rõ ràng không để hoàng thượng vào mắt, rắp tâm hại người.
Mặc kệ bên ngoài truyền lời rối loạn như nào, đương sự vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì cả,
Khi tôi vén mành bước vào, Hi Âm đang vùi đầu chỉnh lại các thẻ tre, chàng mặc một thân bào đen, một vầng sáng thản nhiên bao lấy chàng, thân hình cao lớn, tựa như trúc tím Giang Nam ngày xuân. Trên giá gỗ bên cạnh chàng có các loại binh khí như đao, kiếm, thương, mâu...Còn có rất nhiều binh khí có hình thù kì quái, nhất thời tôi không biết tên.
"Thánh tăng, mới vừa rồi không ăn cơm trưa, ta dặn dò nhà bếp nấu chút đồ ăn, chàng mau ăn lúc còn nóng đi". Tôi lây lồng cơm đặt lên trên bàn, ngừng một chút, cười nói: "Thật ra bây giờ nên gọi chàng một tiếng điện hạ, nhưng tên thánh tăng đã gọi thành thói qurn, trong nhất thời không thể sửa được".
Chàng buông sách, cầm tay tôi ôm vào trong lòng, khiến tôi thoải mái ngồi lên đùi chàng. Tôi có chút không tự nhiên, định tránh ra, cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái ôm của chàng.
Chàng nói: "Tiểu Mai, gọi ta là A Quân".
Mặt tôi nóng lên, giọng nói bé như muỗi kêu: "A...Cái đó...A a a...". 'A' cả buổi, vẫn không thể nói được từ 'Quân'.
Hi Âm bật cười nói: "Thôi, không miễn cưỡng nàng, nàng thích gọi gì thì gọi vậy đi".
Tôi cân nhắc trong lòng một phen, nói: "Vậy vẫn gọi là thánh tăng đi..."
Hai người cùng rơi vào im lặng, không khí xung quanh có chút ngưng lại. Chàng siết hông tôi chặt hơn, mắt phượng sáng ngời chằm chằm nhìn tôi, bờ môi hàm chứa ý cười như có như không.
Thật lâu sau, Hi Âm nói: "Tiểu Mai, lời Thát Bạt San nói...nàng đừng để trong lòng". Giọng nói chàng trầm thấp khàn khàn, có vài phần ý tứ mơ hồ.
Trong lòng tôi không vui, thủ thỉ nói: "Cô ta thích chàng như vậy, chàng cũng ác độc quyết tâm hưu thê. Một đêm vợ chồng trăm đêm ơn nghĩa, sao không niệm tình phu thê?. Tôi cố tình nhấn mạnh 'niệm tình phu thê', nhân tiện liếc mắt nhìn chàng một cái.
"Một đêm vợ chồng trăm đêm ơn nghĩa...". Khóe mắt Hi Âm giật giật vài cái, chợt cười nói: "Nhưng cô ta và ta...không có tình cảm phu thê, không có ơn nghĩa phu thê, phải niệm tình ra sao?"
"...Thật vậy à?"
Chàng gật đầu, ý tứ sâu xa nói: "Trời cao đất rộng chứng giám, ta và cô ta chưa bao giờ ở chung phòng".
Nghe chàng nói thành khẩn thẳng thắn như vậy, những dồn nén chất chứa lâu ngày đã được khơi thông, vui sướng vô cùng. Cứ cười vui vẻ như vậy hoài.
"Về phần minh ước mà cô ta nói, lúc ấy cô ta dùng nàng áp chế ta, nếu ta không đồng ý, cô ta sẽ báo cho tiên đế và thái hậu tung tích của nàng, ta không thể không tạm đồng ý với cô ta".
Tôi trầm mặc một lát, hỏi chàng: "Vậy, ngôi vị hoàng đế...Chàng muốn thật sao?"
Hi Âm giật mình, giống như bị bất ngờ bởi câu hỏi của tôi. Giống như cảnh trong mơ, câu trả lời của chàng là - đó vốn thuộc về chàng. Lúc này, chàng không thể cho tôi biết đáp án sao?
"Ta muốn cái gì, thì ta sẽ dùng bản lĩnh của chính mình đoạt lấy. Khi sinh ta mẫu phi bị chết do khó sinh, ta không được gia tộc bên ngoại ủng hộ, thế lực mỏng nhất trong các hoàng tử, đành phải cẩn thận từng bước, khổ tâm tiến hành, cuối cùng giành được sự tán thưởng và ưu ái của phụ hoàng. Nói thật, ta không cam lòng chịu mất mát như vậy, cho nên ta vẫn chờ đợi cơ hội. Mà hiện tại, thời cơ đã đến. Không cần sự giúp đỡ của Thát Bạt San, chỉ cần ta muốn, ta có thể ngồi lên vị trí kia".
Chàng thành thật với tôi như thế, tôi lại không biết nên đáp lại như nào. Quả thật, nếu không có gia tộc Nhu phi đứng giữa gây khó dễ, đổ oan vụ án thiếu hụt bạc cho tổ phụ, Bùi Quân cũng không bị liên lụy, hiện giờ người ngồi ở bảo điện Cửu Long nhận lễ của vạn dân chính là chàng.
Ngay lúc tôi trần tư suy nghĩ, lại nghe chàng nói: "Ai kế thừa đế vị, là việc nội bộ nước Hứa. Chuyện nội bộ này vẫn còn đường cứu vãn, dù là ta hay Bùi Lãm, tóm lại là con cháu Bùi gia ngồi vào. Mà Đôn Hoàng và bốn quận tây bắc là cơ nghiệp của tổ tiên và tôn nghiêm quốc gia, tuyệt đối không thể vứt bỏ".
Chàng ôm tôi vòng qua, một bên chỉ lên Giang sơn dư hình đồ, một bên giải thích: "Tiểu Mai, nàng xem, thành Đôn Hoàng chắn ngay con đường tơ lụa, là con đường thông thương đông tây, nước Yến đã sớm mơ tưởng. Nước Yến là do dân tộc du mục lập nên, tây bắc là nơi lạnh kinh khủng, nếu có thể chiếm Đôn Hoàng, sau này nhận được những tơ lụa, lá trà của nước Hứa như lấy đồ trong túi. Lai thêm, nếu nước Hứa muốn thông thương với các nước Tây Vực, tất phải đi qua Đôn Hoàng, nước Yến khống chế được Đôn Hoàng, sẽ tùy ý thu phí qua đường, đến lúc đó, chuyện giao thương của nước Hứa rất bất lợi..."
Hi Âm nói nhẹ nhàng, vẻ mặt nghiêm trọng mà chăm chú. Quay lại nhìn, một bên mặt chàng cương nghị kiên định, phảng phất như thần tiên hạ thế.
Giờ phút này, tôi bỗng nhiên phát hiện, người chữa trị cho tôi, cứu tôi, sàm sỡ tôi, trêu đùa tôi, đưa tôi dạo chơi, du hồ, cho tôi ăn nhiều thức ăn ngon lúc trước là thánh tăng Hi Âm đã đi mất không quay lại. Trước mắt là người đàn ông kinh luân thiên hạ, hùng tài vĩ lược chứ không phải thánh tăng Hi Âm, đó là Thục vương điện hạ.