Trăng sáng chiếu vào hồ nước, cong cong như lưỡi liềm. Gió nhẹ lướt qua, mặt nước yên tĩnh đột nhiên rung động. Hoa sen trong hồ sớm đã tàn úa, trong mắt cảnh tượng hiu quạnh.
Tôi tựa vào song cửa, ngây ngốc nhìn cây hoa quế rậm rạp xanh um ngoài trời. Tôi vẫn không thể hiểu được, vì sao Bùi Lãm uống máu tôi nhưng không giải được độc? Khó có thể nào, ngay từ đầu tôi nghĩ sai rồi sao, hay tôi không phát hiện ra cạm bẫy gì khác?
Bỗng nhiên, một bàn tay lớn siết bên hông, Hi Âm ôm tôi từ phía sau, dịu dàng nói thầm vào tai tôi: "Tiểu Mai, nàng nghĩ gì vậy?"
Tôi im lặng thở dài một tiếng, xoay người tựa vào lòng hắn, nói: "Ta cho rằng máu của ta có thể cứu được Bùi Lãm, cho dù không giải độc được, ít nhất cũng có ảnh hưởng nhất định để kéo dài cuộc sống của hắn, không nghĩ hắn lại ra đi nhanh như vậy".
"Tiểu Mai, đây không phải lỗi của nàng, nàng đừng tự trách bản thân. Cổ độc Bùi Lãm ngấm vào tủy, dù cho có thần tiên cũng không có cách nào". Giọng chàng ngọt ngào thuần khiết, khiến người ta say mê: "Đừng khổ tâm nữa, ngoan".
Tôi trầm mặc, nhớ lại lời nói lúc lâm chung của Bùi Lãm, nói: "Thánh tăng, Bùi Lãm cố ý truyền hoàng vị lại cho chàng, bước tiếp theo chàng định làm gì?"
Hi Âm sửng sốt, hình như vẫn chưa biết tâm ý của Bùi Lãm, nghi ngờ nói: "Hắn nói như vậy thật sao?"
Tôi gật đầu: "Chính miệng hắn nói với ta, chàng muốn đế vị, hắn thành toàn cho chàng".
"Bùi Lãm vẫn chưa lưu lại di chiếu, khi hắn băng hà cũng chỉ có một người bên cạnh, chỉ bằng một lời của nàng, rất khó để cả triều tin phục. Lúc này chiến sự biên cương chưa dẹp loạn, không khỏi phức tạp, ta nghĩ bây giờ tạm thời bí mật không phát tang là biện pháp ổn thỏa nhất. Đợi đánh lui nước Yến, lại chiếu cáo thiên hạ Bùi Lãm băng hà. Đến lúc đó, ta sẽ công bố luôn danh sách cho dân chúng". Ngừng một chút, hắn lại nói: "Thật ra Bùi Lãm cố ý truyền ngôi cho ai không quan trọng, quan trọng là ai có thể nắm được tiên cơ. Cho dù người hắn muốn truyền không phải là ta, ta cũng có thể lấy được vị trí kia".
Rõ ràng không còn kết quả nào tốt hơn nữa, cũng không biết vì sao, trong lòng tôi có chút bất an, hình như đây không phải là chuyện tôi muốn.
Tôi muốn nắm tay chàng, an ổn sống, không có ràng buộc xã tắc quốc gia. Rảnh rỗi đi khắp thảo nguyên Mạc Bắc, Miêu Cương tây nam, đất bằng trung nguyên, ngắm hoa hạnh yên vũ Giang Nam, đại mạc mênh mông bát ngát, mây nhạt trăng sáng Tiêu Tương. Dù giàu hay nghèo, chỉ có tôi và chàng là đủ hạnh phúc rồi.
Mà chàng muốn, quân lâm thiên hạ.
Thấy tôi im lặng, chàng khẽ hôn trán tôi, cười nói: "Tiểu Mai, không lâu nữa ta sẽ khôi phục lại danh tiếng của ân sư, sửa án sai cho Mai gia, nàng cũng khôi phục lại thân phận cũ. Từ nay về sau, ta sẽ cùng sánh vai với nàng, ta chỉ có một người bên cạnh là nàng".
Thôi được rồi, tôi tùy cơ ứng biến, ở đâu cũng không quan trọng. Chỉ cần ở bên cạnh chàng, dù là triều đình hay là giang hồ, cung Cửu trọng thiên hay đông ly nam sơn, tôi chịu là được.
Nhớ lại lúc ở núi Thanh Thành, tôi từng gặp một vị đạo nhân, ông ta đoán đời này tôi 'Mẫu nghi thiên hạ', lúc đó tôi còn nghĩ là lời nói đùa, mà nay đã ứng nghiệm rồi.
Tôi cọ cọ cổ chàng, cười nói: "Đời này kiếp này, chúng ta vĩnh viễn không xa nhau".
Lực đạo trên cánh tay Hi Âm tăng thêm vào phần, nói: "Không chỉ đời này kiếp này, còn cả đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp".
Tôi không chần chừ, nói: "Được".
Trầm mặc một hồi, chàng nói: "Mẫu phi ta khi sinh ta ra, bị khó sinh mà chết, ta bị các hoàng tử khác xa lánh. Ngay cả đường đi cũng không an ổn, cẩn thận lắm mới chiếm được sự ưu ái của phụ hoàng. Mặc dù hôm nay có thân phận tôn quý và đế vị, ta cũng không biết mùi vị ấm áp gia đình. Ta nghĩ, nếu ta có con, ta tuyệt đối không khiến nó chịu khổ như vậy". Chàng chậm rãi buông tôi ra, mắt phượng sáng như minh châu, nói: "Tiểu Mai, chúng ta sinh con đi, một đứa là được rồi, dù là trai hay gái, ta đều truyền đế vị lại cho nó. Có con rồi gia đình mới đầy đủ, có con rồi, sẽ không ai đuổi chúng ta đi được".
Tôi cảm động vạn phần, đón lấy ánh mắt dịu dàng như nước xuân của chàng, nói: "Được, ta nghe lời chàng".
Sinh tử khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, du tử giai lão*.
*Sinh ly tử biệt, lòng này thề quyết. Nắm lấy tay người, bên nhau trọn đời.
Một đêm này, điên loan đảo phượng, mây mưa núi Vu. Hỏi thế gian ân sủng vô số, chỉ tự biết trong lòng.