THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu
Chương 130: CHẾ ĐỘ ĐÀO THẢI
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn
(◐‿◑)
Lời còn chưa hỏi xong, mà tám người được hỏi đã có cảm giác đói bụng ngay.
Địch Lê hoảng loạn: "Sao mọi người im lặng vậy?"
Mọi người có chút chần chừ.
Địch Lê: "Mọi người thật sự đói à?"
"Cậu chờ chút, tạm thời mình đừng bàn chuyện này trước đã." Vu Văn còn vừa nói vừa nuốt nước miếng.
Nhìn đến hành động này của cậu, Địch Lê càng thêm hoảng.
Có điều cậu ta cũng rất nhanh đã phát hiện, sắc mặt của tám người bọn họ cũng không tốt hơn cậu là bao.
Du Hoặc vẻ mặt khó chịu. Tần Cứu muốn cười nhưng lại như không cười, giống như anh đang cười mỉa mai hay cười xấu hổ thì đúng hơn. Còn bọn Dương Thư thì..... chỉ biết ngây ra như phỗng.
Rõ nhất chính là Vu Văn, cậu nhìn còn hoảng hơn cả Địch Lê.
Cũng đúng. Dồn hết tâm huyết đánh nửa ngày trời mới phát hiện mình mới chính là kẻ địch, ai mà chịu cho nổi.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Địch Lê hít thật sâu vào, để bản thân bình tâm lại.
Lý trí mách cậu biết, tám người trước mặt này đều là phần tử nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn những kẻ người trong gương của bản thân đề bài.
Nhưng xét về yếu tố cảm tình qua lại, cậu không muốn đặt tám người họ ở phe đối lập.
Ở đằng xa đột nhiên có tiếng động truyền đến.
Địch Lê quay đầu nhìn sang, liền thấy đầu đinh đứng dậy khỏi quầy bar, hắn ta ngứa ngáy khó chịu nãy giờ mới quyết định hậm hực bước lại đây xem, như thể hắn ta muốn biết điểm lắm nhưng mà ngại không dám lên tiếng.
Địch Lê không cần nghĩ ngợi, lập tức "Á đù" hai tiếng, dùng giọng điệu hào hứng gấp bội mà gào thét: "Bởi em nói mà! 81 điểm kia kìa! Cao vãi"
Vu Văn: "???"
Cậu bạn học này như đang phô hết kỹ năng diễn xuất một đời để tiếp diễn màn kịch: "Cứ cái đà như thế thì kiểu gì mọi người thi xong môn này mà không được khoảng hai trăm điểm? Vậy còn không phải là trực tiếp thông qua luôn hay sao?"
Vu Văn nắm lấy tay cậu ta, dùng khẩu hình nói: "Cậu đợi chút, đừng có thổi phồng số điểm."
Địch Lê đưa mắt ra hiệu với cậu, lại nói với bọn Du Hoặc: "Anh ơi, kính tầng một bị vỡ hết rồi, không an toàn gì cả. Mình đừng ở đây nữa được không? Em sợ lát lại có người trong gương tấn công vào nữa."
"Đi lên lầu." Du Hoặc nói.
Mọi người nối gót nhau đi lên cầu thang, Địch Lê thoáng do dự, vẫn cắn răng theo sau.
"À này....." Có người chần chừ hỏi: "Chúng tôi có thể ở yên đây được không?"
Du Hoặc quay đầu nhìn lại, người hỏi là xanh huỳnh quang, còn có ba cậu học sinh được cứu đang che lại miệng vết thương, ánh mắt trông mong nhìn họ.
Dù rằng lời ngỏ là "ở yên đây", nhưng sâu trong đó lại mang hàm nghĩa: Chúng tôi có thể gia nhập nhóm mọi người được không?
Nếu là nửa tiếng trước, Du Hoặc rất sẵn lòng. Nhưng hiện tại thì khác, bọn họ đều đã là người trong gương, còn để thí sinh nhập bọn vào nữa..... Điên hả?
"Không thể." Du Hoặc đáp.
Những người dưới lầu đều ngơ ngác, có lẽ họ không ngờ đối phương lại trực tiếp cự tuyệt như vậy.
"Có thể thương lượng một chút được hay không?" Sắc mặt gã xanh huỳnh quang tái nhợt, chỉ có hai gò má ửng hồng nhàn nhạt, như đang cố gồng mình mà nói.
Du Hoặc thờ ơ trả lời: "Không cần thương lượng."
Tần Cứu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên anh chợt tưởng tượng lại bộ dáng giám thị A năm đó được xem là "người phát ngôn của hệ thống" như thế nào.
"Tố chất cơ thể của chúng tôi đều tạm có thể...." Xanh huỳnh quang quay đầu nhìn về phía ba cậu học sinh, như thể đang cố níu giữ chút duy trì mỏng manh nào đó thôi cũng đã được rồi.
Còn ba cậu học sinh thì lại nhẹ giọng "please" cầu xin, nhìn qua mà thương vô cùng.
"Cậu thấy đó, chúng tôi đều rất muốn được ở lại. Tuy rằng chúng tôi không phải là đồng đội lợi hại gì, nhưng lúc có chuyện cần người thì chúng tôi cũng có thể góp đủ nhân số." Xanh huỳnh quang tiếp tục trình bày: "Tôi xin hứa, chúng tôi sẽ không chiếm đồ ăn, thuốc men của các cậu,..... bất luận đồ dùng nào cũng không cần tính phần của chúng tôi, bất luận thứ gì."
Anh ta nhấn mạnh xong, lại thả nhẹ giọng điệu mà rằng: "Chúng tôi chỉ muốn tìm thêm đồng đội mà thôi."
Ngữ khí nói chuyện của anh ta giống như một người đã sinh sống lâu năm ở nước ngoài, cho nên anh ta trao đổi chuyện qua lại bình thường với ba cậu học sinh kia không chút trở ngại. Sau khi đưa ra lời hứa, anh ta liền quay đầu nhỏ giọng giải thích với ba cậu học sinh.
Ba cậu học sinh liền giơ tay vỗ ngực, như đang làm dáng thề nguyền theo lời anh ta.
Du Hoặc nhíu mày.
Tần Cứu chỉ tay vài cái, nói: "Hà tất phải vậy sao? Các anh, chúng tôi, cộng thêm cái người mặt còn dài hơn mặt lừa cả tấc kia, quá nhiều người. Các anh không sợ lại kéo thêm một đống người trong gương tới nữa sao."
Xanh huỳnh quang thoáng sửng sốt.
Cậu học sinh da trắng vừa nghe lời phiên dịch xong, liền vội vàng lắc đầu.
Gần ba mươi tên người trong gương cùng đổ tới đây mà họ còn diệt toàn quân được đã đủ thấy nhóm họ có bao nhiêu người mạnh tới cỡ nào. Đi theo họ có khi còn mạnh hơn đơn thương độc mã. Huống hồ họ còn mới giết một lúc cả chục người trong gương, tạm thời gần đây chắc chắn sẽ chẳng có mống nào xuất hiện thêm.
Xanh huỳnh quang đáp ngay: "Chúng tôi không sợ."
Tần Cứu "ừ" một tiếng: "Nhưng chúng tôi sợ."
Xanh huỳnh quang: "......."
Cứ từ chối liên tục như vậy, ai cũng không kiên trì được nữa.
Xanh huỳnh quang ủ rũ cụp đuôi mà nói: "Vậy... vậy được rồi."
Đầu đinh lại vác bộ mặt mỉa mai, thấp giọng khinh thường: "Kéo cái gì thì kéo đi, tao còn lạ gì bây, mẹ."
Hắn ta nói, lết cái chân đau nhức khập khiễng bước đi. Thoáng hắn ta đã biến mất ngay ngã rẽ, hoàn toàn mất dạng.
Xanh huỳnh quang cũng ôm vợ mình thở một hơi thật dài rồi đi ra ngoài.
Duy chỉ còn mỗi ba cậu học sinh vẫn còn đứng đấy.
Hai học sinh có vết thương trên cổ, may đã được cứu chữa kịp thời, không đến mức đổ máu không ngừng.
Bọn cậu do dự đi vài bước, lại quay đầu sang, dùng tiếng Anh nói với nhóm Du Hoặc một câu: "Cảm ơn, tuy rằng tụi em không thể ở lại nhưng cũng cảm ơn rất nhiều ạ."
Dương Thư chạy vội xuống lầu, nói: "Chờ đã, đây là miếng dán cầm máu, còn đây là vài viên thuốc hạ sốt, lỡ như miệng vết thương có vấn đề gì thì còn xử lí được một chút. Đồ chỗ tụi chị cũng không có nhiều, chỉ nhiêu đây thôi."
Hai mắt các cậu học sinh đều sáng vụt.
Cậu nhóc dẫn đầu trong ba người họ là cậu học sinh suýt chút đã bị người trong gương khiêng đi mất, nên cậu càng thêm phần thiện cảm đối với nhóm Du Hoặc. Cậu nhóc liền chỉ sang tòa nhà bên cạnh mà nói: "Chúng em có thể ở trong đó được không?"
Dương Thư không đành lòng mà bảo: "Tụi chị cũng không phải chủ cả con phố này, quản trời quản đất còn quản tòa nhà bên cạnh làm gì? Thích ở thì cứ ở đi."
Cậu học sinh cười rộ lên, đôi mắt xanh biển như một chú chó Husky đáp lại: "Trong mấy tòa nhà kia nói không chừng còn có vũ khí, lỡ như các chị có gặp người trong gương, chỉ cần các chị mở cửa sổ ra kêu hai tiếng Jonny thôi, tụi em cũng sẽ lập tức xông ra hỗ trợ ngay ạ!"
........
Vất vả một lúc để tiễn ba cậu học sinh nhiệt tình này đi, bọn Du Hoặc lại tiếp tục quay lên tầng cao nhất.
Tầng này không có phòng chiếu phim, chỉ có những căn phòng chiếu và văn phòng. Họ có thể quan sát toàn bộ khung cảnh ngoài rạp chiếu phim này xuyên qua lớp cửa sổ.
Du Hoặc ngồi trên cửa sổ, nhìn thấy đôi vợ chồng huỳnh quang đang cẩn thận rảo bước xung quanh, giống như chẳng biết đi về đâu.
Cuối cùng bọn Jonny cũng mở cửa sổ, kêu hai vợ chồng tội nghiệp lên cùng.
Phòng chiếu vang lên tiếng lạch cạch mở cửa, cuối cùng có một người vào phòng, Địch Lê bước vào.
Du Hoặc thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn cậu.
Hắn vừa muốn mở miệng, Địch Lê đã giành lời trước: "Em không đi đâu hết. Em không có chỗ để đi, hơn nữa xác suất tìm được đồng đội hợp tác phù hợp ở đây rất nhỏ, tìm được một đồng đội lợi hại hợp tác lại càng khó."
Tần Cứu nhướng mày: "Cho nên em liền tìm phe đối địch mà hợp tác à?"
Địch Lê: "......"
Cậu hỏi: "Vậy các anh đói bụng sẽ hút khô em luôn sao?"
Du Hoặc: "Khó nói được."
Địch Lê dựa lưng vào cửa ngoan ngoãn đứng đấy, nhìn có chút vô tội.
"Chị thấy ba nhóc học sinh nãy cũng tốt ấy chứ." Sở Nguyệt nói, "Em đi tìm tụi nhóc ấy đi."
Địch Lê tủi thân nỉ non: "Cũng được, nhưng mà mấy cậu ta ba người là đã đủ đội hình tam giác tiêu chuẩn nhất rồi, thêm em vào nữa thì phá hỏng đội hình mất."
Du Hoặc nói: "Hỏng luôn rồi."
"Hả?"
"Đôi vợ chồng kia cũng vào tòa nhà kế bên rồi."
"Là hai cái người ăn mặc như hai con đom đóm đó hả?" Sở Nguyệt hỏi lại: "Năm người cũng ổn mà, nhóc Lê vào cũng rất được, họ đang thiếu một đội trưởng dần đầu đó."
Địch Lê khựng lại một chốc mới chợt nhận ra nhóc Lê là đang chỉ cậu.
Cậu lắc đầu nguầy nguậy, chỉ đáp: "Em không đi, đôi nam nữ đó em cứ cảm thấy mình đã gặp ở đâu rồi, họ trông khá quen."
"Quen thì không phải càng tốt sao?" Vu Văn nói, "Lần gặp quen thân."
Trên mặt Địch Lê như hiện rõ mồn một biểu cảm "Cậu là đồ thiểu năng trí tuệ à", đoạn cậu mới nói: "Gặp người khác trong những bài thi trước đó, phàm là những người nổi bật một tí thì tớ không chỉ dừng lại ở quen mắt thôi đâu. Chỉ có những người không hề có cảm giác tồn tại, tớ mới sống chết vẫn không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu. Cậu nghĩ xem loại người nào sẽ không mang cảm giác tồn tại?"
Vu Văn: "Yếu à?"
Địch Lê đáp: "Thật ra yếu cũng không liên quan lắm, có rất nhiều người tuy rằng không lợi hại, nhưng họ đều rất thật lòng giúp đỡ mọi người hết mình. Trí nhớ của tớ không thể sai được, chỉ cần chủ động tỏ ra mình có thể làm được gì, tớ chắc chắn sẽ quen hoặc nhớ hết. Nhưng loại người thế này thì từ đầu kỳ đến cuối tớ đều không thể nhớ được."
Vu Văn nghĩ ngợi: "Cũng giống nhỉ, hồi nãy đúng là chả thấy họ làm cái gì cả."
Địch Lê "ừ" một tiếng: "Thứ tớ nói thẳng, nãy có một mũi tên rơi ngay bên cạnh chân họ, họ cũng không biết đường mà nhặt lên."
Vu Văn cảm thán thốt: "Chà, mắt nhìn người của cậu cũng tinh tế thật."
"Dù sao thì em không sợ các anh, cũng không muốn đi chút nào. Cứ như vậy đi, nếu như các anh đói thì nói với em một tiếng, em sẽ lập tức đi trốn trước rồi cẩn thận bảo vệ mình." Địch Lê thành tâm mà nói.
Lời nói đã ngỏ, nhóm Du Hoặc cũng không đành lòng đuổi cậu nhóc đi nữa.
So với việc đuổi người đi, họ càng cần phải tìm hiểu rõ tình cảnh của mình đã.
Ngô Lị nói: "Tôi vừa mới suy ngẫm lại. Đầu tiên là ở giai đoạn một mình từng vào trong gương rồi này, sau đó còn đi ra khỏi gương, dựa theo định nghĩa bối cảnh của bài thi này, chúng ta đã được xem như là người trong gương."
"Đúng vậy."
Ngô Lị giơ một ngón tay lên: "Vậy thì có một vấn đề, người trong gương thật sẽ không phải là bản thân người đó, mà là cái thứ ở trong gương thay thế vị trí của nguyên chủ thể. Nhưng chúng ta lại là bản thân chúng ta. Thế thì có thể nói là, chúng ta chắc hẳn sẽ có điểm khác biệt nho nhỏ nào đó với người trong gương hàng thật giá thật, vậy thì khác nhau ở đâu?
"Tạm thời không biết." Du Hoặc nói: "Phải có người trong gương thật sự ở đây mới so sánh được."
Ngô Lị gật đầu: "Đúng vậy, cho nên chúng ta cần bắt một người thật về."
Khi trình bày, chị ta còn có thể nói ra hai chữ bắt người vô cùng trơn tru và đầy chính nghĩa.
Chị dừng lại một chút, đoạn liền tiếp lời: "Sau đó, đề bài cũng có nói, những thí sinh cơ bản phải ngầm chấp nhận bản thân như là những cư dân của thị trấn, thực hiện những hoạt động phù hợp theo thân phận sẽ được có điểm, không phù hợp thì trừ điểm. Cho nên mới nói thí sinh giết người trong gương được 3 điểm, giết cư dân thị trấn bị trừ 3 điểm, đó là vì đang giết đồng loại, không hợp với thân phận bản thân. Hệ thống điếm thật chứ, lúc nêu ví dụ chỉ nêu một loại, hiện tại xem ra, nếu tính ngược lại thì chắc cũng giống nhau cả thôi."
Chị lại giơ thêm ngón tay thứ hai: "Chúng ta giết người trong gương là tàn sát đồng loại, sẽ bị trừ điểm. Như vậy nếu muốn có điểm....."
Chị không nói tiếp nửa câu sau, nhưng tất cả mọi người cũng đã ngầm hiểu rõ.
Muốn có thêm điểm, có lẽ sẽ phải đi giết người dân thị trấn thôi.
Trong phòng nháy mắt đã lặng như tờ.
Địch Lê vừa nghe xong cũng đổ cả mồ hôi hột.
Kết quả Du Hoặc lại thẳng thừng nói: "Thẻ bảo lãnh còn không cần thì cần điểm làm gì?"
Mọi người nghe mà "phụt" một tiếng bật cười.
Vu Văn cười đến sướng cả người, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình so thể buông thả thoải mái như thế với mấy chuyện điểm số này.
Sở Nguyệt lại lên tiếng nhắc nhở: "Cậu cũng đừng quên chế độ kiểm tra hiện tại chứ, vào lúc mỗi môn thi kết thúc, thí sinh có điểm xếp hạng D sẽ trực tiếp bị đào thải."
"......"
Nụ cười mọi người thoáng cái cứng đờ.
Vu Văn thăm dò mà hỏi: "Đào thải là đang chỉ đào thải như thế nào?"
Tần Cứu trầm giọng trả lời: "Xóa bỏ sự tồn tại, nói cách khác chính là biến mất. Là.... cứ như vậy mà biến mất hoàn toàn không thể tìm thấy."
Anh nói xong còn quay sang nhìn lấy Du Hoặc một cái.
Edit by Ngẩn