THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon phết
Chương 38: MỞ ĐỀ
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Nọc
ᶘ •ᴥ•ᶅ
Ông lão sửa lại cánh buồm, rồi chà tay vào quần lau qua loa cho khô tay.
Lão ta lấy đà từ trên đài nhảy xuống, ánh mắt dừng lại trên người Du Hoặc và Tần Cứu đảo qua đảo lại.
''Đều là thanh niên trai tráng khoẻ mạnh, thế mà lại không biết xấu hổ chỉ đứng trơ mắt nhìn ông già bận rộn tay trói gà không chặt thế này à?'' Ông lão để lộ ra cánh tay đầy cơ bắp, chỉ tính cánh tay thôi cũng đã có thể thô hơn gấp hai lần người bình thường.
Còn bàn tay trói gà không chặt kia....
Tần Cứu cười nói: ''Oan cho mấy con gà quá.''
Lão giận sôi máu, hung hăng trừng mắt liếc Tần Cứu một cái: ''Đừng có mà chỉ đứng một chỗ ôm cánh tay không chịu làm việc, tôi ghét nhất là thanh niên trai tráng mà chỉ biết ôm cánh tay nâng cằm, à còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng nữa, toàn là giả vờ.''
Du Hoặc nằm không cũng bị dính đạn: ''.......Giúp cái gì thì nói thẳng.''
Ông lão giẫm giẫm lên sàn tàu, nói: ''Trục quay có hơi gỉ một chút, một mình tôi không sửa được, giúp tôi mở nó ra. Còn không thì cả đám đứng ngốc trên tàu này đợi sóng ập tới cuốn đi luôn.''
Được thôi.
Nội tâm Du Hoặc cạn lời, duỗi chân đi xem thử thực hư của sàn tàu.
Hành động này là thuần tuý xuất phát từ quán tính, kết quả một chân hắn lại giẫm lên giày của Tần Cứu.
Du Hoặc: ''......''
Tần Cứu: ''Vị thí sinh này sao có thể ấu trĩ đến như vậy sao?''
''Tôi đi kiểm tra sàn tàu, anh đưa chân ra làm gì?''
''Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.'' Tần Cứu nói.
Hắn nhấc giày ra nói: ''Cũng được, phía dưới là tầng trống. Hai bên đang bất bình, có thể....''
Lúc nói chuyện, Du Hoặc đã kéo một cái móc sắt mỏng ra khỏi đống mảnh vụn bên cạnh.
Hắn cầm một đầu móc sắt bất bình mà đục một cái vào bên ngoài sàn tàu.
Bang một tiếng, vụn gỗ văng tung toé.
Ông lão yên lặng lui hai bước về bên cạnh.
Thì thấy Du Hoặc nâng chân dài lên, đột nhiên đạp lên bên trên đầu móc sắt.
Răng rắc....
Toàn bộ sàn tàu đều bị vỡ vụn ra.
Tần Cứu vẫn như cũ mang bao tay da màu đen, không đợi Du Hoặc hành động, anh đã khom lưng bắt tay vói vào khe hở, mạnh mẽ bẻ một cái.
Tất cả sàn tàu bị nhấc lên.
Móc xích gỉ sắt rơi vãi đầy đất.
Du Hoặc xách móc sắt theo, liếc Tần Cứu một cái.
Lâu lắm rồi hắn mới gặp một người có thể theo kịp nhịp điệu của mình.
Nhưng mặt ông lão đã tái đi rồi.
.
Cái sàn tàu kia vậy mà là một cái cửa sập (*) thật.
(*)Cửa sập hay cửa dẫn xuống tầng hầm:
(Hình minh hoạ)
Sau khi mở ra có thể thấy một cái thang đi thông vào bên trong khoang tàu, trong khoang khắp nơi đều treo đèn dầu, nhìn sâu thêm chút nữa có thể thấy chỗ ngủ đã được phân cách.
.
Ông lão hé miệng, đang muốn phân phó gì đó.
Du Hoặc đã vỗ vỗ vai lão, nhấc cằm: ''Dẫn đường, cảm ơn.''
Ông lão lại trừng mắt, đành đem mấy lời kia nuốt vào.
Ba người cùng nhau đi xuống khoang tàu, rồi đóng cái sàn tàu bị hư lại, tàu nhất thời ấm áp lên.
Ông lão cũng mặc kệ bọn họ, một mình đi vào chỗ phòng đơn, sau đó đóng cửa một cái rầm trước mặt họ.
Người này không hề nói chuyện, cũng không đến một phút đồng hồ, đã nghe tiếng ngáy như sấm vang rền.
Du Hoặc vừa thấy cái chăn vừa bẩn vừa hôi liền nghĩ sẽ không đụng vào nó, ở trong khoang tìm cái ghế dựa ngồi xuống.
Không lâu sau, Tần Cứu cũng lại đây, ngón tay còn bóp chóp mũi, hiển nhiên cũng bị không khí ở đây làm khó chịu.
Đã thế mà anh vẫn không quên trêu chọc Du Hoặc: ''Hôm nay là ngày gì vậy, giờ này mà cậu còn thức?''
Du Hoặc: ''.....''
Hắn liếc Tần Cứu một cái: ''Tôi quăng anh lên cái giường kia rồi để anh nằm trên đó thở nửa ngày, anh thấy thế nào?''
Tần Cứu cười: ''Cũng đúng, nhưng mà có khả năng tôi sẽ túm theo cậu, có phúc cùng hưởng mà.''
Du Hoặc nhủ trong lòng: Đi mình mẹ anh đi.
''Về người lái tàu biển còn nhớ rõ được bao nhiêu?'' Tần Cứu hỏi.
Anh đặt khuỷu tay lên bàn, tay còn lại thì hơ hơ trên ngọn đèn, ngọn lửa theo đó mà nhẹ nhàng đong đưa.
Xem xét sự ăn ý cực kì lúc cạy sàn tàu, Du Hoặc đáp: ''Hà Lan.''
Tốt nghiệp cấp ba đã bao nhiêu năm, hắn lại không học khoa xã hội, cả năm cuối cấp không hề đụng tới lịch sử, cho nên những thứ đã khắc sâu vào tâm trí là rất ít.
Tóm lại là ở cái thế kỉ nào đó, mà Hà Lan được xưng là người lái tàu biển.
Lí do thì Du Hoặc không nhớ, tựa hồ là bởi vì rẻ.
Hà Lan có các khoang tàu có thể chứa rất nhiều hàng hoá, giá thuê cũng rẻ hơn so với các tàu buôn khác, nghe nói làm nghề này còn có thể có được cuộc sống rộng mở hơn.
Đây là tất cả những gì hắn nhớ rõ về người lái tàu biển.
Nhưng mà...
''Nhớ hay không nhớ thì có gì khác nhau?'' Du Hoặc lại nói, ''Mấy bài kiểm tra này vẫn sẽ theo quy tắc mà làm thôi?''
Tần Cứu: ''Nếu may mắn thì sẽ có cả ngàn cơ hội.''
Du Hoặc "Ờ'' một tiếng: ''Nằm mơ còn nhanh hơn đó.''
Cái này còn chưa đủ ngu ngốc so với hệ thống sao? Ví dụ như nơi nào sẽ kiểm, nơi nào sẽ không?
Ngay cả trong lúc thi, cũng quẹo rồi rẽ vòng vèo uốn lượn tùm lum tùm la, không có thành thật gì cả.
.
Người phụ trách tiếp khách của thuyền phải nói là rất ít.
Vài phút sau, mặt biển đột nhiên nổi sóng nổi gió.
Tựa như khung cảnh nãy giờ đều là giả tạo, hiện tại mới thật sự là tiến vào đại dương mênh mông rộng lớn.
Đã là biển thì tất nhiên sóng nước phải cuộn trào dữ dội hơn rồi.
Tuy là bọn họ ở tận trong khoang tàu cách bên ngoài một lớp gỗ dày, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sấm chớp mưa bão ầm ầm đùng đùng, thỉnh thoảng còn có cả ánh chớp loé qua cửa sập.
Thuyền nhỏ bị đập đến xiêu vẹo lung lay.
Du Hoặc tuy không có say tàu nhưng cũng cực kì khó chịu, sắc mặt Tần Cứu khó coi y chang.
Dưới hoàn cảnh khó chịu này, bọn họ thế mà lại có thể song song dựa trên bàn rồi ngủ mất, đối với việc này lại không hề có cảm giác gì.
.
Du Hoặc bị gió rét thấu xương làm cho tỉnh giấc.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, liền thấy được bầu trời âm u.
Bầu trời?
Hắn xoay người ngồi dậy, phát hiện bản thân đã không còn ở bên trong khoang thuyền vừa nhỏ vừa bẩn nữa.
Phía dưới hắn là một bãi đá ngầm cũng coi như là bằng phẳng đi, phía trên còn được bao phủ một lớp băng. Đá ngầm diện tích rất lớn, Tần Cứu nằm nghiêng ở bên cạnh.
Này chắc hẳn là còn ở trên biển, bởi vì phía sau bọn họ là đảo nhỏ được tạo thành từ những mảnh đá lộn xộn, xung quanh đảo nhỏ xiêu vẹo có gần hai mươi con tàu gỗ.
Trong đó có mười chiếc y chang của bọn họ, vừa nhỏ vừa cũ nát.
Còn có ba chiếc lớn hơn rất nhiều.
Trong ba chiếc tàu đó có một chiếc lệch qua gần chỗ của Du Hoặc.
Có thể nhìn được boong tàu của chiếc này rất hẹp, nhưng trong khoang lại cực lớn, giống như cái ruột to của mấy chiếc sủi cảo đông lạnh vậy.
Đèn trên thuyền đều tắt, đầu thuyền với cột buồm đã bị đông lại, nhìn là biết đã neo được một thời gian rồi, không có người ở.
Du Hoặc đập Tần Cứu hai cái, thầm nghĩ thật quái lạ.
Hắn cũng tỉnh rồi, người này thế mà còn không có phản ứng.
Đối phương bị vỗ cho hai cái, híp mắt tỉnh dậy. Anh không cảm thấy có gì lạ. Này cũng đủ để nói lên rằng Tần Cứu không hề sợ lạnh.
Lúc anh nhăn mũi ngồi dậy còn xoay sang Du Hoặc nói câu: ''Chào buổi sáng....''
Du Hoặc muốn đem chữ sớm đó khắc lên mặt anh ghê.
''Anh cứ ngồi đó hít gió trước đi, sau đó hẳng quyết định có muốn tiếp tục chào hỏi kiểu đó nữa hay không?''
Du Hoặc xê dịch sang bên cạnh, cơn gió bị hắn chặn nãy giờ thổi toàn bộ vào mặt Tần Cứu.
''.......''
Hiệu quả tức thì, giám thị nháy mắt tỉnh ngủ.
Tần Cứu đứng lên, dùng găng tay che mày lại nhìn.
Xa xa, chỗ nào cũng đều là băng tuyết trắng tinh, giống như bắc cực vậy.
''Còn ở trong biển à?'' Tần Cứu cau mày hỏi.
''Ừ.'' Du Hoặc chỉ chỉ tay ra sau nói: ''Đằng sau là đảo.''
Tần Cứu quét một vòng: ''Đi, lên đảo xem thử.''
.
Một lát sau, Du Hoặc, Tần Cứu,... còn có vali của Tần Cứu đứng trước một hang đá ở trên đảo.
Ở trước hang động có người đè một mảnh vải bạt xám trắng, dùng để làm kí hiệu.
Làm người ta khó chịu chính là, bọn họ vốn cho rằng đè lên miếng vải bạt là một đống tuyết.
Đi vào mới phát hiện trên tuyết có một đôi mắt.
Tần Cứu cau mày nhìn một phen, nói: ''Thỏ Bắc Cực.''
Con thỏ Bắc Cực kia đã chết lâu ngày, bị đóng một tầng băng chung với mảnh vải bạt.
Du Hoặc đang muốn xoay người lại xem, âm thanh quen thuộc của hệ thống từ bên trong thân thỏ Bắc Cực truyền ra:
''Chào mừng thí sinh đã đến phòng thi.''
''Bài kiểm tra lần này là một bài kiểm tra lớn, tổng cộng có 36 thí sinh, lấy xuất phát từ bến tàu chia chuẩn 18 đội, mỗi tổ đội có 2 thí sinh. Tổng điểm của các thí sinh là cơ sở để tính điểm thi của cả đội.''
''Phương pháp tính điểm đợt này thông qua chế độ tham gia khuôn mẫu, không có phiếu trả lời, không có đáp án chuẩn. Ngoài điểm số ban đầu còn có cơ hội thêm điểm cộng và cũng có khả năng cho điểm trừ."
"Khi kết thúc bài kiểm tra, điểm tổ hợp xếp hạng C thì kiểm tra lại, D thì trực tiếp đào thải."
''Điểm ban đầu của các tổ đội sẽ được công bố như sau.''
Bên ngoài lẫn bên ngoài hang đá to lớn đồng thời vang lên tiếng leng keng leng keng, trong chớp mắt, tên của 18 tổ thí sinh xuất hiện trên bề mặt đá bằng phẳng phía trên đầu của thỏ Bắc Cực.
Những cái tên đó đều được chia thành hai tên một đội, bên cạnh còn có một cái thanh dài, biểu hiện rằng điểm là cộng của cả hai lại.
Điểm càng cao, cấp bậc càng cao thì thanh càng dài.
Toàn bộ xếp hạng dựa theo điểm từ cao đến thấp theo một đường dọc.
Du Hoặc nhìn lướt qua, xếp hạng cao nhất là tổ đội 42 điểm.
Sau đó là một đội 40 điểm, một tổ 39,5 điểm, một đội 35 điểm....
Theo thứ tự đi xuống.
Bọn họ dừng mắt ở đoạn giữa giữa mới thấy được tên Thư Tuyết, cô thành một đội với một thí sinh tên Ngô Lị, hai người cộng lại 26 điểm, trước mắt là xếp hạng 12, cấp bậc tạm thời là C.
Trừ cái này, cũng không tìm được người quen.
Cha con Vu Văn thật sự là không thi ở phòng thi này, nhưng mà suy nghĩ theo hướng tích cực, thì có lẽ bọn họ đi thi Đường Tống Nguyên Minh Thanh thật rồi.
Còn Du Hoặc, Tần Cứu....
Hai vị này nổi tiếng đoan trang cẩn thận, xếp thứ hai từ dưới đếm lên.
Giám thị số 001 không thêm không giảm, kéo tổng số điểm của đội lên 17,25 bằng sức lực của chính bản thân, mưa gió bất động mà chiếm được cấp D.
Mặt Du Hoặc khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo còn hơn cả con thỏ Bắc Cực nữa.
Tần Cứu nhìn hắn, vươn tay ra nói: ''Cảm ơn học sinh xuất sắc đã giúp đỡ người nghèo, không làm cho đội ta ngã vào hạng nhất, tôi quyết định biểu hiện thật tốt, tranh thủ cho cậu chút mặt mũi.''
Du Hoặc: ''.....''
Những lời lưu manh như vậy đáng tiếc là hệ thống hay con thỏ chết đều không thể nghe được.
Âm thanh hệ thống không chút khách khí mà ngắt lời hắn:
''Điểm số sẽ được cập nhật liên tục, nếu có bất kỳ thắc mắc gì, liên hệ các giám thị 154, 922, 078, 021.''
Lúc Du Hoặc nghe được 154 và 922, liền nhìn thoáng qua sang Tần Cứu.
''Đều cùng là giám thị, tại sao khi nghe được 154 với 922 cậu liền bày ra bộ dáng vui vẻ thế kia?'' Tần Cứu hỏi.
''.....Con mắt nào của anh lại nhìn ra mấy thứ vớ vẩn như vậy?''
Vừa nói chuyện, con thỏ chết lại nói:
''Bài kiểm tra chính thức bắt đầu, hiện tại xin thông báo đề bài kiểm tra.''
''Mùa đông năm 1597, ba thuyền buôn Hà Lan khi đi qua Nga đã bị mắc kẹt vì biển đang đóng băng và tạm thời cập bến trên một hòn đảo sa mạc vô danh, chờ đợi mùa đông dài dăng dẳng trôi qua. Đây đã là tháng thứ tám họ sinh sống trên hòn đảo này, còn 15 ngày nữa trước khi mùa đông kết thúc, cũng là lúc băng tan. Xin các đội thí sinh hãy giúp tất cả các thành viên của nhóm thuyền buôn được trở về.''
''Yêu cầu đề bài: Không được làm bất kì một vị thuyền viên nào chết, nếu không, các thí sinh được xếp hạng cuối cùng vào lúc 0:00 rạng sáng ngày hôm đó sẽ phải chịu trách nhiệm gánh vác cho cái chết đó.''
''Nếu có nhiều hơn hai người chết vào ngày hôm đó, thì nó sẽ bị hoãn lại đến ngày hôm sau, các đội thí sinh cuối cùng vào lúc 0:00 sáng hôm đó vẫn sẽ chịu trách nhiệm tử vong, và cứ thế, cho đến khi số lượng thuyền viên chết được bảo toàn.''
Gánh vác trách nhiệm tử vong?
Như thế nào là gánh vác? Chết thay? Hay là đi chôn cùng?
Du Hoặc nhịn không được lại nhớ tới thôn dân ở thôn Tra Tô, sắc mặt lại khó coi lên.
Đột nhiên, hắn cảm giác mu bàn tay bị người chọt hai cái.
Du Hoặc cúi đầu thì thấy, thì ra là ngón tay của Tần Cứu.
''Đừng nhìn tay tôi, nhìn bên cửa hang kìa.'' Tần Cứu nói rồi chỉ tay ra.
Du Hoặc nhìn qua, liền thấy ở cửa hang có vài bóng người.
Những người này mặc quần áo màu xám dày tương tự như thời Trung cổ, áo ghi lê bằng len màu nâu, có vài cái còn được quấn bởi da động vật hơi bẩn, nhìn như người nước ngoài vậy.
Bọn họ nhìn hơi tiều tuỵ, thần sắc đờ đẫn, nâng vài người chậm rì rì đi ra.
''Sao vậy?''
Du Hoặc nhìn người bị nâng, trong lòng lộp bộp một chút.
Những người đó hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tím ngắt, đã không còn thở nữa, có hai người thậm chí đã cứng đơ......
Người đi đầu tựa hồ có thể hiểu một chút tiếng Trung, ánh mắt anh ta dại ra một chút, chậm rãi nhìn về phía Du Hoặc và Tần Cứu, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: ''Đã chết, thuyền viên.''
Thanh âm Tần Cứu ở bên nhẹ nhàng vang lên: ''Không hay rồi, mới mở màn mà đã chết mất 8 thuyền viên.''
Đội đứng nhất từ dưới đếm lên đương nhiên không đủ bù vào, lập tức đếm tới đội thứ hai từ dưới đếm lên.
Edit by Nọc
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)