THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon phết
Chương 55: HOÀN HẢO
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn
(◐‿◑)
154 chưa bao giờ nghĩ tới rằng, mình là một giám thị, mà lại có sinh hoạt đời thường kích thích hơn cả thí sinh.
Cậu ta chỉ tuân theo quy định đi xem người bị giam thôi mà, sao mình lại bị bắt đi ngâm nước luôn vậy.
Mà con người có thể ngâm ở cái chỗ Vòng Bắc Cực này sao?
Có mỗi đám động vật mới làm được thôi.
922 mới là động vật, 100%.
078 và 021 phản ứng rất nhanh, từ lúc phát hiện cho đến khi vớt được người lên, tổng thời gian chả đến 20 phút.
Nhưng ở đây có hàng tá tảng băng trôi, rớt xuống cũng coi như bị nuốt gần nửa cái mạng.
Cũng may 021 dù chẳng buồn lia mắt tới Tần Cứu, nhưng nàng không có hứng thú bắt tính chất bắc cầu, đối xử với 922 và 154 vừa đủ ở mức bạn bè cùng một tổ.
Đôi cao gót của nàng đi trên thuyền cứ như phi bay, một bên tay thì mở chai rượu đổ vào thùng gỗ.
Đã đổ thôi cũng được gần mười chai, hơn phân nửa thùng, xong nàng bèn ra lệnh cho 078: "Thứ cần tìm đều ở đây hết, để lại một chai cho hai người họ sau. Giờ thì dùng cái này trước đã. Nhớ cho kỹ, thoa xong thì giữ ấm, kẻo lát hai cái trứng xui xẻo thành trứng nát hồi nào không hay đấy."
Tốt xấu gì thì 078 cũng là một trong những giám thị hàng đầu, nói đạo lý ắt hắn ta cũng đều có thể hiểu, chỉ có giờ vẫn còn phản ứng chậm nửa nhịp với vị tiểu thư Tỷ Can(*) dứt khoát này đây, đành phải gật gù nghe theo: "Được được được, tôi biết rồi."
(*)Tỷ Can (có thể lướt nếu đã biết): Ai xem Đắc Kỷ Trụ Vương hay Phong thần diễn nghĩa cũng biết, Tỷ Can có trái tim thất khiếu linh lung. Sau vì đắc tội với yêu nữ hôn quân mà phải móc tim. Đại khái có thể hiểu 021 đây là con người không có cảm xúc, không có trái tym.
"Nhanh cái thân lên, bằng không đừng trách sao trứng lại mau nát đến thế." 021 nói.
078 đáp: "Chị ơi chị, em có mỗi hai tay thôi."
"Muốn tôi nướng một tay luôn hay gì?" 021 đá đá cái thùng đến trước mặt hắn ta, "Thật không được rồi, đưa thùng cho bọn họ, bảo bọn họ tự thoa đi."
078 suy nghĩ đến hình ảnh kia rồi, đẹp phết.
Hắn ta thốt lên một câu "Ý kiến hay" bèn xách thùng đi mất.
Đến khi nghe được tiếng bước chân hắn ta vọng lại từ trên lầu, 021 lại quay ra lò sưởi, khảy vài cái.
Ánh lửa nổi vùn vụt, ngay tức khắc đã sáng toả.
021 ngồi xổm nhìn trong chốc lát rồi bắt lấy cái gối đi lại chỗ ghế dựa.
Phòng nghỉ vô cùng ấm áp, mà ngược lại, khuôn mặt của nàng lại hết sức u ám.
Khi kết thúc đợt tạm giam lần trước, nàng nhân cơ hội nói chuyện đôi ba câu với Du Hoặc.
Thật ra không thể gọi là "nói chuyện với Du Hoặc" được, nàng chỉ là truyền lời thôi, nhờ giám thị A mà nàng đã tự cho chính tương lai của mình một tin tức mấu chốt.
"Đến chỗ nghỉ ngơi, tìm một thứ và một người."
Du Hoặc hỏi nàng: "Chỗ nghỉ ngơi nào?"
Nàng đáp: "Không biết."
Du Hoặc hỏi: "Tìm đồ ý là tìm cái gì?"
Nàng nói: "Không biết."
Du Hoặc hỏi: "Tìm ai?"
Nàng nói: "Cũng...... không biết."
Du Hoặc: "......"
Một câu mà hỏi ra đã ba cái không biết, tiểu thư dứt khoát bèn bưng kín mặt bảo: "Chắc chẳng thể tìm được người truyền lời nào khác tệ hơn tôi đâu."
"Không liên quan đến cô đâu." Du Hoặc thuận miệng an ủi một câu: "Đến người khùng cũng có nói tiếng người đâu."
Trong nhất thời 021 không biết có nên dỗi hắn hay không đây.
.....
Đến nơi này rồi, bọn họ nói chuyện vô cùng bình thường.
Nàng vỗ ngực nói nhất định giúp Du Hoặc tìm được manh mối, đối phương cũng thể hiện cảm ơn lại.
Không khí xung quanh vô cùng hoà hợp.....
Nhưng chỉ ngay sau đó, Du Hoặc đột nhiên hỏi nàng một câu: "Đến tột cùng là mối quan hệ của tôi với 001 tệ như thế nào vậy?"
Giống như hỏi còn chưa đủ, quý ngài cựu giám thị này đây thế mà còn bảo nàng cho ví dụ.
Cho cái bà mẹ nó ví dụ ấy!
Chuyện này mà còn muốn cho ví dụ nữa à?
Đây còn không phải là rừng thét biển gào kêu tới chịu chung một cảnh ngộ hay sao?
Nhưng lúc ấy thời gian có hạn, chẳng cách nào nói cho rõ ràng, chết cái là chuyện nàng biết không được bao nhiêu cả.
Lúc này 021 đã yên tĩnh đến nỗi phát sầu, tìm cái gì cho vị giám thị này thấy vừa mắt đây?
Phía cầu thang vọng lại tiếng bước chân.
078 vừa xách hai người đồng đội nhảy xuống biển về đây.
021 thu liễm lại, nhìn bọn họ ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, 922 với 154 mỗi người một cái chăn ngồi bên lửa run như cầy sấy.
"Xong rồi à?"
078 gật gật đầu: "Dù sao thoa vài cái thì da cũng đỏ hết, toàn thân bắt đầu nóng lên thì tôi mới đem họ xuống dưới."
Chăn của 154 bọc đến cổ, chỉ lộ ra khuôn mặt phiếm hồng, ai không biết còn tưởng cậu ta đang thẹn thùng, nhưng sâu trong lòng cậu chỉ đang muốn làm thịt tên 922 thôi.
"Cậu cậu cậu cậu để cho tôi nói nói." Cậu ta run cầm cập hỏi 922, "Cậu bị bị bị khùng hả, muốn nói cái gì đến nỗi mà cho tôi đi dạo long cung luôn vậy? Tôi nhớ rõ cậu đang tính nói với tôi..... nói gì nói lẹ."
922 ngồi run cầm cập bên cạnh cậu ta, do dáng người cao lớn nên lúc quấn chăn cứ như con nhộng đóng cái kén thật to.
Những lời định nói trước khi rơi xuống biển, anh ta còn nhớ rất rõ.
Khi bị nước biển đóng băng cả người, anh ta thậm chí càng hiểu hơn.....
Nghe nói chiếc điện thoại ấy là di vật của một thí sinh nào đó, hẳn video đó quay lại chuyện của nhiều năm về trước. Người trong video là Tần Cứu hồi còn làm thí sinh đang ở cùng với giám thị A lúc bấy giờ.
Mà giám thị A lại là Du Hoặc......
Anh ta nhớ mấy năm nay có nhiều lời đồn rằng giám thị A đã chết, bị hệ thống xoá tên.
Hiện tại xem ra không những không chết, còn về lại với hệ thống, chẳng qua thay đổi thân phận, đổi thành thí sinh.
Căn cứ vào những lần tiếp xúc trước kia..... Ra là anh ta không nhớ chuyện trước kia.
Thế bây giờ hắn trở về làm cái gì?
......
Nỗi sợ nối đuôi nỗi sợ, chỉ khi nhảy xuống biển rồi mới bình tĩnh trở lại.
Điều thật sự làm 922 không ngờ tới chính là phản ứng của Tần Cứu.
Trước đó anh có nghe bóng nghe gió 154 tám mấy lần vụ boss nhà mình bị thương mất trí nhớ, mà lần nào cũng không thể thiếu giám thị A.
Nhà nhà đều biết, hai người này là mối quan hệ thù địch một mất một còn.
Đối thủ một mất một còn không phải nên châm dầu vào lửa hay sao? Hay gây rắc rối cho đối phương, làm dịu tâm tình tức giận của mình?
Tại sao sau khi xem xong video thì phản ứng đầu tiên của Tần Cứu lại nói là "Không ai cả"? Đây là do theo bản năng giấu diếm đi à?
Gạt Du Hoặc người trong cuộc ra một bên thì sao ngay cả cấp dưới thân cận nhất mà anh cũng muốn giấu?
Nếu không phải biết quan hệ hai người này kém, biết thái độ Tần Cứu đối với giám thị A chẳng ra gì. 922 rất muốn tự hỏi..... giấu diếm thế này thì nói giữ gìn càng đúng hơn, không phải sao.
Có điều đây không phải là khẳng định.
922 nghĩ thầm, có lẽ là còn có tính toán khác nhỉ?
Anh ta ngồi run rẩy trong chăn, tự hỏi cả buổi cũng không thấu được tâm tư Tần Cứu.
Nhưng anh ta không ngại đứng về phía boss vô điều kiện. (ourcutehome)
"922?"
"Thằng ngu ơi?"
"Ngu....."
"Hả?" 922 bỗng nhiên hoàn hồn giữa lúc xưng hô đang không ngừng lên cấp của 154.
Môi 154 run run vài giây, mở miệng nói: "Đang hỏi cậu đấy, trước đó cậu rống cái mồm lên là muốn nói cái gì?"
922 một bên run cầm cập, một bên ở trong lòng niệm thần chú "Vô cùng xin lỗi", ngoài miệng lại bảo: "Tôi..... ui cha mạ ơi lạnh quá. Tôi tính nói với cậu cái gì ấy nhỉ? Tôi lạnh quá, ui ui...... lạnh đến quên tất."
154 cứ như bị giật hụi chót trưng ra bộ mặt xác chết, trong lòng chửi thầm, ui ui cái mả mẹ cậu, đánh cậu mà không chết tôi theo họ cậu luôn.
.
Cả thảy ba tiếng tạm giam, đến khi thả về phòng thi cũng đã đêm hôm khuya khoắc.
Trong hang đá vang lên tiếng ngáy o o, chủ yếu thì tiếng ngáy chỉ phát ra từ chỗ nhóm thuyền viên ăn no không lo không nghĩ thôi. Còn bên phía các thí sinh, thế nhưng lại trợn to con mắt, trông cứ như cả đàn cú mèo ngồi xổm vậy.
Trong đó có Địch Lê và đồng đội cậu nhóc đang cầm nhánh gỗ trong tay, mà bao bọc nhánh gỗ lại là con thỏ chết nọ.
Bọn họ trông chả khác gì đang dâng cống phẩm, kính cẩn nghiêng mình đợi người tới.
"Lại đói bụng à?" Du Hoặc vừa vào hang đã bị con thỏ nướng nọ làm cho ngứa hết cả mắt, buồn bực hỏi.
Địch Lê: "...... Đói chết tôi cũng không ăn cái này đâu."
"Vậy mấy người ôm cái đó làm gì?"
"Tính xử lý nó......" Địch Lê muốn nói do mấy người khác đều không dám đụng vào.
Có thì cũng có Ngô Lị, Thư Tuyết dám, nhưng thoạt nhìn các cô gầy gò, Địch Lê ngại quăng rắc rối qua chỗ các cô nàng, đành tự mình ôm luôn.
"Thế sao không xử lí đi?"
"Dù sao cũng là hai anh nướng, sợ hai anh muốn ăn thật."
"......"
"Thế hai anh có ăn không?" Địch Lê hỏi.
"Không có hứng thú." Du Hoặc còn đang muốn nói vứt nó luôn đi thì chợt nhớ ra còn có chữ "hai" ở đây bao gồm cả Tần Cứu. Có khi Tần Cứu lại thèm thì sao?
"Còn anh? Ăn không?" Hắn quay đầu lại hỏi, thì thấy Tần Cứu đi ngay sau hắn một bước, đang dùng ánh mắt cực kì, cực kì phức tạp nhìn hắn.
Du Hoặc: "......"
Ăn có mỗi con thỏ thôi mà sao rối rắm vậy?
Hắn dừng bước, hỏi: "Anh sao thế?"
Tần Cứu sửng sốt, đột nhiên hoàn hồn.
"...... Không có gì." Anh nhanh chóng cau mày, rồi bóp nhẹ cánh mũi vài lần.
Nó giống như anh vừa ngủ gật rồi choàng tỉnh cố gắng tỉnh táo lại đôi chút.
Quay qua quay lại, thần sắc anh đã trở lại như thường.
"Sao vậy? Đặc biệt dành riêng cho chúng tôi ăn tối à?" Anh hỏi Địch Lê.
Địch Lê ngớ người hai giây, kinh ngạc nói: "Muốn ăn thiệt hả?"
"Đùa chút thôi." Tần Cứu vươn tay tới: "Đưa đây tôi đem đi chôn. Không chừng lát nó đóng băng rồi thì có thể nói chuyện tiếp."
Ai ngờ lời này vừa cất lên, sắc mặt vài thí sinh đều thay đổi.
"Đừng đi ra ngoài......" Địch Lê nói.
Những người khác vội vàng gật đầu.
"Đúng vậy, trước đừng đi ra ngoài."
"Chờ bình minh đã rồi nói sau."
"Giờ là mấy giờ? Phải 3, 4 giờ không? Có ai có đồng hồ không, hay mượn đồng hồ quả quýt của thuyền viên xem thử đi."
"Ba giờ kém bốn mươi lăm, cách bình minh không còn bao lâu nữa. Muốn làm gì thì cứ đợi chốc đã."
Mồm năm miệng mười luyên tha luyên thuyên, Du Hoặc nghe xong cũng chẳng lần ra được lí do tại sao.
Thư Tuyết vẫy vẫy tay với hai người bọn họ nói: "Vừa mới ra gợi ý, hai người đi đến chỗ giám thị nên không rõ chuyện lắm."
"Chuyện gì?" Du Hoặc đi tới.
"Bên ngoài có cái gì đó đang tới gần." Thư Tuyết nói.
"Tới gần? Là sao?"
"Là như thế này...... sau khi hai người bị giám thị mang đi. Mọi người tính chia nhóm ra, một nửa đi ngủ, một nửa thì chờ hai người trở về, tôi bên nhóm gác đêm......"
Lúc ấy nhóm người nghỉ ngơi ngủ mau lắm, chẳng mấy chốc tiếng hô hấp đều đều đã đan xen chồng chất lên nhau vang trong hang.
Thư Tuyết dựa vào bên tường cầm nhánh gỗ dài khảy đống lửa, thì đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện kì quái vọng lại.
Giống như có vài người khẽ khẽ vào tai nhau nghe, cả một trận hỗn loạn ngâm nga thật nhẹ, nhưng lại nghe không rõ nội dung.
Có đến bốn người đàn ông vẫn luôn canh giữ bên chỗ cửa hang, Thư Tuyết tưởng bọn họ nói chuyện với nhau giải buồn, bèn không để nó ở trong lòng.
Ai ngờ sau một lúc lâu, tiếng nói nhỏ khe khẽ lại vang lên. Riêng lần này cô có nhìn qua chỗ mấy người bọn họ, chỉ thấy họ đang xuất thần, chẳng ai mở miệng.
Cô lại đợi trong chốc lát, đến khi tiếng nói nhỏ khe khẽ lại vang lần nữa, cô cúi người đi tìm thử một phen.
Rốt cuộc phát hiện chỗ tiếng nói khe khẽ phát ra......
Âm thanh cũng không ở trong hang, mà là ở nơi nào đó ngoài hang, truyền tới một cách mơ hồ từ một vách đá cứng cỏi.
Thư Tuyết không nhiều lời, bèn kể lần phát hiện này cho mấy người gác đêm cùng nghe.
Mọi người lập tức ngồi thành vòng dán mặt lên vách tường nghe ngóng tiếng kì quái đó.
"Tổng cộng chúng tôi nghe thấy được sáu lần." Thư Tuyết nói: "Đáng sợ chính là, cứ mỗi lần tiếng nói đó vang lên là chúng như gần ta thêm một chút."
Địch Lê chen vào nói: "Đúng rồi. Trước khi hai người trở về không lâu, mấy người chúng tôi mang theo đuốc dọc theo cửa hang soi một vòng cũng chẳng thấy thứ gì."
"Dọc theo cửa hang?" Du Hoặc liếc mắt qua cửa hang một cái: "Soi như thế nào?"
Địch Lê ho khan hai tiếng. Cậu nghiêm người đi đến cửa hang, cầm cây đuốc soi một vòng, nói: "Đó..... soi như vậy á."
Du Hoặc tỏ vẻ tin rồi.
Hắn đi đến bên đống lửa khom lưng cầm một cây đuốc lên.
Địch Lê hỏi: "Anh...... làm gì vậy?"
"Đi ra ngoài nhìn xem." Du Hoặc nói xong lại muốn lấy thêm cây thứ hai.
Nhưng bàn tay đưa ra được nửa đường thì ngừng lại.
Kể từ khi bài kiểm tra này bắt đầu, cứ mỗi lần xảy ra chuyện đều vừa vặn là hắn với Tần Cứu.
Kỳ thật đếm kỹ cũng chỉ có vài lần, nhưng lạ ở chỗ, hắn thế mà đã hình thành một thói quen.
Cứ theo thói quen mà cho rằng "Đi ra ngoài nhìn xem" cũng bao gồm cả hai người.
Ngón tay Du Hoặc ngừng ở chỗ cách ngọn lửa vài centimet, khuôn mặt lạnh băng, nội tâm xấu hổ.
Nhưng xấu hổ lần này kéo dài không được bao lâu.
Ngón tay hắn di chuyển, như không có chuyện gì mà lấy thêm cây đuốc thứ hai.
Xuất phát từ lí do ngay cả quỷ cũng không tài nào biết được, tạm thời hắn không muốn cho Tần Cứu biết mình là giám thị A.
Dựa theo đủ loại cách nói, giám thị A đối chọi gay gắt với Tần Cứu hẳn là đánh chết cũng không mời kẻ thù cùng kề vai sánh bước với mình đâu.
Hắn bây giờ hành động ngược lại, dù Tần Cứu có mười cái đầu cũng chả tính hắn vào diện tình nghi giám thị A.
Hoàn hảo.
Hắn cầm lấy cây đuốc liếc qua Tần Cứu, lần đầu tiên sau 800 năm qua chủ động hỏi: "Đi không?"
Tần Cứu: "......"
Quá hiếm có đi được chứ, giám thị 001 vui đến nỗi mặt đờ cả ra luôn rồi này.
Edit by Ngẩn
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)