THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi
Chương 79: TÂM NGUYỆN CỦA CÔNG TƯỚC
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn
(◐‿◑)
Chu Kỳ dường như không động một chút gì vào đồ ăn trước mặt.
Cô nhấp môi tí rượu, nhưng lại vô cùng ít.
Bởi vì lúc cầm ly lên, gã công tước ở đầu bàn nhìn cô một cách vô cùng quái dị.
Còn về phần dị ở đâu ư?
Giống như gã chẳng muốn nhìn, nhưng đôi mắt không nghe lời mà tự đảo ngược trợn trừng lên.....
Có một loại cảm giác không phối hợp cực kì cứng nhắc.
Chỉ nhìn thoáng qua, gã ta liền tiếp tục cười nói với hai thí sinh bên cạnh mình ngay.
Nhưng Chu Kỳ lại sợ đến run người.
Môi cô vừa mới dính rượu thì cô đã đặt ly xuống liền.
Dạ tiệc sẽ kết thúc vào mười giờ đêm nay.
Tên nam hầu dẫn đường ở phía trước đưa các vị khách về phòng. Mà cả đường đi, Chu Kỳ cứ ngẩn ngơ không thôi.
"Tiểu Chu, em có khoẻ không? Sao sắc mặt tệ thế này." Triệu Gia Đồng lo lắng hỏi.
"Có mặt nạ bên ngoài mà cô còn thấy được sắc mặt con bé à?" Cao Tề thích rượu nên giờ lại uống đến say quắc cần câu.
"Môi trắng bệch mà còn nhìn không được à?" Triệu Gia Đồng đẩy ông ta một cái, "Anh tránh ra một bên coi."
Du Hoặc, Tần Cứu đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu nhìn qua.
"Làm sao vậy?"
Chu Kỳ do dự vài giây.
Trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ phi lý: Vừa nãy công tước liếc cô một cái là để nhắc nhở cô không được uống rượu.
Nhưng suy nghĩ này thật vớ vẩn.
Công tước là NPC đề bài, thật sự không giống người tốt, sẽ có lòng nhắc nhở cô sao? Còn nếu như đó thật sự là nhắc nhở, thì liệu chỉ nhắc nhở mỗi mình cô ư?
Cô thì có tài đức gì chứ? Đúng là hàm hồ.
Hơn nữa, mấy ông boss trước mặt luôn giữ vững thái độ tuỳ ý với đồ ăn, ăn thì ăn thôi, có khi kinh nghiệm người ta phong phú còn thêm thực lực mạnh mẽ nữa là, vốn chẳng có quan tâm có chuyện gì hay không.
Nay Cao Tề uống đặc biệt nhiều.
Lúc này bọn họ mà tỏ ra rượu có vấn đề, còn không phải là đang tỏ thái độ sao?
Chu Kỳ nuốt ngược lời trở về, lắc đầu bảo: "Không sao, chỉ là em không thích nơi này, đơ người lâu nên không thoải mái, có hơi sợ."
Dương Thư không nóng không lạnh mà nói: "Đã không bỏ bụng cái gì cũng chẳng thèm uống rượu, đói rồi đó."
Chu Kỳ thầm nói, thật ra tôi không đói lắm.......
Nhưng đại tỷ khí tức bức người này không dễ chọc, cô gật đầu đáp ngay: "Chắc vậy."
Triệu Gia Đồng đá Cao Tề một cái: "Không phải trước đó anh có tới chỗ nghỉ ngơi sao? Mua đồ ăn hả?"
"Không có." Cao Tề lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, vô tội mà nói: "Mua cái này nè."
"...... Mong anh đách còn cái gì mà dùng nữa." Triệu Gia Đồng nói: "Hết rượu tới thuốc lá, anh không thể có thói quen tốt nào được à?"
Cao Tề lại gặp cái tính lải nhải của chị, cũng không tức giận, chỉ nhấc tay đầu hàng thưa: "Rồi rồi, không hút nữa, được chưa?"
Ông nói rồi nhét thuốc lá lại vào trong túi.
"Nè, cho cậu á."
Du Hoặc: "Tôi không hút thuốc lá."
Cao Tề lại móc thêm cái bật lửa, bước tới: "Tui cũng chưa từng thấy cậu hút, nhưng không phải hồi cậu làm giám thị luôn có thói quen đem theo một bao sao?"
"Tại sao thế?" Triệu Gia Đồng rất tò mò.
Tuy rằng đều là những người từng đi theo giám thị A, nhưng không phải ai cũng quen thân với giám thị A.
Dù sao hồi trước Triệu Gia Đồng có hơi sợ hắn. Tò mò, nhưng vẫn sợ.
Cao Tề ở bên trả lời: "Sao tui biết."
Ông nói, lại trộm ngắm giám thị A đương sự.
Du Hoặc cũng không ngẩng đầu lên.
Cao Tề buông tay với Triệu Gia Đồng, dùng khẩu hình nói: Đừng hỏi, nhân vật chính còn không biết tại sao nữa là.
Cho nên nói đầu óc hỏng rồi thật sự vô giải.
Cao Tề với Triệu Gia Đồng bóp cổ tay thở dài.
Du Hoặc vân vê bật lửa, toan bỏ vào túi, bên cạnh chợt có hai ngón tay thon dài duỗi sang, kẹp lấy bật lửa đi mất.
Nhắm nửa con mắt cũng biết là tay Tần Cứu.
"Gì vậy?" Du Hoặc hỏi.
"Hơi tò mò, mượn nhìn với."
Tần Cứu bước tới sóng vai với hắn, quay bật lửa giữa các kẽ ngón tay, đột nhiên hỏi: "Là do trước đây hay có người xin lửa cậu sao?"
Có lẽ tiếng anh quá trầm thấp, hay có lẽ do anh nói quá gần.
Du Hoặc giật mình, tựa như suýt nữa quên đi món đồ được người nhắc tới nọ, chợt có một tí ấn tượng.
Hắn nhìn món đồ nọ trong tay Tần Cứu: "Làm sao mà anh biết?"
"Bởi vì cậu từng hỏi tôi có hút thuốc hay không."
Tần Cứu nói, giương mắt nhìn về phía hắn.
Du Hoặc im lặng hồi lâu, giật lại bật lửa mà bỏ vào túi: "Anh nói anh không hút."
Tần Cứu dừng bước, Du Hoặc thì không, chỉ đôi ba giây đã lên trước.
Cao Tề vừa cùng Triệu Gia Đồng hoạt động cơ miệng cho đã xong thì nhấc đầu, nghi hoặc hỏi: "Gì đây? Cậu đứng đây làm gì?"
Tần Cứu chà xát ngón tay trống không, ngẩng đầu đáp: "Không có gì, nhớ tới vài chuyện thôi."
"Chuyện gì?" Cao Tề quay đầu nhìn một vòng: "Cậu phát hiện ra cái gì sao?"
"Không liên quan đến kiểm tra." Tần Cứu dừng một chút, nói: "Một chút việc riêng."
***
Rượu của công tước cứ như một vị thuốc trợ ngủ vậy.
Sau khi mọi người lặng lẽ đổi phòng rồi ai về phòng nấy, rất nhanh đôi mắt đã trĩu nặng.
Nửa đêm, tòa lâu đài chìm trong tĩnh lặng.
Lão quản gia Douglas xách theo một chiếc đèn, đứng ở phòng nào đó trên lầu hai, gõ cửa vang cốc cốc.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra.
Người đàn ông nọ gãi gãi tóc, đôi mắt mông lung ngáp ngủ hỏi: "Ai vậy—"
Da lão quản gia xệ xuống, khuôn mặt già nua. Ánh đèn dầu rọi từ dưới lên làm phần dưới mặt lão sáng tỏa, hù người đi ra mở cửa sợ điếng, hoàn toàn tỉnh giấc.
Hắn ta chả phải ai khác, chính là người đến trễ ở bữa dạ tiệc vừa nãy - Trương Bằng Dực.
"Ông, ông quản gia?"
Douglas gật đầu, nói: "Vô cùng xin lỗi ngài, đã quấy rầy giấc ngủ của ngài rồi ạ."
Trương Bằng Dực dùng sức xoa mặt, ngón tay đang nhẹ nhàng phát run.
Hắn không muốn ngủ nữa.
Chuyện của gã công tước hồi dạ tiệc doạ hắn ta sợ muốn chết, hắn ta với Gia Gia đều rất sợ, vốn không tính ngủ, ai ngờ kỳ diệu làm sao lại thiếp đi mất, giờ thì tỉnh lại một cách kỳ diệu nữa.
"Có...... Có chuyện gì à?" Trương Bằng Dực đưa mắt nhìn vào phòng ngủ một cái.
Kỳ lạ thật, hắn ta thì tỉnh, còn Gia Gia lại ngủ rất sâu.
Trước kia không như thế, hắn ta chỉ cần lật người thôi Gia Gia cũng tỉnh rồi.
Douglas chậm rì rì mà nói: "Không biết ngài còn nhớ hay không, ngài công tước có nói, buổi tối tìm ngài có chút việc."
Câu này vừa dứt, bàng quang của Trương Bằng Dực trướng đau.
"Sáng ngày mai được không?"
"Thật xin lỗi ngài ạ, nhưng tôi thiết nghĩ tốt nhất ngài nên đi một chuyến."
Trương Bằng Dực đưa mắt nhìn hành lang một cái.
Lâu đài rõ ràng có rất nhiều người ở, nhưng lúc này lại yên tĩnh vô cùng.
Đã thế còn không nghe thấy tiếng nói chuyện hay cả tiếng người ngáy.
Hắn ta lại nhớ tới lời nhắc nhở của công tước trước buổi dạ tiệc, dường như buổi tối ở toàn bộ nơi này đều tự động say giấc nồng.
Không những thế, những người hầu canh giữ ở bên ngoài vào ban sáng cũng không thấy đâu.
Các ngọn lửa trên vách tường đã tắt nhẹm quá nửa, chỉ còn lại ánh đèn đang lay lắt trong tay lão quản gia là sáng rực.
Trương Bằng Dực đổ mồ hôi khắp người.
Trong lòng hắn ta quýnh quáng cả lên, há hốc mồm kêu: "Cứu tôi—"
Chữ "với" còn chưa kịp thốt, khuôn mặt lão quản gia chậm chạp nãy giờ chợt bùng lên dữ tợn, một cây gậy sắt đột nhiên nện lên đầu.
Tiếng kêu cứu của Trương Bằng Dực chỉ còn ở trong hư vô, ngã quỵ trên mặt đất.
Trên giường lớn ở trong phòng, Hạ Gia Gia như mất đi thính lực, vẫn ngủ ngon giấc, không biết gì hết.
Lão quản gia khôi phục thành bộ dáng vô cảm, duỗi tay bắt lấy cổ áo Trương Bằng Dực.
Mu bàn tay lão đầy nếp uốn, làn da tái nhợt phủ lên lớp gân xanh tím xạm.
Rõ ràng lão rất gầy, nhưng lão có thể kéo Trương Bằng Dực đi mà mặt không đổi sắc.
Trên hành lang, tiếng vải cọ xát mặt đất vang lên tiếng sàn sạt, từ lầu hai xuống lầu một, cuối cùng dừng ở trước cửa phòng ngủ nào đó ở toà tháp phía tây.
Lão quản gia gõ gõ cửa.
Tiếng của gã công tước truyền đến, nhẹ bẫng nhưng cũng nặng nề: "Là Douglas sao?"
"Còn ai khác nữa đâu, thưa chủ nhân."
"Hôm nay tốc độ ông có chút chậm đấy."
"Xin lỗi ạ, thưa chủ nhân."
"Không sao."
Cánh cửa lớn kẽo kẹt hai tiếng mở ra, hai tên nam hầu mặt vô cảm nắm then cửa, tựa như chẳng mảy may phát hiện còn có một người đang bị lão quản gia kéo vào trong.
Công tước mang mặt nạ đứng ở nơi đó.
Rõ ràng là đang giữa một đêm mùa hạ, gã lại như sợ lạnh mà xoa tay lấy ấm.
"Không sao, gì chứ đối với ông, ta nguyện dành trọn kiên nhẫn nhiều nhất trần đời này cho ông." Công tước nhẹ giọng nói, "Không có ông, ta còn có thể đứng đây được sao?"
"Tôi luôn ở đây mà."
Douglas kéo Trương Bằng Dực vào căn phòng to như thế.
Công tước đi phía sau lão, nãy giờ vẫn luôn xoa xoa tay, khoé miệng nồng đượm ý cười, mang một nét giống với người trong bức tranh sơn dầu, nhưng..... không giống hoàn toàn.
Gã cũng chả thèm quay đầu nhìn qua mà nói với tên nam hầu luôn: "Đi ra ngoài."
Hai tên nam hầu tuân mệnh ngay lập tức, sau khi bước khỏi phòng thì đóng cửa lại.
Douglas ném Trương Bằng Dực vào giữa một cái ghế tay vịn, khẽ thổi tắt ngọn nến, từng bước từng bước đi đến.
Công tước đứng trước ghế tay vịn, gỡ mặt nạ của Trương Bằng Dực, nhéo lấy chiếc cằm đoan trang của hắn ta.
Gã "chậc" một tiếng, chê bai: "Ta chẳng thích gương mặt này lắm, đã vậy ông còn phá huỷ sự kiều diễm còn sót lại ấy."
"Tôi xin lỗi, thưa chủ nhân."
"Không sao, có thể không cần hắn. Mà ta cũng không thích dáng người hắn nữa." Công tước đưa tay mở cổ áo của đối phương ra.
Gã ho khan vài tiếng, môi đượm màu máu, tiếc nuối mà nói: "Mà thôi kệ đi, trái tim ta chẳng chịu nổi nữa rồi."
***
Trương Bằng Dực đột nhiên cảm thấy lạnh run người, sau đó là đầu mình đau như muốn nứt ra.
Hắn ta mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, tức khắc giật mình một cái, trợn mắt thì thấy mình đang ngồi ở một căn phòng xa lạ, xung quanh bày những ngọn nến trắng dã thành một vòng tròn, còn có một ít nhánh cây khô.
Hắn ta xem phim truyền hình không hề ít, nháy mắt đã nghĩ tới mấy món đồ vu thuật ma quỷ thời Trung Cổ thần quái ghê rợn.
Nhưng ngay ở giây kế tiếp, hắn ta chẳng còn nhớ gì tới vu thuật nữa.....
Bởi vì giờ đây, trong đầu hắn ta chỉ còn nỗi sợ hãi - hắn ta phát hiện mình không thể động đậy được.
Lão quản gia Douglas đứng ở ngoài vòng, còn gã công tước vẫn đứng bên trong, đã ở ngay trước mặt hắn ta.
Gã cúi người xuống, hai mắt nhìn xuyên qua hai lỗ trên chiếc mặt nạ mà chăm chú dõi theo hắn ta.
Trương Bằng Dực cảm nhận được một hương vị kỳ quái.
Là thối rữa, là rét buốt......
Công tước mỉm cười.
Đứng gần mà xem, sẽ thấy nụ cười của gã cứng đờ, không khống chế tốt, chỉ có thể chuyển động nơi khoé miệng.
"Nhìn ta." Công tước nói.
Tròng mắt gã có một lực mê hoặc phi thường, Trương Bằng Dực vô hình trung trở nên mờ mịt.
"Vị khách tốt bụng, anh sẽ nguyện ý giúp ta chứ?"
Trương Bằng Dực hơi hơi hé miệng.
Dường như môi của hắn ta chẳng còn thuộc về bản thân nữa, hắn muốn nói "không", nhưng môi lại không nghe lời mà nói "được".
Hắn ta gắng gượng đấu tranh với bản thân, trong đôi mắt đượm màu chống cự ấy, trông hắn ta vừa chật vật lại vừa thảm thương làm sao.
Gã công tước lại "chậc" một tiếng, lẩm bẩm nói với lão quản gia: "Thật xấu xí."
Trương Bằng Dực lại không nghe thấy.
Hắn ta cảm giác lực nắm trên cằm mình gấp rút, hắn lại thấy đôi mắt của đối phương một lần nữa, sau đó thì toàn bộ giãy giụa dần dần đình trệ.
Sau một lát, hắn ta nức nở một tiếng rồi cất lên một cái giọng chẳng còn một phần cảm xúc nào: "Tôi nguyện ý."
Công tước cười: "Vạn phần cảm tạ."
***
Phòng ngủ vang lên tiếng khó chịu vô cùng, như có thứ gì đó chui vào da thịt.
Sau một hồi lâu mới ngưng lại.
Tiếp theo, lại có tiếng sàn sạt như một vật nặng bị kéo lê đi.
Trong góc tường có một tấm gương đầy hoa văn phức tạp, gã công tước đứng ở trước gương xoa ngón tay, tinh tế đánh giá người bên trong.
Gã đã thay sang bộ âu phục của Trương Bằng Dực, nút trên cổ áo buông thả, chỗ eo bụng và cổ có những tuyến máu đỏ thẫm tinh mịn như những đường may thẳng tắp.
Douglas đứng bên thắt nút cho gã.
Công tước nói: "Để ta suy xét lại xem, hẳn không nên lấy mặt của hắn ta đâu."
"Còn phu nhân của quý ngài này đây thì sao, thưa chủ nhân?" Douglas tiếp lời, "có thể thấy tình cảm bọn họ rất đằm thắm."
"Ôi đằm thắm à....... chẳng còn gì tốt hơn nữa cả." Công tước nói: "Lát nữa hãy đi thử đi."
Gã công tước lại gần sờ cằm mình, nói: "Phải nhanh đổi gương mặt này thôi, ta cảm thấy hai ngày nay nó không nghe lời đâu."
Khi nói chuyện, gã như bị thần kinh mà chuyển tròng mắt qua lại, cổ lắc sang trái phải hai lần.
Thật giống như...... đầu gã đang giãy giụa vậy.
Quản gia nói: "Tôi đã rõ, thưa chủ nhân."
"Cứ gom góp như vậy lại phiền quá, nếu có một vị khách hoàn mỹ thì còn gì bằng nữa." Công tước nghĩ ngợi, lại nói: "Dạ tiệc lần này may thật, ta thấy những hai vị khách như thế. Nếu như trong họ có người vi phạm yêu cầu của ta, phạm vài sai lầm nhỏ, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa."
"Hi vọng bọn họ là những người không tuân quy củ." Quản gia cất giọng hùa theo, "Tôi sẽ cầu nguyện điều đó cho ngài."
Công tước nâng cằm cho lão quản gia siết chặt nút thắt.
Gã liếc sang nhìn lão quản gia một cái, cất tiếng: "Douglas, thân thể lần này của ông đã già quá rồi, khi nào mới có thể đổi đây?"
Douglas: "Chờ ngài đoàn tụ cùng phu nhân cái đã."
Ánh mắt công tước dịu lại một ít, nói: "Nhanh đi, mà không phải nói phu nhân của vị khách này rất ân ái với hắn sao? Vậy thì Elissa của ta sẽ về nhanh thôi."
Gã lại quay đầu nhìn về phía lão Douglas nói: "Chờ ông đổi khuôn mặt trẻ hơn, ta muốn tìm một hoạ sĩ, thêm vài nét bút lên bức tranh sơn dầu, vẽ cả ông vào đó."
***
Bóng đêm sâu thẳm, trời giăng đầy những ngọn mây đen hút.
Vài tiếng sấm sét được gọi tới, chưa ngừng được bao lâu thì mưa ùn ùn kéo đến.
Vách đá trở nên âm ẩm, hơi nước tạo thành từng đường ánh bạc dài dăng dẳng.
Lão Douglas xách đèn dầu tới trước cửa phòng Trương Bằng Dực.
Lão nói với người đằng sau: "Ngài đi vào trước đi ạ."
Gã công tước mặc âu phục của Trương Bằng Dực, đi vào trong phòng, lập tức tiến vào phòng ngủ.
Trên giường nhuốm màu đỏ thẫm, Hạ Gia Gia cuộn tròn ở trong chăn, ngủ say giấc nồng.
Công tước ngồi xuống bên mép giường, tháo mặt nạ đối phương xuống, nhìn dung nhan của cô gái nọ khi đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Ngay ngực, tiếng trái tim đập vừa nhanh vừa vội, gã nhắm mắt cảm nhận nó một chút.
Gã nói với lão Douglas: "Thật tốt...... vô cùng tốt, ta có thể cảm nhận được."
Lại một lần thứ hai, bên mép giường có thêm một vòng nến trắng dã.
Ánh mắt công tước ôn dịu đi rất nhiều.
Gã nhẹ nhàng vỗ mặt Hạ Gia Gia kêu: "Cưng à, tỉnh nào."
Người nọ còn đang ngủ say, thế mà ngay tức thì đã tỉnh giấc.
Cô khép nửa mắt hàm hồ nói: "Bằng anh yêu? Anh làm thế nào mà đi lên được vậy?"
Gã công tước khẽ vuốt mặt cô nàng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt cô, bảo: "Tỉnh đi, trợn to mắt vào mà nhìn ta."
"Đúng..... chính là như vậy."
"Cô gái tốt bụng,...... cô sẽ nguyện ý giúp ta chứ?"
......
***
Tiếng sấm bất ngờ vang ầm trời.
Gian phòng ngủ chính ở lầu ba, Chu Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, trái tim bất thình lình đập nhanh vô cùng.
Cô chợt mơ thấy người bạn trai đã thất lạc, đối phương đang đứng trước một tấm gương to lớn, vận một bộ âu phục của toà lâu đài cổ, trong tay đang cầm chiếc mặt nạ đã tháo xuống.
Sắc mặt anh ấy tái nhợt, bảo với cô: "Kỳ Kỳ, anh thấy hơi lạnh......."
Cô vội chạy tới, anh ấy lại tránh sang một bên ngay, nói: "Đừng tới đây, đừng nhìn vào mắt anh, ngủ cho ngon em nhé, nơi này lạnh lắm......."
Sau đó, cô bừng tỉnh giữa giấc mộng ấy.
Trên người Triệu Gia Đồng bên cạnh còn tản mùi hương nhàn nhạt của rượu vang đỏ, đã ngủ say tự bao giờ.
Chu Kỳ ngồi trên giường chốc lát, trên người vừa nóng lại vừa lạnh.
Cô nhớ tới những lời bạn trai đã nói trong mơ, lại nằm trở về.
Các cô không nằm ngủ trên giường mà là trên thảm.
Cô mở to đôi mắt, nhìn vào những hơi nước đang lăn dài trên vách tường.
Nó thật giống những giọt lệ lăn bên má của một người u sầu lệ ướt khóe mi......
Cô rụt cơ thể, dựa vào bên cạnh Triệu Gia Đồng, khẽ nhắm mắt.
.......
3 giờ rạng sáng.
Một phòng ở lầu ba toà tháp phía đông đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Vang ầm trời, bị ấn tắt.
Vài phút sau lại như thế, rồi bị ấn tắt nữa.
.......
Du Hoặc rốt cuộc rụt tay, mở mắt.
Hắn còn đang buồn ngủ vô cùng, nhíu mày nhìn về một bên.
Tần Cứu đang ở bên người hắn, rũ mắt nhìn hắn: "Tưởng cậu mà không tỉnh nữa là tôi dùng biện pháp mạnh rồi."
Du Hoặc nhắm mắt đợi một hồi, sau thì bật người ngồi dậy.
Hắn mang một thân lạnh băng, nói: "Gọi tôi làm cái gì, tôi đặt báo thức rồi."
Tần Cứu quơ quơ điện thoại, chỉ vào màn hình hỏi hắn: "Ý cậu là cái đồng hồ báo thức vang tám tiếng này sao?"
Hắn trưng bộ mặt liệt rồi đưa tay sờ cái túi trống không rồi nhìn Tần Cứu một lúc, nói: "Sao điện thoại của tôi lại ở chỗ anh nhỉ?"
"Nó ồn ào quá, tôi chôm qua."
Tần Cứu cong lưng, tiếp lời: "Nếu cậu tỉnh rồi thì, của ai về nhà người nấy."
Đương nhiên lúc bọn họ ngủ chẳng có mặc mấy cái áo khoác âu phục rườm rà, chỉ có chiếc áo sơ mi trắng tuyết bên trong với quần dài, túi tiền nằm ngay bên hông.
.......
Cao Tề cầm áo khoác bước ra từ phòng ngủ thì thấy Du Hoặc đứng lên từ chiếc ghế lông thú dài, rũ mắt nhét điện thoại vô sâu trong túi.
Trong cả bộ âu phục nơi này còn có giày ống, chợt nhìn qua rất có đôi ba nét giống bộ dáng giám thị lúc trước.
Cao Tề sửng sốt một chút, nói: "Cũng đều là giày, mà sao qua chân mấy cậu thì phần đùi đều thẳng dài đến thế, tới tui thì bó đến phát sợ......"
Du Hoặc giương mắt nhìn ông ta.
Cao Tề cảm thấy hắn mở miệng cũng chả nói được lời nào xuôi tai, vội vàng chen vào: "Thôi quên đi, coi như tui chưa nói gì hết. À thì...... muốn đi chọc gã công tước lắm hả? Sao tui cứ cảm thấy cái chủ ý này nó hẻo thế nào ấy?"
"Anh có thể không đi." Du Hoặc đáp.
Cao Tề cảm thấy con đường đi đến tình hữu nghị sao chỉ còn có cái khe luôn rồi vậy.
Ông đang muốn khuyên hai câu, chợt có một người nhảy xuống ban công.
Triệu Gia Đồng nói với bọn họ: "Tạm thời đừng đi quấy rấy gã công tước nữa, giờ cứu đồng đội mình đi đã."
Du Hoặc sửng sốt.
Triệu Gia Đồng chỉ vào bên cạnh nói: "Tiểu Chu không được rồi, các anh tới xem một cái đi."
Edit by Ngẩn
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)