“Ai ai ~~ tiểu Diệp, tối nay cậu có hẹn gì không?” Trần Vũ nhân lúc chuyển tiết chạy tới lớp Phù Diệp, Sử Thấu đi theo phía sau.
“Làm gì?” Phù Diệp khó hiểu hỏi. Hôm nay dường như rất náo nhiệt, mỗi người đều mang vẻ mặt hưng phấn, là ngày lễ lớn gì của đất nước ư? Nhưng dù sao đi nữa cũng không liên quan đến cậu.
“Trời ơi! Cậu lại không biết! Hôm nay là đêm bình an nha! Là ngày đi chơi của tình nhân!” Người gỡ bỏ nghi vấn của Phù Diệp là Vương Tố, nhìn một Phù Diệp ngốc nghếch, nàng thật sự nhịn không được kích động mà hô to. Phải biết rằng, tuy mục đích nàng quen với Phù Diệp không được trong sáng, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là con gái, có chút chờ mong với Phù Diệp, bây giờ nhìn bộ dáng cậu ấy như vậy, chắc chắn không biết gì hết!
“À, vậy thì sao?” Ra là đến lễ giáng sinh rồi, khó trách gần đây đầy đường đều trang trí màu đỏ, thật chói mắt.
“Cậu còn bình thản như vậy sao!! Nhìn phản ứng này của cậu là biết không có hẹn rồi, tối nay đi chơi với chúng tớ đi!” Vương Tố yêu cầu, nàng vừa nói vừa kéo Trần Vũ, thể hiện hàm nghĩ của từ “chúng tớ”.
“Nhưng tối tớ không muốn ra ngoài chơi, hơn nữa ba tớ…”
“Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn quan tâm ba cậu làm gì! Là con trai thì phải đi!” Trần Vũ bất mãn hô, ba ba nhà hắn đã sớm thực hiện chính sách, điều kiện đầu tiên là phải có Thạch Đầu chết tiệt đi cùng, thế nhưng lại tin tưởng người ngoài hơn đứa con của mình!
“Ách… vậy được rồi.” Đã nói đến nước này, có thể không đi sao? Huống chi bọn Trần Vũ có lẽ cũng sẽ không đi làm chuyện gì kỳ quái.
“Ô ye ~~~”
“Nhưng phải nói trước là đi đâu! Nếu không tớ sẽ không đi.” Phù Diệp lập tức nói, ra ngoài phải có lý do chính đáng, không thì ba sẽ không cho phép.
“Chỉ là ra ngoài chơi thôi, tuyệt đối sẽ không làm hư cậu!” Trần Vũ không trực tiếp trả lời, nhưng Phù Diệp cũng không nghi ngờ hắn mà chỉ gật đầu, không nói nữa.
Nhưng ở nơi mà cậu không nhìn thấy, Trần Vũ và Vương Tố cười gian.
“Tối nay con phải ra ngoài cùng bọn Trần Vũ, khuya mới trở về.” Nhìn thấy Phù Kình vào cửa, Phù Diệp lập tức nói, bởi vì sắp đến thời gian hẹn trước, nếu muộn bọn họ sẽ tra hỏi mình.
“A? Có bao nhiêu nam?” Phù Kình thiêu mi hỏi.
“Tính cả con là bốn.” Còn có Vương Tố, nhưng từ sau lần biết ba không thích Vương Tố thì cậu rất ít khi nhắc đến nàng trước mặt Phù Kình.
“Ừm… uổng công ba còn đặt bánh ngọt chúc mừng, dù sao đây cũng là lễ giáng sinh đầu tiên kể từ khi hai người chúng ta ‘lưỡng tình tương duyệt’, đều do ba nói quá muộn.” Phù Kình ngồi trên sô pha, buồn bực nói, nhưng giọng vẫn lạnh lùng như bình thường.
“Hả?” Phù Diệp phát ra tiếng kinh ngạc, thật không ngờ Phù Kình sẽ làm loại chuyện như thế, lại lộ ra vẻ mặt đáng thương, cái gì mà lưỡng tình tương duyệt chứ? Đúng là nói bậy…
“Không sao, con đi chơi đi, ba sẽ vừa ăn bánh ngọt vừa xem ti vi giết thời gian.” Phù Kình tùy ý khoát tay, đáng thương nói.
“Con không đi, dù sao chân của con đến những chỗ đông người cũng không tiện.” Phù Diệp quyết đoán nói, sau đó xoay người gọi điện thoại cho Trần Vũ. Không ngoài ý muốn nghe được tiếng rống giận của người kia, còn có giọng nói oán giận đầy bất mãn của Vương Tố, Phù Diệp phải liên tục giải thích mới có thể cúp máy.
Thật ra ngay trong nháy mắt Phù Diệp xoay người, cậu không thấy được khóe miệng Phù Kình nhếch lên lộ ra nụ cười đã thực hiện được gian kế, tiểu Diệp Tử đáng thương ~~~
“Bánh ngọt ba để ở huyền quan đó, con đi lấy đi.” Phù Kình mỉm cười.
“Chuẩn bị tốt rồi.” Phù Diệp cẩn thật nâng bánh ngọt đi vào phòng khách, nào ngờ không thấy Phù Kình đâu, ngược lại trên bàn xuất hiện thêm một hộp quà.
“Đây là quà tặng lễ giáng sinh cho con, mở ra xem đi. Tuy không phải tự tay làm, nhưng ba đã nhờ bà vú giúp đan đó.” Giọng nói của Phù Kình từ sau lưng truyền đến, Phù Diệp không quay đầu lại, chỉ đặt bánh ngọt xuống, cẩn thận mở hộp quà.
“Oa…” Đó là một chiếc áo lông màu trắng, Phù Diệp vuốt ve từng hoa văn tơ tằm trên ấy, cho dù không phải Phù Kình tự tay làm, nhưng cậu vẫn cảm nhận được tâm ý của Phù Kình, còn nhớ chú đã từng nói qua, bà vú đối với bọn họ như một người thân trong gia đình, nên Phù Diệp thật sự rất cảm động.
“Cảm ơn, con không có… chuẩn bị… quà…” Cảm động hồi lâu, Phù Diệp đột nhiên nghĩ đến mình hai tay trống trơn, ngượng ngùng cúi đầu.
“Hôn ba là được rồi.” Phù Kình cười nói, vốn muốn cho Phù Diệp cảm động, nên không cần quà đáp lễ gì, nhưng nếu tiểu Diệp thân yêu đã áy náy như vậy, thì để cậu có một cơ hội đi.
“A?” Phù Diệp nhanh chóng ngẩng đầu, đỏ mặt.
Ngay khi Phù Kình cho rằng đề nghị đã không được chấp nhận, còn đang buồn bực, thì xúc cảm đột nhiên trên mặt khiến y hồi phục tinh thần, chỉ kịp nhìn thân thể lùi về sau của Phù Diệp, nhưng y không muốn bỏ qua cơ hội này! Phù Kình lập tức ôm chầm lấy Phù Diệp, hôn lên môi cậu, thừa dịp Phù Diệp giật mình, đầu lưỡi bắt đầu lấn chiếm đoạt đất, đuổi theo lưỡi của Phù Diệp, nước miếng thuận theo chảy ra bên khóe miệng.
Phù Diệp cảm thấy mình không còn không khí để thở nữa, mặt cậu đỏ và nóng như nhiệt độ nước sôi, cả người vô lực dựa vào Phù Kình, nếu Phù Kình không ôm cậu thì chắc chắn cậu đã ngã trên mặt đất.
“Ha ha…” Nhìn thấy Phù Diệp như thế, Phù Kình không khỏi mỉm cười, Phù Diệp trong lòng y cảm nhận nhịp tim đập của y, yên lặng nghe, nhịp đập đó dường như có thể mang đến sự bình an cho mình, có thể khiến mình trầm tĩnh lại…
“Tiểu Diệp…” Khẽ gọi, nhưng Phù Kình không nghe thấy tiếng trả lời cho rằng Phù Diệp đang ngượng ngùng, nhưng khi thân thể Phù Diệp nhũn xuống thì rốt cuộc y cũng cảm thấy không ổn.
“Tiểu Diệp!” Y hoảng sợ ôm chặt Phù Diệp, ngồi lên sô pha, kéo người trong lòng, nghe được nhịp hô hấp đều đặn mới thở ra một hơi, tên nhóc này thế nhưng lại dám ngủ!
Phù Kình buồn cười vỗ trán, ngồi dựa vào Phù Diệp. Qua một hồi lâu, y mới đứng lên, ôm Phù Diệp vào phòng.