“Họ Phù kia! Cậu tối qua làm gì? Dám lỡ hẹn của chúng tớ!”
Phù Diệp vừa ngồi xuống đã bị mọi người “vây công”, tiên phát chế nhân, đương nhiên là người ngồi gần cậu nhất, bạn cùng bàn thân yêu của cậu, Vương Tố.
“Ách…” Nhắc đến tối qua, mặt Phù Diệp lập tức đỏ bừng, người không biết còn tưởng rằng cậu đột nhiên phát sốt.
“Hả? Mặt đỏ như vậy, lẽ nào…”
“Hay là…”
Sau khi Vương Tố và Trần Vũ thấy được nét bối rối trên mặt Phù Diệp, hai người đồng thời bắt chước mấy trinh thám trong ti vi, vuốt cằm, cười tối nghĩa, càng khiến Phù Diệp ngượng ngùng.
“Có cái gì nói thẳng là được rồi, có cần ăn ý vậy không!” Sử Thấu nhìn không quen khó chịu nói, Vũ Mao đáng chết kia gần đây có tình cảm hơi sâu sắc với nữ sinh này, chẳng lẽ cậu ấy muốn vợ Phù Diệp “ngoại tình”? Tuy rằng biết Trần Vũ sẽ không có ý nghĩ này, nhưng Sử Thấu vẫn nhịn không được suy nghĩ theo hướng đó, kết quả càng nghĩ càng buồn bực.
“Thạch Đầu chết tiệt, cậu mãn kinh trước kỳ sao? Khó chịu như vậy!” Nghe thấy giọng nói ác liệt của Sử Thấu, Trần Vũ lập tức phản bác, sắc mặt Sử Thấu lập tức xanh trắng giao nhau.
“Này này, đừng lạc đề chứ, mục tiêu và nhân vật chính của chúng ta là tiểu Diệp Tử nha!” Nhìn thấy Trần Sử hai người có dấu hiệu khai chiến, Vương Tố ngăn cản, nếu chờ nữa thì cơ hội quay về chủ đề chính sẽ rất khó khăn.
“Tiểu Thành, cậu gật đầu cái gì? Đừng quên, tối qua cậu cũng giống y như tiểu Diệp.” Trần Vũ trông thấy Lục Thư Thành gật đầu phụ họa, lập tức thấp giọng hô.
“Ha ha…” Lục Thư Thành bị điểm danh xấu hổ cười, không dám có động tác gì nữa, sợ lực chú ý sẽ bị dời lên người mình, phải chịu đựng ép hỏi của mọi người.
“Có thể thu lại sức tưởng tượng phong phú của các cậu, không có chuyện gì cả, chỉ là cùng ba ăn bánh ngọt thôi, sau đó thì ngủ.” Nhớ đến hôm qua sau nụ hôn kia mình thế nhưng lại mơ mơ màng màng ngủ luôn, may mà không xảy ra chuyện gì kỳ quái, đều do ở trong ngực Phù Kình quá bình an.
“À à ~~ thì ra là vậy.” Trần Vũ cùng Vương Tố gật đầu.
Chỉ là vẻ mặt hai người khác nhau rất lớn, Trần Vũ là trạng thái thất vọng, chắc chắn là do quá khác so với suy nghĩ của hắn; mà Vương Tố thì sao, mặt vẫn tối tăm, nhưng khi nghe thấy từ “ngủ” thì hai mắt lập tức sáng lên, khiến tim Phù Diệp đập nhanh hơn, cho rằng nàng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì!
“Vậy được rồi, dù sao hôm nay mới chính thức là lễ giáng sinh, tối nay chúng ta tiếp tục! Tiểu Diệp và tiểu Thành, lần này các cậu không thể trốn nữa!” Trần Vũ vỗ mạnh lên bàn, hô to, đi cùng là một ánh mắt hung ác.
Dưới cường quyền, Phù Diệp và Lục Thư Thành đành phải bất đắc dĩ gật đầu chấp nhận. Chỉ sợ lần này bọn họ sẽ thật sự thi hành chính sách khủng bố nào đó, có chạy đằng trời cũng không thoát!
Bọn Trần Vũ vừa tan học đã chạy tới áp tải cậu và Lục Thư Thành đi, hại Phù Diệp ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có, chỉ đơn giản gửi một tin nhắn cho Phù Kình nói nguyên nhân.
“Ách… còn chưa xong sao?” Sau khi chụp mấy chục tấm ảnh, Phù Diệp mệt mỏi hỏi. Vốn cho là chỉ đơn giản chụp ảnh mà thôi, nào ngờ Vương Tố lại nhiệt tình như vậy, sống chết kéo bọn họ, ngay cả Trần Vũ luôn bên phe nàng cũng hô to nói đủ rồi!
“Vậy thôi… chúng ta đi nơi tiếp theo!” Vương Tố lưu luyến không rời nhìn máy ảnh, cuối cùng phân ảnh cho họ, rồi vui vẻ đề nghị.
“A? Còn nữa sao? Không phải lại chụp chứ?” Phù Diệp kinh ngạc hỏi, cơ mặt cậu sắp cứng rồi, còn chụp nữa thì chắc chắn ngày mai không thể ra đường gặp người.
“Ha ha, đương nhiên không phải rồi, cậu cho rằng tớ là người không biết điều vậy sao? Tiếp theo sẽ đi hát karaoke!!” Vương Tố tùy ý vẫy tay, hưng phấn nói.
Hát karaoke là biết điều?!! Mọi người bất mãn hò hét trong lòng, nhưng không đành lòng dập tắt ngọn lửa nhiệt tình của Vương Tố.
“Không ai phản đối đúng không? Vậy chúng ta xuất phát!” Vương Tố giơ cao tay, tựa như muốn đón taxi mà nhanh chóng ngẩng đầu bước, theo sau là tổ bốn người khuôn mặt ủ rũ.
“Con đã về…” Kéo lê thân mình mệt mỏi vào nhà, Phù Diệp khàn giọng hô.
“Cuối cùng cũng đã về?” Phù Kình cầm tài liệu ngồi trên sô pha, giọng nói tràn đầy bất mãn, tựa như vị oán phu bị bỏ rơi đã lâu.
“Con có nhắn tin cho ba mà.” Phù Diệp nghe ra sự oán giận trong lời của Phù Kình, cậu vội giải thích, mình đã báo cáo trước rồi, hẳn là không có chuyện gì để mắng chứ?
“Hửm? Con có nhận được tin nhắn cho phép của ba sao?” Phù Kình buông tài liệu, hỏi ngược lại.
“A?” Đúng rồi, lúc đó mình bị bọn Trần Vũ kéo đi, cũng không có thời gian để ý chuyện này, nghĩ nghĩ, Phù Diệp nhịn không được trộm nhìn sắc mặt lạnh lùng của Phù Kình, không khỏi nói thầm trong lòng, không ngờ ba nhỏ mọn như vậy.
“Ba cũng không nói trách con, càng chưa nói qua con không được ra ngoài chơi, ba tin tưởng bạn con, vậy nữ sinh tên Vương Tố kia có đi không?” Đầu tiên là nói một đống lời không không, cuối cùng Phù Kình chuyển chủ đề.
“Có, cậu ấy xem như là chủ nha! Đều là cậu ấy kéo tụi con đi.” Phù Diệp đáp. Nhớ đến vẻ mặt say mê khi ca hát lúc nãy của Vương Tố, rồi lại nhớ đến vẻ mặt như bị cướp gạo của Trần Vũ, Phù Diệp nhịn không được bật cười.
“Hừ!” Phù Kình thấy vậy, khó chịu hừ lạnh một tiếng, Phù Diệp nghe thế mới phát hiện mình đã làm hành động gì, nhanh chóng thu lại nụ cười, kẻo khiến người nào đó thêm tức giận.
“Ngày mai lập tức chia tay với cô gái họ Vương kia, nếu không, tự gánh lấy hậu quả đi.” Phù Kình lạnh lùng bỏ lại những lời này, lập tức đứng lên, xoay người đi về phòng.
“Ách…” Tuy rằng không có tình cảm gì với Vương Tố, nhưng đột nhiên đòi chia tay với cậu ấy không phải có chút quá đáng sao? Nghĩ đến phản ứng của Vương Tố, ngay mai Phù Diệp không muốn đến trường nữa, nhưng lại nhớ đến lời nói tự gánh lấy hậu quả của Phù Kình, da gà lập tức nổi lên tỏ vẻ kháng nghị, so sánh một hồi, độ nguy hiểm của Vương Tố giảm xuống không ít.
Phù Diệp trái suy phải nghĩ, xét thấy uy lực dọa người của Phù Kình, cuối cùng vẫn quyết định “hy sinh” Vương Tố, để an toàn cho mình!
“Tiểu Tố, chúng ta chia tay đi.” Trên sân thượng, nam sinh bất đắc dĩ nói với nữ sinh.
“Vì sao?” Nữ sinh đau thương nhìn nam sinh và hỏi.
“Dù sao cậu cũng không thích tớ, không nên lãng phí thời gian của nhau!”
“Có phải chú Phù yêu cầu cậu làm như vậy không? Chú ấy… bày tỏ với cậu?”
Đối thoại lúc đầu vẫn rất bình thường, nhưng tới lúc sau, ngày càng kỳ quái, giọng nói của Vương Tố có thể dùng từ hưng phấn và kích động để diễn tả, hoàn toàn không giống như khi nhận được lời chia tay.
“Sao cậu có thể nói vậy!!?” Người luôn tránh ở sau cửa nhìn lén lập tức vọt ra, bất mãn nói.
“Xí ~ các cậu đừng giả vờ nữa, cũng không phải không biết mục đích của tớ là gì!” Vương Tố khinh thường cười nhạo. Trước đây sau khi trông thấy ánh mắt Phù Kình nhìn Phù Diệp, nàng liền đoán không biết khi nào Phù Diệp sẽ mở miệng chia tay đây? Không ngờ lại kéo dài như vậy nha! Xem ra Phù Kình đã không còn chịu được nữa ~~~