Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 17: Tết Trung thu (2)



"Vương gia, Vương phi tới " Bên ngoài Nhất sát cung kính gọi nhẹ hai ngươi bên trong. Lãnh Hàn ôm Nhiễm Tịch xuống xe. Mặt Nhiễm Tịch đỏ bừng nàng vẫn chưa thành thân với Hàn đâu mà gọi nàng "Vương phi " hơn nữa lại gọi thuận miệng như vậy.

Nàng trừng Lãnh Hàn liếc trắng mắt, nhất định là tên này ra lệnh rồi. Nhiễm tịch đoán không sai, hôm trước Nhất Sát cùng Nhị sát nhận mệnh đưa y phục cho nàng nghe bọn hắn kêu nàng là tiểu thư bỗng hắn nghe thấy chướng tai, về phủ ra lệnh cho tất cả từ nay gọi nàng vì Vương phi, trước sau cũng gọi, giờ gọi trước cũng là bình thường.

Nhìn khuôn mặt nàng, thấy biểu cảm đáng yêu của nàng, Lãnh Hàn thật là không nhịn được muốn cuối xuống hôn nàng, nhưng vì chỗ đông người nên hắn đành nhịn xuống, hắn sợ phá hỏng nàng thanh danh. ( AU: Anh cũng sợ phá chị thanh danh thế sao đêm nào cũng mò đến ngủ thế?.-.)

"Hàn Vương đến, Tiểu...Hàn Vương phi đến " Tên thái giám định gọi nàng là tiểu thư bị Lãnh hàn mắt lạnh đầy sát khí nhìn chăm chăm đành sữa lại cách gọi.

Bên trong mọi người nghe thái giám tuyên đều nhìn qua bên này, Lãnh hàn cùng Nhiễm tịch được sự chú ý nhiều nhất. " Thật đẹp đôi a" Có người trong đám đông lên tiếng mọi người đều đồng thời gật đầu phụ họa " Đúng vậy ".

Lãnh Hàn hôm nay vận bộ Bạc y cùng chất vãi và kiểu dáng với nhiễm Tịch nhưng khách chỗ là trên y phục hắn thêu mây được chỉ kim tuyến mai tinh sảo, họa tiết mây linh động theo mỗi bước chân hắn, như đang lơ lửng trên không trung.Tóc gọn gàng bới ra sau được ngọc trâm trắng cố định, khuôn mặt tà mị, mê người, hút hồn bao nhiêu cô gái, mắt tím như ẩn như hiện nếu nhìn kỹ sẽ thấy được một thân ảnh màu bạc khác trong mắt hắn, bạc môi khẽ cong. Hắn là nhìn nàng cười.

Nhiễm Tịch vận bộ bạc y được thêu hình hoa sen trắng những đường chỉ kim tuyến tinh sảo, dây lưng bạc tôn lên dáng người yểu điệu xinh xắn của nàng, những đóa sen linh động như nở rộ khi nàng nhắc nhẹ bước đi, cử chỉ tao nhã. Tóc nàng được vấn đơn giản được ngọc trâm trắng hình hoa sen cố định. Nàng giống như một đóa hoa thuần khiết, đôi mắt to tròn long lanh, cánh môi đỏ, khuôn mặt xinh đẹp không một chút phấn, khiến nhiều nữ nhân ghen tỵ nghiến răng nghiến lợi.

Hai người vừa bước vào lại là trung tâm sự chú ý của mọi người. Hai người như tiên đồng ngọc nữ giáng xuống thế giang, nam yêu mị xinh đẹp tuyệt trần, nữ khuynh quốc khuynh thành như thiên tiên, hai người thần tiên quyến lữ " vô cùng vô cùng đẹp đôi ".

Nhiễm Tịch cảm nhận được bao nhiêu con mắt hâm mộ, ghen tỵ, hận... đổ đồn về hai người, nàng dưỡng như giả vờ không thấy sánh vai cũng lãnh Hàn bước đến chỗ Hoàng Nghiêm " Hoàng Huynh ", "Hoàng Thượng" cả hai đều đồng thời lên tiếng chỉ hơi cúi người.

Hoàng Nghiêm nhìn đến thầm than: Tuyệt phối quả nhiên tuyệt phối, hắn cứ tưởng đệ đệ hắn cô đơn đến già, không ngờ xuất hiện được một cô gái khiến hắn yêu như vậy.

"Đệ đẹ, đệ muội đúng lên đi không cần đa lễ " Hoàng Nghiêm cười vui sướng.

"Tạ Hoàng huynh ", "tạ Hòang Thượng" Lãnh Hàn đỡ Nhiễm Tịch đứng lên.

"Sao này cứ giống như Hàn gọi ta hoàng huynh là được, đệ muội không cần khách sáo " Hoàng Nghiêm vui vẻ, xem ra đẹ đệ tìm được một nàng dâu không tồi.

" Thần nữ tuân mệnh " Nhiễm Tịch khuôn mặt không nịnh nọt, lạnh nhạt đáp ứng, đối với nàng Ngoài Lãnh Hàn cùng với người nhà nàng sẽ thân thiết thoải mái, nhưng đối người ngoài nàng chưa thẻ tin tưởng được cho dù đó là hoàng huynh của Hàn.

Lãnh Hàn không nói một lời, đem Nhiễm Tịch đến vị trí giành cho hắn cùng nàng ngồi xuống.

"Kỳ Hoàng Tử đến " giọng thái giam lại vang lên.

Một thân ảnh trang nhã bước vào khuôn mặt tươi cười " Tham kiến phụ hoàng " khom người hành lễ.

" Miễn lễ " Hôm nay tâm trạng Hoàng Nghiêm không tồi nên vui vẻ nói.

"Tạ phụ Hoàng " Hoàng Quân Kỳ đến chỗ Lãnh Hàn khẽ liếc trong lòng hắn Nhiễm Tịch nhìn cũng không thèm nhìn mình " Bái kiến tiểu thúc " khom người hành lễ với Lãnh Hàn.

" Đứng lên đi " Lãnh Hàn lạnh giọng. Hoàng Quân Kỳ đứng dậy, Lãnh Hàn thêm một câu " Ra mắt ngươi Thẩm Thẩm đi " nhìn về phía nhiễm Tịch nhưng lại nói với Hoàng quân Kỳ.

Hơi chần chờ Hoàng Quân Kỳ khẽ cúi " Ra mắt thẩm thẩm " giọng có hơi miễn cưỡng

"Đứng lên đi " Nhiễm Tịch nhịn cười ra lệnh. Hàn hắn đây là đang bức bối đi, chuyện lần trước Hoàng Quân Kỳ đến đòi gặp nàng ai đó vẫn còn nhớ đi.

"Hừ, người của hắn cũng dám để ý, muốn chết ", ai đó phóng dấm khắp nói Nhiễm Tịch ngồi bên cạnh nhịn cười, khuôn mặt ghen tuông của Hàn khiến hắn càng thêm yêu nghiệt nga. Thật "Hại nước hại dân mà "

"Được rồi các ái khanh, hôm nay là tết trung thu không cần chú ý lễ tiết, thoải mái nào. " Hoàng Nghiêm giơ lên ly rồi về phía các chư thần, mọi người đều vui vẻ ra sức chúc mừng.

Lãnh Hàn thì chọn lữa những đò ăn ngon gắp vào chén Nhiễm Tịch, Nàng ăn rất nhiều nhưng không mất đi phần cử chỉ cao quý, Nhiễm Tịch cũng gắp cho Lãnh Hàn đồ ăn mà hắn thích nhất, cử chỉ tự nhiên dường như đã làm hàng nghìn trăm lần, khiến mọi người cũng mở to mắt mà nhịn Hàn Vương ôn nhu gắp thức ăn cho Vương Phi, một bước tranh duy mỹ xinh đẹp động lòng người mang theo đầy ấm áp khiến người trầm mê.

Nào ai để ý phía dưới có một nữ nhân nhìn chằm chằm hai người ánh mắt đầy ghen tỵ, hai tay bấm vào da thịt đến chảy máu thế mà nàng không phát giác mà chỉ nhìn vào Lãnh Hàn cùng Nhiễm Tịch.

Nhiễm Tịch nàng không thích những nơi đông người như vậy quá lâu bèn quay qua nhìn Lãnh Hàn " Ta đi ra ngoài hít không khí một chút ". Lãnh Hàn hắn biết nàng không thích nói đông người nên gật đầu.

"Ta bồi nàng " lãnh Hàn ôn nhu nhìn nàng, " Không cần đâu tự ta đi là được, một mình chàng đừng có mà trêu hoa ghẹo nguyệt đấy " Nhiễm Tịch lắc đầu, không quên uy hiếp Lãnh Hàn không nên lén phén với người nữ nhân khác. Lãnh Hàn phì cưới đáp một tiếng "Được, nhanh về nhé, kẻo ta lại trêu hoa ghẹo nguyệt". Nhiễm Tịch trừng mắt hắn bước đi, ai đó còn ngồi chỗ đó cười nhìn theo hình bóng nàng.

"Thật trong lành " Nhiễm Tịch hít nhẹ thở ra tận hưởng không khí nhãn nhã. " Ai " Nghe thấy tiếng bước chân đến gần nàng, nàng nhanh chóng quay người mắt lạnh nhìn sau bụi cậy.

"Tịch nhi đúng là nàng, chúng ta thật có duyên " Hoàng Quân Kỳ từ trong tối bước ra cười động lòng.

" Kỳ hoang tử xin tự trọng, ta nhớ ta và người không thân thiết đến nổi gọi nhau thân mật như vậy, mong ngài gọi ta Thiên nhiễm Tịch" Nhiễm Tịch lạnh giọng nói.Tâm trạng anngf đang rất tốt bỗng xuất hiện tên ác ôn này. Làm nàng mất hứng.

" Đừng xưng hô xa lạ với ta như vậy, chẳng phải lúc trước nàng muốn cưới ta đó sau, còn đòi sống đòi chết. " Hoàng quân Kỳ nhắc lại chuyện cũ để khiến nàng xiêu long, ánh mắt chân thành.

" Chắc do ta mắt mù với não bị vô nước nên mới hành động như vậy, mong Kỳ hoàng tử bỏ qua " Đúng là trước kia óc nàng bị vô nước mắt bị mù mới thích hắn.

" Nàng là đang sử dụng lạc mềm buộc chặt sao?" Hoàng Quân Kỳ nở nụ cười tươi rối hút hồn.

"Kỳ Hoang Tử đánh giá mình quá cao đi." Nhiễm Tịch không thèm liếc hắn một cái, thật bẩn mắt nàng.

" Ta chỉ muốn mời nàng bữa cơm được không?" Hoàng quân Kỳ nhẫn nhịn nếu không vì chức vị của cha nữ nhân này hắn mới không hạ mình như vậy, chịu xỉ nhục. Sau này hắn sẽ trả nàng lại gắp đôi (Au: méo có cơ hội đâu dừng mơ tưởng nhé:)).)

"Xin thứ lỗi ta không thể phụng bồi " Nhiễm Tịch không chần chừ từ chối thẳng.

" Thiên Nhiễm Tịch ngươi đừng quá đáng " Hoàng quân Kỳ không thể nhịn được nữa, Nhiễm Tịch không cho hắn mặt mũi.

"Tịch Nhi " một giọng nói lạnh băng pha theo chút ôn nhu.

" Hàn sao chàng tới đây?" Nhiễm Tịch vui vẻ nhìn trước mắt nam nhân đang đến gần.

"Tưởng nàng, được không " Lãnh Hàn không xấu hổ nói.

"Chàng đáng ghét "" Nhìn biểu hiện của Lãnh Hàn Nhiễm Tịch đỏ mặt, đám nhẹ ngực hắn.

" Kỳ Hoàng Tử tìm vương phi bổn vương có chuyện gì sao?" Lãnh Hàn cất lên giọng lạnh băng,hàn khí bắt đầu bao trùm sung quanh.

"Tiểu thúc đừng hiểu lầm, ta tình cờ gặp... thẩm thẩm nên hỏi thăm vài câu " Hai từ thẩm thẩm vẫn là miễn cưỡng nói ra.

"Thê tử ta, ta lo không cần ngươi bận tâm " giọng ai đó vang lên thật chua đứng bên cạnh Nhiễm Tịch cũng nhận thấy rõ ràng, cười thầm trong lòng" hàn của nàng thật đáng yêu đâu.

"Làm phiền tiểu thúc, ta cáo lui "Hoàng quân Kỳ nhanh chóng cáo từ, không dám quay đầu hiện giờ Lãnh Hàn hắn rất đáng sợ Hoàng quân Kỳ không nên chọc giận Lãnh Hàn thì hơn.

"Hàn, hắn đi rồi chàng đừng phóng giấm nữa, thật chua. " Nhiễm Tịch cười trêu ghẹo.

Lãnh Hàn nhìn xuống tiểu nhân nhi " Nàng còn bảo ta không nên trêu hoa ghẹo nguyệt, chính nàng mới đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt đấy, hừ." Ai đó ủy khuất , lên án.

" Được được, ta cũng không có muốn trêu đâu, tại chúng tự tới trêu ta nga " nhiễm Tịch vô tội trả lời đôi mắt to trọn long lanh nhìn Lãnh Hàn vẻ mặt tràn đầy lấy lòng chi sắc.

"Nàng tiểu yêu tinh " khẽ trách cứ Lãnh Hàn nhịn không được khuôn mặt đáng yêu của nàng, cúi người xuống bạc môi đáp ngây cánh môi anh đào của nàng, hôn xuống hắn cắn mút môi nàng, từ từ tách ra hai hàm răng trắng xinh của nàng, cái lưỡi ướt át từ từ thâm nhập vào khoang miệng hút lấy mặt ngọt thơm tho, hương vị thuộc riêng nàng, chỉ mình nàng, từ từ tìm đến cái lưỡi đinh hương của nàng bắt đầu mút lấy, truy đuổi, giao nhau... nụ hôn càng ngày càng sâu, mật ngọt không kịp nuốt chảy ra ngoài khóe miệng nàng, hơi thở bắt đầu nặng nhọc, hai tay nàng vô lực giơ tay ôm lấy cổ hắn

hành động của nàng như cổ vũ hắn hôn sâu hơn, dường như sắp hết khí hắn mới bương nàng ra, Lãnh Hàn dời môi đến tai nhỏ của nàng, bắt đầu liếm mút, khé cắn " Ngô...ân..." Nàng rùng mình khẽ rên.

Lãnh Hàn hắn biết đây alf nơi mẫn cảm của nàng, nên cố sức trêu đùa nàng, cả người Nhiễm Tịch vô lực tựa vào ngực Lãnh Hàn. Hắn nhẹ buông nàng ra hơi thở gắp gáp khàn khàn " Nàng thật đẹp. " Hắn nhìn khuôn mặt ủng đỏ của nàng, bờ môi sưng to do hắn tạo ra, cúi xuống khẽ liễm mật ngọt còn vương trên khóe môi nàng rồi dời đến đôi mắt to long lanh giờ đã ngập nước khẽ liếm nhẹ. Nàng bây giờ trong rất quyết rũ nhân gióng nhau, xinh đẹp, gợi cảm, khiến hắn chỉ được nhìn không được ăn.Hận không thể nhanh hơn cưới nàng về.

Trăng lên cao, mặt trăng tỏa ra ánh sáng dịu dàng như đang nhìn phía dưới nhân loại còn đang say sưa vui vẻ. Lãnh Hàn nhận thấy Nhiễm Tịch mệt mỗi liền ôm nàng dậy đến Hoàng Nghiêm nói nhỏ đôi câu, Hoàng Nghiêm gật đầu, Lãnh Hàn ôm Nhiễm Tịch rút lui khỏi bữa tiệc.

P/S: ta mệt quá còn ai đọc không? Mấy nàng cho ta ý kiến, ta có nên thêm H vô truyện không ạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.