Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 36: Đáp trả (2)



Cảm thấy được cơn giận cùng sự lo lắng của Lãnh hàn, Nhiễm Tịch đưa tay ôm chặt eo hắn đầu tựa vào ngực hắn cười khẽ nói:" Ta không sao, chàng đừng lo."

Lãnh Hàn biết Nhiễm Tịch của hắn rất mạnh mẽ và quyết đoán, không vì những mưu kế này làm ủy khuất chính mình, nhưng hắn lại rất sợ lỡ như nàng không đề phòng bị trúng kế thì sao?, lỡ như người trên chiếc giường đó là nàng thì sao? Lỡ như, lỡ như.... hắn chẳng muốn nghĩ tiếp nữa.

Hắn không chấp nhận chuyện gì không tốt xảy ra với Tịch Nhi của hắn. Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn run nhè nhẹ nói sát tai nàng:"Sao này không cho phép nàng rời xa tầm mắt của ta nữa bước."

Nghe giọng nói run run chính chủ nhân của nó cũng không nhận ra, Nhiễm Tịch mỉm cười an ủi:" Ân, sau này ta sẽ không rời chàng nữa bước, vĩnh viễn cũng sẽ không."

Nghe được câu nói chắc chắn của nàng, Lãnh Hàn nhắm lại hai mắt tay vẫn còn ôm chặt eo nàng không buông , không lâu sau đôi con người màu tím chầm chậm mở ra dáng vẻ lạnh lùng thị huyết của hàng ngày xuất hiện. Lãnh Hàn lo lắng sợ này sợ kia vừa khi nãy dường như chỉ là do người tưởng tượng ra.

Nhiễm Tịch đúng đó cũng không động đậy , hai tay Lãnh Hàn ôm nàng chặt cứng muốn động cũng chẳng động được, hai tay Nhiễm Tịch luồn ra sau lưng Lãnh Hàn vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng săn chắc mạnh khỏe không thừa một chút thịt nào của hắn. Dùng giọng dỗ giành trẻ con nói:" Hảo Hàn, ngoan ngoãn buông ra ta, ta xử lý đám người xấu rồi về bồi chàng ăn kẹo có được hay không."

Lãnh Hàn nghe cũng không giận ngược lại ấm áp cười buông ra tay ôm Nhiễm Tịch cũng không thể gọi là buông mà chỉ là thả lỏng hai tay mà thôi.

Nhiễm Tịch dỡ khóc dỡ cười mặc kệ người nào đó, xoay người nhìn vào xuân cảnh trong phòng vẫn chưa dừng lại ngược lại còn kịch liệt hơn khi nãy, Nhiễm Tịch cảm thán chậc lười.

Lãnh Hàn liếc nhìn nàng cuối xuống đè thấp âm thanh chỉ có hai người nghe thấy tà mị nói:" Nếu nàng nguyện ý ta có thể còn kịch liệt hơn thế, hơn nữa điều kiện tuyên quyết là phải đến "bình minh" quân mới nguyện ý dừng lại." nói xong còn khẽ cắn vào vành tai của Nhiễm Tịch.

Tai Nhiễm Tịch vừa nóng vừa đỏ hơi thở Lãnh Hàn bao vây lấy nàng mỗi câu nói của hắn mang theo gió nhè nhẹ bên tai khiến nàng ngứa ngáy muốn chặn ngây môi của ai kia.

"Hàn đừng nháo, chúng ta xem kịch hay." Khẽ đẩy người đang cố ý thổi hơi thở của mình vào hõm cổ nàng, xoay người người hôn vào má Lãnh Hàn một cái thật kiêu rồi chuyện tâm vào kế hoạch của nàng.

Lãnh Hàn cũng im lặng hài lòng cách trấn an của Nhiễm Tịch, nhưng hắn không nhìn sự việc trong phòng mà nhìn nàng.

Bên trong phòng tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng rên khẽ của nữ tử muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu, nam nhân trên giường hình như do tác dụng của thuốc bắt đầu trở nên hung mãnh đâm đầu cày cáy bên trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó. Dưới thân nữ tử kiều mị ôm cổ người nam nhân ra sức phối hợp nhịp điệu của hắn giọng rên rĩ đầy dâm mỹ.

Nhiễm Tịch ra lệnh ngũ Sát trong chừng chỗ này, chính mình cùng Lãnh Hàn cáo lui trước để tránh mọi người hiềm nghi.

Bên trong yến tiệc vẫn còn đang tiếp diễn bỗng Lâm quý phi đứng dậy đến trước mặt Hoàng Nghiêm  cuối đầu hành lễ cười nói:" Hoàng thượng thần thiếp có một đề nghị mong hoàng thượng ân chuẩn."

Lâm quý phi tự Lâm Tiêu Ý mẹ ruột của Hoàng Quân Kỳ, khuôn mặt bà cùng Hoàng quân kỳ tương tựa nhau nhưng lại gian giảo hơn hắn nhiều, Lâm Tiêu ý trong cung không được sủng ái nhưng một lần dùng kế bỏ thuốc hoàng thượng nên mới cùng người lên giường không lâu sau thì mang thai sinh ra Hoàng Quân Kỳ từ đó địa vị bà cũng bắt đầu vững chắc sau hoàng hậu cùng Lệnh phi lời nói của bà cũng rất quyền thế. Nhưng vì một lần bị bỏ thuốc đó Hoàng Nghiêm càng chán ghét vị Lâm quý phi này chỉ thờ ơ, lạnh nhạt.

Hoàng Nghiêm lạnh nhạt nói:" Nói trẫm nghe thử."

Lâm quý phi cười nhẹ đáp:" Thần thiếp có ý muốn mọi người cùng đi dạo ngắm hoa, ngự hoa viên vài ngày trước được đưa đến thêm nhiều loại hoa mới trong rất mỹ lệ, không biết hoàng thương có nhã hứng hay không."

Dù chán ghét Lâm quý phi nhưng Hoàng Nghiêm cũng rất nhanh đồng ý vì hắn đã ngồi lâu lắm rồi, đứng dậy ra lệnh các đại thần nữ quyến cùng đi dạo ngắm hoa.

"Trăng hôm nay thật đẹp a."

"Đúng vậy hoàng thượng, vừa hay vài ngày trước thần thiếp vừa sai người tìm về một loại hoa có tên là "Hoa mặt trăng". Hoàng hậu lên tiếng.

Hoàng Nghiêm có vẻ hứng thú:" Hửm!! Hoa mặt trăng cái tên nghe thật hay, có hàm ý gì sao?"

Hoàng hậu cười khẽ đáp:" Hoa này có tên là hoa mặt trăng vì chúng thường nở vào buổi tối, buổi sớm thì tàn."

"Thật vậy sao? Nhanh dẫn trẫm đi xem thử." Hoàng nghiêm càng nghe càng hứng thú nhanh thúc dục mọi người đến đình giữ hồ nơi trồng hoa.

Đến đó mọi người kinh ngạc khi thấy hai bóng hình bên trong đình tuy mọi người nhìn bóng lưng cũng đủ biết là ai, bóng dáng hàn vương hiện ra trước mặt họ bên cạnh còn có một nữ tử, cả hai đang ngồi ghế bên trong đình ngắm trăng bầu không khí trở nên ấm áp lạ thường.

"Đệ đệ, thì ra đệ trốn ở đây?" Hoàng Nghiêm gặp đệ đệ như cá gặp nước nhanh chóng lại cười nhìn hai người Lãnh Hàn cùng Nhiễm Tịch

Lãnh hàn lười trả lời hắn đứng lên thi lễ với Hoàng Hậu rồi xoay người tiếp tục ôm hương nhuyễn ngọc ngắm trăng.

Hoàng nghiêm bắt mãn trề môi:" Đệ đệ, người ở đây làm gì?"

Lãnh hàn nhìn hắn như nhìn kẻ ngu "hỏi thừa đương nhiên là cùng Tịch nhi của ta ngắm trăng ân ái rồi ". Nhưng những lời này Lãnh hàn không nói ra, chỉ ôm nhiễm Tịch đứng lên nói:" Thế hoàng huynh ra đây làm gì?"

Hoàng Nghiêm lập tức trả lời:" Ngắm trăng thưởng hoa a."

"Ta cũng vậy ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.