Thì Là Của Anh

Chương 18: Tản bộ (Hai)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giản Dật giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Khuya rồi, tôi đưa em về, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.”

Tử Ngôn gật đầu, “Vâng.” Chỉ là, đàn anh này, rốt cuộc tối nay anh đến đây làm gì vậy? Chỉ để tản bộ thôi á?

Giản Dật tựa như nhìn ra ý nghĩ của cô, “Nhớ lại trước kia em có mời tôi ăn cơm, nói thế nào cũng không thể chiếm hời của con gái được, không mấy tôi mời lại em một bữa, thế nào?”

Nếu như đặt vào tình huống trước tối nay, những lời này của Giản Dật sẽ làm Tử Ngôn rất vui, nhưng mà hiện tại mọi chuyện không còn đơn giản nữa rồi, rốt cuộc thì vừa nãy, nam thần của cô nhẹ nhàng bâng quơ vài câu liền biến cô thành ‘nhân vật nổi tiếng’ trong trường, Giản Dật chắc chắn không phải là ‘không dính khói lửa nhân gian’ như biểu hiện bên ngoài, ngược lại còn có chút ‘xấu xa’.

Giản Dật thấy cô yên lặng không nói, bèn rủ mắt nhìn, “Xem ra đàn em có vẻ như không tình nguyện với lời mời của tôi, vậy thì đành để em tốn kém nữa rồi.”

Tử Ngôn, “…….” Đàn anh này, vừa nãy anh còn nói không muốn chiếm hời của con gái đó?

Có lẽ ánh mắt Tử Ngôn quá u oán, khiến cho Giản Dật không nhịn được cười, “Đàn em chọn địa điểm đi rồi báo lại cho tôi một tiếng, cứ phiền đàn em mời cơm mãi, quả thật là cũng hơi ngại đấy.”

Tử Ngôn cười gượng trong lòng, đàn anh này, cụ ngài anh có vẻ nào là giống như ngại ngùng không hả?

Giản Dật tiễn cô đến dưới lầu ký túc xá, Tử Ngôn còn đang nghĩ xem có nên xin cách thức liên hệ với anh không, chứ nếu cô chọn chỗ ăn rồi lại không có cách nào báo lại cho anh, vì thế bèn đánh bạo mặt dày mở miệng, “Đàn anh, số điện thoại của anh là gì vậy ạ? Em chọn thời gian xong sẽ báo qua cho anh.”

Giản Dật liếc mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên ôn hòa đáp, “Lên lầu đi, ngủ sớm một chút.”

Ý tứ này là từ chối cô sao? Tử Ngôn mặt đỏ tai hồng xấu hổ không thôi, cúi đầu nói một câu ‘vậy gặp anh sau’ rồi như lửa đốt sau mông chạy một mạch lên lầu.

Sau khi vào trong ký túc xá cô mới nhận ra áo khoác của Giản Dật vẫn còn nằm trên người cô, đành phải cắn môi chạy ra ngoài, Giản Dật vẫn còn đứng ở đó, Tử Ngôn cầm áo nhét thẳng vào tay anh rồi không thèm quay đầu lại chạy tít khói.



Tử Ngôn vừa lên lầu, Tiểu Ngư và Miêu Miêu đã làm xong công tác chuẩn bị, vừa thấy Tử Ngôn vào liền bắt đầu hầu hạ đại hình.

Tiểu Ngư, “Tử Ngôn, cậu với đàn anh Giản thân nhau như thế từ bao giờ vậy?”

Miêu Miêu, “Gian tình của cậu và anh Giản bắt đầu từ khi nào? Tại sao bọn tớ không biết?”

Tiểu Ngư, “Tử Ngôn, vậy mà cậu lại dám gạt chúng tớ ra ngoài xằng bậy…..”

Miêu Miêu, “Đúng vậy Tử Ngôn, cậu không đủ nghĩa khí…..”

……

Tử Ngôn đã tính thà chết chứ không chịu phục, cuối cùng vẫn là bị đánh cho nhận tội.

Tử Ngôn giải thích giản lược chuyện Giản Dật là Nhất Thanh một hồi, Tiểu Ngư mới buông một câu cảm khái thật dài, “Trời ơi, xem ra con người thật sự nên có mơ ước, biết đâu heo mẹ cũng có thể leo cây đấy thây….”

Tử Ngôn một đầu vệt đen.

Miêu Miêu, “Vậy nên là, Tử Ngôn này, hiện tại cậu và anh Giản đang yêu đương?”

Tử Ngôn cười gượng hai tiếng, “Xác suất cho câu nói này của cậu trở thành sự thật hình như là thấp cực luôn…..”

“Vậy chuyện tối nay giữa cậu và anh ấy là thế nào? Đàn anh công khai cướp người trước mặt biết bao nhiêu người qua đường kìa? Hơn nữa Cố Hằng cũng nói cậu là hoa đã có chủ đấy.” Tiểu Ngư tò mò lên tiếng.

Nói đến chuyện này là Tử Ngôn lại mệt tim, trước chuyện xin số điện thoại cô còn cho rằng Giản Dật đối xử với cô không giống như những người bình thường khác, có điều nếu là thế thật thì chuyện xin số điện thoại ban nãy phải giải thích như thế nào đây?

Tử Ngôn trầm mặc.

Đêm xuống, Tử Ngôn nằm trên giường lăn qua lộn lại, than thầm.

Đàn anh Giản, anh Giản, anh Giản…..

Đảo qua là gương mặt trong trẻo của anh, đảo lại là dáng vẻ anh cười khẽ, trợn mắt là bộ dáng anh khoác áo lên người cô, nhắm mắt lại chính là độ ấm bàn tay anh nắm lấy tay cô….

Tử Ngôn ơi là Tử Ngôn, ma nhập mày rồi.

Điện thoại truyền đến âm báo ‘ting’, Tử Ngôn thuận tay cầm lên, là một tin nhắn đến từ dãy số xa lạ: 【Ngày mai tôi có cuộc họp nên không rảnh, ngày mốt thì sao?】

Tử Ngôn ngồi bật dậy ngay, ánh mắt rực sáng trong đêm, run rẩy gõ ba từ gửi đi, 【Anh Giản ạ?】

Rất nhanh đã có tiếng ‘ting’ từ điện thoại, chỉ có một từ, 【Ừ.】

Tử Ngôn đưa tay lên bụm mặt, cả buổi tối hưng phấn như muốn thăng hoa luôn vậy.

Động tĩnh của Tử Ngôn quá lớn, Miêu Miêu ở đối diện cô trở mình, mơ mơ màng màng hỏi, “Tử Ngôn, cậu sao thế?”

Tử Ngôn nheo mắt cười, “Không có gì, là heo mẹ leo cây.”

“Hở…” Miêu Miêu không biết có nghe rõ không, lại ngủ tiếp.

Tử Ngôn vừa hưng phấn xong thì lại hoang mang, sao Giản Dật lại biết số điện thoại của cô cơ chứ? Nhẽ nào, anh Giản cũng thầm thương trộm nhớ cô từ lâu? Tử Ngôn bị suy nghĩ này của mình làm cho thẹn thùng, Tử Ngôn, mày có biết xấu hổ không hả.



Sáng sớm ngày hôm sau, trên đường ba người đi ăn sáng, Tử Ngôn thuận tay mua kỳ tiếp theo của <>, Tiểu Ngư ồn ào đòi xem trước, Tử Ngôn bèn đưa cho cô.

Tiểu Ngư vừa ăn vừa xem, thỉnh thoảng còn buông mấy tiếng thở dài, “Không thể tin nổi anh Giản Dật lại là Nhất Thanh, Tử Ngôn à, cậu đâm được cái vận lớn rồi.”

Tử Ngôn cắn môi, cả khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.

Chẳng qua chỉ một lát thôi Tử Ngôn lại buông đũa xuống, cô nuốt không vô nữa, cõi lòng tê dại vẫn còn ngâm mình trong trạng thái kia, vừa nghĩ đến Giản Dật là thấy cả người không ổn chút nào, dù là cơm cũng chẳng thể hấp dẫn nổi cô.

Miêu Miêu liếc mắt dòm cô, lắc đầu cảm thán, “Quả nhiên có tình vào thì uống nước cũng no mà.”

Tiểu Ngư đọc rất nhanh, mới đóng tạp chí lại, “Cốt truyện này làm tớ thỏa mãn thật sự.”

Tử Ngôn cứ cảm thấy Tiểu Ngư như đang khen cô vậy, vẻ mặt đắc ý, “Đúng không, cậu cũng không thể nào tưởng tượng nổi hung thủ là quả phụ bán đậu hủ cách vách kia nhỉ?”

“Cái gì mà quả phụ bán đậu hủ?” Vẻ mặt Tiểu Ngư nghi hoặc, “Hung thủ sao có thể là bà ta được, chỉ là một diễn viên quần chúng, số lần xuất hiện cũng chỉ chừng một hai lần, uổng công cậu viết tiểu thuyết….”

Tử Ngôn ngớ ra, “Không phải đã tra ra hung thủ rồi sao?”

“Sao có thể, mỗi một vụ án của Nhất Thanh đều phải bốn kỳ đấy, bây giờ mới là kỳ thứ hai, sao có thể tra ra hung thủ được, uổng công cậu là fan não tàn của Nhất Thanh thật đấy.” Tiểu Ngư nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.

Tử Ngôn bối rối lấy tạp chí lật ra xem, quả nhiên y đúc như những gì Tiểu Ngư nói, căn bản không hề xuất hiện tình tiết tìm ra hung thủ nào cả, vậy nên cái mà cô được đọc ở chỗ Giản Dật là gì? Kỳ tiếp theo, hay là kỳ cuối?

Trong một khoảng thời gian ngắn trong đầu Tử Ngôn hiện lên vô vàn ý nghĩ, đàn anh cố ý diễn kịch với cô phải không? Nếu đã vẽ xong từ trước rồi thì tại sao còn muốn để người khác đi giục bản thảo nữa?

Quả nhiên, đầu óc nam thần của cô không phải là thứ mà người thường như cô có thể hiểu được.

Nhưng mà, cô đang rất bức bối, cô xem hết trên bản thảo rồi, tháng sau, cả tháng sau nữa cô phải xem cái gì bây giờ?

Đàn anh rốt cuộc có biết là anh đã cho cô xem bản thảo của ba tháng rồi không vậy? Vậy là anh ấy tốt tính hay cố tình vậy?

Tử Ngôn lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, đàn anh Giản này—thâm sâu quá…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.